Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 21: Bắt ép
Mùng 2 Tết, tại nhà Băng Hạ.
– Thả tôi ra! Thả tôi ra! – Băng Hạ đập cửa.
– Xin lỗi cô chủ nhưng phu nhân không cho phép. – 1 tên vệ sĩ đứng bên ngoài nói vào.
– Các người… Được lắm! – Băng Hạ nổi giận.
Băng Hạ thu dọn quần áo vào 1 cái va li. Sau khi dọn xong đồ đạc xong, Băng Hạ lấy chăn và 1 số thứ có thể cột vào nhau được. Băng Hạ bơm 1 ít hóa chất vào ổ khóa rồi nhẹ nhàng mở cửa. Băng Hạ nhìn xuống, xung quanh không có vệ sĩ căn phía dưới. Băng Hạ vội thả dây xuống rồi trèo xuống phía dưới. Đang trèo xuống, Băng Hạ bỗng tuột tay té xuống. Băng Hạ thầm cầu ai đó cứu vì cô đang té từ tầng 3 xuống, Băng Hạ nhắm mắt lại. Băng Hạ chờ mãi không thấy người mình chạm đất và chẳng thấy đau gì cả. Băng Hạ hé mắt ra và thấy…
– Mày đến rồi hả Thiên Băng? – Băng Hạ reo lên và thấy mình đang được Thiên Băng đỡ.
– Im lặng. Chưa thoát đâu. – Thiên Băng lạnh lùng nhảy lên 1 cái cây gần đó và nhìn xuống phía dưới.
– Mày nói vậy là sao? – Băng Hạ vẫn chưa hiểu.
– Tí nữa mày chạy nhanh giùm tao. – Thiên Băng nói.
– Tại sao? – Băng Hạ nhìn theo hướng Thiên Băng nhìn.
– Chuẩn bị chưa? – Thiên Băng nói.
– Chuẩn bị gì? – Băng Hạ vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì.
– Mệt mày thật! Nhảy! – Thiên Băng nhảy xuống dưới.
– Chờ tao! – Băng Hạ vội nhảy theo.
Thiên Băng và Băng Hạ vừa nhảy xuống thì 1 toán người nhảy ra khỏi những bụi cây. Thiên Băng rút trong người ra 1 khẩu súng giảm thanh. Thiên Băng chiến đấu với số người đó và tạo cơ hội để Băng Hạ chạy trốn.
Sau khi Thiên Băng tạo cơ hội để cô trốn thoát, Băng Hạ lao nhanh ra khỏi căn biệt thự. Băng Hạ bắt taxi và vội cầm hành lí lên xe.
– Chú chở cháu đến địa chỉ này. – Băng Hạ đưa cho ông tài xế 1 tờ giấy.
– Được rồi! – ông tài xế gật đầu và bắt đầu lái.
Sau khoảng 30 phút, Băng Hạ đến được nhà của Rita.
“Kính kong! Kính kong!” “Cạch!”
Cánh cửa mở ra, Rita ngạc nhiên vì người đứng trước mặt mình. Rita vội mời Băng Hạ vào nhà. Sau khi Rita lấy nước cho Băng Hạ, Băng Hạ kể hết mọi chuyện với Rita và nhờ Rita giúp đỡ. Rita đồng ý và dẫn Băng Hạ đến phòng Rita. Rita và Băng Hạ bước vào trong căn phòng. Rita nhấn vào 1 viên gạch cạnh cánh cửa. Giường của Rita bỗng bị dựng đứng lên và phía dưới hiện ra 1 đường dẫn xuống.
– Tỷ cứ xuống dưới cho an toàn. – Rita nói.
– Được rồi! – Băng Hạ gật đầu.
Băng Hạ bước xuống phía dưới còn Rita đi ra phòng khách như bình thường.
“Kính kong! Kính kong!”
Tiếng chuông cửa nhà Rita vang lên. Rita đi ra mở cửa.
“Cạch!”
Rita mở cửa, thấy Thiên Băng đang đứng trước cửa nhà. Thiên Băng hỏi về tình hình của Băng Hạ. Sau khi Rita trả lời xong thì Thiên Băng rời đi nhanh chóng.
Ở dưới tầng hầm.
Băng Hạ bước xuống tầng hầm. Xuống được căn phòng, Băng Hạ bật điện lên. Băng Hạ rất ngạc nhiên vì căn phòng rất sạch dù không có dấu hiệu có người xuống thường xuyên và có đầy đủ đồ dùng cho Băng Hạ. Một lúc sau, Rita bước xuống và mang theo 1 ít thức ăn và 1 ít nước uống.
– Tới bữa trưa rồi sao? – Băng Hạ tắt TV đi.
– Dạ! – Rita đặt thức ăn xuống bàn.
Băng Hạ không nói gì thêm. Sau khi Rita đi lên trên, Băng Hạ cầm đũa lên và ăn. Băng Hạ chợt nhớ đến Thiên Băng, cô đang nghĩ xem Thiên Băng có bị ba mẹ cô bắt không. Nhưng Băng Hạ vội bỏ suy nghĩ đó vì Thiên Băng có tốc độ chạy rất nhanh, nếu Thiên Băng gặp nguy hiểm có thể chạy ngay. Băng Hạ ăn xong thì mở TV lên xem.
Cùng lúc đó tại nhà Lệ Xuân.
– Chia nhau đi tìm Lệ Xuân nhanh lên! – mẹ Lệ Xuân hét lên.
– Vâng! – đám vệ sĩ đồng thanh rồi nhanh chóng chạy đi.
Cả đám vệ sĩ chia nhau đi tìm Lệ Xuân. Mọi chuyện được bắt đầu từ buổi sáng nay.
—– Sáng tại nhà Lệ Xuân —–
– Tiểu thư! Mời tiểu thư xuống ăn điểm tâm. – người hầu nói.
– Chờ tôi 1 chút. – tiếng Lệ Xuân nói vang ra ngoài.
– Vâng! – người hầu vụ đi xuống lầu.
20 phút sau, người hầu thấy Lệ Xuân lâu quá không xuống liền đi lên tiếp tục gọi.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
– Tiểu thư! Mời tiểu thư xuống dưới ăn điểm tâm. – người hầu nói.
– Chờ tôi 1 chút. – tiếng Lệ Xuân vang ra ngoài.
Người hầu lại đi xuống. 20 phút sau, người hầu đó lại đi lên. Lần này không gõ, không gọi mà mở cửa đi vào trong. Người hầu hoảng hốt vì trong phòng không có người trong phòng. Người hầu đó vội mở cửa phòng tắm, cũng không có người. Người hầu chạy xuống lầu và nói với ba mẹ Lệ Xuân là Lệ Xuân không có trong phòng.
– Lục soát phòng tiểu thư nhanh lên. – mẹ Lệ Xuân tức giận.
– Vâng! – đám vệ sĩ đồng thanh rồi chạy lên phòng Lệ Xuân.
Đám vệ sĩ lục tung căn phòng lên. 1 lúc sau, đám vệ sĩ xuống lầu và đứng trước mặt ba mẹ Lệ Xuân.
– Trừ cái này ra thì không thấy bất cứ thứ gì khác. – 1 tên vệ sĩ đưa ra 1 máy trả lời tự động.
– Chết tiệt! Cái con này! – ba Lệ Xuân tức giận hét lớn.
Mọi chuyện dẫn đến tình trạng hiện đang xảy ra. Còn Lệ Xuân đâu à? Đương nhiên là đang ngồi ở nhà Thiên Băng xem đám vệ sĩ đang náo loạn đi tìm cô.
– Mày muốn gì ở đây? – âm thanh vang lên từ 1 vật lao nhanh vào trong phòng.
– Ở nhờ. – Lệ Xuân quay sang nhìn Thiên Băng rồi lại nhìn xuống dưới qua cửa sổ.
– Kiếm chỗ khác. Tao không thích phiền phức. – Thiên Băng cũng nhìn xuống dưới như Lệ Xuân.
– Thế đứa nào đi giúp Băng Hạ. – Lệ Xuân lườm Thiên Băng.
– Tao thấy nó té thì ra giúp. – Thiên Băng thản nhiên trả lời.
– Mày giúp nó lẽ nào không giúp tao. – Lệ Xuân nói.
– Không. – Thiên Băng trả lời ngắn gọn.
– Bạn với chả bè. – Lệ Xuân nói.
– Ai bạn bè với mày. – Thiên Băng tiến lại giường của mình và nằm lên.
– Mày… – Lệ Xuân cứng họng.
Không gian chìm vào yên lặng. Lệ Xuân lại chăm chú nhìn xuống dưới. Bỗng Thiên Băng bật dậy.
– Trốn đi! – Thiên Băng nghiêm túc nói.
– Là sao? – Lệ Xuân vẫn chưa hiểu.
– Không nói nhiều. Trốn đi. – Thiên Băng lanh lùng.
– Được! – Lệ Xuân vội làm theo.
Sau khi thấy Lệ Xuân vào trong phòng tắm, Thiên Băng trở lại khuôn mặt không cảm xúc rồi đi ra ngoài. Thiên Băng bước xuống lầu đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên.
“Kính kong! Kính kong!”
Thiên Băng đi ra ngoài và mở cửa. Đúng như Thiên Băng nghĩ. Mẹ Lệ Xuân tới đây.
– Chào bác! Mời bác vào nhà. – Thiên Băng cố gắng tỏ vẻ lễ phép.
– Thôi không cần đâu cháu. Lệ Xuân nó có đến chỗ cháu không? – mẹ Lệ Xuân liền nói.
– Không thưa bác. – Thiên Băng nói dối.
– Thật? – mẹ Lệ Xuân cố gắng tìm sơ hở của câu nói đó.
– Thật! – Thiên Băng kiên quyết.
– Thôi! Tạm biệt cháu! – mẹ Lệ Xuân nói.
Thiên Băng đóng cánh cửa lại khi thấy mẹ Lệ Xuân đã đi khuất. Thiên Băng bước lên lầu và vào trong phòng mình. Thiên Băng mặc kệ Lệ Xuân đang ngồi đó mà tiến lại giường mà đi ngủ.
“Đúng là con người kì lạ.” – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tại nhà Nhã Lệ.
– Tiểu thư! Xin người đừng như vậy nữa mà! – người hầu nhìn cô chủ của mình.
– Ra ngoài hết! Nhanh! – Nhã Lệ tức giận hét.
– Ta đã dạy con như thế nào? Con gái phải ăn nói nhỏ nhẹ cơ mà! – mẹ Nhã Lệ bước tới.
– Con hết chịu nổi rồi! Lúc nào cũng phải giả vờ ngoan hiền. Con không muốn giả vờ nữa, con muốn tự do cơ. – Nhã Lệ nói lớn tiếng.
-Tự do? Con gái thì không có tự do đâu con… – mẹ Nhã Lệ chưa dứt lời.
– Mẹ bỏ cái suy nghĩ cổ hủ đó đi. Con là người tự do và không muốn ép buộc. – Nhã Lệ lớn tiếng nói.
– Con… – mẹ Nhã Lệ cứng họng.
– Con đi đây! – Nhã Lệ nhanh như chớp đã đi ra khỏi nhà.
– Bắt nó lại. – mẹ Nhã Lệ hét lớn.
– Vâng! – đám vệ sĩ nói rồi chặn đường Nhã Lệ.
“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!”
Nhiều tiếng đánh nhau vang lên. Nhã Lệ bước qua xác của những tên vệ sĩ mà cô đã hạ gục.
– Lũ vô dụng! Chặn nó lại! – mẹ Nhã Lệ tiến lại gần.
– Vâng! – 1 số tên cố gắng gượng dậy.
Nhã Lệ chạy nhanh ra khỏi căn nhà. Nhã Lệ chạy đi xa nhất có thể, phía sau có rất nhiều người làm và 1 vài tên vệ sĩ đuổi theo. Nhã Lệ cố gắng tăng tốc độ chạy. Đang chạy, Nhã Lệ thấy 1 chiếc xe dừng lại.
– Đi không? – Lâm Từ hạ cửa sổ xe xuống.
– Được! Chạy nhanh lên! – Nhã Lệ chạy vào trong xe.
Nhã Lệ ngồi trong xe của Lâm Từ nghỉ ngơi. Lâm Từ lái xe thật nhanh trên các con đường. Sau 30 phút theo sự chỉ dẫn của Nhã Lệ, Lâm Từ nhanh chóng chạy xe đến bar Blood. Nhã Lệ chạy vào bar sau khi chào tạm biệt và cảm ơn Lâm Từ rồi xuống căn phòng bí mật.
Nhà của Băng Tuyết.
Băng Tuyết bước xuống lầu 1 cách mệt mỏi. Cô bước ra khỏi nhà và lấy xe đạp của mình chạy ra khỏi khu biệt thự. Băng Tuyết đạp xe đến nhà của Rita.
“Kính kong! Kính kong!” “Cạch!”
Cánh cửa trước mặt Băng Tuyết mở ra. Rita mời Băng Tuyết vào nhà và dẫn cô xuống dưới tầng hầm. Sau khi dẫn Băng Tuyết xuống dưới tầng hầm, Rita đi lên phía trên. Băng Tuyết tiến lại gần ghế sofa và kéo người đang nằm dài trên ghế dậy.
– Dậy! – Băng Tuyết nói.
– Ưm… Chuyện gì? – Băng Hạ mơ màng ngồi dậy và nhìn Băng Tuyết. .
– 5 phút để trốn. – Băng Tuyết nói.
– Sao? – Băng Hạ chưa hiểu ý của Băng Tuyết.
– Ba mày tới. – Băng Tuyết ngồi xuống cạnh Băng Hạ.
– Sao có thể? – Băng Hạ ngạc nhiên.
– Điều tra. – Băng Tuyết nói.
– Hả? Nhanh lên! – Băng Hạ chạy nhanh lên trên.
Băng Hạ và Băng Tuyết nhanh chóng rời khỏi nhà của Rita. Băng Tuyết giúp Băng Hạ bắt taxi. Sau khi Băng Hạ rời đi, Băng Tuyết cũng chạy xe đạp đến bar. 2 phút sau khi Băng Tuyết rời đi, 1 chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa nhà Rita. 1 người đàn ông trung niên bước xuống xe và nhấn chuông.
“Kính kong! Kính kong!” “Cạch!”
Rita mở cửa ra và thấy 1 người đàn ông trung niên cùng với nhiều người mặc áo đen đứng đằng sau, Rita cũng hiểu đây là người muốn bắt Rita. Người đàn ông đó rút súng ra và chĩa vào đầu Rita.
– Băng Hạ đâu? – người đàn ông đó lên tiếng.
– Không có ở đây. – Rita bình tĩnh đáp lại.
– Cô giấu nó ở đâu? – người đàn ông đó giận dữ.
– Không ở đây. – Rita vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
– Vào trong lục soát! – người đàn ông đó tức giận ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
– Vâng! – đám thuộc hạ đằng sau đồng thanh.
– Hư hại ông nhớ đền tiền. – Rita nhìn người đàn ông đó bằng ánh mắt sắc lạnh.
– Được! – người đàn ông đó nói.
Đám thuộc hạ của người đàn ông đó tiến vào trong nhà của Rita. 1 lúc sau người của người đàn ông đó đi ra, 1 tên vệ sĩ nói gì đó vào tai ông ta.
– Được rồi! Đi! – người đàn ông đó nhìn Rita rồi bỏ đi.
Rita đóng cửa lại sau khi chắc chắn rằng không còn ai ở lại trừ cô. Rita bắt đầu lo lắng cho Băng Hạ, cô mong Băng Hạ có thể trốn thoát an toàn.
Tại bar Blood
Băng Hạ chạy nhanh như chớp vào trong bar sau khi trả tiền cho taxi. Băng Hạ chạy nhanh xuống căn phòng bí mật. Băng Hạ vừa mở cửa ra, cô nhìn thấy Nhã Lệ đang ngồi uống nước. Băng Hạ không nói gì mà tiến lại gần Nhã Lệ rồi ngồi xuống bên cạnh. 1 lúc sau, Băng Tuyết đi xuống dưới và mang theo 2 ly nước. Băng Tuyết đặt 1 ly trước mặt Băng Hạ.
Liệu tụi nó có bị bắt về lần nữa không?