Ngũ Tuyệt Ma Vương

Chương 63: Lão già áo đen


Đọc truyện Ngũ Tuyệt Ma Vương – Chương 63: Lão già áo đen

Chàng cười đến chảy nước mắt, nước mắt có pha màu đỏ hồng, tiếng cười của chàng đập vào tai mọi người, chan chát, nhức cả óc.

Công Chúa và Địa Tướng lặng người ca hai bị tiếng cười của chàng gây xúc động phần nào.

Cười một lúc, cơn bảo lòng lắng dịu, chàng lau lệ, ngồi trên lưng ngựa, chàng cúi gập người mấy lượt hướng về Công Chúa và Địa Tướn trầm giọng thốt :

– Độc Cô Thanh Tùng nay đã làm nên tội, không dám để liên lụy đến ân sư và bá mẫu, phải mất thanh danh trên giang hồ, vậy mấy lạy này gọi là tội vĩnh viễn cáo biệt ân sư và bá mẫu, tôi thề nguyện từ nay sẽ không bao giời sử dụng Thiên Oai Chưởng và Địa Tướng Thần Phong Chưởng nửa ! Xin ân sư và bá mẫu ghi nhận điều đó !

Chàng dừng lại một giây, vẻ điêu linh lạc lỏng của ngày nào Bạch Mã Trang hiện trở lại trên gương mặt chàng đau buồn cho số kiếp, đơn côi rồi cũng đơn côi, bao nhiêu tình cảm tạo tựu trong mấy ngày qua, sưởi ấm cõi lòng những tình cảm đó bỗng dưng lại tan biến như mấy khói.

Tại sao ?

Tại vì chàng muốn bao thù cha, muốn cứu mẹ, muốn giải nạn cho các vị thúc bá của chàng ? Tại vì chàng đã khơi dòng máu của kẻ thù, để bảo vệ dòng máu của chàng !

Trời ! kẻ thù đã sát hại phụ thân chàng, chàng giết kẻ thù là một cái tội sao ?

Chàng báo hiếu là một cái tội sao ?

Không ! Chẳng bao giời chàng chịu chiều theo một thiên kiếm như thế ! Người ta không muốn cho chàng sống vì chàng trả hiếu, có thể vô lý như vậy sao ?

Không ! Chàng phải sống ! Không có áp lực nào buộc chàng phải chết, khi đạo làm con chưa tròn, ơn gì thì ơn, nghĩa gì thì nghĩa, không có ơn nghĩa nào buộc chàng phỉ quên Cha, quên Mẹ, quên các vị thúc bá của chàng được.

Có thái độ rồi chàng bình tĩnh vô cùng, chàng thản nhiên tiếp nối :

– Các vị tiền bối muốn quy tội cho tôi, được lắm tôi sẵn sàng nhận tội cho các vị hài lòng. Nhưng, tôi còn phải nghĩ đến mẹ tôi, đến cac vị thúc bá của tôi, nên bắt buộc tôi không tuân mạng được ! Các vị tiền bối muốn gì ? Động thủ ? Thì Độc Cô Thanh Tùng này vẫn còn tuyệt học của Đông Hải Kỳ Tẩu và Đại Mạc Dị Nhân, đủ ứng phó với các vị ! Độc Cô Thanh Tùng này sẽ lấy tư cách Chưởng Môn Quỷ Phủ Biệt Cung đáp ứng với hành động của các vị, tôi sẵn sàng lãnh giáo với các vị đây !

Địa Tướng và Công Chúa xanh mặt, cả hai tức uất vô tưởng, câu nói của chàng chạm nặng hai người hơn Thế Ngoại Lão Nhân, bởi ân tình của đôi bên đã thâm hậu lắm rồi. Còn thề Ngoại Lão Nhân ngoài thân phận tiên bối ra, đối với chàng hoàn toàn xa lạ.

Chàng tỏ thái độ đối lập quá rõ ràng, cả hai còn áp lực gì nữa đối với chàng ?

Cả hai cùng hét lên :

– Súc sanh ! Ngươi có chết cũng chưa xứng tội ! Độc Cô Thanh Tùng lạnh lùng :

– Chẳng qua các vị dồn tôi vào bước đường cùng, tôi không còn làm sao hơn được ! Gọi tôi là cầm thú ? Chỉ khi nào tôi phủ nhận thiên luân, tôi không nghĩ đến ơn sanh thành, thì tôi mới là cầm thú !

Chàng ngồi lặng trên mình ngựa, chờ một phác tác của đối phương.

Đột nhiên Lam Y Lão Tổ xuất hiện tại cục trường lão cao giọng gọi chàng.

– Độc Cô Thanh Tùng ! Ngươi còn nhìn nhận lão phu là sự tổ nữa không ?

Độc Cô Thanh Tùng nhếch mội điểm nụ cười khổ :

– Còn bằng vào thái độ của sự tổ ! Tiểu sanh muốn biết sư tổ bằng lòng cho tiểu sanh cứu mẹ hay chăng ?

Lam Y Sư Tổ đáp liền :

– Hiện tại, ta chưa có ý kiến rõ rệt !

Chàng gật đầu :

– Vậy xin sư tổ hãy đứng ra một bên, chờ xem cục diện diễn tiến như thế nào?

Lam Y Lão Tổ gấp giọng :

– Ngươi định làm gì ?

Chàng lạnh lùng :

– Tôi chỉ có một con đường duy nhất phải theo !

Lam Y Lão Tổ trầm gương mặt, một nét cười thê thảm hiện nơi đôi môi, lão bước qua một bên.

Công Chúa, Địa Tướng hai Thế Ngoại Cao Nhân trừng mắt nhìn lão, lão lắc đầu:

– Ai phải ? Ai quấy ? Lão phu không thể phân biệt được, đành làm người ngoài cuộc vậy !

Vừa lúc đó, Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi từ trong Thần Bí Cốc tiến đến lão bật cười hắc hắc, hướng về Độc Cô Thanh Tùng !

– Tiểu tử ! Mạng ngươi còn dài lắm đó mới thoát khỏi Huyết Ảnh Cung ! Nhưng, đã thoát đi rồi, sao còn trở lại ?

Độc Cô Thanh Tùng quát to :

– Im ngay ! Ngươi chả cần hỏi ta vô ích ! Hãy nhớ cái hạn ước mười ngày là hơn !

Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi cười lớn :

– Tự nhiên ! Tiểu tử ! Còn ngươi ngươi cũng nhớ là ngươi chỉ còn sống mười hôm nữa thôi ? Hãy chuẩn bị hậu sư đi là vừa.

Độc Cô Thanh Tùng hừ một tiếng :

– Rồi ngươi xem, đừng khoát lát sớm !

Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi day qua Vạn Cực Đế Quân :

– Ngươi lại đây ! Ngươi định nhảy vào cuộc chiến với họ nữa sao ? Mặc họ, việc đó không can gì đến mình cả !


Vạn Cực Đế Quân giật mình, vội chảy đến bên cạnh Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi.

Độc Cô Thanh Tùng gằn giọng :

– À ! Ngươi khinh là ta không dám làm gì lão con của ngươi ! Ngươi cãi lời ta ?

Bốp ! Bốp ! Bốp !

Chàng đánh ba tát tay vào mặt Vạn Cực Thiên Tôn, đôi mắt của lão sưng vù lên, làn da đỏ ửng.

Vạn Cực Đế Quân đau đớn cho con quá, rít lên :

– Trời ! Ngươi định giết con ta ?

Công Chúa quát :

– Súc Sanh ! Ngươi giục bọn ta động thủ gấp ?

– Bổn Chưởng môn đã tuyên bố trước rồi ! Các vị muốn thế nào bổn Chưởng môn sẽ ứng phó thế ấy ! Tùy các vị !

Hai thế Ngoại Cao Nhân thủ kiếm chặt trong tay, không nói một lời cả hai nhìn nhau, rồi lại nhìn Địa Tướng va Công Chúa.

Bất thình lình cả hai cùng khoa kiếm.

Rẹt ! Rẹt ! rẹt !

Thanh kiếm quét không gian rít gió như tiếng lụa xé, biến thành hai đạo kiếm quang chụp xuống đầu Độc Cô Thanh Tùng.

Độc Cô Thanh Tùng cười ha hả :

– Đây là những kẻ không biết sĩ nhục là gì ? Ta đã biết thế nào rồi các ngươi cũng liên thủ tấn công ta ! Ta chấp đó !

Chàng không còn giữ sự tôn kính đối với hai thế Ngoại Lão Nhân nữa. Đã một lần họ quyết sống chết với chàng, giờ đây họ lại diển cảnh đó, không hề thông cảm cho chàng thì tội gì chàng phải nể nang mãi mãi ?

Ít ra, chàng cũng phải cảnh cáo họ, chàng không phải là người họ có thể khinh thường nếu chàng không nở giết họ thì chàng cũng phải làm sao cho họ từ nay không dám động đến chàng nữa.

Quỷ Vương Trượng theo tay chàng vung lên, trượng ảnh chớp ngời hai thanh kiếm địch đồng một lúc bị phong trụ ngay, kiếm quang tan biến mất.

Bàn tay tả đẩy Cửu Âm Thần Chưởng ra, chưởng phong vút đi rồi bàn tay đó sè năm ngón. Hàn Man Chỉ tiếp theo bay tới như năm mũi tên.

Hai vị Thế Ngoại Lão Nhân vội nhảy tạt qua một bên Tôn Bất Tử hét to :

– Công chúa, Địa Tướng hai người đứng đờ ra đó mà nhìn à ?

Địa Tướng như xuất thần từ lân, giật mình cao giọng :

– Bọn ta phải liên thủ quần chiến à ? Không sợ võ lâm thiên hạ người ta cười cho sao ?

Tôn Bất Tử trâm giọng :

– Không liên thủ thì làm gì nổi hắn ?

Địa Tướng suy nghĩ một chút cho Tôn Bất Tà nói có lý, trong hiện tình nếu câu nệ tiểu tiết thì không hy vọng gì đoạt được ý muốn.

Lão quát lên :

– Nghiệt súc ! Ngươi tạo nên oan nghiệt đầy trời, ta không còn dung dưỡng cho người được nữa !

Độc Cô Thanh Tùng biết rõ Địa Tướng sắp xuất thủ, chàng ngưng thần chờ đợi.

Hai thế Ngoại Lão Nhân thấy Địa Tướng sắp tham gia cuộc chiến, liền vung kiếm toa. hai màn hào quang, cuốn tới bức dồn chàng.

Chàng vũ lộng Quỷ Vương TRượng, vụt vù, trượng ảnh lợp không gian ngăn chận kiếm quang của đối phương vửnng như tường đồng vách sắt.

Địa Tướng không chậm trễ, đẩy ra một chưởng cương liệt vô tưởng.

Chỉ có Công Chúa là chưa vào cuộc, có lẽ bà con phân vân chưa dứt khoát được thái độ chăng, mặc dù bà căm hờn Độc Cô Thanh Tùng hơn ai hết, bởi bà là nữ nhân giàu tình cảm và dễ xúc động hơn nam nhân, hận thì có hận, mà tình thương không phải mỗi lúc mỗi cắt đứt được dễ dàng.

Thực tâm mà nhận xét hiện tại công lực Độc Cô Thanh Tùng đã tiến đến cành siêu huyền, vượt hẳn Địa Tướng một bậc mà Thiên Oai Chưởng thuộc Dương, Tử Ấn Chưởng thuộc Âm, đồng nhau thì tương sanh, mà sai lệch nhau thì tương khắc cái nào mạnh thì khắc cái yếu. Do đó Tử Ấn Chưởng hoái giải Thiên Oai Chưởng không khó khăn cho lắm.

Bạch !

Một tiếng chạm vang khẽ lên, tuy khẽ nhưng sức dội vô cùng mãnh liệt, Địa Tướng bị đẩy lùi hơn ba bước.

Công chúa thấy thế sợ chàng quá phẫn uất ngăn chàng :

– Nghiệt Súc ! Ngươi có nghĩ đến hậu quả của sự ngông cuồng hôm nay chăng?

Độc Cô Thanh Tùng trầm giọng :

– Hậu quả ? Chết là hết ! Song chết mà tròn thiên luân tròn nhân đạo, thì cái chết đó đáng tiếp nhận lắm !

Chàng rít lên :

– Ai muốn cho tối chết cứ vào !

Công Chúa thấy chàng thách thức, không còn kiên nhẫn đứng ngoài cuộc chiến nữa, vội vận dùng Thần Phong Chưởng xuất chiêu công tới.


Độc Cô Thanh Tùng biết rõ, Công Chúa là nữ nhân, thuộc âm, còn Thần Phong Chưởng thuộc Dương, Âm nhân luyện Dương Công khó đạt đến mức hoa? hầu, song Công Chúa suốt mấy mươi năm dìa nỗ lực tu vi, nên cũng đạt được tám thành công lực.

Hiện tại bà xuất thủ tới tám thành, kể ra áp lực vô cùng mãnh liệt, chàng không dám khinh thường nên vũ lộng Quỷ Vương TRượng nhanh như gió cuống, trượng hoa ào ào đổ xuống như mưa rào, tạo thành một bức hình phong kín đáo chận luôn hai đạo hào quang của hai Thế Ngoại Lão Nhân, còn Địa Tướng thất bại qua chiêu đầu, vận thần lực đánh tiếp một chiêu nữa.

Tất cả bốn cùng liên thủ hiệp công, nếu Độc Cô Thanh Tùng không vướng bận Long Mã và Vạn Cực Thiên Tôn trên mình ngựa thì chẳng có sợ gì ?

Chàng phải bảo vệ luông cho Long Mã, chàng phải bảo vệ Vạn Cực Thiên Tôn, cần nhất là lão bang chủ Huyết Ma Bang phải sống thì chàng mơi truy nguyên nhanh chóng chỗ giam cầm mẹ chàng và các vị thúc bá.

Dó đó, chàng chú trọng về thế thủ hơn.

Nhưng, đối với cường địch nếu thủ nhiều công ít, thì dể bị địch bức dồn dù sao thì Độc Cô Thanh Tùng cũng phải lúng túng trước áp lực của bốn tay thượng thặng.

Chàng trông cậy vào Quỷ Vương Trượng chừ lúc đó chàng không còn dùng Tử Ấn Chưởng hoặc Cửu Âm Chưởng, Hàn Man Chỉ gì khác được nữa, chàng không dám phân tán công lực và tâm thần.

Chàng vận dụng toàn lực tu vi điều khiển chiếc Quỷ Vương Trượng, trượng ảnh chớp ngời càng lúc càng dày, càng lan rộng quanh mình chàng hào quang lớp lớp bao kín, áp lực trượng ảnh bức ra, như núi chuyển biển động, chàng chưa hề bị địch gây một tổn thương nào.

Hai Thế Ngoại Lão Nhân sở dĩ dùng kiếm là phòng Độc Cô Thanh Tùng hóa thành Huyết Ảnh, giờ thấy chàng không thi triển Hoá Huyết Công hai lão nghĩ dùng kiếm không bằng dùng chưởng, nên thu kiếm về tra vào vỏ đoạn cùng phát xuất chưởng công tới.

Độc Cô Thanh Tùng thầm nghĩ :

” Cả bốn người đều quyết tử chiến với ta? Ta có thể mất mạng tại đây chăng ?

Ta phải chết nơi tay họ à ? ” Bốn đạo chưởng kình ào ào bay tới.

Lâm cảnh nguy, chàng sôi động tánh cuồng ngạo như ngày nào, bật cười mang dại, vô hình trung chàng đã phát động cương khí hộ trì quanh cơ thể, đồng thời chàng vận tất lực bình sanh, quét một vòng tay ra trước.

Bùng ! Trước tiên, chưởng phong của chàng chạm phải kình đạo của hai Thế Ngoại Lão Nhân. Nhờ đứng trên mặt đất chân tấn rất vững vàng, vả lại cả hai có công tu vi trên trăm năm khổ luyện, nên không bị chấn động còn Độc Cô Thanh Tùng ngồi trên mình ngựa tư thế mất cả nương tựa, có khác nào chàng đứng trong không trung lơ lửng tự nhiên chàng phải bị ảnh hưởng của sức chạm, toàn thân chàng rung chuyển. Nếu chàng không kém giữ vững thân hình ắt phải rơi xuống đất rồi.

Con Long Mã vốn là thần vật nó cũng có sức chịu đựng khá lắm, nếu không nó cũng bị nhào lộn mấy vòng dù muốn dù không chàng cũng phải nhào theo.

Nhưng chưa hết.

Hai luồng kình Thế Ngoại Lão Nhân vừa qua, thì Thần Phong Chưởng và Thiên Oai Chưởng bay tới.

Thiên Oai Chưởng phát xuất trước Độc Cô Thanh Tùng không tài nào xoay trở kịp, chàng rú lên một tiếng, lưng chàng đã lãnh một chưởng của Địa Tướng.

Tuy có cương khí phòng hộ quanh mình chàng không khỏi bị rúng động toàn thân, mặt chàng biến sắc, chàng chao chao người suýt rơi xuống đất.

Vừa lúc đó Thần Phong Chưởng của Công Chúa quét sang, dĩ nhiên nếu chàng hứng một chưởng đó dù chàng có lợi hại như thế nào cũng cầm chắc cái bại trong tay.

Và cái gì phải đến, đã đến.

Nếu lúc đó chàng có thừa thời gian phản công, vị tất chàng hoá giải nổi chưởng kình của Công Chúa, huống hồ chàng thúc thủ trước một đạo lực kinh hồn.

Thần Phong Chưởng chạm vào người chàng, không gây tiếng động mạnh, đánh hất chàng xuống ngựa liền…

Tuy rơi xuống đất Độc Cô Thanh Tùng không quên Long Mã chàng sợ nó sẽ bị hại như chàng, vội hét to :

– Tuyết Ca ! Chạy đi !

Long Mã hí lên một tiếng rền, phóng chân bay qua đầu bốn người thoát khỏi vòng vây.

Vạn Cực Đế Quân thấy Độc Cô Thanh Tùng ly khai Long Mã, mà Vạn Cực Thiên Tôn thì vẫn còn trên lưng ngựa, lão thấy cách duy nhất giải nạn cho con đã đến, vội nhún chân nhảy vọt chận đầu Long Mã.

Lam Ya Lão Tổ quắc mắt tinh quang ngời lên như điện chớp, nhảy ra đón Vạn Cực Đến Quân liền.

Bàn tay lão tổ phất tới Lam Lân Chủy Thủ bay ra, chiếu thẳng vào người Vạn Cực Đế Quân đồn thời Lão Tổ quát :

– Vô ích ! Ngươi đừng tưởng dễ thừa cơ hạ thủ đoạn !

Vạn Cực Đế Quân cấp tốc tạt tránh qua một bên.

Chẳng chậm trê Lão Tổ phi thân tới trước đầu ngựa, như thiên thần xuất hiện vào vệ tuấn mã.

Lão Tổ còn sợ con Long Mã hiểu lầm, vổ về nó :

– Tuyết Nhi ! Ta không làm hại con đâu !

Nhanh như chớp Lão Tổ đảo bộ đến bên lưng Long Mã, đưa bàn tay áng trên huyệt Thiên Linh của Vạn Cực Thiên Tôn đang hôn mê trầm trầm, đoạn gọi Vạn Cực Đế Quân.

– Vạn Cực Lão Nhi ! chúng ta cùng là bạn già với nhau, tánh khí của ta thế nào chắc ngươi thừa hiểu. Hảy sử sự thông minh hơn, đừng buộc ta làm việc không muốn làm!

Vạn Cực Đế Quân phẫn nộ tột độ, đôi mắt của lão như bắn lửa sáng ngời song lão còn làm gì được nửa ? Lão gằn giọng mắng :

– Lão quái vật chen vào việc của ta ! Được lắm ! Rồi cũng có ngày mình gặp lại nhau để nhắc lại chuyện hôm nay !

Lam Y Lão Tổ không lưu ý đến lời Vạn Cực Đế Quân nắm được con tin trong tay để lung lạc lão ác ma rồi, Lão tổ day qua nhìn Độc Cô Thanh Tùng, không rõ xúc cảm thế nào đôi mắt của lão ngời lệ thảm.

Độc Cô Thanh Tùng mửa ra mấy búng máu tươi, chàng vừa mửa ra vừa phản công.

Bên kia, bốn người luân phiên nhau xuất thủ chưởng phong liên tục phát ra, làm chàng luôn luôn ứng phó.


Trong tình trạng chàng, dù ai có thân xác bằng kim cương cũng phải bị hủy hoại, hà huống bằng xương bằng thịt như chàng ? Đã đến lượt Tôn Bất Tử xuất thủ.

Độc Cô Thanh Tùng bổng sáng ngời đôi mắt như một ngọn đèn cạn dầu chực tắt vùng loé lên, chàng rít lên một tràng cười cuồng dại :

– Ha ha ! Ta muốn sống ! Ta phải sống !

Chàng hét lên một tiếng lớn.

Bùng !

Chàng chưa kịp làm gì, chưởng phong Tôn Bất Tử quét qua, cuốn băng nhào lộn bốn năm vòng trên mặt đất.

Độc Cô Thanh Tùng lại mửa ra một búng máu, chàng cố gắng lắm mới đứng vững được.

Đường Bất Tử kêu to :

– Tiểu tử ! Tại sao ngươi không vận khởi Hoá Huyết Công?

Độc Cô Thanh Tùng nhếch môi cười lạnh :

– Ngươi muốn ta hoá mình thành Huyết Ảnh không ! Không đâu, nếu hôm nay ta phải chết dưới tay các ngươi thì ta chết với tư cách của một Độc Cô Thanh Tùng chính Độc Cô Thanh Tùng bị các ngươi đánh chết chứ không phải là Huyết Ảnh Tử bị đánh chết ! Dù thấy nguy ta cũng không bao giời dùng đến Hoá Huyết Công cứu vãn tình hình. Các ngươi cứ yên trí đi giết được ta rồi các ngươi cứ hãnh diện mà hướng về hào kiệt võ lâm, tuyên ngôn lên là đã liên thủ hạ sát được Huyết Ảnh Tử mặc dù thật sự các ngươi chỉ giết Độc Cô Thanh Tùng thôi ! Độc Cô Thanh Tùng chết vì Cửu Âm Thần Công, Hàn man Chỉ và Quỷ Phủ Âm Cung Kiếm không thể đương cự với sự hiệp công liên thủ của bốn tiền bối !

Chàng bật cười lớn :

– Ha ! Ha ! Chết như thế Độc Cô Thanh Tùng vinh hạnh biết bao, mà các vị cũng thừa vinh hạnh ! Còn ai không tưởng các vị hạ sát Huyết Ảnh Tử ? Lịch sử võ lâm sẽ ghi công đức các vị !

Địa Tướng quát chận :

– Nghiệt súc ! Trong thiên hạ còn ai không biết Độc Cô Thanh Tùng và Huyết Ảnh Tử là một, ngươi đừng tưởng không vận dụng Hoá Huyết Công là bọn ta nương tay cho ngươi !

Chàng càng cười lớn :

– Nhưng Độc Cô Thanh Tùng chết rồi, vẫn còn Huyết Ảnh Tử như thường !

Một chiêu Thiên Nộ Địa Oán Trong Thiên Oai Chưởng Pháp bay tới, chận lời chàng.

Lam Y Lão Tổ nhắm mắt lại không dám nhìn lão lẩm bẩm :

– Xong rồi ! Thế là hết ! Thương hại thay cho hắn !

Một tiếng nổ vang lên như sấm tiếp theo đó Địa Tướng quát to :

– Ngươi là ai ?

Hai Vị Thế Ngoại Lão Nhân cũng kêu lên :

– Cát Bất Tử ! Ngươi cứu hắn ? Ngươi có biết hắn là ai không ?

Lam Y lão Tổ hết sức kinh ngạc, mở to đôi mắt ra thấy cục trường có thêm một lão già vận y phục đen, gương mặt của lão hiện rõ vẻ bất bình phẩn uất.

Lão Nhân đó cất tiếng giọng đầu căm hờn :

– Đường Bất Tử ! Tôn Bất Tử ! Hai ngươi là hạng người gì lại liên thủ đánh một hài tử chưa đầy hai mươi tuổi ? Hắn có phạm tội gì, tội đó quan trọng đến độ không tha thứ được chăng ?

Tôn Bất Tử cao giọng :

– Cát Bất Tử ! Già đến tuổi của ngươi còn hồ đồ như vậy à ? Tại sao ngươi không dò trước hỏi sao cho tường sự việc, ngươi biết hắn là ai không ?

Cát Bất Tử trợn tròn đôi mắt :

– Tôn Bất Tử ! Suốt trăm năm qua chả lẽ ta không hiểu thấu được tà tâm của ngươi không hề biến cải ? Ngươi hiếu động tham sát bất chấp thị phi nếu ta không biết hắn là ai thì ngươi lại biết được hắn à ?

Tôn Bất Tử biến sắc nhưng gượng thốt :

– Hắn là Huyết Ảnh Tử đó !

Cát Bất Tử hừ lạnh :

– Huyết Ảnh Tử thì đã sao ? Hể là Huyết Ảnh Tử thì phải chết à ?

Tôn Bất Tử nhấn mạnh :

– Nhưng hắn đã sát hại vô số mạng người !

Cát Bất Tử hét to :

– Câm ngay ! Tôn Bất Tử ! Thế Ngoại Tam Lão Nhân chúng ta tuy mấy mươi năm sau này không xuất hiện trên giang hồ, song hào kiệt võ lâm còn ai không biết hể xuất hiện là có đủ bộ ba ? Vừa rồi hai người đến Nga My sơn tìm ta hai ngươi có biết tại sao ta không tiếp các ngươi không ?

Tôn Bất Tử trố mắt :

– Việc đó…

Cát Bất Tử gằn giọng :

– Không có việc gì hết, hãy xếp qua mọi việc nào không dính dấp đến việc hôm nay còn như Độc Cô Thanh Tùng không ai biết hắn tường tận bằng ta ! Hai ngươi hãy hiểu như vậy, và không còn lấy làm lạ tại sao ta cứu hắn.

Địa Tướng đánh ra một chiêu Thiên Oai Chưởng tưởng đâu sẽ kết liễu tánh mạng Độc Cô Thanh Tùng không ngờ Cát Bất Tử từ đâu hiện ra đón chận cứu chàng, làm lão sôi giận lên. Lão không đợi cho Thế Ngoại Tam Lão Nhân dứt chuyện với nhau lão vội chen lời :

– Ta là sự phụ của hắn, ta lại biết hắn kém ngươi à ?

Cát Bất Tử lại nhìn Địa Tướng, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt rõ rệt lão lạnh lùng xì một tiếng :

– Ngươi là sư phụ của hắn ? Hừ ! Ngươi có xứng đàng gì với danh từ đó mà phô trương ? Ngươi biết không ? Ta có mặt tại đây từ đầu đến cuối sự việc ta thấy tất cả, ta nghe tất cả Độc Cô Thanh Tùng hết lời cầu khẩn van xin ngươi, chỉ gia hạn cho hắn mười hôm thôi, sau khi hắn làm tròn hiếu phận, hắn sẽ nạp mình chịu tội tùy ngươi xử trị, thế mà ngươi sắt đá khăng khăng từ chối không cho hắn đáp ơn sanh thành, không cho hắn trả nghĩa các vị thúc bá của hắn, đã vậy ngươi còn dồn hắn vào tử địa ! Trên thế gian này có hạng sư phụ nào như ngươi chăng ?

Đia Tướng tắt lý cố gượng kêu lên :

– Nếu hôm nay tay buông tha cho hắn, giang hồ sẽ cho là ta tiếp tay cho kẻ ác, dung dưỡng kẻ ác võ lâm sẽ phỉ nhổ vào mặt ta, ta còn làm sao hơn ? Phàm bất cứ nhân vật nào trong thiên hạ đều có cái bổn phận phải diệt trừ hắn !

Địa Tướng dừng lại một chút, đoạn trầm giọng thốt :

– Ta không thể gánh chịu một trách nhiệm nặng nề như thế trước quần hùng võ lâm, ta phải diệt trừ hắn !


Cát Bất Tử hừ lạnh :

– Hiện tại, ngươi đã đoạn tình sư phụ đệ tử rồi, còn trách nhiệm gì nữa mà phải gánh chịu ? Ta tưởng ngươi nên câm lặng là hơn !

Địa Tướng thẹn quá trừng mắt nhìn trừng lão.

Cát Bất Tử lạnh lùng tiếp nối :

– Ngươi không phục lời ta nói ! Không phục thì cứ giởi thủ đoạn cần gì phải giận dữ ? Ngươi đừng tưởng Nga My lão Nhân Cát Trường Sanh này không đủ sức hạ ngươi.

Địa Tướng run rung người thầm nghĩ :

” Lào là Nga My Lão Nhân ? Trong số Thế Ngoại Tam Lão Nhân, lão là người có võ công thâm hậu hơn hết ! ” Cát Bất Tử hừ một tiếng :

– Ngươi không dám làm gì ta ? Không dám thì nên khóa cái mồm lại cho ta nhờ !

Rồi lão hướng sang Công Chúa :

– Công Chúa là ngươn phối của Thiên Tướng há chẳng biết Thiên Tướng là bậc nhân kiệt anh minh thần dũng sao ? Công Chúa hành động hồ đồ như vậy không sợ làm mất thanh danh của chồng à ? Bây giời ta có thể cho các ngươi biết sau chiến dịch Vọng Nguyệt Bình trên Thanh Thành Sơn, giết hại hơn hai trăm môn đồ của Huyết Ảnh Cung, Độc Cô Thanh Tùng biết mình gây nên tội nghiệt đầy trời hắn đến Nga My Sơn toan hủy mình, như vậy hắn đâu phải là con người không tanh máu ?

Tôn Bất Tử cười nhẹ :

– Hắn có ý đó là phải, bởi hắn còn sống ngày nào là thiên hạ sẽ khổ với hắn ngày ấy !

Cát Bất Tử cao giọng :

– Nhưng hắn không chết ta cứu hắn, một kẻ kỳ tài như hắn có đâu chết vô lý như thế ? Hắn chết là võ lâm gẩy đổ một cây trụ kình thiên !

Tôn Bất Tử xì một tiếng :

– Một bậc kỳ tài trong võ lâm hai tay váy máu hồng tanh tưởi !

Cát Bất Tử không buồn để ý đến lời mỉa Tôn Bất Tử thàn nhiên tiếp :

– Những kẻ chết trong tay của hắn là những tên cùng hung cực ác dù có chết cũng không bù với tội, huống chi hắn còn cứu mẹ, thì việc làm của hắn có trái đạo đâu.

Nga My Lão Nhân Cát Bất Tử đối trước bốn người, biện hộ cho Độc Cô Thanh Tùng một cách vững chắc, khiến cả bốn người nín lặng không một ai có lý lẽ gì bác lịa lập luận của lão.

Trong thời gian đó Độc Cô Thanh Tùng điều tư khôi phục chân ngươn, chàng từ tứ đứng lên đột nhiên chạy bay đến Nga My Lão Nhân, không kịp làm lễ chàng xúc động quá nhào xuống đất khóc ồ lên. Chàng khóc ồ lên, chàng khóc đến máu hoà với lệ, lệ đỏ cuộn giọng lăn dài theo má.

Đứng ngoài vòng cục diện, Lam Y Lão Tổ xúc động lòng trắc ẩn, cũng khóc theo.

Nga My Lão Nhân cúi xuống vổ về chàng cử chỉ lão hết sức từ hào hiền dịu, lão thốt :

– Hài tử ! Đừng bi lụy quá lắm chẳng có việc gì đâu ! Ngươi đời ai cũng thế phải có một lần tao ngộ bi đát như vậy cả, cố can đảm lên chống chỏi với nghịch cảnh, vượt mọi khó khắn cương quyết nhìn vào thực tế, hành động sở nguyện của mình miễn là cái sở nguyện đó thuận trời, hợp đạo. Ngươi đi đi !

Độc Cô Thanh Tùng thu lệ, lạy Nga My Lão Nhân mấy lạy, chuyển mình sang Công Chúa và Địa Tướng cúi đầu mấy lượt.

Công Chúa và Địa Tướng chừng như đã hồi tâm, vẻ xúc động hiện lên gương mặt, có lẽ cả hai thẹn mình quá hẹp hòi không dám nhận sự cung kính của chàng, vội lùi lại mấy bước sắc diện thoạt trắng, thoạt xanh.

Cả hai không nói tiếng nào mà Độc Cô Thanh Tùng cũng không nói tiếng nào.

Độc Cô Thanh Tùng đứng lên từ từ cất bước, bước chân của chàng nặng nề quá dáng dấp của chàng uể oải quá, chàng như chán ngán tất cả sự đời, chàng hướng về phía Long Mã.

Lam Y Lão Tổ vội mang Vạn Cực Thiên Tôn đến trao lão ác ma cho chàng.

Độc Cô Thanh Tùn vẫn im lặng từ từ quỳ xuống vừa bái tạ Ơn lão tổ vừa tiếp nhận lão ác ma.

Long Mã đã đến gần chàng không đợi chàng đến nó.

Nội thương còn trầm trọng nơi mình, Độc cô Thanh Tùng không dám nhảy lên ngựa, chàng từ từ leo lên, quay nhìn lại mọi người một thoán, ánh mắt của chàng ngời lên vẻ bi thảm vô cùng.

Tuy không thốt ra lời, chàng thầm nhủ :

– Thôi vậy ! Tạm biệt ! Biệt tất cả ! Biệt ân sư ! Biệt bá mẫu !

Chàng thúc gối nhẹ vào hông ngựa, lỏng cương, hướng về cốc khẩu. Lam Y lão tổ bỗng phi thân vút theo chàng, cao giọng nói :

– Ngươi thương thế nặng nề như vậy, nếu gặp địch phục kích thì sao ? Để ta cùng đi với ngươi !

Lão băng mình đi trước mở đường. Độc Cô Thanh Tùng run run giọng yết ớt thốt :

– Sư tổ không phải nhọc lo ! Tiểu sanh tự lượng sức mình có thể ra đi được, dù gặp chúng ngăn cản, cũng không đến đổi nào !

Mặc chàng nói gì thì nói, Lam Y lão tổ vẫn đi tới.

Hai bóng trắng từ xa lao vút đến. Hai bóng đó là Lan nhi và Thu nhi. Cả hai vừa trông thấy Độc Cô Thanh Tùng vội kêu lên :

– Thanh Tùng ca !

Độc Cô Thanh Tùng nhếch nụ cười thê thảm, thấp giọng :

– Lan muội ! Thu muội ! Hẹn gặp lại !

Nàng Thu trông thấy tình trạng của chàng, biến sắc :

– Thanh Tùng ca ! Ai làm cho Thanh Tùng ca thọ thương như thế ?

Độc Cô Thanh Tùng không đáp, hướng sang nàng Lan :

– Lan muội đừng quên những lời tôi nói vừa rồi ! Thôi tôi đi đây !

Chàng giật cương ngựa. Vừa lúc đó, Công Chúa gọi to :

– Lan nhi ! Thu nhi ! Hai người lại đây !

Nàng Lan và nàng Thu vâng lời, chạy đến Công Chúa, rồi còn quay đầu nhìn theo chàng. Độc Cô Thanh Tùng giục Long Mã từ từ chạy đi, theo sau Lam Y lão tổ.

Chàng đi không vội lắm, nhưng bóng chàng khuất nhanh trong ánh mắt của nàng Lan và Thu, vì hai nàng không còn nhìn rõ được qua hai màn lệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.