Đọc truyện Ngự Tỷ Hành Động – Chương 104: Ngoài Ý Muốn
Hai đứa bé mải mê chơi đùa trong phòng khách quên cả trời đất, hoàn toàn không chú ý đến tình huống ở đây. Hà Như Mộng nhìn thấy bộ dạng muốn ăn thịt của Cơ Phồn Tinh liền bật cười.
Mặc dù lần nào họ cũng dùng cách này để tiết chế nhưng cô sắp không nhịn được nữa rồi. Không phải là cô không có kiên định nhưng ai mà chả có dục vọng, nhất là đối với người mình yêu, làm sao chỉ có thể ôm ắp, ngắm nhìn.
“Chị như thế thật sự rất dễ dẫn dụ tội phạm.”
Cơ Phồn Tinh định thần nhìn Hà Như Mộng một chút, sau đó lập tức dời ánh mắt về phía hai đứa nhỏ đang chơi đùa. Cô tiết chế cảm xúc không chỉ một lần, nhưng rốt cuộc cũng bị người kia cưỡng ép, chỉ có người từng trải mới hiểu rõ nỗi khổ sở này.
“Chị thích em phạm tội. Dù sao em cũng đã phạm tội không chỉ một lần.”
Hà Như Mộng ôm eo Cơ Phồn Tinh, đầu đặt lên vai đối phương, miệng nói chuyện thở ra hơi nóng vào tai khiến người ta càng mất khống chế.
Sau khi có con, Cơ Phồn Tinh mới thấy được da mặt của vợ dày đến độ nào nhưng cô lại cực kỳ ưa thích dáng vẻ như thế. Con người đều có bản chất tội lỗi, cô tuyệt đối không hoài nghi điểm ấy.
Lúc này cửa két một tiếng mở ra, Cơ Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn người đang đi tới. Cô nhếch miệng rồi đứng dậy cười ha hả:
“Ba, mẹ mới đến ạ.”
“Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại.”
Hai đứa bé nghe Cơ Phồn Tinh nói liền ngẩng đầu nhìn, thấy hai vị bô lão họ Cơ và họ Hà cùng đến, trên mặt chúng lập tức nở ra nụ cười thật tươi rồi vứt đồ trong tay xuống vọt tới.
“Ở đây chỉ có hai bảo bối còn nhớ hai bà già này thôi. Tiểu Mai Tử, bà nói có đúng hay không?”
Sầm Thục Quân tỏ vẻ cảm động nhìn hai cây đại thụ đứng bên cạnh, lúc vừa vào cửa đã trông thấy chúng nó không nhiệt liệt hoan nghênh bà cho lắm, không đoán cũng hiểu được lý do.
“Ừ, chỉ có hai cục cưng là tốt nhất thôi. Bà xem chúng ta nuôi ra mấy đứa không có lương tâm, chẳng biết thương người già.”
Mai Lạc Quân đứng đó trố mắt nhìn hai người kia, nhất là con gái nhà mình, trong lòng không khỏi bực tức. Bà nghĩ đến mười tháng hoài thai, khổ sở dưỡng dục, vất vả lắm mới có thể hưởng thụ cuộc sống đúng nghĩa nhưng đứa con bất hiếu kia lại bỏ mặt con cái, toàn vứt cho bà già này trông nom, còn bản thân tiêu dao khắp chốn, thử hỏi có ai vui nổi.
“Bà ngoại, sau này con sẽ thương yêu bà.”
Hà Mộc Dao nghe Mai Lạc Quân cảm khái liền mỉm cười rạng rỡ ôm lấy bắp đùi bà hứa hẹn.
“Bà nội, bà ngoại, sau này con cũng thương hai bà.”
Cơ Mộc Thiển cũng không yếu thế, mặc dù đang ôm chân của Sầm Thục Quân nhưng vẫn nói ra lời khiến người ta vui.
“Ôi, cũng may còn có hai đứa cháu của bà, không giống mấy đứa bất hiếu vô lương tâm kia. Đi nào, bà cháu mình ra ngoài ăn tiệc.”
“Dạ.”
Mai Lạc Quân nắm tay hai đứa bé dẫn ra ngoài, không thèm quan tâm hai người đang đứng đằng kia. Lúc Sầm Thục Quân xoay người vẫn không quên ghét bỏ liếc hai đứa nó một cái.
Ngay cả con gái nhỏ cũng chẳng nói câu nào đã rời đi, Hà Như Mộng thở dài một hơi.
“Chẳng phải hai chúng ta cũng nuôi một đứa con gái bất hiếu đó sao”
“Chuyện đó không liên quan đến em, tại chúng nó đòi theo thôi. Vả lại tụi nó đâu thể nào bất hiếu bằng tụi mình.”
Cơ Phồn Tinh không bao giờ quên việc mình đã bỏ đi du lịch đó đây, giờ nghĩ lại cảm thấy trong lòng vô cùng buồn tủi.
“Kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không khá hơn chút nào.”
Hà Như Mộng khinh bỉ nhìn Cơ Phồn Tinh rồi bưng mâm trái cây bỏ vào tủ lạnh.
Mặc dù Cơ Phồn Tinh ở nhà nhưng cô lại thường xuyên gửi con cho Thái hậu. Còn Cơ Hạo Nguyệt và Hà Giai Kỳ thỉnh thoảng sẽ gọi điện về hỏi thăm nhưng cô ngay cả điện thoại cũng lười, thậm chí còn sợ hãi mẹ réo gọi cô đem con về nhà.
Hà Như Mộng đã sớm đoán được tâm tư đó nên chỉ gửi con đúng một đêm, hôm sau sẽ rước về ngày. Cô sợ con nít quá ồn ào ảnh hưởng người già nghỉ ngơi. Huống chi, cô cũng không có việc làm, ở nhà chăm con là chuyện rất đỗi bình thường.
Cơ Phồn Tinh nghe vợ nói thế chỉ có thể im miệng nhìn người ta dọn dẹp đồ chơi. Đợi sau khi làm xong, thấy vợ lên lầu liền hấp tấp chạy theo.
“Mộng Mộng, chừng nào chúng ta mới cử hành hôn lễ? Để Dao Dao và Thiển Thiển làm dâu phụ cho chúng ta.”
Hà Như Mộng mở cửa vào phòng ngủ, Cơ Phồn Tinh ở phía sau giữ chặt tay cô, gương mặt xinh đẹp hơi hơi ửng đỏ. Không biết là do leo lầu quá nhanh hay vì quá bận rộn mà trên trán đã ướt đẫm vết mồ hôi.
“Không muốn, mệt lắm. Chị muốn về công ty, em lại không cho chị mở quán cà phê, cũng không cho chị về công ty, đợi đến lúc Dao Dao và Thiển Thiển đi học, chị sẽ ngạt chết mất.”
Hà Như Mộng nằm sấp trên giường, cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương. Thời gian nhàn rỗi ở nhà dài đến độ khiến tầm mắt của cô cũng trở nên hạn hẹp, không theo kịp thời đại. Tục ngữ có câu một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch quả chẳng sai, bây giờ cô mới thấm sâu và thấu hiểu.
“Em sợ chị chịu không nổi thôi, công việc của em lại rất bận, chị cũng sẽ không chăm sóc bản thân tốt, vả lại chị không thể cố quá sức. Nếu để chị chịu đựng một mình, em chắc chắn sẽ rất đau lòng. Đợi hai người kia trở về, chị muốn mở cửa hàng gì em cũng chiều.”
Cơ Phồn Tinh vỗ ngực cam đoan.
“Thôi bỏ đi, đợi hai người kia trở về, đoán chừng tóc cũng bạc phơ.”
Hà Như Mộng xoay người đắp chăn, chuẩn bị đi ngủ. Mấy ngày nay cô không thể an giấc, cuối cùng hai đứa nhỏ cũng chịu đi khiến cô dễ chịu không ít.
“Họ có chết chị cũng moi mồ bắt lên.”
Cơ Phồn Tinh cười cười, tuy đó chỉ là lời nói đùa, nhưng cô luôn chuẩn bị sẵn khi có chuyện không may xảy ra.
“Ha ha, không nên bắt về đâu, ngủ đi nào.”
Hà Như Mộng ôm Cơ Phồn Tinh ngủ, dù là ở nước ngoài hay trong nước, chí ít tất cả mọi người đều rất hạnh phúc.
Qua thêm vài phút đồng hồ, Hà Như Mộng quả thật đã ngủ mất. Cơ Phồn Tinh nghe được tiếng thở đều đều mới nhẹ nhàng gỡ tay gối đầu, chui ra ngoài, xuống giường, mang giày rời khỏi phòng ngủ.
Thời gian qua nhanh như gió, đến đầu tháng chín, Hà Mộc Dao và Cơ Mộc Thiển đã nắm tay nhau đi nhà trẻ, cũng không biết Cơ Phồn Tinh đã dùng cách nào mà có thể mang hai người kia từ nước ngoài trở về. Lúc trông thấy hai người đó đứng tại cổng, Hà Như Mộng còn tưởng mình đang nằm mơ.
Hai ngày trước còn bảo muốn đi Iceland một thời gian, ấy vậy bỗng nhiên trở về khiến cô hết sức kinh ngạc. Trở về là một chuyện tốt, Hà Giai Kỳ vẫn là tổng giám đốc của công ty, Cơ Hạo Nguyệt vẫn là giám đốc tài chính, Cơ Phồn Tinh sẽ trở về Cơ thị. Người nhàn rỗi duy nhất trong nhà chỉ còn lại Hà Như Mộng, rốt cuộc cô cũng đạt thành mộng tưởng mở quán cà phê vào giữa tháng tám.
Lúc Cơ Phồn Tinh dẫn cô đến xem mặt bằng của tiệm, cô đã giật nảy mình vì cách bày trí trong là kiểu cô thích nhất, nhân viên cũng đáng tin, tài giỏi, thật có tâm.
Hà Như Mộng luôn bận rộn trong tiệm cả ngày, cô khá am hiểu cà phê, mấy năm nay đã bỏ công học tập không ít nhưng chế tác điểm tâm ngọt vẫn còn hơi kém, nhưng đầu bếp đều là danh sư nên cô cũng chẳng quan tâm mấy.
“Đã lâu không gặp.”
Hà Như Mộng đang chuyên chú pha cà phê lại nghe được một giọng nói mang theo mùi vị quen thuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn về người đang đứng ngoài quầy liền vô cùng kinh ngạc, nhưng sự ngạc nhiên đó lập tức được che giấu.
“Đã lâu không gặp.”
Hà Như Mộng cười cười đưa cà phê trong tay nhân viên phục vụ.
“Cũng không lâu lắm, chỉ hơn ba năm thôi.”
Âu Thích Tân cũng thật bất ngờ. Ban đầu cô chỉ nghe bạn bè giới thiệu cô chủ quán này là mỹ nữ, cà phê và điểm tâm cũng rất ngon nên mới đến ủng hộ, nào ngờ lại đụng phải Hà Như Mộng.
Không cần nghĩ cũng biết cô chủ là ai. Lúc trước cô bị ép ra nước ngoài, vừa trở về liền có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Cậu đến một mình sao? Đến ăn trưa phải không? Nếu là người quen, hôm nay tôi mời khách.”
Hà Như Mộng không thân thiết với người bạn này cho lắm, cô chỉ xem Âu Thích Tân là một người bạn bình thường, chưa từng có tình cảm, cũng chưa hề nghĩ sẽ vượt xa giới hạn đó. Cô cũng biết Cơ Phồn Tinh không thích cô ta nên sẽ hạn chế tiếp xúc quá thân mật.
“Chẳng phải cậu cũng là bạn của tôi sao? Đã lâu không gặp, đúng lúc ôn lại chút chuyện cũ.”
Âu Thích Tân rất nhiệt tình, nhưng Hà Như Mộng lại vô cùng lãnh đạm. Đối phương không để ý, cô ngược lại càng hào hứng.
Hà Như Mộng không biết hai người có chuyện gì để ôn, đã ba giờ chiều rồi, việc trong tiệm cũng không nhiều. Khách lẻ tẻ mấy người, lý do bận bịu hình như có hơi mượn cớ.
“Được rồi, cho một lý Vienna, một ly Mocha nhé.”
Hà Như Mộng phân phó nhân viên pha chế xong liền ra khỏi quầy tìm vị trí thoáng đãng có thể dễ dàng ngắm cảnh ngoài phố.
Âu Thích Tân theo sát Hà Như Mộng, ngồi đối diện, trên mặt cô vẫn luôn duy trì nụ cười ưu nhã, có vẻ như đó là biểu lộ thường dùng.
“Về nước để chấp quản công ty sao?”
Hà Như Mộng thuận miệng hỏi, cô biết Âu Thích Tân là con gái độc nhất thừa kế sản nghiệp của Âu gia là điều không thể nghi ngờ.
“Ừa, ba tôi đã giao hết công ty cho tôi rồi. Lần này xem như định cư. Tôi chỉ có chút bất ngờ khi biết cậu mở quán cà phê.”
Âu Thích Tân biết rõ năng lực của Hà Như Mộng, hơn nữa sản nghiệp của nhà họ Hà rất lớn. Có thể bỏ đi mọi thứ để làm chủ một quán cà phê nhỏ thế này thật sự quá lãng phí.
Một người cao cao tại thượng nên ở vị trí vốn thuộc về, đây chính là cách nhìn sự việc của Âu Thích Tân. Hà Như Mộng là thiên chi kiêu tử, nơi này không thích hợp với cậu ấy.
“Tôi rất thích cuộc sống hiện giờ, đơn giản lại phong phú. Hơn nữa còn có thời gian cho con gái, tôi cảm thấy rất thỏa mãn.”
Nhân viên phục vụ mang hai loại cà phê lên, Vienna là thức uống Hà Như Mộng thích và cô chỉ thuận tiệm gọi Mocha cho Âu Thích Tân vì cảm thấy hợp.
“Con gái?”
Nghe Hà Như Mộng nói, Âu Thích Tân kinh ngạc nhíu mày, không biết đang suy tư điều gì.