Đọc truyện Ngự Thú Sư Mạnh Nhất – Chương 43: Quay Ngựa
Khoảng cách nơi dấu bảo bối chừng 10 thước, Niệm Vân Âm đột nhiên dừng lại, “chỗ này phong cảnh không tệ, mặt trời cũng tốt, ngươi tu luyện, ta nghiên cứu chút trận pháp đơn giản, hai ngày này chúng ta đợi ở đây.”
Ngân Bảo đại nhân đứng trên vai Nghệ Nhàn chi chi kháng nghị.
Nghệ Nhàn nghĩ đây hẳn là thủ đoạn khác Niệm Vân Âm làm người khác mê muội, trấn an Ngân Bảo đại nhân liền đem theo tiểu mã ngồi dưới nắng tu luyện.
Ngân Bảo đại nhân lại như thường ngày vùi vào túi giới tử của Nghệ Nhàn ngủ, buổi tối ra ngoài, ban ngày lại về ngủ.
Ngày thứ tư, Niệm Vân Âm đem Ngân Bảo đại nhân đang ngủ say trong túi Nghệ Nhàn ra, “nghe nói ngươi ngoại trừ tìm bảo, còn có thể đi vào giấc mơ.”
Nghệ Nhàn, “ngươi muốn Ngân Bảo đại nhân dùng cách đi vào giấc mộng dẫn chúng ta đi xem sao?”
Niệm Vân Âm chọt cái bụng nhỏ của Ngân Bảo đại nhân, Ngân Bảo đại nhân dường như bị kinh sợ lớn, vèo một cái vọt lên vai Nghệ Nhàn, nhìn nàng chi chi kêu loạn, “đương nhiên, biết người biết ta, mới có thể thu được thành công, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngày cuối cùng chúng ta đến đây, có thể mang theo bảo bối đi khỏi sao?”
Nghệ Nhàn vốn định đi nằm vùng sớm, miễn cho lúc đó lại bối rối chân tay.
Ý kiến của hai người lần nữa lại không mưu mà hợp, “Ta cũng không thể phân rõ được Ngân Bảo đại nhân khi nào đi vào giấc mộng còn khi nào thì không.”
Niệm Vân Âm, “cho nên?”
Hai người không hẹn cùng đưa mắt nhìn Ngân Bảo đại nhân, Ngân Bảo đại nhân hoang mang gãi lỗ tai.
Tối đó, Nghệ Nhàn nỗ lực gọi tiểu mã quay về, không triệu hoán ra ngoài, rồi đánh thức Niệm Vân Âm bên cạnh, “chắc là trong mộng, chúng ta hiện tại theo Ngân Bảo đại nhân thôi.”
Cách này là do Niệm Vân Âm nghĩ ra, cảnh trong mơ là tiềm thức của một người, khi ngự thú sư ký khế ước với huyễn thú luôn được tồn lại trong đầu, đây là cách đơn giản nhất để đi vào giấc mộng.
Hai người theo Ngân Bảo đại nhân rất nhanh đến được đích, phát hiện nơi cất bảo bối là một chỗ thấp lõm.
Ngân Bảo đại nhân đứng ở lối vào, chi chi khoa tay múa chân, tựa như đang thúc giục các nàng mau lên.
Nghệ Nhàn lùi về sau một bước, Niệm Vân Âm đi quanh chỗ này một vòng, nàng nói, “ngươi có cảm thấy chỗ này như là –“
Nghệ Nhàn, “Như mô hình một con nhện lớn.”
Niệm Vân Âm chớp mi, “mô hình là cái gì?”
Nghệ Nhàn khoa tay múa chân một đường cái hình lẻ tẻ này, cộng thêm vết máu trước đó trên người Ngân Bảo đại nhân, trong đầu nàng liền hiện lên một con vật như là bạch tuộc hoặc nhện nào đó.
Trong bí cảnh rừng cây chiếm đa số, hiếm thấy sinh vật trong nước, cho nên nàng nghĩ là thứ sau.
“Ngươi từ trên cao nhìn xuống, có cảm thấy chỗ đất này giống như bị một con nhện lớn ép ra dấu tích?”
Hai người nhìn nhau, Nghệ Nhàn không thể không giữ Ngân Bảo đại nhân lại hỏi cho rõ ràng, kết quả nhận được đáp án chênh lệch không nhiều, lòng hai người lạnh một hồi, “nhện hai đầu thổ linh?”
Niệm Vân Âm nhìn con chuột nhỏ ngốc manh trên vai Nghệ Nhàn, “cư nhiên không bị coi thành đồ ăn, đúng là may mắn.”
Nghệ Nhàn cũng đồng cảm, “có khi nào còn một con nhện lớn thổ linh ở gần đây không?”
Niệm Vân Âm, “để tiểu sủng của ngươi dẫn chúng ta đi xem nó đi, cũng không biết sức chiến đấu trong mộng như thế nào?”
Nghệ Nhàn nhớ đến lần đầu tiên gặp phải Ngân Bảo đại nhân, nàng dùng cục đá ném trúng nó, cho nên sức chiến đấu trong mộng vẫn giữ như cũ, chỉ là không biết bên thua sẽ bị gì không?
Ngân Bảo đại nhân quen cửa quen nẻo chạy vào trong động, bùn đất ngoài cửa động tự động vùi lấp lại, nhìn qua cũng không có chút vết tích gì.
Hai người còn tưởng là thứ mình biết, nhưng không ngờ được, còn chưa nói xong.
Một đạo ngân hình cung xẹt qua mắt các nàng, Ngân Bảo đại nhân như viện đạn bay lên không trung, tiếp đó là một thứ dẹp mảnh như lưỡi dao theo sau, ngay sau đó thì từng cái móng vuốt nhọn liên tiếp lộ ra.
Nghệ Nhàn lôi Niệm Vân Âm nhanh chóng lùi lại, liền thấy một con nhện hai đầu tám chân to không thua gì tiểu mã từ dưới đất chui lên, xoay đầu nhìn Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm, đại khái là không cảm thấy hứng thú nên đuổi theo Ngân Bảo đại nhân.
“Ngân Bảo đại nhân.”
“Chi chi.”
Nghệ Nhàn cũng là lần đầu nhìn thấy Ngân Bảo đại nhân chạy trốn, xẹt qua nhanh như một tia chớp.
Mà con nhện kia đuổi theo tốc độ vươn chân bắt cũng rất nhanh, hai ba cái liền chặn đường trốn của Ngân Bảo đại nhân.
Ngân Bảo dùng hình thể nhỏ nhắn của nó, cố gắng tránh né những cái chân như lưỡi dao của nhện hai đầu thổ linh, Nghệ Nhàn cuối cùng cũng biết những vết thương trên người nó vì sao lại có rồi.
Xa xa một tấm chắn đất chậm rãi mọc lên, Ngân Bảo đại nhân vội vàng tránh lợi trảo sau lưng, không dám nhìn tiểu thân thể nhanh chóng đâm vào.
“Mau tránh ra.”
“Chi.”
Ngân Bảo đâm trúng tường đất choáng váng, mắt giăng đầy sao, đến cả phương hướng cũng suýt không phân biệt được, theo bản năng khoan một lỗ xuống lòng đất, rồi biến mất.
Nghệ Nhàn vì nó lau mồ hôi lạnh, sau đó cũng nhìn thấy con nhện thổ linh kia cũng chui xuống lòng đất theo, biến mất tiêu, “nguy rồi, đều chạy xuống dưới rồi?”
Niệm Vân Âm ngồi trong động, kéo Nghệ Nhàn, “dùng quang linh của ngươi thử xem.”
Nghệ Nhàn nhớ lại con nhện này biết làm khiên đất, ngưng tụ ra một viên quang linh cầu, quang cầu chiếu sáng chỗ này, chỉ thấy chỗ con nhện đánh nhau với Ngân Bảo đại nhân xuất hiện một đống tơ rối bù, giống như lưới trời đã sớm bố trí xong.
“Xem ra, không phải chúng ta dẫn rắn ra khỏi hang mà là đưa dê vào miệng cọp.”
“Đã là lúc nào rồi, còn tâm tình nói giỡn?”
Nghệ Nhàn ghé tai xuống đất nghe thử, nhưng cũng không nghe thấy được động tĩnh gì, xem ra con nhện thổ linh này chui xuống đất như là ném đá vào biển rộng, không còn tin tức gì nữa, “vừa rồi không phải nó đi xuống dưới rồi chứ?”
Niệm Vân Âm gật đầu, nghiêm túc “ta không nói giỡn, tất cả đều đã nói rõ nó là một con –“
Hai người còn chưa nói hết, chợt giật mình, liền tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Sắc mặt Nghệ Nhàn đại biến, “Ngân Bảo đại nhân.”
Niệm Vân Âm nhu thái dương, nhìn thoáng qua sắc trời vẫn còn tối, “cảnh trong mơ còn chưa kết thúc, tạo mộng cùng ngươi cũng không thoát được liên quan.
Đi thôi, nhân lúc nó còn chưa bắt được tiểu sủng của làm khai vị, thì đi bắt nó thôi.”
Hai người cùng đi vừa kết luận con nhện thổ linh này là thuộc tính công kích, liền ra kế hoạch tương ứng, đương nhiên những đối sách này đều xây dựng trên lý luận căn bản của Niệm Vân Âm.
Nghệ Nhàn đem chủy thủ đeo sau hông, “Niệm Vân Âm, chờ chút nữa phiền ngươi cản nó lại không cho chạy xuống lòng đất nữa.”
Niệm Vân Âm gật đầu.
Hai người vừa đến, mặt trời cũng đang dần mọc lên, cả cánh rừng vì có ánh sáng này toàn bộ sinh cơ liền thức tỉnh trong im lặng.
Niệm Vân Âm theo thói quen xem địa hình, Nghệ Nhàn thì đứng vào chỗ tối qua, dùng linh quang cẩn thận xem, nhưng không phát hiện được sợi tơ nào, “không có Ngân Bảo đại nhân, chúng ta làm sao mới dẫn nó ra được?”
Niệm Vân Âm đem trùng bảo lấy ra, trùng bảo màu vàng nhìn đúng xấu manh.
Hiện tại nó đang nằm trong lòng bàn tay Niệm Vân Âm, chỉ nhúc nhích một chút, hoàn toàn không ý thức được nó sẽ phải gánh vác chức trách quang vinh làm con mồi.
Nghệ Nhàn hoảng sợ, “ngươi đem bảo bối này ra, lỡ như nó bị ăn thì làm sao đây?”
Niệm Vân Âm, “nếu không…!ngươi còn cách nào tốt hơn sao?”
Nghệ Nhàn không có, nàng còn thiếu điều cầm chủy thủ đào banh chỗ này lên, nhưng chờ làm xong thì mộ phần Ngân Bảo đại nhân chắc cũng mọc cỏ xanh ba mét rồi.
“Ta thiếu ngươi một cái ân huệ.”
“Nhớ kỹ, đây là một con nhện thổ linh lớn, không thể coi thường được.”
Niệm Vân Âm cột một sợi dây lên mình trùng bảo, sợi dây này cũng cách một đoạn liền có một nút thắt, ngoại trừ màu sắc bên ngoài khác nhau, thì giống hệt sợi dây trói linh thừng của Đoan Mộc Nhã.
Nghệ Nhàn thấy nàng làm xong, rồi đem vài khối ngọc màu nâu chôn xung quanh, làm xong mọi thứ mới đem trùng bảo lười biếng để vào chính giữa.
“Chuẩn bị, nó sẽ nhanh đến thôi.”
“Ừ.”
Niệm Vân Âm ngồi trên cành cây, Nghệ Nhàn cầm chặt chủy thủ trong tay, nằm rạp trên đất, tiểu mã đứng trên đám mây bay bây trên không, cảnh giác bên dưới chờ con nhện hai đầu thổ linh thò lên.
Thời gian theo mặt trời mọc cứ thế qua đi, Nghệ Nhàn chờ nửa ngày, tâm cũng chìm xuống.
Nàng nghĩ không lẽ thứ đồ chơi kia thích ăn Ngân Bảo đại nhân hơn vì ngon hơn, chuẩn bị ăn xong Ngân Bảo đại nhân rồi lên ăn luôn trùng bảo này.
Ở đây chờ thất thần một hồi, mặt đất tung bay, Niệm Vân Âm cầm sợi dây thắt nút trong tay đã cột sẵn trùng bảo lười nằm bên dưới giật mạnh một cái nó theo vong cùng bay lên, tiểu mã phóng quang cầu lên con nhện hai đầu tám chân, khiến nó đang đuổi theo trùng bảo bay bay trên không bị đập một cái xuống đất.
Nghệ Nhàn phóng qua, chủy thủ trong tay dùng sức ghim vào bụng nó, hai tay dùng sức, hung hăng rạch một đường.
Sau đó rơi xuống đất trong nháy mắt, con nhện thổ linh phóng tơ trong miệng ra phun về phía Nghệ Nhàn.
“Đừng để tơ quấn vào.”
“Tình hình sao rồi.”
Nghệ Nhàn chật vật tránh né, chỉ thấy sợi tơ nhìn như bình thường nhưng thực sự lại như là dây sắt, khiến sau lưng nàng bị thủng vài lỗ, qua vài lần từng sợi tơ nhanh tạo thành hình lưới, phong kín đường lui của nàng.
Chiêu này, giống hệt lúc tối dùng để phong tỏa Ngân Bảo đại nhân.
Nghệ Nhàn cảm thấy cứ như vậy, nàng có khả năng sẽ trở thành con mồi của con nhện hai đầu này, đừng nói cứu Ngân Bảo đại nhân ra, đến cả mạng mình cũng phải bỏ lại đây.
Ngân Bảo đại nhân còn có thể đào lỗ chui xuống đất trốn, còn nàng phải làm sao đây?
Nghệ Nhàn trở tay đem lưỡi chủ thủy hướng ra ngoài, xoẹt một đường, còn tưởng là chủy thủ gặp phải tợ sắt này không cắt được, lại không ngờ cắt được tơ của con nhện hai đầu tám chân thổ linh này.
Vậy mới tốt chứ, gia súc Lam Đồng tính cũng không tệ.
Nghệ Nhàn để tiểu mã tùy ý gây phiền cho nhện tám chân, chính mình lộn một vòng, trốn vào góc chết, nói tới thì thị lực con nhện cũng kém, cho dù bị đánh mù, thì cũng không có trợ ngại gì nó.
“Niệm Vân Âm, tạo chút chấn động giúp ta.”
“Cái gì?”
Nghệ Nhàn nghĩ thầm nếu như có các chuột tiểu đệ của Ngân Bảo đại nhân ở đây thì tốt rồi, tạp âm của bọn chúng có thể tin tưởng được.
Nghệ Nhàn cầm chủy thủ, nhan chóng cắt đứt móng vuốt nó nâng lên, “tám chân của nhện rất nhạy cảm, ngươi tạo chấn động làm nhiễu loạn nó giúp ta, nhanh.”
Niệm Vân Âm cầm trùng bảo cất vào, suy nghĩ một chút, móc trong túi giới tử ra hai viên cầu sáng, nàng nghĩ một chút, “vốn định vào bí cảnh rồi dùng, được rồi, sẽ tạo cảm giác chấn động như ngươi muốn.”
“Tránh ra!”
“Cái gì?”
***********
Nghệ Nhàn nhìn Niệm Vân Âm đem hai viên cầu ném qua đây, tiểu mã không ngừng ném quang cầu vèo vèo thanh tẩy con nhện hai đầu, sau đó Nghệ Nhàn nghĩ lại một màn này cảm giác như đang đùa giỡn.
Quang cầu Niệm Vân Âm ném đến bay trên không, sau đó nổ một tiếng lớn, dùng cách nói đời trước, chính là sao hỏa đụng trái đất, bùm.
Nghệ Nhàn nghĩ đến cảm giác chấn động, đại khái chính là cảm giác chấn động tâm hồn địch a.
Kết quả Niệm Vân Âm tặng nàng một phần nổ lớn.
Nghệ Nhàn bị bức xạ nhiệt làm văng ra ngoài, hai tai ong ong, mắt mọc đầy sao, một hồi sau mới cảm giác mình còn sống, không như lần trước bị nổ bay rồi đổi luôn cả thế giới.
“Ta, ta lúc thí nghiệm cũng không như vậy, Nghệ nhàn, ngươi không sao chứ?”
Nghệ Nhàn được người đỡ dậy, nhìn người trước mặt chạy đến thấp thõm, còn có con nhện bị nổ thành hai mảnh, nhìn miệng Niệm Vân Âm mở khép mở khép, không biết đang nói gì, nàng ấn hai tai mình.
“hình như ta bi điếc rồi.”
Niệm Vân Âm nghẹn họng nhìn, hoảng sợ nói không ra lời.
Sau đó nàng lấy một bình sứ trong túi giới tử ra cho Nghệ Nhàn, lại múa may chỉ miệng cùng lỗ tai.
Nghệ Nhàn đoán là nàng muốn mình ăn vào, nàng gật đầu, thuận tay đem bình sứ cho vào túi giới tử, “thứ này chết rồi, Ngân Bảo đại nhân đâu?”
Niệm Vân Âm vỗ vai Nghệ Nhàn, lấy chủy thủ trong tay nàng, liền lấy thú châu trong đầu nhện ra đưa cho nàng.
Sau đó, Niệm Vân Âm rất nhanh kéo Nghệ Nhàn trốn vào rừng.
Sau khi các nàng rời đi, một đám mặc y phục Thanh Sơn Tông màu trắng viền vàng nhanh chóng chạy đến chỗ các nàng vừa rời đi, lật đầu con nhện thổ linh lên xem, “lại là một con linh thú hai đầu hiếm thấy, hai viên thú châu vừa bị người lấy đi, hẳn là chưa đi xa, đại sư tỷ, chúng ta có cần đuổi theo không?”
Nghệ Nhàn hoàn toàn không nghe được bọn họ nói gì, chỉ là bộ trang phục viền vàng kia liền nhìn ra đó là Minh Vọng Phong, hẳn là do động tĩnh lớn khiến người nhảy đến đây.
Niệm Vân Âm cau chặt mày, đè thấp đầu Nghệ Nhàn, mãi cho đến khi Nghệ Nhàn cảm thấy tư thế này đặc biệt khó chịu, hơn nữa qua thời gian dài, tay Niệm Vân Âm mới buông ra.
“Nghệ Nhàn, ngươi có nghe ta nói chuyện được không?”
“Ngươi nói nhỏ quá, ta không nghe rõ.”
Niệm Vân Âm đưa tay bịt miệng nàng, “bỏ đi, ta đi tìm tiểu sủng trước.
Nếu không vòng đấu loại này chúng ta sẽ bị loại.”
Nghệ Nhàn thấy nàng đem trùng bảo lười biếng ra, tựa như căng trong gió trùng bảo nhích một chút, đi so với ốc sên còn chậm hơn.
Nghệ Nhàn thì mặt trời ngã về tây, không thể không lớn tiếng nhắc nhở, “chúng ta phải đi trước lúc trời tối –“
Lời còn chưa nói hết lại bị Niệm Vân Âm bịt miệng.
Nghệ Nhàn cuối cùng cũng biết không nghe được thật phiền toái, đã vậy Niệm Vân Âm còn không cho nàng nói chuyện, nàng cũng không thể đem những cách khác để diễn đạt chuyện này.
Cũng may Niệm Vân Âm không khiến nàng thất vọng.
Chỉ thấy dây thừng không tên có nút thắt đang chuyển động, Niệm Vân Âm tựa như nhổ củ cải, rút từ dưới đất lên một con trùng biến sắc, phía sau còn có Ngân Bảo đại nhân bị tơ nhện bọc như kén sâu.
Nghệ Nhàn dùng chủy thủ cẩn thận cắt từng sợi tơ đi, tiểu thân thể của Ngân Bảo đại nhân thảm đến không nỡ nhìn bại lộ trước mặt hai người, cũng may trên ngực còn hơi thở phập phồng, “may quá, may quá.”
Nàng vội cùng quang linh chữa khỏi, Ngân Bảo đại nhân tỉnh lại liền chi chi kêu không ngừng, múa may kể lại chuyện nguy hiểm tối qua, Nghệ Nhàn cũng nghe được nó nói.
Niệm Vân Âm liền đưa tay hai túm Ngân Bảo đại nhân lại nâng lên, “ta nói ngươi nghe, ngươi nói cho nàng nghe, như vậy, truyền đạt tin tức được không?”
Sau khi được Ngân Bảo đại nhân làm ống nghe, Nghệ Nhàn cuối cùng cũng hiểu được chuyện Niệm Vân Âm vội vàng muốn làm, hai người liền chạy ra cửa bí cảnh, nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi.
Nghệ Nhàn chỉ thấy Niệm Vân Âm chợt dừng lại, “sao vậy?”
Thể lực Niệm Vân Âm gần như chống không nổi, “ngươi có thể ra ngoài, nhưng ta không được.”
Nghệ Nhàn chợt nhớ đến, Niệm Vân Âm nếu không phải trận pháp sư, thì nàng chỉ là người bình thường, thể lực tự nhiên cũng không bằng nàng được, chạy hai ngày hai đêm dĩ nhiên phải mất sức, “ta cõng ngươi chạy, chúng ta đến đây rồi, không thể vì nguyên nhân này mà chịu thua được.”
Niệm Vân Âm, “ai nói chịu thua?”
Nghệ Nhàn thấy nàng hướng lên trời huýt sáo một tiếng, rất nhanh một có một con chim lớn màu xám lao xuống, bay vòng trên đầu các nàng hai vòng rồi dừng lại, đáp xuống bước lổm ngổm, chờ các nàng ngồi lên.
Niệm Vân Âm sờ đầu nói, gọi Nghệ Nhàn, “đi mau.”
Hai người vội vàng chạy ra khỏi bí cảnh, mang theo Ngân Bảo đại nhân tìm được một đống lớn vật phẩm, người tiếp đãi định dạy dỗ các nàng.
Nhưng nhìn thấy những vật phẩm kia, liền xoay người đưa các nàng đi đổi vật phẩm lấy tích phân.
Hẳn là vậy, Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm đều thông qua vòng đấu loại.
Sau khi thông qua vòng đấu loại, thì có một tuần nghỉ ngơi.
Nghệ Nhàn đem hai viên thú châu cho Ngân Bảo đại nhân, không ngờ nó nuốt một ngụm hết hai viên, đến giờ Ngân Bảo đại nhân vẫn còn nằm trên giường nhỏ ngủ mê man chưa tỉnh lại.
Vì vậy, nàng cố ý chạy đến Thiên Cơ Phong một chuyến hỏi Niệm Vân Âm chuyện này.
Niệm Vân Âm nói ngắn gọn, “ăn gì đó vào bụng thì cần phải tiêu hóa, tiểu sủng của ngươi đang làm việc này, không cần lo lắng.
Chờ nó tiêu hóa xong hai viên thú châu kia, tự nhiên sẽ tỉnh lại.”Nghệ Nhàn nghe xong chuẩn bị quay về tu luyện, thì bị Niệm Vân  cản lại.
Niệm Vân Âm dựng thẳng ngón tay lên nói, “ngươi nói nợ ta một ân tình, bây giờ ta có thể dùng nó không?”
Nghệ Nhàn đúng là có nói như vậy, “nói đi, chỉ cần không chạm đến ranh giới đối nhân xử thế, thì ta có thể nghĩ lại.”
Niệm Vân Âm móc trong túi giới tử ra hai viên cầu, tùy ý cầm một viên, ném xuống đất, bùm một tiếng vang, kèm theo đó mặt đất có chút rung chuyển nhỏ, “thấy không?”
Nghệ Nhàn gật đầu, “đây là cái gì?”
Niệm Vân Âm để một viên vào tay nàng, “đây là lôi linh ta dùng trận pháp nhỏ để ngưng tụ thành, lúc quan trọng có thể dùng để ngăn cản công kích, ta nghĩ là khi chúng ta ở bí cảnh chúng ta cầm nhầm thứ, hại hai tai ngươi bị điếc.
Nhưng sau khi quay về, ta phát hiện lại không phải.
Nghệ Nhàn, ngươi nhất định biết vì sao.”
Nghệ Nhàn nhìn món đồ nhỏ trong tay vô cùng đáng sợ này, thứ đồi chơi này nên đổi tên gọi là địa lôi, “ý của ngươi là, uy lực hôm đó ngươi ném trong bí cảnh không giống nhau?”
Vậy thì không đúng, cái này tối đa còn khiến mặt đất chấn động, hoàn mỹ đạt được yêu cầu của nàng, dùng thứ đồ chơi này để nhiễu loạn con nhện hai đầu thổ linh làm mất độ nhạy cảm của nó….
Niệm Vân Âm thấy thần sắc nàng thay đổi, dò xét hỏi “Nghệ Nhàn, nếu ngươi biết cái gì, nhất định nói cho ta biết.”
Nghệ Nhan ít khi nhìn thấy Niệm Vân Âm cẩn thận đến như vậy, xem ra việc này đối với nàng rất quan trọng, “được, nếu ta nghĩ ra cái gì, nhất định nói cho ngươi biết.”
Nghệ Nhàn khi về, đầu đầy đầy chuyện cùng Niệm Vân Âm gặp chuyện ngoài ý muốn kia, sau đó từng chuyện lại đồng thời xuất hiện, cùng với trói linh thừng không khác gì Đoan Mộc Nhã, còn có năng lực triệu hoán chim cắt.
Một cái trận pháp sư lại có nhiều chiêu bài chưa lật như vậy, thật không đơn giản.
“Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, tai ngươi đã đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Nghệ Nhàn xoay người, thì thấy sợi dây trên cổ tay Đoan Mộc Nhã, cổ tay trắng nõn lộ ra sợi dây đỏ, nàng chợt dừng lại, “Tiểu Nhã, đột nhiên ta cảm thấy trói linh thừng này của ngươi thực sự có tác dụng a.
Nếu là ta, ta cũng muốn một sợi, nên đi đâu lấy được a?”
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, có chút bối rối “Nghệ Nhàn, cái này, không phải là ta tiếc mà không cho ngươi, mà ta cảm thấy ngươi không cần dùng tới.
Ta phải dùng nó để bắt linh thảo, ta cũng không có nhiều sự trợ giúp như ngươi.
Ngươi xem, Ngân Bảo đại nhân, tiểu mã đều có thể giúp ngươi bắt a….”
Nghệ Nhàn đỡ trán, biết nàng hiểu lầm, vội cắt lời nàng, “ngoại trừ ngươi ra, còn có ai có thứ này không?”
Đoan Mộc Nhã suy nghĩ một chút nói, “sẽ không đâu, đây là năm đó nương nhờ Tề gia tìm tới, chuyên dùng đối phó với linh dược linh thảo, người bình thường không dùng được.”
Nghệ Nhàn, “Tề gia? là thương đội Tề gia lần trước chúng ta đến?”
Đoan Mộc Nhã gật đầu, “đúng vậy, Nghệ Nhàn sao ngươi lại hỏi chuyện này? nếu không lần sau ta quay lại nhờ bọn họ tìm giúp a, xem có thể tìm cho ngươi một sợi không?”
Vừa nói đến Tề gia, Nghệ Nhàn lại nhớ đến Tề Vận không muốn giữ lại nàng gặp mặt.
Nghệ Nhàn liền hỏi thẳng, “lần trước ta ở trong bí cảnh, thấy Niệm Vân Âm triệu hồi ra một con chim bay làm thú cưỡi, nhờ có con chim bay này, nếu không chúng ta cũng không xong được vòng đấu loại này.”
Đoan Mộc Nhã, “không thể nào, nàng chỉ là một trận pháp sư, không phải ngự thú sư sao có thể triệu hoán thú cưỡi được, Nghệ Nhàn chắc là ngươi nhầm rồi.”
Nghệ Nhàn thấy nàng khẳng định như vậy, liền lấy lí do khác “nếu là thú cưỡi nuôi từ nhỏ, thì có thể mặc kệ chủ nhân, có là ngự thú sư hay người bình thường, đều sẽ nghe lời, đúng không?”
“Cái này” Đoan Mộc Nhã gãi đầu một cái, “chắc là khả năng này rồi.”
Còn có khả năng khác, Niệm Vân Âm căn bản là một ngự thú sư ẩn thân, nhưng khi đó nàng thực sự cũng không thấy tay đối phương dùng ma pháp triệu hoán cái gì, hơn nữa đối phương thực sự không hề có linh lực.
Nghệ Nhàn từng bước đi vào phòng, đến cả Đoan Mộc Nhã theo sau gọi cũng không để ý.
Trói linh thừng trong tay Niệm Vân Âm không lẽ cũng do Tề gia tìm tới? nàng có quan hệ gì với Tề gia, không lẽ là tam tiểu thư Tề gia?
Không đúng, nếu là tam tiểu thư, Tiểu Nhã nhất định là biết.
Nghệ Nhàn cẩn thận đem Niệm Vân Âm so sánh với ba vị ở Tề gia, “Niệm Vân Âm, âm Vân, không phải Vận sao.”
Đều không có linh căn, là một người bị phế linh căn, một cái trận pháp sư, cái này không có gì khác nhau.
Nghệ Nhàn cúi đầu đập một cái, nhớ đến Niệm Vân Âm luôn chiếu cố còn hay trêu chọc Đoan Mộc nhã quá mức, mọi hành vi đều giống y như đúc, nàng lại cúi đầu đập vào cửa, “ngu xuẩn.”.