Ngư Trường Kiếm

Chương 12: Diêm Vương Nhất Hiện Phong Ba Khởi-sơn Hạ Anh Hùng Khấp Đệ Huynh


Bạn đang đọc Ngư Trường Kiếm – Chương 12: Diêm Vương Nhất Hiện Phong Ba Khởi-sơn Hạ Anh Hùng Khấp Đệ Huynh

Toàn quân đại thắng, trở về tổng đàn võ lâm ở Tung Dương bày tiệc mừng công. Sau đó chia tay nhau trở lại cố hương.
Võ Lâm Chí Tôn đã dời tổng đàn Thần Bí Môn về Tung Dương, tiến hành xây dựng lại tổng đàn võ lâm.
Đầu tháng năm, đoàn khâm sứ đến Lạc Dương tuyên đọc hai đạo thánh chỉ. Đạo thứ nhất ấn cử cho Cùng Gia Bang được khôi phục tên cũ Cái Bang. Đạo thứ hai tứ hôn Vĩnh Sương công chúa làm tam phu nhân của Liễu Kiếm Vân. Chàng phải giao chức bang chủ Cái Bang cho người khác, rồi cùng gia quyến thượng kinh, cử hành hôn lễ vào ngày tám tháng sáu.
Khâm sứ đi khỏi, Cái Bang lập tức có cuộc họp các trưởng lão và hộ pháp. Kiếm Vân nhìn hai chữ Cái Bang bằng vàng trên bản sắc phong, buồn bã nói:
– Bổn tòa thực lòng chẳng muốn rời xa anh em Cái Bang, nhưng chẳng thể làm trái thánh ý. Mong các vị lượng giải cho. Dù không còn là Cái Bang nữa, lòng nguyện sẽ gắn liền với họa phúc bổn bang.
Mọi người bùi ngùi nuối tiếc, cuối cùng tán thành để đại trưởng lão Truy Hồn Bổng Tư Mã Giao lên làm bang chủ.
Đại Lực Cái cũng nhất quyết từ chức trưởng lão để theo Kiếm Vân. Lão đã kết duyên với Xuyên Vân Tiên Tử Lưu Trinh từ hai tháng trước.
Đầu tháng sáu, đoàn người của phò mã được quan quân Hà Nam hộ tống về đến đế đô.
Bách tính trong thành được tin chàng hiệp sĩ họ Liễu trở thành phò mã, họ vui mừng sơn phết nhà cửa, treo đèn kết hoa. Chàng là người xuất thân từ dân dã, cùng tầng lớp với hàng trăm vạn người nghèo khổ, bình dân, nên họ coi chàng là người của mình, hết lòng yêu thương, ngưỡng mộ.
Vĩnh Sương công chúa đã tâu với Vĩnh Lịch nhận Nộ Nhĩ Thanh Hoa làm nghĩa nữ và cùng có mặt trong ngày hôn lễ.
Phủ đệ của phò mã là dinh của Điện Tiền Thái Úy Quan Quý Hạ được sửa sang lại.
Đế đô mở hội hoa đăng ba ngày để mừng hôn lễ. Đêm động phòng, Vĩnh Sương thẹn thùng hỏi:
– Lòng thiếp đã hướng về phò mã từ ngày đầu hội kiến. Chẳng hay chàng có hiểu cho chăng?
Kiếm Vân cười đáp:
– Ta là kẻ giang hồ áo vải, dù có lòng yêu mến nàng cũng đâu dám mơ tưởng đến.
Vĩnh Sương sung sướng liếc chàng say đắm, Kiếm Vân thầm khen nàng kiều diễm chẳng kém Phụng Hương và Thanh Hoa.
Ba tháng trôi qua, cảnh nhàn hạ và lễ nghi ràng buộc khiến Kiếm Vân nhớ giang hồ biết mấy. Phụng Hương, Thanh Hoa bàn với Vĩnh Sương:
– Công chúa, tướng công là người phóng dật, hào sảng, quen cảnh vẫy vùng. Nay nhốt chàng ở kinh đô có khác nào giam hãm một cách chim bằng. Gần đây chàng uống rượu rất nhiều. Công chúa hãy tấu cùng thánh thượng cử chàng đi thần sát các tỉnh, chấn chỉnh triều cương. Như vậy, mới khiến chàng hoan hỉ được.
Vĩnh Sương cũng hiểu lòng Kiếm Vân nên nghe lời họ, vào cung thưa với Minh Thần Tông, ngài vuốt râu phán:
– Thôi được! Đối với một khách giang hồ như phò mã, ba tháng ngồi không là cả một cực hình. Trẫm chuẩn tấu cho y được xuất kinh.
Sáng hôm sau, hoàng đế xuống chiếu, ban cho phò mã cờ mao búa việt và lọng vàng, dẫn đoàn khâm sai đi thị sát thiên hạ.
Kiếm Vân mừng rỡ nhưng quỳ xuống tâu rằng:
– Khải tấu thánh thượng, xa mã, võng lọng rầm rộ sẽ khiến bọn tham quan biết trước mà che dấu tội lỗi. Hạ thần và các huynh đệ âm thầm rời kinh mới mong hoàn thành vương mệnh.
Vĩnh Lịch chuẩn tấu tan chầu, chàng hân hoan về phủ bảo bọn Tô Tháo, Đồ Hạc, Thường Luyện chuẩn bị hành trang trở lại giang hồ.
Ba người này cũng đang rầu rĩ như mãnh hổ trong chuồng, được tin này rất phấn khởi. Tiệc tống hành được bày ra, đầu giờ Mùi, bốn người lên yên ngựa rời đế đô.
Ra khỏi cửa Nam thành, Cửu Phi Ma khoan khoái nói:
– Chỉ kéo dài cảnh cá chậu chim lồng thêm một tháng nữa, chắc Tô Mỗ đến phát bệnh mất.
Sấu Diêm La Đồ Hạc cười ha hả:
– Tiểu đệ thì ngược lại là ngày càng mập ra, chỉ nửa năm sau phải đổi thành Phì Diêm La mới đúng.
Thiết Quyền Thường Luyện ấp úng nói:
– Nhị ca! Tiểu đệ nóng lòng muốn về ngay Động Đình Hồ thăm lão mẫu. Xin phép được đi trước.
Kiếm Vân đã bảo hai em gọi Tô Tháo bằng đại ca, còn chàng chỉ đứng thứ hai.
Tô Tháo cười hô hố bảo:
– Tứ đệ nhớ nữ nhân Thường Kim Yến thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải mượn tiếng về thăm mẹ?
Kiếm Vân dặn dò:
– Tứ đệ cứ về Hồ Nam, cho bọn ta gửi lời vấn an bá mẫu. Khoảng hơn tháng nữa, chúng ta cũng đến Động Đình Hồ.
Thiết Quyền mừng rỡ thúc ngựa phi nhanh, Kiếm Vân lột râu giả, để lộ bộ mặt măng sữa. Ba người thong thả xuôi Nam, mười ngày sau mới đến thành Hàm Đan.
Đã là giữa tháng chín, những cơn mưa thu lạnh lẽo trút xuống ruộng đồng. Đường quan đạo lầy lội khiến cho ba con tuấn mã dính đầy bùn.
Sấu Diêm La dừng cương trước cửa Hoàng Hà đại tửu lâu vì chủ nhân là bằng hữu của hắn.
Túy La Hán Đường Hải xuất thân là con nhà đại phú ở Sơn Tây, nổi danh với bẩy mươi hai đường Đảo Long Trường Tiêu. Vì xích mích với bào huynh nên bỏ xứ về Hàm Đan lập nghiệp, xây dựng Hoàng Hà đại tửu lâu.
Họ Dương nhận ra bằng hữu, mừng rỡ mời vào, quát tiểu nhị bày tiểu yến trên tầng ba để đãi khách quý.
Hắn vui vẻ bảo:
– Sao con quỷ ốm ngươi không giới thiệu lão huynh và vị tiểu đệ đây cho ta biết?
Đồ Hạc mỉa mai:
– Ngươi rời bỏ giang hồ đã mấy năm nên có mắt như mù, không nhận ra thái sơn trước mắt. Đây là Đại Lực Ma Quân Tô Tháo, đại ca ta. Còn đây là…
Kiếm Vân ngắt lời:
– Tại hạ là Cổ Vân, nhị ca của họ Đồ.
Dương Hải biến sắc nói:
– Thiếu hiệp chỉ bằng nửa tuổi Đồ Hạc, sao lại là anh?
Sấu Diêm La xác nhận:
– Đúng vậy! Họ Cổ là nhị ca của ta. Ngươi đừng thắc mắc làm gì cho uổng công.
Túy La Hán cười xòa:
– Nếu vậy tại hạ cũng xin theo họ Đồ mà gọi thiếu hiệp là nhị ca.
Trong bữa tiệc, họ Dương đắc ý khi thấy ba vị khách của mình không biết gì về một sự cố chấn động giang hồ. Hắn khề khà nói:
– Hoàng Hà tửu lâu được đồng đạo võ lâm thường xuyên chiếu cố nên mọi tin tức sót dẻo, tại hạ đều được biết. Hơn tháng nay, giang hồ náo loạn vì một tổ chức thần bí có tên là Diêm Vương Hội. Tám tỉnh phía Nam Trường Giang đang sống trong bầu không khí sợ hãi. Hơn trăm nhân vật danh tiếng đã bỏ mạng vì Diêm Vương Sách Hồn Châm. Người nào nhận được Diêm Vương Thiếp, nếu không có đủ số bạc như yêu cầu sẽ bỏ mạng trong vòng ba hôm. Diêm Vuơng Châm vô hình, vô thanh, lại mang chất tuyệt độc nên chưa ai thoát chết.
Kiếm Vân nghe xong biến sắc hỏi:
– Vậy phản ứng của đồng đạo võ lâm thế nào?
Túy La Hán thở dài đáp:
– Nghe nói võ lâm minh chủ Hàn Thiên Đông đã cùng thủ hạ vượt Trường Giang xuống phía Nam điều tra sự thể.
Ăn uống xong, họ Dương lưu khách ở lại qua đêm. Nhưng Kiếm Vân nói:
– Lòng tại hạ đang nóng như lửa đốt, xin cảm tạ thịnh tình của Dương huynh. Bọn này phải lên đường ngay.
Tô Tháo cười bảo:
– Liễu hiền đệ suốt đời xem trọng việc võ lâm, có ở lại cũng khó mà ngủ yên. Chúng ta đi thôi.
Ba người đi trước, Túy La Hán mới chợt nghĩ ra chàng thiếu hiệp ấy là ai. Gã đấm ngực kêu trời tự trách mình ngu muội.
Tối đến, trong một khách điếm ven đường, họ cùng nhau bàn bạc về sự xuất hiện của Diêm Vương Hội. Kiếm Vân trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Tổ chức này lợi hại ở chỗ thần bí, khiến chúng ta không biết đối thủ của mình là ai để tiêu diệt. Ngược lại, chúng dễ dàng dùng Diêm Vương Sách Hồn Châm để ám hại chúng ta. Vì vậy, tiểu đệ đề nghị chúng ta dùng chính phương pháp của đối phương, không xuất đầu lộ diện mà cải trang âm thầm điều tra.
Sấu Diêm La cười bảo:
– Cũng may tiểu đệ đã mập lên hai chục cân, nếu không cũng khó mà che dấu được ai.
Sáng hôm sau, lão chủ nhân khách điếm khi thấy ba người khách chiều qua đã biến đổi hẳn. Cửu Phi Ma hóa thành một đầu đà, bộ tăng bào và cây thiền trượng trong tay là của vị sư trụ trì ngôi chùa gần đấy. Họ Tô đã mượn đỡ và không quên để lại hai nén bạc.
Sấu Diêm La thì phải vất vã vượt quãng đường ba mươi dặm mới tìm được bộ đạo bào trong một ngôi đạo quán.
Lúc khởi hành, Phụng Hương đã trao cho Kiếm Vân một túi chứa đầy dụng cụ hóa trang, đương nhiên không thiếu những bộ râu giả. Nhờ vậy, Đồ Hạc trông rất đạo mạo, râu ba chòm phất phới.
Kiếm Vân dịch dung thành một thư sinh, Đại Lực Ma Quân bật cười:
– Thế là đủ mặt Phật, Lão, Khổng. Nhưng còn họ Thường nữa, chắc phải cho Thiết Quyền đóng vai Lạt Ma mới xứng.
Sau nửa tháng kiêm trình, họ mới đến được Động Đình Hồ. Thường Luyện chỉ về trước có hai ngày, gã ngạc nhiên hỏi:
– Sao tam vị lại có mặt sớm như vậy?
Thường lão mẫu đang ngủ trưa. Kim Yến ra chào khách, mặt nàng đỏ hồng, tươi tắn như đóa hải đường sau trận mưa xuân.
Tô Tháo nói đùa:
– Ái chà! Tức muội xinh đẹp thế này hèn chi gã họ Thường không chạy bán sống bán chết để về cho mau?
Cơm rượu được dọn ra, cả bọn ăn uống vui vẻ, không thấy Kiếm Vân nhắc gì đén Diêm Vương Hội, Tô Tháo và Đồ Hạc biết chàng không muốn kéo Thiết Quyền đi quá sớm, nên họ cũng lặng thinh.
Chiều đến, ba người lạy tạ lão mẫu rồi cáo từ. Kiếm Vân dặn dò Thường Luyện:
– Tứ đệ cứ ở nhà với lão mẫu thêm mười ngày nữa rồi hãy xuống Trường Sa tìm bọn ta. Cứ hỏi bọn đệ tử Cái Bang là rõ.
Họ Thường áy náy đòi theo ngay nhưng chàng không cho.
Đầu canh một, bọn Kiếm Vân vào trọ trong Hồ Nam đệ nhất khách điếm.
Đây là một tòa kiến trúc bốn tầng đồ sộ. Tầng trên cùng không xây tường bốn chung quanh, chính là một tửu lâu. Nhờ vậy, tửu khách có thể ngắm nhìn toàn cảnh Trường Sa. Trong ngày mưa bảo, các tấm mành sáo sẽ buông xuống để chở che.

Tắm gội xong, ba người kéo nhau lên, trước là ăn uống, sau là nghe ngóng tin tức.
Tô Tháo đóng vai đầu đà nên không phải kiêng rượu thịt, lão mừng thầm trong bụng.
Chưởng quầy là một người khôn khéo, miệng dẽo như mạch nha, luôn tâng bốc tửu khách nên sanh ý khá thịnh vượng. Nhưng hôm nay lão chẳng cần phải hao nước bọt vì hào khách giang hồ ùn ùn kéo lên rất đông.
Một đại hán to béo ngồi ở bàn giữa, có lẽ đã ngà ngà nên hơi lớn tiếng:
– Không phải Ngô Kính Chi ta tham hai trăm lượng bạc, thực lòng chỉ muốn xem thủ đoạn của bọn Diêm Vương Hội. Huynh đệ nào có hứng thú, tối nay chúng ta cùng đến Nguyên gia trang.
Hán tử nhỏ bé ngồi bàn bên đứng dậy vòng tay nói:
– Hành Dương Khoái Đao uy danh hiển hách Hồ Nam, tại hạ từ lâu vẫn ngưỡng mộ. Xin được theo Ngô huynh một chuyến.
Kính Chi khoan khoái hỏi:
– Huynh đệ đây là…
Hán tử tủm tỉm cười đáp:
– Tiểu đệ là Đường Khâu Minh.
Họ Ngô giật mình:
– Té ra Tú Mệnh Xảo Thủ Đường tam công tử. Thất lễ! Thất lễ!
Danh tiếng họ Đường còn lừng lẫy hơn Hành Dương Khoái Đao rất nhiều. Gã nổi tiếng cả một vùng Tây Thục, không phải chỉ vì gia thế mà còn vì thực tài.
Đường Khâu Minh thiện dụng ám khí, có thể dùng kim thêu mà lấy mạng người trong chớp mắt, nên gọi là Tú Mệnh, còn Xảo Thủ là để chỉ cái tài tạo tác cơ quan, ám khí và trộm cắp. Nhưng gã chẳng lấy của ai, chỉ đùa giỡn với bằng hữu, thân thích.
Đường Khâu Minh đem chén đũa sang ngồi chung với họ Ngô.
Khoái Đao cười hỏi:
– Phải chăng Đường công tử ngứa ngáy vì Diêm Vương Sách Hồn Châm?
– Đúng vậy! Tiểu đệ không tin rằng trên đời có thủ pháp phóng châm lợi hại đến thế.
Kiếm Vân thấy gã dung mạo tuấn tú, ánh mắt tinh nghịch, ranh mãnh trông rất khả ái, nên nhìn gã mỉm cười.
Đường tam công tử nhận ra chàng thư sinh bàn bên cười thân thiện với mình, cũng gật đầu đáp lễ, thì thầm với Khoái Đao.
Lát sau, gã đứng lên vòng tay nói với bọn Kiếm Vân:
– Tam vi khách khí phi phàm, anh em tại hạ muốn được cùng đàm đạo, uống chén tương phùng.
Tô Tháo cười sang sảng:
– Nhị vị danh trấn tứ hải, bổn đầu đà rất vinh hạnh được làm quen.
Khoái Đao và Đường tam công tử bước qua, tự giới thiệu.
Tô Tháo cũng nói:
– Bổn Phật Gia là Tửu Nhục Đầu Đà Tô Tháo. Còn đây là Đoạn Bút Thư Sinh Cổ Vân và Bất Niệm Chân Nhân Đồ Hạc. Gọi chung là Vũ Nội Tam Tiên.
Đường Khâu Minh bật cười:
– Tam giáo đồng lưu, quả thật là thú vị! Nhưng thú thực, tiểu đệ chưa được nghe danh tam vị bao giờ.
Theo sáo lẽ giang hồ, dù không biết người ta vẫn thường dùng câu cửu ngưỡng, hâm mộ đã lâu. Vậy mà họ Đường nói thẳng ra như vậy khiến Kiếm Vân thêm mến gã.
Sấu Diêm La thản nhiên đáp:
– Ba anh em tại hạ mới nghĩ ra cái tên Vũ Nội Tam Tiên được mấy ngày thì làm sao Đường công tử biết tiếng?
Năm người vui vẻ cạn chén. Kiếm Vân hỏi họ Đường:
– Nếu lấy được Diêm Vương Châm, công tử có thể nhận ra lai lịch thủ pháp và chất độc trên kim hay không?
Đường Khâu Minh gật đầu:
– Tiểu đệ tin là được.
Kiếm Vân hài lòng bảo:
– Vậy lát nữa chúng ta cùng đến Nguyên gia trang.
Ăn uống xong, bọn họ rời tửu lâu, đi về hướng Đông.
Ga trang của Trường Sa Đại Hào đèn đuốc sáng choang, trước cửa có chiếc bàn để ghi danh sách những người đến trợ thủ.
Lão tổng quản Tô Thực Phú chưa hề nghe đến danh Vũ Nội Tam Tiên nên thắc mắc. Nhưng vì bọn Kiếm Vân đi chung với hai đại cao thủ là Khoái Đao và Đường tam công tử nên lão chẳng dám hỏi.
Diêm Vương Hội đã đặt giá Trường Sa Đại Hào là một vạn lượng vàng. Họ Nguyên tiếc của nên tung bạc ra mời hảo hán giang hồ đến bảo vệ, cố qua khỏi thời hạn ba ngày. Vì tổ chức thần bí này tuyên bố ai sống đến ngày thứ tư sẽ không đụng đến nữa.
Nguyên Tích Vũ trước kia là hải tặc biển Đông, gom góp được ít tài sản mới bỏ nghể về Trường Sa buôn bán. Lão đâu dễ đem đồng tiền xương máu của mình dâng cho Diêm Vương Hội.
Ngay sau khi ghi danh, mỗi người lập tức nhận được tặng hai trăm lượng bạc. Cửu Phi Ma cười khà khà bảo:
– Cái nghề bảo tiêu nhân mạng xem ra cũng khấm khá.
Tổng cộng số người vào trong là một trăm cao thủ. Thấy đã đủ số, Tô tổng quản dẹp sổ sách, không nhận thêm nữa.
Trường Sa Đại Hào thân hình vạm vỡ, nước da đen sạm là chứng tích của một thời cướp biển. Hàm râu quai nón rậm rạp khiến lão trông uy mãnh dù tuổi đã bẩy mươi.
Đầu canh một, đại yến được bày ra để mọi người vui vẻ. Đầu giờ Tỵ ngày mai mới là kỳ hạn của tử thần. Nếu nạn nhân đồng ý giao vàng chuộc mạng thì cứ cắm một ngọn cờ trắng trước cửa. Bằng không sát thủ của Diêm Vương Hội sẽ ra tay.
Đêm ấy, chẳng có gì xảy ra, sáng hôm sau, Nguyên gia trang lại cho bày tiệc rượu. Lão dựa vào danh sách của Tô tổng quản mà xếp các cao thủ bậc nhất ngồi quanh mình.
Hai ngày trôi qua, ai nấy đều mệt mỏi, không còn nhuệ khí như trước nữa.
Ngày cuối cùng, dù rượu thịt đầy bàn mà chẳng ai buồn đụng đến. Bầu không khí nặng nề bao trùm. Có một người vắng mặt mà không ai biết. Đó là Đoạn Bút Thư Sinh Cổ Vân trong Vũ Nội Tam Tiên.
Hơn trăm người đều ngồi như phỗng đá, hai tay để lên bàn. Họ không muốn có cử chỉ gì để bị nghi ngờ là hung thủ.
Không gian tĩnh lặng như đến mức nghe được muỗi vo ve.
Ngoài kia trời kéo mây đen vần vũ báo hiệu một cơn mưa lớn. Lát sau, một tiếng sét long trời làm cho mọi người giật mình, nhưng hai bàn tay vẫn úp trên bàn.
Trường Sa Đại Hào thét lên và từ từ trên tường nhà, Đoạn Bút Thư Sinh phóng xuống chụp lấy một người. Đó chính là Tô tổng quản.
Đường tam công tử nhẩy đến rút cây Diêm Vương Châm đang cắm trên ngực áo Nguyên Tích Vũ.
Quần hào ồ lên kinh ngạc khi thấy lão không chết bởi độc châm.
Họ Nguyên đứng lên lau mồ hôi trán hân hoan nói:
– Nhờ có diệu kế của một cao nhân mà Nguyên mỗ thoát nạn. Xin giữ im lặng để thẩm vấn hung thủ.
Chàng thư sinh xách họ Tô ra giữa sảnh, bóp miệng lão lấy ra một ống bằng pha lê trong suốt, dài khoảng ngón tay trao cho Đường Khâu Minh, gã ngắm nghía một lúc, tra thử cây Diêm Vương Châm vào rồi thích thú nói:
– Té ra vật khủng bố này lại là một cơ quan cực kỳ tinh xảo. Hung thủ chỉ hé miệng là độc châm bay ra, chẳng cẩn phải vung tay, búng ngón mà tốc độ nhanh đến kinh hồn. Nếu có lục soát những người có mặt cũng chẳng thể tìm ra dấu vết.
Trường Sa Đại Hào chỉ mặt họ Tô mắng rằng:
– Ta đãi ngươi như tình huynh đệ suốt bốn chục năm nay, sao nỡ phản lại ta?
Kiếm Vân dùng ngón tay rà trong miệng gã rồi mới giải huyệt khớp xương hàm. Tô Thục Phú phẫn hận đáp:
– Ngươi nói thì hay lắm, nhưng ta nhận đuợc gì trong số tài sản mà chúng ta kiếm được ở biển Đông? Suốt đời chỉ là nô bộc cho ngươi mà thôi. Năm ngoái ta muốn mua một tòa tiểu viện nhỏ trong thành để dưỡng già ngươi cũng không cho.
Nguyên Tích Vũ thở dài:
– Tô lão đệ hiểu lầm ta rồi. Vì muốn để ngươi ngạc nhiên nên không nói ra đấy thôi. Ta định sang năm sẽ giao cơ ngơi Hồ Nam khách điếm cho ngươi để làm của riêng. Không tin cứ hỏi phu nhân ta xem.
Nguyên phu nhân nghe ồn ào đã bước ra từ lâu, bà gạt lệ xác nhận:
– Tướng công đã bàn với ta từ lâu rồi, ông ấy còn định tặng thêm ngàn lượng vàng cho thúc thúc nữa.
Họ Tô tái mặt hối tiếc:
– Nguyên đại ca sao không cho tiểu đệ biết sớm, để kẻ khốn nạn này sinh lòng oán hận nên mới nhận lời Diêm Vương Hội?
Đoạn Bút Thư Sinh nghiêm mặt hỏi:
– Lão liên hệ với ai để nhận công việc này?
Tô tổng quản chán nản đáp:
– Lão phu cũng chẳng rõ hắn là ai, nam hay nữ. Mỗi lần gặp là một dung mạo khác nhau. Nửa tháng sau, không hiểu sao hắn biết mối bất bình giữa lão phu với Nguyên đại ca nên đã dùng thủ đoạn dọa dẫm và dụ dỗ, buộc lão phu ra tay. Hắn hứa sẽ chia cho ba ngàn lượng vàng nếu đắc thủ.
Đường Khâu Minh cau mày nói:
– Diêm Vương Hội chuyên khai thác những rắc rối trong nội bộ các nhà đại phú, danh gia để họ thanh toán lẫn nhau. Thủ đoạn này thật tàn độc và nham hiểm.
Đoạn Bút Thư Sinh bảo họ Nguyên:
– Trời đã quá Ngọ, Diêm Vương Hội chắc không dám phá vỡ quy củ thành danh của mình. Chuyện nội bộ xin tự giải quyết lấy. Bọn tại hạ xin cáo từ.
Trường Sa Đại Hào vén áo quỳ xuống lạy tạ:
– Nếu không có ân nhân thì Nguyên mỗ mạng vong. Ân cứu tử xin kết cỏ ngậm vành.
Nguyên phu nhân cũng sụp xuống lạy như tế sao.

Nguyên Tích Vũ đứng lên, bảo họ Tô:
– Lão đệ vào trong lấy ngàn lượng vàng để ta dâng tặng ân nhân.
Tô Thực Phú biết lão đã tha tội cho mình, lão cảm động nói:
– Tiểu đệ nguyện suốt đời hầu hạ đại ca, không đi đâu nữa.
Hai lão dắt nhau vào trong. Ở đây, quần hùng nhìn Đoạn Bút Thư Sinh với vẻ ngưỡng mộ.
Lát sau, Tô tổng quản khệ nệ bưng khay vàng trăm nén ra đến. Còn Nguyên trang chủ thì cung kính trao cho chàng một gói nhỏ bằng nắm tay, trông có vẻ rất nhẹ.
Chàng thư sinh chỉ khay vàng bảo:
– Nghe nói bách tính vùng Lưỡng Quảng đang đói khổ lầm than vì mưa lũ, xin trang chủ đem số vàng này mua lương thực phát chẩn cho họ. Nếu được vậy, Vân này mới yên lòng.
Nguyên Tích Vũ xúc động nói;
– Các hạ quả là người nhân nghĩa, lão phu xin phụng ý thi hành.
Quần hào thấy vậy đều móc số bạc lãnh ba hôm trước góp vào.
Hồ Nam Khoái Đao tán tụng:
– Từ ngày Liễu đại hiệp thoái xuất giang hồ đến nay, tại hạ mới được thấy kỳ lân trong lớp thiếu niên.
Gã và Đường Khâu Minh đi theo Vũ Nội Tam Tiên trở lại khách điếm.
Cơ ngơi này là của Trường Sa Đại Hào, vì vậy chưởng quầy và bọn tiểu nhị đối vói bọn Kiếm Vân thập phần cung kính. Họ đã biết tin Đoạn Bút Thư Sinh cứu mạng Nguyên Tích Vũ.
Một bàn tiệc nhỏ nhưng toàn những món ăn thượng hạng và rượu quý được dọn ra.
Kiếm Vân cạn chén hỏi họ Đường:
– Theo ý công tử thì trên giang hồ, ai là kẻ có đủ tài để chế tạo bộ máy phóng đôc châm tinh xảo như vậy?
Tú Mệnh Xảo Thủ trầm ngâm bảo:
– Ba mươi năm trước, phái Điểm Thương có một nhân tài tên gọi Xảo Đoạt Thiên Công Phó Huyền. Lão là thiên hạ đệ nhất nhân trong nghề cơ quan, ám khí. Nhưng sau khi liên minh ba phái Côn Luân, Điểm Thương, Không Động bị tiêu diệt, không ai thấy lão đâu nữa. Có lẽ trong Diêm Vương Hội có truyền nhân của họ Phó.
Sấu Diêm La tức Vô Niệm Chân Nhân hỏi thêm:
– Còn về chất độc tẩm trên kim thì sao?
Đường Khâu Minh ngượng ngùng gãi đầu đáp:
– Tiểu đệ không chuyên về lãnh vực này. Chỉ có gia mẫu hoặc Vạn Độc Ma Quân mới hiểu được nguồn gốc và cách điều chế giải dược.
Hồ Nam Khoái Đao góp tiếng:
– Tại hạ nghe nói Ma Quân đang cùng Hàn minh chủ điều tra ở Nam Xương. Nhưng không biết bọn họ có chịu hợp tác với chúng ta hay không?
Kiếm Vân mỉm cười, quay sang bảo tên tiểu nhị hầu rượu:
– Ngươi xuống tìm cho ta một gã khát cái lên đây.
Lát sau, một gã ăn mày trung niên lưng đeo ba túi lên đến. Gã nhìn mọi người với vẻ dò hỏi.
Kiếm Vân truyền âm bảo gã:
– Ta là Liễu Kiếm Vân đây!
Gả mừng rỡ sụp xuống định thi lễ. Chàng phát tay áo nâng gã lên rồi bảo:
– Bất tất phải đa lễ, ngươi về bảo phân đà chủ dùng phi cáp báo về Giang Tây, gọi cho được Lân hộ pháp đến đây. Càng sớm càng tốt.
Gã khất cái dạ lớn rồi rảo bước xuống lầu.
Khoái Đao và Xảo Thủ nhìn chàng với vẻ hiếu kỳ. Họ Đường hỏi:
– Dám hỏi quan hệ giữa Cổ huynh và Cái Bang?
Tô Tháo cười vang:
– Ngươi mà đoán ra, bổn đầu đà sẽ nhận ngươi làm anh em.
Đường Khâu Minh trừng mắt nói:
– Tiểu đệ đoán thử xem: Lúc nãy, gã đệ tử Cái Bang không hề nhận ra Cổ huynh. Có lẽ Cổ huynh đã truyền âm báo tên nên gã mới biết? Nhưng phản ứng của gã rất kỳ lạ, dường như vô cùng xúc động và bất ngờ. Đôi mắt gã mờ lệ như vui mừng được gặp lại một người tưởng đã đi rất xa. Công phu truyền âm chỉ những ai có trên ba mươi năm công lực mới học được. Trong thiên hạ chỉ có một người duy nhất được toàn thể đệ tử Cái Bang thương nhớ, chính là cựu bang chủ Liễu Kiếm Vân.
Sấu Diêm La cười khanh khách:
– Đường công tử quả là lợi hại, tâm trí tinh minh, nhãn quang sắc bén. Vậy hãy đoán xem bần đạo và lão đầu đà này là ai?
Đường Khâu Minh đoán trúng bước đầu, phấn khởi nói:
– Còn ai dám xưng huynh gọi đệ với Liễu đại hiệp ngoài Đại Lực Ma Quân và Sấu Diêm La?
Tô Tháo dơ ngón cái khen dồn:
– Giỏi lắm! Lão phu xin bái phục.
Khoái Đao ngẩn người, không ngờ ba người này lại là những cao thủ số một võ lâm. Nhất là họ Liễu, thanh danh của chàng đứa bé còn biết đến. Chúng vẫn thường rủ nhau chơi trò Liễu tráng sĩ diệt kình ngư.
Tú Mệnh Xảo Thủ sụp xuống vái dài:
– Tô đại ca đã hứa nhận tiểu đệ làm em, xin chớ nuốt lời.
Hồ Nam Khoái Đao cũng quỳ theo:
– Không phải tiểu đệ dám với cao nhưng cũng xim đem thân này để chư vị sai khiến.
Đại Lực Ma Quân lúc nãy buột miệng nói đùa nên giờ ái ngại liếc Kiếm Vân. Thấy chàng mỉm cười gật đầu, lão khoan khoái nói:
– Nhị vị đã có lòng, lão phu xin lĩnh ý. Bọn ta còn một người em kết nghĩa nữa là tứ đệ Thiết Quyền Thường Luyện. Như vậy Ngô Kính Chi thứ năm, còn Đường Khâu Minh thứ sáu.
Sau lễ nghi kết bái, năm người tiếp tục uống rượu. Kiếm Vân thắc mắc:
– Vì sao Côn Luân, Điềm Thưong, Không Động là ba phái chính đạo mà bị tiêu diệt?
Đại Lực Ma Quân thở dài đáp:
– Cũng chỉ vì một ý niệm sai lầm mà ba phái đi vào đường hủy diệt. Ba chục năm trước, chưởng môn của các phái này đều say mê một nữ nhân có danh hiệu là Bán Tiếu Hằng Nga Đào Uyển Lan. Suốt đời nàng chỉ cười nửa miệng nhưng làm điên đảo cả thiên hạ. Ba vị chưởng môn si mê nàng đến nỗi hợp nhất thành Thần Nữ Bang, tôn nàng làm bang chủ, chống lại võ lâm, quyết đưa nàng lên ngôi minh chủ. Chưởng môn phái Không Động lúc ấy là Bách Độc thư sinh đã phóng độc hạ sát hơn hai trăm hào kiệt giang hồ. Vì vậy, Thiếu Lâm Tự đã truyền võ lâm thiếp, tụ hội anh hùng tứ xứ tiêu diệt Thần Nữ Bang. Sau hơn hai tháng tương tranh, Thần Nữ Bang do lủng củng nội bộ nên yếu đi. Trong trận cuối cùng, toàn bang bị giết gần hết, cứ địa của ba phái cũng bị thiêu hủy. Nghe nói ba lão si tình điên dại ấy đã nắm tay Bán Tiếu Hằng Nga nhẩy xuống vực thẳm cạnh ngọn Phật Sơn tự sát.
Sau này, cố minh chủ võ lâm Luân Kiếm Kiểu Kính Trung, cha của Kiếm Vân đã cho tìm những đệ tử sống sót của các phái Điểm Thương, Không Động, Côn Luân giúp họ gây dựng lại tông môn. Nhưng lạ thay, không một ai xuất hiện.
Kiếm Vân hỏi thêm:
– Tổng đàn cũ của hai phái Điểm Thương, Không Động nằm ở đâu?
– Trên ngọn núi gần thành Quế Lâm, bên kia dãy núi Nam Lĩnh, thuộc tỉnh Quảng Tây là đất cũ của Điểm Thương. Còn Không Động ở ngọn Phật Sơn Quảng Đông.
Đường Khâu Minh dọ ý:
– Có lẽ nhị ca nghi ngờ Diêm Vương Hội là tàn quân của ba phái hay sao?
Kiếm Vân mỉm cười đáp:
– Ta chỉ linh cảm thế thôi, nhưng chẳng thà đến hai nơi ấy xem thử còn hơn mò kim đáy biển.
* * *
Trưa hôm sau, Vạn Độc Ma Quân đến nơi. Lão mừng rỡ ôm lấy chàng và Tô Tháo:
– Lão phu tưởng hai người ham mê vinh hoa phú quý mà quên cảnh cát bụi giang hồ rồi chứ?
Đại Lực Ma Quân cười ha hả:
– Tứ ca khéo mỉa mai, thân cá chậu chim lồng ai mà mê cho nổi?
Dùng bữa xong, Kiếm Vân đưa mũi Diêm Vương Sách Hồn Châm cho Tứ Phi Ma xem. Lão mừng rỡ nói:
– May quá, mũi châm này vẫn còn nguyên chất độc có thể nghiên cứu được. Hai tháng nay, lão phu đã kiếm tra mấy chục xác chết mà không có kết quả gì. Lượng độc tố tẩm vào đầu kim quá ít, chỉ đủ giết nạn nhân rồi tan vào máu.
Lão lấy bốn chiếc chung sứ nhỏ, rót rượu vào, mỗi chén bỏ một viên thuốc thử. Sau đó lão lần lượt nhúng đầu kim vào từng chung, quan sát sự biến hóa của màu rượu.
Lão biến sắc bảo:
– Quả là tuyệt độc hiếm có trên đời, gồm nọc của bảy loại rắn tạo thành. Không ngờ trong độc môn vẫn còn. Muốn tìm ra giải dược phải mất không dưới một tháng.
Kiếm Vân hỏi dò:
– Lân lão có biết gì về Bách Độc thư sinh hay không?
Vạn Độc Ma Quân giật mình:
– Đúng rồi! Sao ta lại quên lão ấy nhỉ? Nhưng dường như lão đã chết từ ba mươi năm trước rồi mà?

Chàng bèn kể lão nghe nghi vấn rằng Thần Nữ Bang tái khởi.
Dù chưa đến hạn kỳ nhưng Thiết Quyền Thường Luyện đã xuất hiện vào sáng hôm sau. Cả bọn lên đường đến Quế Lâm.
Bẩy ngày sau họ có mặt trên đoạn đường sơn đạo xuyên qua rặng Nam Lĩnh để vào Quảng Tây.
Hồ Nam Khoái Đao nhớ lại sự việc ở Nguyên gia trang bèn hỏi Kiếm Vân:
– Nhị ca! Hôm ấy Nguyên Tích Vũ không bị thương bởi độc châm. Sau đó, có trả lại một gói mềm. Phải chăng nhị ca đã cho lão mượn bảo y?
Kiếm Vân gật đầu xác nhận:
– Đúng vậy, đó là bộ y phục làm bằng da con Kim Giáp Mãng Xà. Hôm lên đường, nhị tẩu ngươi là Thanh Hoa công chúa đã bắt ta phải mặc vào.
Thiết Quyền cười bảo:
– Bốn người ty nữ của nhị tẩu quả là trung thành lại rất xinh đẹp nữa.
Sấu Diêm La nghiêm mặt:
– Nhị tẩu cùng bốn nàng ấy xưng hô là chị em chứ đâu phải chủ tớ.
Tú Mệnh Xảo Thủ nhìn hai vách đá sừng sững bên đường, buột miệng nói:
– Nếu bọn Diêm Vương Hội cho cao thủ phục kích chốn này thì anh em chúng ta khó toàn mạng.
Không ngờ gã đoán đúng, trước mặt bỗng xuất hiện hai mươi tên bạch y bịt mặt. Trong tay chúng là những ống phóng Diêm Vương Sách Hồn Châm.
Kiếm Vân phản ứng cực kỳ thần tốc, chàng quát vang như sấm:
– Bỏ ngựa phi lui mau.
Năm huynh đệ của chàng nhất tề tung mình về phía sau, thoát khỏi tầm sát thương của bọn sát thủ.
Chúng căm hận bấm nút nhưng Kiếm Vân đã ẩn mình trong luồng kiếm quang, lướt đến. Mỗi ống chỉ phát động được một lần nên chúng vội rút trường kiếm chống cự. Bọn Tô Tháo cũng xông lên trợ chiến.
Thanh Ngư Truờng Kiếm sắc bén tuyệt luân chém gẫy liền bốn thanh trường kiếm của đối phương, giết chết hai tên.
Hồ Nam Khoái Đao và Tú Mệnh Xảo Thủ lần đầi ra tay trước mặt các huynh trưởng nên tận lực trổ tài. Thanh đao của họ Ngô loang loáng như ánh chớp, đao kình xé gió. Còn phi châm của họ Đường dù âm thầm hơn nhưng lại vô cùng lợi hại.
Thường Luyện vung hai nắm đấm sắt đánh hộc máu ba tên. Trường kiếm của Sấu Diêm La cũng không chịu kém.
Thanh thiền trượng của Đại Lực Ma Quân thì đua tài với Kiếm Vân, chỉ ba chiêu đã lấy mạng hai tên.
Vạn Độc Ma Quân đứng ngoài quan chiến quát lên:
– Ráng bắt sống một tên!
Bọn bạch y dù võ nghệ cao cường nhưng bữa nay xui xẻo gặp toàn đại sát tinh nên chỉ hơn nửa khắc đã tử thương gần hết. Tên Bạch y có thắt lưng màu đỏ đang đấu với Khoái Đao bất phân thắng bại. Gã dường như là kẻ cầm đầu, chém liền tám kiếm thật mạnh đẩy lùi họ Ngô rồi ném xuống đất một vật. Tiếng nổ không lớn nhưng khói tỏa ra mù mịt, xông mùi tanh hôi.
Vạn Độc Ma Quân biến sắc cảnh báo:
– Coi chừng chất độc! Lui lại mau!
Bọn Tô Tháo vội nhảy khói đấu trường. Toán bạch y sống sót kéo nhau đào tẩu. Nhưng Kiếm Vân nghệ cao mật lớn, vận Kim Quang thần công bảo vệ toàn thân, xông qua làm khói, khinh công chàng độc bộ thiên hạ, chỉ búng chân vài cái đã vượt qua đầu bọn tàn binh chặn chúng lại.
Tám cây Diêm Vương Châm lập tức xạ thẳng vào người chàng. Thấy kim chỉ xuyên qua y phục rồi dừng lại, bọn chúng vô cùng kinh hãi. Kiếm Vân cười nhạt bảo:
– Đừng phí công vô ích, mau quy hàng để bảo roàn tính mạng.
Toán bạch y biết không thoát nổi, nhìn nhau rồi trở kiếm đâm ngực tự sát.
Vạn Độc Ma Quân Lân Đính buồn bã nói:
– Đúng là kiếm pháp của phái Điểm Thương, phò mã đoán chẳng sai.
Kiếm Vân nghiêm mặt bảo:
– Chúng ta không thể sính cường vì Diêm Vương Châm phá được cả luồng cương khí hộ thân. Nếu không có Kim Giáp chắc tại hạ cũng khó sống. Tiếp tục đi nữa e không còn ai sống sót. Chư vị hãy quay lại Trường Sa, báo cho Hàn minh chủ rõ nội tình.
Tô Tháo xua tay, ngắt lời chàng:
– Nhị đệ đừng nói vậy, huynh đệ chúng ta đã thề sinh tử có nhau, lẽ nào bọn ta để ngươi một mình vào tử địa. Nếu cần thì cứ để một mình Lân tứ ca quay lại nghiên cứu chất giải độc và báo tin là đủ.
Cả bọn nhất tề tán thành. Kiếm Vân đàng phải chịu. Chàng dặn dò Vạn Độc Ma Quân:
– Xin Lân hộ pháp nói vớ Hàn minh chủ trang bị cung tiễn cho quần hùng rồi hãy tiến vào. Diêm Vương Sách Hồn Châm không thể bắn xa hơn ba trượng, chúng ta sẽ có lợi thế hơn.
Vạn Độc Ma Quân vì đại cuộc đành phải quay lại. Bọn Kiếm Vân tiếp tục đăng trình.
Tú Mệnh Xảo Thủ Đường Khâu Minh nói:
– Chúng ta đã bị Diêm Vương Hội nhận mặt, nếu tiếp tục đi đường quan đạo tất sẽ rơi vào ổ phục kích. Từ đây đến thành Quế Lâm còn hơn trăm dặm, tiểu đệ đề nghị bỏ ngựa băng rừng để tránh thương vong.
Kiếm Vân rất lo ngại cho các huynh đệ của mình nên đồng ý:
– Lục đệ bàn rất phải, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Dù Đại Lực Ma Quân Tô Tháo là đại ca nhưng Kiếm Vân mới thực sự là người được tôn kính, yêu thương nhất. Vì vậy, ý của chàng bao giờ cũng là mệnh lệnh. Họ đuổi ngựa vào sâu trong rừng rồi đi song song với đường quan đạo, chờ trời tối hẳn mới vào thành.
Gần cửa Bắc có một gia trang của cửu phụ họ Đường. Nhận ra Khâu Minh, Cam trang chủ vô cùng mừng rỡ, hân hoan đón tiếp.
Tam Thiết Thần Côn Cam Tổ Như lúc còn trẻ vùng vẫy suốt dải Hoa Nam, nay đã quy ẩn nhưng đối với chuyện võ lâm vẫn còn nhiệt huyết. Nghe cháu giới thiệu, lão trố mắt nhìn chàng hiệp sĩ lừng danh Liễu Kiếm Vân, hết lời tán tụng:
– Trong lịch sử võ lâm, chưa có cao thủ nào được cả thiên hạ tôn sùng như Liễu đại hiệp. Trẻ nít Quảng Tây thường xách kiếm gỗ hét vang, tự xưng là Liễu Kiếm Vân tráng sĩ. Lão phu được diện kiến thật là phỉ chí bình sinh.
Trong tiệc rượu, chàng không quên nhiệm vụ của mình nên hỏi họ Cam:
– Xin trang chủ cho biết tình hình chính sự ở vùng Quảng Tây thế nào? Bách tính có bị tham quan hà hiếp bóc lột gì chăng?
Cam Tổ Như buông đũa bùi ngùi đáp:
– Quảng Tây xa đế đô đến hàng vạn dặm, lê thứ dù có lầm than cũng chẳng biết kêu ai. Tuần Phủ và Tổng Đốc cấu kết hút máu dân, đặt ra đủ mọi loại thuế vô lý. Lại còn chiếm đoạt nhà cửa, ruộng vườn, bắt gái đẹp về làm thị thiếp…. Đơn kêu oan nằm đầy bàn Án Sát, nhưng lão nầy là anh em với Tuần Phủ nên vẫn lờ đi.
Đôi mắt Kiếm Vân lấp loáng hàn quang. Chàng hỏi tiếp:
– Cam lão có biết tình hình núi Điểm Thuơng hiện nay ra sao không?
Họ Cam chua chát:
– Cách nay nửa năm, một bọn người áo trắng tự xưng là hậu nhân của phái Điểm Thương, trở về núi xây dựng lại căn cứ. Quan Tổng Đốc đem quân đến hạch sách, được họ dâng cho vạn lượng bạc nên vui vẻ kéo về. Bọn chúng đông đến sáu trăm người nhưng không có gì đáng ngờ. Mới đây còn bỏ ra mười vạn lương bạc phát chẩn cho dân nghèo bị lũ lụt.
Đường Khâu Minh nhăn mặt:
– Bọn này thật là gian hoạt, mua chuộc quan quân và lòng dân ở vùng này. Nếu chúng ta kéo đến tiêu diệt tất sẽ bị Quản Đốc Quảng Tây cản trở.
Thiết Quyền góp ý:
– Tiểu đệ cho rằng cần phải trừng trị bọn tham quan trước rồi mới có thể đánh bọn Diêm Vương Hội.
Cam lão giật mình:
– Chẳng lẽ bọn trên núi Điểm Thương lại là tổ chức lừng danh ấy hay sao?
Tô Tháo cười đáp:
– Đúng vậy đấy lão huynh, bọn ta đã bị bọn chúng chặn đánh dọc đường.
Hồ Nam Khoái Đao Ngô Kính Chi băn khoăn:
– Chẳng hiểu nơi căn cứ cũ của phái Không Động có bọn Diêm Vương Hội hay không? Cả núi Côn Luân cũng vậy.
Kiếm Vân giật mình:
– Ngô ngũ đệ nói đúng, tình hình này chắc hai phái kia đều tái xuất.
Đường Khâu Minh bàn:
– Có lẽ nhị ca cứ chấn chỉnh nền hành chính ở đây, rồi sang Quảng Đông xem sao. Khi chúng không còn sự hỗ trợ của quan quân thì chúng ta tiêu diệt lúc nào chẳng được.
Kiếm Vân hài lòng, hỏi Cam Tỏ Như:
– Cam lão, trong hàng quan lại văn võ ở đây, còn ai là người trung chính hay không?
– Về quan văn thì Tri Huyện Nam Ninh Tần Lục Ngôn là người chính trực, thương dân. Bên võ có Tổng Binh thành Liễu Châu Dương Sĩ Tế. Nhưng hai người đều bị giam trong đại lao Quế Lâm chờ xét xử vì cùng một tội. Trong dinh của họ có xác hai gã ăn mày.
Kiếm Vân giận dữ hỏi:
– Thế phân đà Cái Bang ở đây hoạt động thế nào?
Cam Tổ Như nhớ ra vì chàng đã từng là bang chủ Cái Bang, lão rầu rỉ đáp:
– Sau khi phát giác hai xác hóa tử, Tuần Phủ Lam Thường Ân đã cho bắt hết bọn khất cái, lấy cớ là để điều tra.
Đôi mắt chàng mịt mờ sát khí:
– Được, Liễu mỗ sẽ không tha cho bọn cẩu quan này.
Chàng quay sang bảo Tú Mệnh Xảo Thủ:
– Nghe nói lục đệ có tài thần thâu, vậy hãy vào dinh Án Sát lấy hết đơn kiện của bá tánh đem về đây cho ta.
Đường Khâu Minh phấn khởi dạ vang, hỏi đường đi nước bước rồi biến vào bóng đêm.
Giữa canh hai trở lại đem theo một chồng đơn dầy. Kiếm Vân lật xem qua, mặt chàng càng lúc càng lạnh lẽo như băng.
Cuối cùng, chàng trình bày kế hoạch của mình.
Đêm rằm tháng mười, sáu viên Tri Huyện gian tham nhất Quảng Tây mất đầu một cách bí ẩn. Bách tính các nơi xôn xao nhưng vô cùng hoan hỉ. Dù không biết chắc nhưng ai cũng cho rằng Điện Tiền Đặc Sứ Liễu tráng sĩ đã ra tay.
Ba ngày sau, thủ cấp Tuần Phủ, Tổng Đốc và Án Sát treo lủng lẳng trước cổng thành, cùng với đầu sáu viên huyện lệnh kia.
Bách tính thành Quế Lâm kéo nhau đi xem đông đến mấy vạn người. Chín người bị giết tội ác ngập đầu, bị bách tính nguyền rủa không tiếc lời. Bọn thám tử, bộ đầu Quế Lâm nghe dân chúng xầm xì rằng đây là hành động của Điện Tiền Đặc Sứ, trở về báo lại khiến bọn tham quan càng run sợ hơn.
Phó Tổng Đốc Quảng Tây Lã Thu Phong là người có phẩm hàm cao nhất đã lên nắm quyền, gửi công văn triệu tập các quan huyện về Quế Lâm bàn bạc.
Năm ngày sau, phủ đường chật ních quan viên. Tri Huyện Ngô Châu là một lão quan liêm khiết nhưng nhu nhược, không dám chống lại thượng cấp, chỉ lo giữ lấy lòng mình. Nay thấy đồng liêu bị trừng trị, lão thầm đắc ý vuốt râu nói:
– Lão phu cho rằng đây không phải là hành vi của Đặc Sứ. Vì người mới thành hôn nên không thể rời kinh mà xuống tận đây. Chúng ta cứ thảo tấu biểu gửi về Bắc Kinh trình tấu lên thánh thượng, rồi tiến hành truy tìm thủ phạm.
Bỗng tên lính gác cửa chạy vào thông báo:
– Có phò mã điện hạ giá lâm!
Các quan hồn phi phách tán, sửa sang áo mão đồng loạt quỳ xuống nghênh tiếp.
Bọn Tô Tháo đứng giữ cửa phủ đường, Kiếm Vân đi thẳng vào ngồi trên ghế Tuần Phủ. Chư quan tung hô:
– Phò mã điện hạ vạn an, chúng thần xin khấu kiến.
Chàng lạnh lùng bảo:

– Miễn lễ, chư khanh bình thân!
Kiếm Vân mở lời:
– Bổn phò mã tuân chỉ thay mặt thánh hoàng tuần thú thiên hạ, vừa đến Quảng Tây đã nghe bách tính khóc than nên tiến hành điều tra. Trong tay ta có hơn ba trăm lá đơn kêu oan của lê thứ. Xét ra thượng bất chính, hạ tắc loạn. Tuần Phủ và Tổng Đốc gian tham thì quan lại cấp dưới khó mà liêm chính. Trăm quan Quảng Tây đều có tên trong đơn kiện. Nhưng xét ra chưa đến nỗi phạm tội chết. Nay ta chặt đầu chín tên cẩu quan gian ác nhất để cảnh cáo các khanh và để an lòng dân chúng. Từ nay các khanh sẽ phải tu sửa thân mình, hết lòng yêu thương bách tính, giữ trọn đạo làm tôi, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.
Bá quan vui mừng khôn xiết, sụp xuống lạy tạ:
– Điện hạ lượng rộng như biển, chúng thần xin tuân chỉ.
Chàng hỏi phó Tổng Đố Lã Thu Phong:
– Khanh đã từng là bằng hữu của Tổng Binh Liễu Châu Dương Sĩ Tế, vậy nên thành thực cho ta biết tài đức của họ Dương.
Lã Thu Phong cũng có dính dáng ăn chia với Tổng Đốc, nay được chàng bỏ qua nên cảm kích không dám nói láo.
– Khải tấu điện hạ, Dương Tổng Binh tính tình trung liệt, tài thao lược đáng bậc nguyên nhung.
Chàng hài lòng hỏi tiếp:
– Thế còn Tri Huyện Nam Ninh Tần Lục Ngôn thì sao?
Tr Huyện Ngô Châu bước ra thưa:
– Khải tấu! Họ Tần là bầy tôi lương đống, tài đức vẹn toàn.
Kiếm Vân cười bảo:
– Lã khanh mau xuống đại lao đưa hai người ấy lên đây. Ta quyết định giao chức Tuần Phủ và Tổng Đốc cho hai bậc trung thần ấy.
* * *
Chấn chỉnh xong triều cương ở Quảng Tây. Bọn Kiếm Vân âm thầm vượt giòng Ly Giang, sang địa phận Quảng Đông. Tân Tuần Phủ và tân Tổng Đốc đã được chàng dặn dò giám sát chặt chẽ núi Điểm Thương. Hơn trăm đệ tử Cái Bang phân đà Quế Lâm đã ra khỏi đại lao, phân đà chủ bị khép tội vì đã sợ chết mà không báo về tổng đàn tin tức của bọn Diêm Vương Hội ở Điểm Thương.
Cái Bang không muốn mất một người tài đức, được toàn bang tôn sùng nên đã tùy quyền đặt thêm chức thái thượng bang chủ. Kiếm Vân thoái thác không được nên đành phải nhận. Thực ra, trong lòng bọn ăn mày trên cả nước, chàng vẫn là bang chủ của họ. Người đã đưa vinh quang Cái Bang lên tột đỉnh võ lâm. Quan quân địa phương đều biết phò mã đặc sứ từng là bang chủ Cái Bang nên đối với bọn ăn xin rất hòa nhã, không dám đánh đập, hà hiếp như trước đây. Bọn hóa tử sống cuộc đời hạ tiện, lam lũ nên rất tự hào được làm thuộc hạ một nhân vật truyền thuyết. Bọn tiểu đồng thường xúm quanh các tên khất cái, năn nỉ họ kể lại cuộc chiến với kình ngư của Kiếm Vân. Đâu phải ai cũng có mặt hôm ấy, nhưng đệ tử Cái Bang vẫn kể lại một cách hùng hồn như thể mình đang đứng trên mặt đê Hoàng Hà quan chiến.
Phần Kiếm Vân, chàng thực lòng yêu thương đám người cùng khổ này. Chàng kiêu hãnh vì lòng trung nghĩa của họ, nay thấy Hồ Lô Cái tham sinh húy tử, chàng rất đau lòng cho chém ngay. Phân đà phó là Bạch Y Cái lên thay, lập tức khôi phục lại đường dây phi cáp truyền thư, báo về Trường Sa, dặn Võ Lâm Chí Tôn án binh bất động, chờ chàng thám sát Phật Sơn rồi mới ra tay.
Đầu tháng mười một, trời rét đậm, tuyết rơi dầy đặc phủ kín đường đi, đỉnh Huê Sơn trắng như mái đầu một lão già tám chục.
Nơi đây cách ngọn Phật Sơn chừng bốn trăm dặm. Thấy trời đã chính Ngọ, bọn Kiếm Vân ghé vào phạn điếm vắng vẻ bên đường dùng cơm. Tô Tháo mang dung mạo một viên ngoại, Kiếm Vân là chàng thiếu gia con lão. Còn bốn người kia đóng vai võ sĩ hộ viện. Họ Tô đã dìng thanh Ngư Truờng Kiếm chặt gãy đầu thiền trượng, biến nó thành thanh thiết côn bình thường.
Kiếm Vân ăn xong, nâng chén rượu ngắm ngọn Huê Sơn lẩm bẩm:
– Nếu ta là đệ tử phái Côn Luân, tất sẽ chọn nơi này làm cứ địa, thay vì về tận Thanh Hải xa xôi. Nơi đây rất tiện lợi để hợp sức với hai phái Điểm Thương, Không Động.
Đường Khâu Minh quay sang hỏi lão chủ quán:
– Trên núi Huê Sơn gần đây có gì lạ không?
Lão mỉm cười bí ẩn đáp:
– Có đấy, vị công tử kia đoán đúng, phái Côn Luân đã về dựng căn cứ trên núi để trả mối hận năm xưa.
Mọi người biến sắc, nhận ra hàng trăm tên bạch y cách đấy mười trượng, đang lướt đến vây chặt phạn điếm.
Không để phí một giây, Kiếm Vân rút thanh Ngư Truờng Kiếm nhẩy về phía lão chủ quán. Lão già kinh hãi rút kiếm dưới quầy chống đỡ. Nhưng trong lúc đối diện với hiểm nghèo, Kiếm Vân đã dồn toàn lực nên chiêu kiếm cực kỳ khủng khiếp. Đầu lão chủ quán giả hiệu lăn lông lốc trên mặt bàn.
Chàng quay lại nói nhanh:
– Đại ca dẫn mọi người xuống bếp khi bọn chúng áp sát thì xông ra bằng cửa sau. Đào tẩu cho nhanh, tiểu đệ sẽ đoạn hậu.
Bọn Tô Tháo mau chóng làm theo. Kiếm Vân lướt ra đứng gần cửa thu hút sự chú ý của bọn Diêm Vương Hội.
Đám bạch y thấy chàng đứng hiên ngang chờ đợi, ập đến tấn công. Mấy chục cây Diêm Vương Sách Hồn Châm như tia chớp cắm vào người chàng. Chúng kinh hãi nhận ra đối thủ chẳng hề sợ độc châm.
Phía sau, vọn Tô Tháo đã xông ra. Đường Khâu Minh vãi một nắm phi châm, giết liền bốn tên, mở đường. Họ múa tít vũ khí che thân phóng đi như bay.
Sau cơn bất ngờ, đám bạch y đuổi theo ráo riết.
Nhưng Kiếm Vân cũng đã rời phạn điếm, từ phía sau đánh lên. Bọn chúng quay đầu chặn lại. Thanh Ngư Truờng Kiếm như bánh xe thép nghiền nát những tên xấu số.
Chàng vượt lên bắt kịp anh em, Tô Tháo bực bội nói:
– Thật là nhục nhã, trong đời ta mới có lần này chưa đánh đã chạy!
Đường Khâu Minh cười bảo:
– Võ công tuyệt thế như nhị ca còn muối mặt chạy dài, huống chi bọn ta?
Bỗng Sấu Diêm La thất sắc kêu lên:
– Chết rồi! Chúng có thêm một toán chặn đường.
Kiếm Vân suy nghĩ rất mau:
– Để ta mở đường, chư vị theo sau!
Chàng múa tít Ngư Truờng Kiếm xông vào hàng rào bạch y. Hàng trăm mũi Diêm Vương Châm bay ra đều bị năm người gạt văng.
Trên đường đi của chàng, hơn mười tên đã mạng vong. Nhưng trước mặt bỗng xuất hiện một lão già mặc thanh bào, tuổi độ thất tuần, dung mạo rất anh tuấn. Thanh trường kiếm trong tay lão cực kỳ lợi hại, chặng đứng bước tiến của Kiếm Vân. Chàng lo sợ cho các huynh đệ, động sát khí dồn mười hai thành công lực xuất chiêu Kiếm Luân Tinh Đẩu. Vạn đốm hàn tinh phủ lấy lão nhân.
Lão cười nhạt bốc thẳng lên cao tránh chiêu, bủa lưới kiếm xuống đầu đối thủ. Kiếm Vân biến thế, ra chiêu Kiếm Vân Phủ Nguyệt. Tiếng thép chạm nhau vang rền. Chòm râu dài của lão bị bứt đứt, ngực áo rách một đường dài hơn gang, máu phun ướt thanh bào. Nhưng thanh trường kiếm của lão cũng là vật quý nên chỉ bị mẻ mấy chỗ chứ không hề gẫy.
Dù sao lão thanh y cũng đã thành công trong mục đích của mình. Bọn áo trắng đã có cơ hội vây chặt năm người. Cửu Phi Ma quát vang như sấm, vung thiết côn đập nát đầu ba tên. Khoái Đao cũng hạ được hai, Sấu Diêm La vừa đánh vừa bảo vệ hậu tâm Thiết Quyền Thường Luyện. Họ Thường không dùng vũ khí nên rất dễ bị Diêm Vương Châm đả thương.
Đường Khâu Minh tay hữu múa kiếm, tảy tả rải Tú Mệnh Độc Châm. Thủ pháp gã cực kỳ linh diệu, chất độc của Đường môn lại vô song nên bọn bạch y vong mạng rất nhiều.
Nhưng hơn hai trăm tên môn đồ Diêm Vương Hội ở phạn điếm đã đuổi kịp, làm tăng áp lực. Bọn Tô Tháo dù tả xung hữu đột cũng tự biết mình khó thoát.
Đại Lực Ma Quân quát vang:
– Chúng ta dù bỏ mạng cũng đánh cho sướng tay, kiếp sau lại đầu thai làm hảo hán!
Kiếm Vân sốt ruột, gầm lên đánh chieu Kiếm Chuyển Càn Khôn. Kiếm ảnh mịt mờ, vần vũ. Kiếm kình nổ vang như sấm.
Thanh bào lão nhân kinh hãi, múa tít trường kiếm bảo vệ toàn thân rồi nhẩy lui. Nhưng võ công của lão làm sao bằng được Liêu Đông Tôn Giả, nên thanh Ngư Truờng Kiếm đã chặt bay thủ cấp và xả đôi người lão ra.
Giết lão xong, chàng lộn người lên không, xông vào trận địa giải vây cho huynh đệ, miệng hô lớn:
– Anh em rút lui thôi!
Thân pháp Kim Ưng Phiêu Phong độc bá võ lâm, chàng mượn sức phản chấn trong những lần chạm kiếm với đối phương, bay lượn trên đầu bọn bạch y mà lấy mạng chúng.
Hơn hai mươi tên bỏ mạng trong chốc lát, vòng vây giãn ra. Bọn Tô Tháo phấn khởi múa tít vũ khí mở đường máu.
Đám sát thủ áo trắng điên cuồng vì cái chết của lão thanh bào nên liều mạng cản đường.
Một tên hô lớn:
– Cho chúng nếm mùi độc châm!
Cả bọn dạt ra, chỉa ống phóng về phía năm người. Lần này chúng dùng loại ống lớn bằng đồng, có thể phát ra một lần mười mũi Sách Hồn Châm.
Bọn Kiếm Vân vẫn lướt đi. Chàng vung kiếm tạo thành một màn kiếm quang rộng che chắn cho năm người kia, chân liên tiếp thối lui.
Nhưng sức bắn của loại ống phóng này cực kỳ mạnh mẽ. Lúc mũi độc châm bay nhanh tựa ánh chớp và nhiều như trận mưa rào.
Chàng chỉ chẳng được một phần, số còn lại phủ lấy bọn Tô Tháo. Thiết Quyền, Sấu Diêm La, Khoái đao đều bị dính châm, lập tức lảo đảo, gục xuống.
Đường Khâu Minh rải nắm Tú Mệnh Độc Châm cuối cùng cản đường bọn bạch y rồi vác Sấu Diêm La, Tô Tháo cũng chụp lấy Thiết Quyền, còn Kiếm Vân ôm Khoái Đao. Ba người lướt đi như tên bắn.
Bọn bạch y khinh công kém cỏi nên chẳng thể rượt theo, lo thu xác thủ lãnh và đồng đảng. Tổng cộng có đến hơn tám mươi tên bỏ mạng.
Được chừng hơn dặm, bọn Kiếm Vân rẽ vào cánh rừng bên tả xem xét thương thế ba em. Thiết Quyền Thường Luyện trên hai cánh tay cắm đến tám chín mũi châm đã tắt thở từ lâu. Sấu Diêm La và Hồ Nam Khoái Đao Ngô Kính Chi mỗi người trúng một mũi nên chưa chết hẳn.
Đại Lực Ma Quân và Kiếm Vân dùng nội lực đẩy vào cơ thể họ. Đường Khâu Minh nhét vội mấy viên giải độc đan gia truyền của Đường môn. Lát sau, Đồ Hạc mở mắt nhìn ba người gượng mỉm cười:
– Đại ca, nhị ca và lục đệ còn sống là Đổ mỗ vui rồi. Đã đến lúc xuống suối vàng sum họp với hiền thê.
Gã rùng mình, thất khiếu rỉ máu đen, hồn về Quỷ Môn Quan.
Ngô Kính Chi công lực kém cỏi hơn nên chẳng nói được gì, chỉ mỉm cười rồi đi luôn.
Giọt lệ già nua trào ra từ khóe mắt Cửu Phi Ma. Lão lẩm bẩm:
– Sao người chết không phải là ta? Ba tiểu đệ đang tuổi thanh xuân còn nhiều sức lực đóng góp cho đời.
Đường Khâu Minh gục xuống khóc nức nở, không nói được gì.
Kiếm Vân quỳ bên xác Thiết Quyền, không có tiếng khóc nhưng lệ trào như suối, đôi mắt chàng tràn đầy thống khổ và sát khí. Chưa bao giờ cảm giác muốn giết người lại tràn ngập trong chàng như lúc này.
Chôn cất xong ba thi thể, Kiếm Vân lạnh lùng nói:
– Muốn giết sạch được bọn Diêm Vương Hội, cũng chẳng phải là điều khó. Chỉ một cái phất tay của tiểu đệ là mấy vạn quân của triều đình sẽ san bằng Huê Sơn. Nhưng chuyện giang hồ phải do người võ lâm liễu kết, chúng ta trở về huy động đồng đạo đến rửa hận.
Ba người không đi Cán Châu nữa mà ngược lên phía bắc. Chiều ngày thứ tư đến Hành Dương, bọn khất cái nhận ra thái thượng bang chủ, mừng rỡ báo tin:
– Hàn minh chủ và lực lượng hào kiệt đang chờ bang chủ ở tòa trang viện phía Bắc thành.
Đệ tử Cái Bang vẩn quen gọi chàng là bang chủ như ngày nào.
Ba người tức tốc đi theo gã.
Trang viện này không có tên và là tài sản của Thần Bí Môn. Võ Lâm Chí Tôn cùng các chưởng môn đang tề tựu trong đại sảnh, thấy Kiếm Vân bước vào mừng rỡ đứng dậy đón chào.
Thấy mặt bọn chàng đầy nét thống khổ, Vạn Độc Ma Quân hốt hoảng:
– Ba người kia đâu?
Tô Tháo bùi ngùi đáp:
– Họ đã vùi thây nơi một cánh rừng gần núi Huê Sơn rồi. Bọn Côn Luân chó má đã chặn đường chúng ta. Lão bèn kể lại cuộc chiến, Hàn Thiên Đông thoáng biến sắc:
– Không ngờ Kiếm Vân suy luận rất đúng. Sáng mai chúng ta lập tức lên đường đến Huê Sơn.
Phiêu Phong thư sinh Hoàng Đình Phổ bàn rằng:
– Khoan đã! Lão già áo xanh bị Vân nhi giết có lẽ là chưởng môn phái Côn Luân Thanh Bào Ngọc Diện Cố Kim Lăng. Như vậy, chưa chắc bọn chúng còn ở lại Huê Sơn. Không chừng đã kéo đến Phật Sơn hội quân với Không Động. Phải dùng phi cáp báo trinh sát Cái Bang ở đấy dò xét xem sao.
Lão là quân sư của minh chủ nên mọi người đều tin phục.
Ba ngày sau, chim câu báo vè rằng Huê Sơn không còn một bóng người. Chiều đến, tin từ Quế Lâm và Phật Sơn cũng báo bọn Diêm Vương Hội đã âm thầm biến đi đâu mất.
Không còn mục tiêu để tiến quân, Hàn minh chủ đành đưa lực lượng trở lại tổng đàn võ lâm ở Tung Dương chờ đợi báo cáo của Cái Bang.
Kiếm Vân dẫn Tô Tháo, Khâu Minh tiếp tục hành trình thị sát các phủ huyện.
Chàng nghi ngờ bọn Diêm Vương Hội trốn về Côn Luân nên đi về phía Tây, nhân tiện ghé Quý Châu, Tứ Xuyên xem xét dân tình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.