Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 27


Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 27

Sáng hôm sau.

Băng Tuyết đã dậy từ sớm, cô đi xuống lầu làm đồ ăn sáng. Vì rất ít khi cô vào bếp nên trong bếp bụi bám đầy, cô phải vệ sinh sơ qua nhà bếp. Bình thường thì giờ này cô sẽ ra ngoài ăn nhưng vì có thêm Rita nên hôm nay cô phải vào trong bếp làm đồ ăn sáng. Sau khi lau dọn xong chỗ làm bếp, Băng Tuyết bắt đầu việc bếp núc của mình. Khi đồng hồ chỉ 6 giờ, Băng Tuyết làm xong hết đồ ăn sáng. Băng Tuyết bước lên phòng Rita để gọi cô dậy.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

– Rita! Dậy chưa? – Băng Tuyết nói lớn.

– Tỷ chờ em 1 lát! – giọng Rita vang lên trong phòng.

– Được rồi! Tôi chờ ở dưới. – Băng Tuyết nói rồi đi xuống lầu.

Băng Tuyết vào trong nhà bếp ngồi đợi Rita. 1 lát sau, Rita bước xuống lầu, tay ôm theo chiếc hộp Thiên Băng đưa. Rita ngồi vào chỗ rồi cả hai cùng ăn sáng với nhau. Ăn xong, Băng Tuyết lên lầu còn Rita thì dọn dẹp chén đĩa trên bàn và mang đi rửa. 1 lúc sau, Băng Tuyết đi xuống lầu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc chân váy đen đơn giản, khoác bên ngoài 1 chiếc áo khoác dài không tay màu đen. Rita sững sờ nhìn Băng Tuyết đi từ trên lầu xuống, vì chưa bao giờ Băng Tuyết mặc đồ như thế này ra ngoài. Hầu như Băng Tuyết ra ngoài dù đi dự tiệc cũng chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi và 1 chiếc quần jean. Chưa bao giờ thấy cô mặc váy và trong tủ của Băng Tuyết không hề có sự hiện diện của 1 chiếc váy nào cả.

– Nhìn đủ chưa? Đi! – Băng Tuyết cảm thấy khó chịu trước ánh nhìn của Rita nhưng cố không để tỏ ra bên ngoài.

Rita vội vàng đi theo Băng Tuyết. Rita khá ngạc nhiên khi thấy Băng Tuyết không đi đôi bata trắng hằng ngày mà lại đi đôi giày búp bê màu trắng, đôi giày mà Rita chưa từng thấy Băng Tuyết đi bao giờ. Băng Tuyết đi nhanh đến chỗ mô tô và chạy nó ra cổng, Rita vội tiến lại gần Băng Tuyết và ngồi vào phía sau. Băng Tuyết chở Rita lao nhanh qua các con đường, không quan tâm đến những người xung quanh đang nhìn cô. Băng Tuyết dừng lại trước nhà của Lệ Xuân.

“Kính kong! Kính kong!”

Băng Tuyết bước xuống bấm chuông nhà Lệ Xuân, Rita đứng bên cạnh của Băng Tuyết. Nghe thấy tiếng chuông, Lệ Xuân vội chạy xuống lầu mở cửa.

– Ai vậy? – Lệ Xuân vừa mở cửa vừa nói.

– Tao có việc nhờ mày. – Băng Tuyết nói.

– Gì? – Lệ Xuân chán nản nói.

– Giao cho mày. Tao có việc. – Băng Tuyết nói rồi đi ra mô tô rồi chạy đi.

– Vào đi! – Lệ Xuân mời Rita vào nhà.

Rita vội vàng đi theo Lệ Xuân vào trong nhà. Lệ Xuân để Rita ngồi trong phòng khách, đi vào trong bếp rồi lấy cho Rita 1 ly nước lọc. Lệ Xuân cầm ly nước đưa cho Rita rồi ngồi đối diện cô. Lệ Xuân thấy ngạc nhiên khi thấy Rita cứ ôm khư khư cái hộp đó từ khi đến đây, cô khá thắc mắc nhưng cũng chẳng hỏi gì vì cô đoán chắc rằng Rita không muốn Thiên Băng thất vọng, nhất là rất ít khi Thiên Băng giao việc cho Rita. Lệ Xuân ngồi cùng Rita nói chuyện để Rita quên đi những chuyện không vui của ngày hôm qua.

Chỗ Băng Tuyết.

Băng Tuyết lao nhanh trên đường đến nhà của Từ Thức. Băng Tuyết dừng lại trước nhà Từ Thức, cô xuống xe rồi nhấn chuông cửa. 1 lúc sau, Từ Thức chạy vội ra mở cổng rồi cô dắt xe vào trong. Từ Thức hóa đá khi nhìn thấy Băng Tuyết vì chưa bao giờ cậu thấy Băng Tuyết ăn mặc như vầy.


– Nhanh lên! – Băng Tuyết hối khi thấy Từ Thức cứ đứng như tượng đá ở đó.

– Ờ! – Từ Thức vội vàng chạy vào trong nhà và thay đồ.

1 lúc sau, Từ Thức bước ra khỏi nhà và khóa cửa lại cẩn thận. Từ Thức mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean màu đen và đi 1 đôi giày màu đen. Băng Tuyết nhìn cậu chẳng lộ ra bất cứ 1 biểu cảm nào, cô đứng chờ Từ Thức lấy xe ra. Từ Thức chạy 1 chiếc Lamborghini Veneno ra cổng và Băng Tuyết nhanh chóng ngồi vào trong xe. Sau khi khóa cổng lại, Từ Thức vào trong xe. Từ Thức lái xe đi.

– Cậu thấy tôi lạ lắm sao? – Băng Tuyết bắt chuyện.

– Sao? – Từ Thức vẫn chưa hiểu ý Băng Tuyết.

– Vừa nãy cậu nhìn tôi y như Rita. – Băng Tuyết liếc nhìn Từ Thức.

– À! Chỉ là tôi thấy cô lạ quá thôi. Tôi chưa bao giờ thấy cô mặc váy. – Từ Thức cười.

– Ờ! – Băng Tuyết thờ ơ đáp lại.

Không khí chìm vào trong im lặng. 1 lúc sau, Từ Thức dừng xe trước 1 nhà hàng, Băng Tuyết bước xuống và đợi cậu đi gửi xe. Sau khi Từ Thức quay trở lại, Băng Tuyết cùng Từ Thức đi vào trong nhà hàng. Nhà hàng này cô cũng chẳng để ý tên lắm, tuy không nổi tiếng như mấy nhà hàng cô hay lui tới nhưng ít nhất nó vẫn khá sang trọng. Băng Tuyết và Từ Thức đi vào trong và tiến lại gần 1 bàn có 1 người phụ nữ trung niên.

– Chào mẹ! – Từ Thức kính cẩn nói.

– Chào phu nhân. – Băng Tuyết cũng cúi chào.

– Ngồi đi! – mẹ Từ Thức nhìn hai người.

Cả hai cùng ngồi xuống chỗ đối diện với người phụ nữ đó.

– Cô là người mà con trai tôi từ chối đi xem mắt? – mẹ Từ Thức nghiêm túc nhìn Băng Tuyết.

– Vâng, là cháu! – Băng Tuyết thản nhiên trả lời.

– Woa! Không ngờ con mẹ lại trưởng thành nhanh như vậy. Không lẽ con hết chứng sợ gái rồi sao? – vẻ mặt mẹ Từ Thức thay đổi nhanh như chong chóng khiến Băng Tuyết cảm thấy choáng.

– Mẹ! Không cần làm quá vậy đâu! – Từ Thức nhìn mẹ mình mà đổ cả mồ hôi.

– Này! Cục cưng của mẹ lớn nhanh quá! Mẹ không tưởng tượng được đấy! – mẹ Từ Thức vui vẻ nói.

– Mẹ đừng gọi con là cục cưng nữa! – Từ Thức đỏ mặt vì xấu hổ.


Từ Thức và mẹ Từ Thức nói chuyện vui vẻ còn Băng Tuyết chỉ ậm ừ vài câu khi được hỏi đến. Băng Tuyết không có hứng thú khi ngồi đây nghe hai người kể chuyện, còn cô chỉ ngồi 1 chỗ ăn những thứ có trên bàn. Và thời gian cô mong chờ nhất chính là mẹ Từ Thức có việc bận nên phải đi trước. Từ đầu đến cuối cô chỉ mong chờ có giây phút đó thôi và bây giờ cô có thể thoải mái nói chuyện chứ không như vừa nãy, lúc nào cũng chỉ ậm ừ vài câu.

– Chuyện tôi nhờ cậu… – Băng Tuyết nói.

– À! Gần xong rồi, chỉ còn 1 loại cây nữa là đầy đủ rồi. Phải đợi người của tôi từ rừng Amazon về là được rồi! – Từ Thức cười.

– Được! Tôi qua lấy. – Băng Tuyết nói.

– À! Có 1 chuyện tôi không biết có nên hỏi không? – Từ Thức ngập ngừng – Về nhà tôi cho cô xem thứ này. – Từ Thức kéo tay Băng Tuyết đi ra ngoài.

Băng Tuyết đứng ngoài cổng chờ Từ Thức lấy xe. Khi thấy xe Từ Thức dừng trước mặt cô, Băng Tuyết bước vào trong xe. Từ Thức phóng nhanh xe về nhà. Sau khi mở cổng, Từ Thức lái xe vào trong nhà rồi cả hai cùng đi vào nhà của Từ Thức. Băng Tuyết vào trong phòng khách ngồi, còn Từ Thức vào trong cầm ra 1 túi to toàn những loại cây thảo dược khác nhau và cây súng ngắn. Từ Thức đưa cho Băng Tuyết túi thảo dược.

– Cô có nhận được thứ như thế này không? – Từ Thức đưa cho Băng Tuyết xem tờ giấy và cây súng ngắn kèm theo vài hộp đạn.

– Cậu cũng bị cuốn vào rồi. Từ giờ, chúng ta là đồng minh trong cuộc chiến này rồi đấy! – Băng Tuyết cười lạnh.

– Hả? Cuộc chiến? Ý cô là sao? – Từ Thức ngạc nhiên.

– Cậu biết vampire chứ? – Băng Tuyết nghiêm túc nói chuyện với Từ Thức.

– Cô nói đùa sao? Vampire không có thật. – Từ Thức trả lời.

– Không! Cậu chưa biết à? Thiên Băng, người ngồi cạnh tôi, chính là vampire dòng thuần chủng. – Băng Tuyết nhìn thẳng vào mắt Từ Thức.

– Sao? Không lẽ liên quan đến cô ấy? – Từ Thức trợn tròn mắt.

– Đúng! Tôi vẫn chưa nắm rõ được nhưng nếu cậu chỉ cần nhớ là người cậu cần bảo vệ là Rita, người quản lí thân cận của chúng tôi. – Băng Tuyết nghiêm túc.

– Hả? Tại Sao? – Từ Thức vẫn chưa hết thắc mắc.

– Cậu không cần biết nhiều. Thôi! Tôi về đây! – Băng Tuyết đứng lên.

Băng Tuyết rời khỏi nhà Từ Thức, cô leo lên mô tô của mình và phóng đi. Băng Tuyết chạy đến ngôi nhà của hiệu trưởng trường Rita đang theo học. Băng Tuyết thản nhiên lái xe vào trong sân của ngôi nhà mặc cho người bảo vệ ngăn cản. Băng Tuyết dừng lại trước cửa, xuống xe và tiến vào trong nhà. Băng Tuyết tiến thẳng vào trong nhà trước sự ngạc nhiên của những người làm trong nhà. Những người làm vội ngăn cản Băng Tuyết tiến vào trong nhà nhưng đều thất bại. Băng Tuyết lên lầu và tiến vào trong phòng của hiệu trưởng. Băng Tuyết mở cửa ra 1 cách tự nhiên, bước vào rồi đóng cửa lại.

– Cô là ai? Tại sao vào được đây? – người đàn ông trước mặt Băng Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên.


– Không cần biết. Tôi muốn chuyển hồ sơ của Hoàng Anh. – Băng Tuyết lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

– Không được! – người đó nhìn Băng Tuyết.

– Nhanh! Nếu chưa muốn Vua xạ thủ này phải ra tay. – Băng Tuyết nhìn người đàn ông bằng ánh mắt sắc lạnh.

– Vua xạ thủ? Nữ hoàng Sandy? Được! Tôi làm ngay. – người đàn ông đó run sợ khi nghe Băng Tuyết nói, vội làm việc Băng Tuyết nói- Xong rồi! Đây!

Người đàn ông run rẩy đưa 1 vài tờ giấy kèm theo 1 quyển sổ học bạ. Băng Tuyết cầm lấy hồ sơ và đi thẳng ra ngoài trước sự ngạc nhiên của những người làm trong nhà. Băng Tuyết leo lên mô tô rồi rời khỏi ngôi nhà đó. Băng Tuyết lái xe đến nhà của hiệu trưởng trường của cô. Vì những người làm ở đây đều biết cô là ai nên Băng Tuyết cứ việc vào trong nhà, những người đó chỉ ngạc hiên làm sao cô lại đến đây. Băng Tuyết bước vào trong nhà và tiến đến căn phòng duy nhất ở lầu 1. Băng Tuyết mở cửa ra, bước vào rồi đóng cửa lại.

– Em cần gì? – thầy hiệu trưởng ngước mặt nhìn cô.

– Xin nhập học cho người này. Mai người đó sẽ đi học. – Băng Tuyết đưa cho thầy hiệu trưởng sấp hồ sơ.

– Được! Thủ tục nhập học thầy sẽ làm xong cho em trước ngày mai. Em có thể về và ngày mai người đó chính thức được nhập học. – thầy hiệu trưởng cầm lấy hồ sơ và học bạ Băng Tuyết đưa.

– Cô ấy phải cùng lớp với em. – Băng Tuyết nói.

– Được! – thầy hiệu trưởng gật đầu.

– Chào thầy! – Băng Tuyết nói rồi đi thẳng ra ngoài.

Băng Tuyết đi ra khỏi nhà và leo lên mô tô đi đến nhà của Lệ Xuân. Băng Tuyết dừng xe lại trước cửa nhà Lệ Xuân. Băng Tuyết nhấn chuông cửa.

“Kính kong! Kính kong!”

Băng Tuyết ngồi trên xe chờ Lệ Xuân ra mở cửa. Lệ Xuân ra và mời Băng Tuyết vào trong nhà.

– Cao Kỳ! Cậu cũng ở đây sao? – Băng Tuyết nhìn thấy Cao Kỳ ngồi trong nhà Lệ Xuân.

– Tôi đến ăn nhờ. – Cao Kỳ trả lời.

– Cơm xong rồi! Mày vô ăn luôn không? – Lệ Xuân ngỏ ý mời Băng Tuyết.

– Không cần! Tao ăn rồi! – Băng Tuyết ngồi xuống sofa.

– Vậy ngồi uống nước chờ Rita ngồi ăn xong đi. – Lệ Xuân nói rồi vào trong bếp.

1 lúc sau, Lệ Xuân bê 1 ly nước ép cà chua cho Băng Tuyết. Băng Tuyết hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cầm lấy ly nước uống. Cao Kỳ đứng lên và vào trong nhà bếp, còn Lệ Xuân đi kêu Rita xuống ăn cơm. Cả hai cùng nhau xuống ăn cơm. Băng Tuyết ngồi ngoài phòng khách chờ, cầm lấy quyển tiểu thuyết trên ghế sofa lên đọc. Khi Băng Tuyết ngồi uống được 1 nửa ly nước ép, Rita và Cao Kỳ bước ra khỏi nhà bếp. Băng Tuyết cầm ly lên và uống hết rồi cầm lấy ly nước vào rồi đưa cho Lệ Xuân.

– Cảm ơn! – Băng Tuyết đưa cho Lệ Xuân ly nước.


– Lấy ơn không lấy cảm. – Lệ Xuân cầm lấy ly nước rồi rửa.

Băng Tuyết ra khỏi nhà bếp rồi đi ra cổng. Rita vội vàng đi theo Băng Tuyết. Khi Băng Tuyết leo lên xe, Rita ngồi vào phía sau Băng Tuyết rồi Băng Tuyết phóng xe đi. Băng Tuyết không đi theo con đường dẫn về nhà Băng Tuyết mà cô rẽ sang con đường khác. 1 lúc sau, Băng Tuyết dừng lại trước 1 tiệm may khá nổi tiếng, Băng Tuyết và Rita cùng vào trong.

– Chiếc áo buổi sáng tôi nói đâu? – Băng Tuyết liếc nhìn chủ tiệm.

– Dạ! Đây thư cô. – chủ tiệm khá run khi nghe thấy giọng Băng Tuyết.

– Hả? – Rita ngạc nhiên.

– Mời cô đi theo tôi. – 1 người tiến lại gần Rita rồi nói.

Rita liền đi theo người đó vào trong phòng thay đồ, còn Băng Tuyết lại ghế ngồi đợi. 1 lúc sau, Rita bước ra khỏi phòng thay đồ. Rita mặc trên người 1 chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, đeo cà vạt màu đen, mặc chiếc áo khoác màu xanh dương ôm sát người. Băng Tuyết nhìn Rita rồi gật đầu 1 cái. Rita đi vào trong thay ra và đi ra ngồi cạnh Băng Tuyết.

– May cái này vào luôn cho tôi. – Băng Tuyết đưa cho người may 4 cái phù hiệu.

– Xong rồi thưa cô! – 1 người đưa cho Băng Tuyết 1 cái túi.

– Đây! – Băng Tuyết đưa cho người đó thẻ của mình.

– Thanh toán xong rồi! Cảm ơn cô! – người đó cúi đầu nói.

Băng Tuyết không quan tâm đến những thứ này, cầm lấy thẻ của mình rồi đi thẳng ra xe. Rita cầm lấy túi quần áo rồi đi theo Băng Tuyết, Rita ngồi vào phía sau Băng Tuyết. Băng Tuyết chở Rita trở về nhà của mình. Về đến nhà, Rita vào trong nhà ngồi, Băng Tuyết cất mô tô của mình đi rồi đi thẳng lên trên lầu thay đồ. 1 lúc sau, Băng Tuyết đi xuống sau khi thay lại quần áo đơn giản mà cô hay mặc. Băng Tuyết bước xuống ngồi xuống đối diện với Rita.

– Có chuyện muốn hỏi? – Băng Tuyết nhìn Rita.

– Ừm… Tại sao tỷ lại may cho em đồng phục trường tỷ? – Rita hỏi.

– Chuyển trường. – Băng Tuyết thản nhiên trả lời.

– Tại sao? – Rita ngạc nhiên.

– Không tại sao. Mai theo tôi lên trường. – Băng Tuyết ngả người dựa vào tựa phía sau.

– Vâng! – Rita nói.

– Đừng gọi chúng tôi là tỷ. Gọi tên đi! – Băng Tuyết nói.

– Vâng! – Rita gật đầu.

Băng Tuyết ngước nhìn lên đồng hồ treo tường. 6 giờ tối. Băng Tuyết đứng lên và đi vào trong bếp, Rita đi theo phía sau. Băng Tuyết đứng làm đồ ăn, còn Rita đứng ngay bên cạnh làm rau và 1 số nguyên liệu khác. Không khí im lặng đến đáng sợ đối với Rita còn đối với Băng Tuyết thì đây là chuyện bình thường vì hằng ngày chẳng có ai đến nhà. Khoảng 1 tiếng sau, Băng Tuyết sắp đồ ăn lên bàn ăn còn Rita thì đi lên lầu tắm rửa và cất túi đựng đồng phục. Băng Tuyết chuẩn bị xong mọi thứ rồi ngồi xuống ghế. 1 lúc sau, Băng Tuyết ngồi xuống đối diện với Băng Tuyết và đặt cái hộp ngay bên cạnh. Cả hai cùng ăn cơm. Ăn cơm xong, Băng Tuyết và Rita cùng nhau dọn dẹp chén dĩa trên bàn, lau dọn lại bàn ăn. Sau đó, Rita cầm cái hộp rồi lên lầu và vào trong phòng mình. Băng Tuyết dọn dẹp lại lần nữa rồi mới lên phòng.

Băng Tuyết mở cửa phòng, bật điện, bước vào trong rồi đóng cửa lại. Băng Tuyết ngồi vào bàn làm việc, lấy laptop ra và làm việc, những công việc đáng lẽ đã xong lâu rồi. Ban ngày Băng Tuyết dành thời gian cho những việc không quan trọng còn bây giờ Băng Tuyết phải dành hết thời gian còn lại trong ngày để làm việc. Trong lúc làm việc, Băng Tuyết chợt nhớ cô quên túi thảo dược mà Từ Thức đưa dưới xe. Băng Tuyết vội đi xuống mô tô lấy cái túi rồi đi lên phòng. Băng Tuyết cất những cái cây đi và tiếp tục làm việc của mình. Mấy giờ sau, Băng Tuyết đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn đồng hổ để bàn. 1 giờ. Băng Tuyết vươn người, nhìn vào máy tính vẫn còn nhiều việc để làm. Băng Tuyết liền đứng lên, xuống bếp pha ly cà phê rồi mang lên vừa làm việc vừa uống. Sau khi hoàm thành công việc, Băng Tuyết tắt laptop, cất đi rồi Băng Tuyết vào trong phòng tắm. 1 lúc sau, Băng Tuyết bước ra khỏi phòng tắm và lên giường đi ngủ. Hôm nay đã là 1 ngày dài đối với Băng Tuyết khiễn cô quá mệt mỏi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.