Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 10


Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 10

Sáng hôm sau.

Tụi nó đến trường như bình thường. Nhưng buổi sáng là 1 buổi sáng bình thường nếu tụi noa không gặp nhóm Ngũ tiểu thư siêu sao.

Đang đi trên hành lang, tụi nó đi ngang qua nhóm Ngũ tiểu thư siêu sao. Tụi nó thản nhiên bước qua, Ngọc Băng giơ chân ra tính ngáng chân của Băng Hạ nhưng lại bị Băng Hạ giẫm lên rồi bước tiếp.

– Á…! – Ngọc Băng hét lên.

– Ôi! Tôi xin lỗi!- Băng Hạ vội nói.

– Cô không nhìn thấy đường à? – Vân Anh bênh bạn.

– Tôi quên không nói là tôi bị cận thị nhưng chưa có thời gian đi đo kính nên nhìn chân của cô thành khúc cây. Lại đúng lúc tôi đang tức giận nên thấy khúc cây nên giẫm lên thôi! – Băng Hạ nói 1 lèo rồi bước đi.

– Cô… cô… – Ngọc Băng cứng họng.

Tụi nó đi để lại cho Ngũ tiểu thư siêu sao 1 cục tức không nuốt trôi.

Tụi nó vào lớp cất cặp rồi đi xuống căn tin. Xuống tới căn tin, tụi nó tiến lại gần 1 cái bàn có 2 người con trai đang ngồi.

– Anh đến sớm vậy thảo nào em kiếm anh cả ngày mà không thấy.- Thiên Băng ngồi xuống.

– Tại anh thấy em còn đang ngủ nên anh đi luôn. – Minh Quang quay sang nhìn Thiên Băng.

– Thôi! Ăn đi! Ăn xong còn đi trả đồ nữa! – Băng Hạ lôi ra trong ba lô 7 phần ăn.

– Ăn thôi tụi mày! – Lệ Xuân nói.

Tụi nó ngồi ăn hết phần ăn của mình. Băng Hạ tiếp tục lôi ra 7 chai nước và 5 cục kẹo mút.

– Hử? Sao chỉ có 5 cục kẹo? – Minh Quang nhìn 5 cục kẹo giữa bàn.

– Thì chỉ có tụi em ăn thôi còn anh và Hạo Nam muốn ăn thì tự mua mà ăn. – Băng Hạ cầm kẹo đưa cho tụi nó.

– Em muốn cái này không Thiên Băng? – Hạo Nam lấy trong túi ra 1 cục kẹo mút- Nếu muốn thì trao đổi.

– Được! – Thiên Băng đồng ý liền không cần do dự.

– Mày chê kẹo của tao à? – Băng Hạ giận dỗi.

– Ờ! Kẹo của Hạo Nam ngon hơn. – Thiên Băng lấy cây kẹo từ Hạo Nam.

– Mày theo trai không theo bạn. – Băng Hạ bĩu môi.

– Ăn thử đi! – Thiên Băng đưa cây kẹo cho Băng Hạ. – Ăn đi rồi biết.

– Trả em cây kẹo này! – Hạo Nam đưa cây keo của Băng Hạ cho Thiên Băng.

– Ngon thật! – Băng Hạ mút cây kẹo.

– Cho tôi cây khác đi, nó lấy rồi. – Thiên Băng nhìn cây kẹo trên tay Băng Hạ.


– Đây! – Hạo Nam lấy ra trong túi ra 1 cây kẹo khác.

– Lên phòng hiệu trưởng đi mày. – Lệ Xuân đứng lên.

Tụi nó cùng nhau kéo lên phòng thầy hiệu trưởng. Lệ Xuân mở cửa bước vào, tụi nó bước vào theo.

– Các em gặp tôi có chuyện gì? – thầy hiệu trưởng lên tiếng.

– Đây! Thầy được quyền chọn 3 công ty trong tập đoàn. Còn lại của tụi em coi như tiền công. – Lệ Xuân nói.

– Được! – thầy hiệu trưởng nói.

– Thầy chỉ cần ký vào đây là 3 công ty đó thuộc về quyền sở hữu của thầy và con thầy. – Băng Hạ cầm tờ giấy chuyển nhượng công ty đưa cho thầy hiệu trưởng.

– Ừ! – thầy hiệu trưởng lật kĩ lưỡng những trang giấy và đọc rồi mới kí vào.

– Không còn chuyện gí nữa thì tụi em về lớp. – Nhã Lệ cầm lấy tờ giấy và đi ra ngoài.

Tụi nó cùng nhau trở về lớp. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, tụi nó mỗi đứa làm việc khác nhau.

“Ting!”. Đang trong giờ học, Băng Hạ nhận được tin nhắn. Cô giáo nghe thấy nhưng không nói gì. Băng Hạ mở điện thoại của mình ra đọc tin nhắn: “Ra về, gặp tai sân trường.”. Băng Hạ nhận thấy đây là số máy lạ liền xé 1 tờ giấy và ném lên bàn của Nhã Lệ.

“Có người muốn khiêu chiến với tụi mình kìa. “- Băng Hạ ghi trong tờ giấy.

“Mày đi mà nói với mấy đứa kia đi, chuyện này tao không có ý kiến.”- Nhã Lệ ném xuống.

Băng Hạ đọc xong liền xé tờ giấy khác và viết ném sang bàn Lệ Xuân.

“Có đứa muốn khiêu chiến với tụi mình. Chấp nhận không?”- Băng Hạ ghi trong giấy.

“Để tao hỏi ý kiến.”- Lệ Xuân ném lại rồi lôi điện thoại ra.

“Có người khiêu chiến chấp nhận không?”- Lệ Xuân nhắn cho Thiên Băng.

“Buzz”

Thiên Băng lôi điện thoại ra và đọc.

“Tùy tụi mày. Cái này tao không có hứng.”- Thiên Băng nhắn lại.

Băng Hạ ném tờ giấy cho Lệ Xuân.

“Ý nó thế nào?”- Băng Hạ ghi trong giấy.

“Nó không có hứng, khỏi hỏi cũng biết Băng Tuyết không quan tâm chuyện này rồi. Tao nghĩ là chập nhận đi.”- Lệ Xuân ghi trong tờ giấy.

“Ừ!”- Băng Hạ ném cho Lệ Xuân.

“Buzz”

Điện thoại Lệ Xuân reo lên. Lệ Xuân lấy điện thoại ra.


“Chấp nhận. Người lần này là Ngũ tiểu thư siêu sao.”- Người gửi: Sandy.

“Gì vậy?”- Băng Hạ ném giấy qua.

“Băng Tuyết nói nêm đồng ý.”- Lệ Xuân ném giấy cho Băng Hạ.

Băng Hạ cầm điện thoại nhắn tin đến số lạ đó.

“Ting!”

Băng Hạ mở điện thoại ra.

“Ra chơi sân sau trường.”- số điện thoại lạ đó nhắn tin đến.

Ra chơi.

Tụi nó dọn sách vở nhanh chóng ra khỏi lớp. Minh Quang và Hạo Nam thấy kì lạ nên cố tình chạy theo.

Ra tới sau sân trường, tụi nó thấy 1 đám người đang đứng chờ tụi nó.

– Tao tưởng tụi mày không dám đến chứ. – Kiều Vân nói giọng kiêu ngạo.

– Trong từ điển của tụi tao không có tù không dám. – Lệ Xuân lên tiếng.

– Mày nói ngon miệng lắm! Lên đi anh hai. – Tuyết Mai hống hách nói.

Nhưng chờ mãi không thấy động tĩnh của anh hai mình, Tuyết Mai quay lại thì thấy anh hai mình đang đứng đờ ra. Tuyết Mai cảm thấy anh mình đang sợ cái gì đó.

– Sao vậy anh hai? – Tuyết Mai lên tiếng.

– Em… em… Sao lại là các tỷ? – anh Tuyết Mai lắp bắp.

– Họ là ai? Anh nói lại em nghe. – Tuyết Mai nói.

– Xin lỗi các tỷ, em của em còn nhỏ xin các tỷ bỏ qua cho. – anh Tuyết Mai tiếp tục.

– Các cô cũng to gan lắm! Dám lấy quân của D.O.H để đánh tụi tôi. – Băng Hạ nói.

– Không lẽ các người là bang chủ? – Ngọc Băng khinh ngạc nói.

– Đúng! Còn anh, lo mà dạy dỗ lại em của anh đi. – Nhã Lệ nhẹ nhàng nói.

– Hai anh ra đi! – Thiên Băng nói, mắt nhìn vào lùm cây gần đó.

– Bị em phát hiện rồi! – Minh Quang nói.

– Về lớp đi! – Băng Tuyết lạnh lùng nói.

Tụi nó vào lớp đúng lúc chuông reo. Tụi nó vào chỗ ngồi của mình. Các tiết học lại bắt đầu.


Ra về.

Tụi nó dọn sách vở vào cặp rồi cùng nhau đi về. Đang đi trên hành lang thì tụi nó lại gặp nhón tiểu thư siêu sao.

– Xin lỗi các tỷ vì đã thất lễ. – Thanh Trúc nói.

– Tụi em là người mới nên không biết các tỷ là ai nên đã làm nhiều chuyện không hay. – Vân Anh nói.

– Được rồi! Coi như lần này bỏ qua. Sẽ không có lần sau. – Lệ Xuân nói rồi đi thẳng.

Tụi nó đi về nhà mình.

4 giờ chiều nhà Thiên Băng.

-…

– Vâng! – Thiên Băng nói.

Thiên Băng cúp máy rồi đi lên lầu. Mở cửa phòng ra, Thiên Băng bước vào rồi lấy cái laptop ra và mở lên. Thiên Băng để đó như chờ đợi 1 điều gì đó. Bỗng có 1 tin nhắn gửi tới.

“Ngôi nhà hoang A, chúng tôi chờ ở đó.”

Thiên Băng không thấy ngạc nhiên vì đây chính là điều cô đang chờ đợi. Thiên Băng lấy cái điện thoại ra rồi bấm số gọi.

– Alô!zzzzzzzzzzzzz- Lê Xuân bắt máy.

– Đến nhà tao. – Thiên Băng nói trong điện thoại.

– Chuyện gì thì nói sau, tao đang ngủ. – Lệ Xuân nói.

– Ờ! Chuyện này liên quan đến danh dự của mày, muốn đi hay không tùy mày. – Thiên Băng nói.

– Hả? Tao qua liền. – Lệ Xuân bừng tỉnh khi nghe 2 chữ “danh dự.

Thiên Băng cúp máy, bấm số khác gọi.

– Alô! – Băng Hạ bắt máy.

– Qua nhà tao. – Thiên Băng nói.

– Tao đang bận. – “Bùm!” Băng Hạ nói và có 1 tiếng nổ ngay sau đó.

– Chờ tao qua hút máu mày. – Thiên Băng thản nhiên nói.

– Thôi không cần! Tao qua nhà mày được. – Băng Hạ nói.

Thiên Băng lại cúp máy và bấm số khác gọi.

– Alô! 1234…- Nhã Lệ bắt máy.

– Qua nhà tao! Không thì con sư tử của Băng Tuyết qua nhai đầu mày. – Thiên Băng nói rồi cúp máy luôn.

Thiên Băng bấm số Băng Tuyết gọi.

– … – Băng Tuyết bắt máy.

– Qua nhà tao. – Thiên Băng nói.

Thiên Băng cúp máy. 5 phút sau, 4 chiếc xe máy đỗ trước cửa nhà Thiên Băng. 4 người bước lên lầu và vào phòng Thiên Băng. Cánh cửa mở ra, 4 người bước vào.


– Chuyện gì? – Lệ Xuân nói.

– Chiến đấu! – Thiên Băng ném cho mỗi người 1 cây súng.

Tụi nó đi xuống lầu. Thiên Băng ngó trong phòng khách không thấy Minh Quang liền viết 1 tờ giấy để lai cho Minh Quang. Tụi nó lái xe đi đến căn nhà hoang A.

Tại nhà hoang A.

Kítttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

Tụi nó dừng xe lại trước cửa nhà hoang. “Két…!”. Tụi nó mở cửa rồi bước vào trong. Bên trong, có 5 người đang đứng.

– Tao tưởng tụi mày không dám đến. – 1 người trong đám đó nói.

– Muốn gì? – Băng Hạ nói.

– Không gì cả! Chỉ muốn thử thách thôi. – nói rồi cả 5 người đó đi bằng cửa sau rồi cả hai cửa đều bị khóa lại.

Từ 4 bức tường, những mũi tên phóng ra đều bị tụi nó né hết. Sau đó, những viên đạn bay ra, nhưng cũng không làm cho tụi noa bị thương được. Cuối cùng, 1 làn thuốc mê bay ra. Vì khồn phòng bị nên đã bị ngấm thuốc. Cánh cửa nhà hoang mở ra, 5 người trói tụi nó lại rồi lôi ra ngoài.

Tại nhà Thiên Băng.

– Thiên Băng! Anh về rồi nè! – Minh Quang bước vào nhà.

– Thiên Băng? – Minh Quang tiếp tục gọi.

– Em đâu rồi Thiên Băng? – Minh Quang bắt đầu lo lắng.

Minh Quang chạy khắp nhà tìm Thiên Băng nhưng không thấy. Bước vào phòng khách, Minh Quang thấy 1 tờ giấy có chữ viết của Thiên Băng.

“Lệnh từ Người đó: 3 ngày phải tìm ra em. Nếu không, em sẽ gặp nguy hiểm.”

Minh Quang đờ người khi đọc tờ giấy. Bây giờ, Minh Quang cần thêm sự giúp đỡ. Minh Quang lấy điện thoại ra và gọi cho Hạo Nam.

– Alô! – giọng cô thư kí vang lên.

– Cô cho tôi gặp tổng giám đốc có việc gấp. – Minh Quang vội vàng nói.

– Anh chờ 1 lát. – cô thư kí nói.

– Alô! – giọng của Hạo Nam vang lên.

– Thiên Băng gặp chuyện rồi! – Minh Quang gấp gáp nói.

– Chờ tôi! Tôi qua liền. – Hạo Nam nói rồi cúp máy.

Hạo Nam lấy áo khoác và chạy ra ngoài. Hạo Nam lấy xe và chạy tới nhà của Thiên Băng. Vừa tới nhà Thiên Băng, Hạo Nam đã thấy Minh Quang đang đứng chờ.

– Thiên Băng cô ấy bị làm sao? – Hạo Nam chạy tới chỗ Minh Quang.

– Nó mất tích rồi, trong 3 ngày phải tìm ra nó, nếu không nó sẽ bị nguy hiểm. – Minh Quang nói nhanh.

– Vậy đi tìm thôi! – Hạo Nam leo lên xe rồi chạy đi.

Minh Quang cũng lấy xe và chạy theo sau Hạo Nam.

Minh Quang và Hạo Nam có tìm thấy tụi nó? Liệu tụi nó có gặp điều gì nguy hiểm?

Note: Xin chào các chế! Sau khi em trở lại thì em thấy ít người đọc truyện + nhận xét truyện của em lắm. Có gì sai sót thì các chế cứ nhận xét, ném đá cũng được nhưng đừng ném bơ truyện em là được. Em xin hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.