Đọc truyện Ngự Thú Sư Mạnh Nhất – Chương 45: Hỉ Sự
Chuyện thú nhân tộc đến Thanh Sơn Tông được lan truyền rất nhanh, khiến lòng người thêm bàng hoàng, có người nói dẫn đội thú nhân tộc là Bỉ Mông dũng mãnh nhất, người dẫn đội thân cao hơn 4 thước, tựa người khổng lồ khôi ngô mạnh mẽ, theo sau Bỉ Mông là đội ngũ ước chừng trăm người, ngoại trừ việc đó ra, còn có những thú nhân đến từ tộc khác….
Còn có người nói đệ tử ngoài Thanh Sơn Tông hiểu lầm bọn họ là huyễn thú cao cấp, định săn về làm trợ thủ đắc lực, vốn tình hình đang căng thẳng xảy ra chuyện này cũng suýt thì xong rồi.
Mỗi ngày Nghệ Nhàn đều nghe Đoan Mộc Nhã đem đến “tin đồn thú vị” vốn định mắt điếc tai ngơ, một lòng tu luyện, nhưng vẫn có vài người không hiểu liếc nhìn nàng.
Đoan Mộc Nhã, “Nghệ Nhàn, chúng ta ở Á Tư thành sao lại không thấy Bỉ Mông, có người nói còn có thêm hai người rất to nữa.”
Nghệ Nhàn nhìn dáng vẻ nàng cố gắng nhún mũi chân, trong lòng liền hoảng hốt.
Năng lực phòng ngự và chịu đòn của thú nhân bản thân nàng từng trải qua rồi, thú nhân cao hai mét như Lam Đồng cũng khá là khó giải quyết, chứ nói gì là bốn thước, nhìn trước mắt mình vừa đứng chỉ là một ngọn núi nhỏ.
Nghệ Nhàn cắt lời Đoan Mộc Nhã đang nói không ngừng, “Tiểu Nhã, trước tiên có thể tìm giúp ta một chỗ tăng cấp, ta có dự cảm sắp đến rồi, nhanh.”
Đoan Mộc Nhã vừa nghe Nghệ Nhàn muốn tăng cấp, liền a a giơ chân chạy, “ta tưởng ngươi nói đùa, không phải ngươi vừa tăng cấp không bao lâu sao? sao nhanh như vậy lại tăng cấp rồi, Nghệ Nhàn, tăng cấp quá nhanh đối với bản thân không tốt a, nhất là sơ kỳ, cần có cái gốc vững chắc, thì hậu kỳ mới có thể đột phá thần cấp được.”
Việc này, Niệm Vân Âm đã sớm nhắc nàng.
Nghệ Nhàn gật đầu, “ta biết, từ lần trước tẩy tủy, ta đã có dự cảm muốn tăng cấp.
Bất quá ta sợ tăng cấp quá nhanh, nên đã áp chế nhiều ngày, nhưng không thể áp chế lâu được.”
Đoan Mộc Nhã xác nhận nhiều lần Nghệ Nhàn không phải muốn như vậy, mới vội vàng đi tìm chỗ cho Nghệ Nhàn.
Vì vậy, còn kinh động đến cả Niệm Vân Âm.
Vì chỗ Nghệ Nhàn tăng cấp cần có thể hấp thu được toàn bộ ánh nắng, lại không thể bị quấy rầy, càng không thể để những người khác quấy nhiễu.
Cuối cùng Đoan Mộc Nhã đành cùng Niệm Vân Âm hợp lực tìm cho Nghệ Nhàn một chỗ tuyệt vời, Thanh Sơn Tông có Nhất Thiên Phong, là chỗ ngày thường dành cho một số ít đệ tử ngoại viện rèn luyện, trên đỉnh núi có một cái bình địa, gần ánh mặt trời nhất.
Mọi người gần đây phải đối phó với trận chung kết cùng thú nhân ngoài Thanh Sơn Tông, căn bản không có ai đến đây, vừa yên tĩnh lại thích hợp.
Niệm Vân Âm, “ta bày trận ở đây, Tiểu Nhã cùng ta thay phiên nhau hộ pháp cho ngươi, cứ yên tâm đi.”
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, đem Ngân Bảo đại nhân trong phòng đi theo, giao cho Đoan Mộc Nhã hảo hảo chăm sóc.
Vừa vào trận pháp của Niệm Vân Âm, tiếng gió thổi trên đỉnh núi cũng dịu đi không ít, nàng ngồi xếp bằng, triệu hồi tiểu mã ra, một người một ngựa cùng nhau tu luyện.
Niệm Vân Âm thấy Đoan Mộc Nhã nhàm chán dùng cây khô làm giường ngủ cho Ngân Bảo đại nhân, “Tiểu Nhã muội muội tay nghề thật khá, không bằng làm cho tỷ tỷ một cái giường ngủ treo cây đi a?”
Đoan Mộc Nhã bĩu môi, “ngươi có tay có chân, sao không tự mình làm đi?”
Niệm Vân Âm cố ý lấy trùng bảo màu vàng đất ra để trước mặt Đoan Mộc Nhã vuốt ve, thuận thế đút cho nó một viên đan dược thượng phẩm, trùng bảo mềm mềm ủn ủn nuốt vào, lập tức biến thành một con trùng bảo tròn vo.
Đoan Mộc Nhã nhịn không được, “ai nha, ngươi sao lại đút nguyên cả một viên như vậy được, phải nắn ra từng viên nhỏ uy cho nó ăn chứ, không hiểu thì đừng uy bậy, đúng là phí của trời a.
Nếu không, ngươi ra giá đi, đem trùng bảo nhường cho ta, ta sẽ đem nó nuôi đến mập mạp trắng trẻo.”
Niệm Vân Âm ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt, “ta còn không bằng tiểu sủng kia, tiểu sủng còn có giường nhỏ để ngủ a, ta thật đáng thương, chỉ có thể leo lên cây ngủ.”
Đoan Mộc Nhã nghiến răng, xoay người động miệng, không tiếng động túm Niệm Vân Âm mắng đến nước miếng văng lung tung, “làm cho ngươi một cái cũng được, ngươi đem trùng bảo cho ta, ra giá đi.”
Niệm Vân Âm cười híp mắt, nhìn nàng “rất muốn sao?”
Đoan Mộc Nhã gật đầu, “ngược lại, ngược lại ngươi ra giá đi.”
Niệm Vân Âm ngoắc ngon tay, “để ta hôn một cái, ta sẽ suy nghĩ một chút.”
Đoan Mộc Nhã sắc mặt từ trắng thành đỏ, cuối cùng biến thành màu gan heo, đưa tay một con hỏa long vọt ra đánh về phía Niệm Vân Âm, Niệm Vân Âm sớm có phòng bị, liền xoay người từ trên cây nhảy xuống, nàng thì không sao nhưng lại nghe thấy trong rừng truyền đến tiếng kêu ah rất to.
“Là ai?!”
Hai người nhìn thấy có một nam nhân lăn từ trên xuống một vòng, dọc đường đi cây cối gặp phải lửa bị đốt trụi, Đoan Mộc nhã trợn mắt há mồm, như là gặp lại chuyện trong rừng Ai Nhĩ Pháp, càng đốt lửa càng cháy to, “người này chạy nhanh thật, Niệm Vân Âm, chúng ta có cần đuổi theo không, mau tìm cách dập lửa, nếu không sẽ có người phát hiện chỗ này.”
Mặc dù Niệm Vân Âm đuổi không kịp, nhưng cũng ném hai viên lôi linh cầu về hướng đó, thì lại nghe thấy xa xa có tiếng hét thảm thiết vang lên.
Lúc này nàng xoay người đem toàn bộ thủy linh cầu trong túi giới tử của mình ra, “ngươi a, luôn chỉ biết châm lửa, nhưng lại không biết cách dập tắt lửa.”
Đoan Mộc Nhã đột nhiên gặp một người phóng ra sợ đến tức giận cũng quên mất nguyên nhân, “ta sao biết được có người trốn ở đây, còn nghe trộm chúng ta nói chuyện.”
Hai người dập lửa nơi kẻ nghe trộm làm cháy, căn bản không chú ý đến có một quả cầu tím đang lăn lên đỉnh núi, đang ở bên cạnh trận pháp vụng về dùng cái thân cầu vụng về đụng vào trận pháp, đụng nhiều lần cũng không thành công, liền lăn quanh chỗ Nghệ Nhàn hai vòng, sau đó nhanh chóng lăn vào bụi cỏ.
Đoan Mộc Nhã cùng Niệm Vân Âm mặt mũi tèm lem lọ bụi, vì dập lửa nên cởi luôn y phục của mình ra, dính nước lúc này cánh rừng mới không cháy thêm nữa, “thật kỳ quái, sao lại có người chạy lên đỉnh núi này ngồi a?”
Niệm Vân Âm có điều suy nghĩ nhìn Nghệ Nhàn đang tắm nắng dưới mặt trời cùng tiểu mã.
Đoan Mộc Nhã sau đó lại a một tiếng, “Sao Ngân Bảo đại nhân lại ngã xuống đất rồi, vừa rồi nó đang còn nằm trên giường nhỏ mà.”
Niệm Vân Âm xách Ngân Bảo đại nhân lên xem, Ngân Bảo đại nhân vẫn như cũ không có ý thức, thậm chí bị nàng thô lỗ lắc lư nhiều lần cũng không có cảm giác, “vô duyên vô cớ tự mình ngã xuống?”
Đoan Mộc Nhã túm Ngân Bảo đại nhân lại, cau mày suy nghĩ, “sao ta cảm thấy việc này không ổn a, không lẽ có người đố kỵ Nghệ Nhàn vượt ải thành công, tiến đến chung kết, nên chuẩn bị động thủ ngay lúc Nghệ Nhàn tăng cấp?”
Đoan Mộc Nhã suy đoán âm mưu lớn một hồi, có ngự thú sư cấp bậc cao hơn Nghệ Nhàn đang muốn ngăn cản nàng tiến vào trận chung kết, nên muốn tìm cách khiến Nghệ Nhàn trong thời gian này không thể dự thi được, vậy thì mục đích bọn đạt được rồi…!càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, Đoan Mộc Nhã phẫn nộ nói, “những kẻ này sao có thể xấu xa như vậy, đã không vào được chung kết, cũng không để người khác bên ngoài vào, ai mà không được a.
Không được, mấy ngày này ta phải cẩn thận trông mới được, tuyệt đối không thể để hắn thực hiện được.”
Niệm Vân Âm chuyển động quanh Nghệ Nhàn hai vòng, “tiểu khả ái đừng khẩn trương quá, nếu ngươi lúc nào cũng coi chừng, lỡ như người này có dụng tâm khác ra một kích rồi còn thể ra một kích khác a.”
Đoan Mộc Nhã vẻ mặt rối rắm, “đúng a, vậy thì ta cũng biết được là ai hại Nghệ nhàn rồi.”
Niệm Vân Âm cười ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, “cho nên a, chúng ta phải như vậy.”
*****
Cánh rừng thú nhân tộc đóng quân phải đi qua con đường của Thanh Sơn Tông, cho nên chọc đến một loạt chuyện gây hiểu lầm, Thanh Sơn Tông có nhiều mặt, khi hai tộc gặp nhau lại xuất hiện nhiều mâu thuẫn, cho dù như vậy thì mâu thuẫn giữa hai tộc nhiều năm qua vẫn không vì nói mấy câu mà tiêu tán được, chỉ có thể càng để lâu càng tăng thêm mà thôi, tùy thời có thể bùng nổ.
“Ah, Lam, quả cầu tím này biết tự mình di chuyển?”
“Ừ, hừm.”
Một con sư tử nhỏ mao nhung không biết từ cái xó nào lao đến, toàn thân dính không ít lá rụng, đến cả cái đầu cũng dính vài cái lộn xộn, nàng phóng một cái, túm bánh trôi tím vững vàng áp dưới thân, còn nỗ lực đem tứ trảo đào đào dựa theo chuyển động của bánh trôi tím.
Thú nhân tìm Lam Đồng nhìn thấy như vậy liền cười ha ha, “mang Tiểu Lam đến nhân tộc trải nghiệm, như vậy có quá sơ sài không? sợ ngươi không ở đây bọn họ nhân lúc đó bắt Tiểu Lam lấy máu viết chữ thì làm sao đây?”
Lam Đồng không nói gì, chỉ đột nhiên đi tới, túm gáy tiểu gia hỏa, túm luôn bánh trôi không biết đang cọ cái gì, mỗi tay một cái xem ra cũng đặc biệt.
Tiểu gia hỏa liều mạng duỗi chân, ngao ngao kháng nghị.
Còn bánh trôi không nhúc nhích giả chết, tùy ý để Lam Đồng đưa mũi đến người nó cách một đầu đốt tay ngửi ngửi, ngửi tới ngửi lui thậm chí còn nhìn nhúm lông trắng do nó cọ bậy mà dính lên người.
Lam Đồng chợt nở nụ cười.
Thú nhân bên cạnh thấy Lam Đồng cười rộ lên, liền kinh hách giật mình, dù sao một đường từ thú nhân tộc đến nhân tộc, biểu tình Lam Đồng có thể dùng từ u ám để hình dung, “Lam, sao vậy? là chuyện gì vui vẻ sao?”
Tâm tình Lam Đồng đang tốt cũng sảng khoái mà nói, “phải, có thứ đồ đáng giá khiến người ta ăn mừng.”
Cuối cùng nàng cũng tìm được nữ nhân trốn nhà kia, vốn tưởng là tranh tài xong mới có thể đi tìm đối phương, kết quả đi nát giày sắt không tìm thấy, đến đây lại không uổng công chút nào.Lam Đồng túm bánh trôi ném xuống đất, ôm lấy tiểu gia hỏa ngào khóc nửa ngày, “đi, đem nữ nhân kia tìm ra cho ta, đang ở gần đây.”
Tiểu gia hỏa ngao ngao liền im bặt, đôi mắt xanh chớp một cái nhìn Lam Đồng, sau đó vùng vằng muốn xuống dưới, dùng móng vuốt cào bánh trôi đang chạy về phía trước.
Thú nhân bên cạnh thất kinh, “ngươi muốn tìm nữ nhân của nhân tộc? Lam, đừng xúc động, đây là địa bàn Thanh Sơn Tông.”
Lam Đồng ở Á Tư thành vì một nữ nô mà đánh nhau hung tàn với lang tộc, với thú nhân tộc cũng không phải chuyện bí mật gì.
Cho nên biết nàng mục đích đến nhân tộc không phải đi bí cảnh, nhưng cuối cùng cũng phải đồng ý cho nàng đến đây dự thi.
Mắt phượng hẹp dài của Lam Đồng nhếch một cái, “địa giới Thanh Sơn Tông?”
Thú nhân gật đầu, “nhân tộc ở Thanh Sơn Tông đang chờ chúng ta để ám sát, nếu chúng ta ở đây làm lớn chuyện, ngay chỗ bọn họ sẽ không hay, Lam tốt nhất đừng hành động theo cảm tình.”
Thú nhân này khuyên bảo đối với Lam Đồng đều là nhảm nhí, điều nàng để ý nhất chính là — không lẽ nữ nhân này cũng là đệ tử Thanh Sơn Tông?.