Đọc truyện Ngự Tỷ Hành Động – Chương 92: Chuyện Quan Trọng
Buổi tối, lúc hai người chia tay, Hà Giai Kỳ cố ý trả điện thoại cho Cơ Hạo Nguyệt khiến cô vô cùng kinh ngạc, việc giao trả điện thoại lúc này chẳng khác gì thông báo cả hai đã chính thức kết thúc, hay chị ấy có mục đích riêng?
Nghĩ đến đây, Cơ Hạo Nguyệt liền cảm thấy có chút mất mát, nhưng những lời đã nói hôm nay không giống như lời chia tay. Khúc mắc lũ lượt hiển hiện trong trí não làm lòng cô càng thêm rối bời.
Lúc chia tay, Hà Giai Kỳ chưa hề nói muốn ở chung cô, lại càng không đề cập đến lý do mình đến. Điều này hoàn toàn không giống với tính cách thường ngày của chị ấy, hơn nữa còn mang đến cảm giác xa lạ.
Trở lại khách sạn, Cơ Hạo Nguyệt rửa mặt xong mới tính đến những nơi ngày mai mình sẽ đi và phương tiện di chuyển, đến mười giờ vẫn còn trăn trở nằm trên giường lật qua lật lại. Toàn bộ trí óc cô đều là bóng dáng của Hà Giai Kỳ, là nụ cười thoải mái, là dáng vẻ vui mừng, là diện mạo xấu xa, khó đoán tựa ma chú, là bóng lưng cô đơn, thống khổ.
Cô đá văng ra chăn mền, ảo não ngồi dậy khỏi giường, xõa tung tóc dài xốc xếch, vẻ mặt ảo não hiện giờ đã hiển nhiên mô tả chính xác tâm tình tệ hại của chính chủ.
“Tút…”
Một thanh âm không lớn lắm chợt vang lên, nhưng đối với căn phòng trống rỗng của Cơ Hạo Nguyệt lại chẳng khác gì tiếng động ồn ào.
Thanh âm này rất quen thuộc, là tiếng tin nhắn hiếm lạ ngàn năm.
Cơ Hạo Nguyệt chau mày, cô cực ghét âm thanh này vì tin đến chỉ có hai loại, một loại là tổng đài 10086 thông báo ưu đãi, hai là tin nhắn chào hàng.
Cô vốn không muốn quan tâm và dự định nằm xuống ngủ tiếp, nào ngờ âm thanh khó chịu kia lại vang lên lần nữa. Cơ Hạo Nguyệt đạp tung chăn mền, hung hãn nói:
“Nếu biết đứa nào gửi tin, tao nhất định sẽ khiến công ty mày phá sản!”
Cô thuận tay cầm điện thoại trên đầu giường, giữa màn đêm u tối, ánh sáng điện thoại càng thêm chướng mắt.
Đôi mắt cô bốc lên lửa giận, ấn mở điện thoại xem tin nhắn, người gửi tên là Phụ nữ xấu xa. Cơ Hạo Nguyệt sửng sốt một hồi lâu, thần sắc tức giận lập tức chuyển thành kinh ngạc, còn có thêm chút ấm áp khó hiểu.
Cơ Hạo Nguyệt nhìn tin nhắn “Đã ngủ chưa?”, “Có nhớ chị không?” liền bật cười, cô cầm điện nằm xuống, sau đó gửi một tin nhắn, “Không!”.
Có vài người vì ngạo kiều mà chối bay chối biến, Cơ Hạo Nguyệt chính là người như thế, lời nói cùng suy nghĩ mãi mãi là hai đường thẳng song song.
Hai người trò chuyện được vài phút thì Hà Giai Kỳ gọi điện thoại tới, còn cố ý dỗ dành Cơ Hạo Nguyệt ngủ đến tận mười hai giờ, cuối cùng cô bé cũng thiếp đi với nụ cười xinh đẹp, ngọt ngào trên khóe môi hạnh phúc.
Kỳ thật là Hà Giai Kỳ đã có mưu tính từ trước, hiện giờ cả hai đang trong quá trình chia cách, nếu Cơ Hạo Nguyệt không mở miệng trước thì cô cũng không dám đề cập đến vấn đề sống chung. Hơn nữa cô lại không biết số di động của em ấy, nếu mở miệng hỏi chưa chắc đã nhận được đáp án mong muốn, nên cô chỉ có thể trả lại điện thoại, tiện thể cảm thụ sự chia cách ngọt ngào một chút.
Cơ Hạo Nguyệt không đoán được mục đích của Hà Giai Kỳ, à, cũng không phải là đoán không được, căn bản cô sẽ không nghĩ tới phương diện này.
Ngày hôm sau, lúc Cơ Hạo Nguyệt tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào. Cô sẽ vẫn còn ngủ tiếp nếu Hà Giai Kỳ không gọi điện đánh thức. Từ khi rời nơi ấy, cô chưa từng ngủ ngon giấc một lần nào, cứ nghĩ là do lệch múi giờ nhưng sau khi điều chỉnh tốt, ban đêm lại càng mất ngủ.
Tối qua cùng Hà Giai Kỳ nói chuyện phiếm mới ngủ ngon được một giấc.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cô liền bắt gặp Hà Giai Kỳ đang đứng chờ cách đó không xa.
“Tối qua ngủ ngon lắm sao mà đến giờ mới chịu dậy?”
Hà Giai Kỳ khẽ mỉm cười đi đến bên cạnh Cơ Hạo Nguyệt.
“Chị cũng đâu sớm hơn em được bao nhiêu.”
Cơ Hạo Nguyệt hừ một tiếng, không muốn thừa nhận sự thật, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Chậc chậc, lý sự càng ngày càng giỏi, nhưng chị thích.”
Da mặt dày của Hà Giai Kỳ cũng không phải luyện trong một ngày là có, trêu chọc Cơ Hạo Nguyệt chính là vui thú trong đời cô.
“Em cũng không thích phụ nữ chỉ biết nịnh nọt.”
Cơ Hạo Nguyệt ném thêm một câu rồi quay lưng đi. Sáng sớm chưa ăn nên buổi trưa nhất định phải ăn, cô bèn tiến thẳng đến một nhà hàng Tây ở ven đường.
Hà Giai Kỳ trông thấy Cơ Hạo Nguyệt ngạo kiều bước đi liền tức tốc đuổi theo bắt lấy tay phải của người nọ, cười hì hì nói:
“Ngoài miệng không thích, trong lòng thích là được.”
“…”
Cơ Hạo Nguyệt luôn giữ im lặng vì cô cảm thấy tỷ lệ thắng khi đấu khẩu với Hà Giai Kỳ là cực kỳ bé nhỏ, độ dày trên da mặt chị ấy có dùng thước cũng không thể đo đạc.
Hà Giai Kỳ liếc mắt nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt yên lặng nhếch môi liền cảm thấy thật vui vẻ.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, em đã chọn được ngày đi Paris chưa?”
Phụ xướng phụ tùy là mục tiêu sống lớn nhất đời Hà Giai Kỳ, lần trước ở New York cô đã đánh mất, lần này tuyệt đối không thể lại ném đi.
“Định ngày mai.”
Cơ Hạo Nguyệt muốn đến vài địa danh nổi tiếng ở Châu Âu, so với thủ đô của những quốc gia này vẫn còn rất nhiều chỗ vui khác, nhưng ngặt một nỗi Thái hậu đã đến Luân Đôn, nếu đi quá muộn sẽ bị la rầy.
Giữa trưa, người trên đường bắt đầu đông đúc, cả hai đi qua năm sáu chục mét mới đến được nhà hàng.
Hà Giai Kỳ gọi một phần bò bít tết và một món khác.
Dùng xong cơm trưa, Cơ Hạo Nguyệt cùng Hà Giai Kỳ vốn định đi dạo phố, nhưng lại nghĩ tới ngày mai phải khởi hành nên chỉ đến viện bảo tàng âm nhạc và mỹ thuật, là nơi danh tiếng trên thế giới.
Hai người trên đường cười cười nói nói, Cơ Hạo Nguyệt không rành nghệ thuật cho lắm, cũng ít có tâm tư tìm hiểu. Đi vào bảo tàng, nhìn những bức danh họa đáng ngưỡng mộ và hưởng thụ vài bản nhạc cổ điển được biểu diễn ở sảnh lớn.
Đến hơn sáu giờ chiều cả hai mới dạo hết toàn bộ nhà bảo tàng.
“Hôm nay mệt không?”
Hà Giai Kỳ cất giọng hỏi trong khi cả hai đang tản bộ sau bữa tối. Hài lòng đi cùng nhau, mặc kệ đời bon chen đúng là một chuyện hạnh phúc.
Gặp lại sau hai ngày chia tay, mọi thứ tựa hồ không còn giống như xưa, tâm thái cũng thay đổi.
“Cũng còn tốt, chị đến Paris với em sao?”
Cơ Hạo Nguyệt nhịn rất lâu mới dám nói ra câu này. Ban đầu biết Hà Giai Kỳ chỉ tình cờ đến đây, chẳng hiểu sao trong lòng cô có chút khó chịu, hôm nay trong lúc nói chuyện, cô đã biết rõ chị ấy vốn không phải tìm người và cũng không đến vì mục đích du lịch.
Nếu cô đến Paris một mình, trong lòng sẽ luôn cảm thấy thiếu vắng gì đó, khó chịu vô cùng. Trước kia, Hà Giai Kỳ rất thích đuổi theo cô, nhưng tiết tấu chậm như bây giờ lại làm cô có chút lo lắng, sự nôn nóng khiến này khiến cô không thể tiếp tục coi nhẹ cảm giác trong lòng.
“Em muốn chị đi cùng em?”
Hà Giai Kỳ kinh ngạc khi em ấy nói vậy. Thật ra em không cần phải mở miệng, cô cũng sẽ tự giác đi theo, chủ động hỏi như vậy có hơi lạ lẫm.
“Em hy vọng chị sẽ đi cùng em, lúc trước em cứ nghĩ đến chuyện đấu võ mồm và cách sống khác biệt sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta sau này. Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ chúng ta sẽ thích hợp khi sống chung?”
Ánh nắng vàng chiếu lên thân hình mảnh khảnh của Cơ Hạo Nguyệt. Nụ cười nhợt nhạt khiến người ta lơ đãng. Cô xưa nay không thích treo chữ “Yêu” bên miệng, bây giờ nói những lời này đồng nghĩa cô đã thật sự suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện.
Thời gian không dài, học hỏi kinh nghiệm từ những việc đã từng trải sẽ giúp mình trưởng thành, đó là bài học duy nhất mà Cơ Hạo Nguyệt đã ngộ ra sau bao ngày rầu rĩ.
“Em nói vậy là đang thổ lộ với chị, đúng không?”
Hà Giai Kỳ dừng bước, giữ chặt tay trái Cơ Hạo Nguyệt, thâm tình ngắm nhìn, tự như muốn hòa tan đối phương vào cơ thể.
“Có sao?”
Cơ Hạo Nguyệt cười nhún nhún vai, nhìn chằm chằm Hà Giai Kỳ.
“Chị nói có là có.”
Khóe môi khẽ giương lên cười thoải mái, cô ôm chặt đối phương vào lòng, tay phải nâng cằm Cơ Hạo Nguyệt lên, sau đó nghiêng thân chặn miệng em ấy lại.
Tốc độ quá nhanh, chung quanh lại có không ít người liếc nhìn. Đến khi lấy lại tinh thần, mặt mày Cơ Hạo Nguyệt đã sớm đỏ như quả hồng. Lúng túng chết đi được! Đang ở ngoài đường cơ mà, hôn nồng nhiệt bị nhiều người nhìn thấy như vậy, thật muốn tìm khe hở chui vào.
“Sau này, lúc làm chuyện quan trọng, không cho phép đào ngũ.”
Hôn xong, Hà Giai Kỳ phàn nàn chu môi. Rõ ràng cô đã hôn rất nhiệt tình, lại còn bị bao ánh mắt sửng sốt ngắm nhìn, chẳng ai nói nên lời.
“Làm… làm gì có chuyện quan trọng nào.”
Cơ Hạo Nguyệt cúi đầu xoay người rời đi, dưới chân bước chân giống như ròng rọc, vừa tăng tốc độ, vừa không ngừng nói thầm.
Hà Giai Kỳ cười cười đuổi theo nắm tay cô, không nói thêm gì nữa.
Đêm vẫn lặng lẽ trôi, có nhiều thứ cũng đang lặng lẽ tới gần.