Đọc truyện Ngự Thú Sư Mạnh Nhất – Chương 31: Đạo Tặc
Đoan Mộc Nhã kích động vô cùng nắm lấy cánh tay bị thương của Nghệ Nhàn, hai mắt căng to, thân thể vì căng chặt mà run rẩy.
Nghệ Nhàn thấy hắn không nhận ra đang mạo phạm mình, chỉ chuyên tâm bắt tiểu hoàng, một tay còn tay lại đang nắm chặt đầu dây đỏ, có thể thấy được có bao nhiêu khẩn trương.
Chỉ thấy cây tiểu hoàng này tựa như cây gừng trưởng thành, thân thể cũng không dễ chuyển động, tựa như tiểu cương thi nhún một cái nhảy một cái, bật nhảy đi đến cái bẫy của Đoan Mộc Nhã.
Thò đầu ra nhìn dáo dác, bộ dạng nhìn qua vô cùng khờ khạo, từng vòng dây đỏ đã được chôn sâu bên dưới, được che lấp bằng bùn đất, tiểu hoàng hẳn là không thấy được.
Hai người lòng như lửa đốt, nghĩ thầm mau vào đi a, chỉ còn thiếu hai bước nữa.
Tiểu hoàng còn một bước cách sợi dây đỏ, đột nhiên dừng lại, dường như nghe thấy được âm thanh nào đó, ngây ngốc nhìn về hướng của các nàng.
Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã vội vàng đem đầu vùi vào trong bụi cỏ, kết quả lại thấy cây tiểu hoàng ngây người, như là nhìn thấy hình ảnh hoảng sợ, vèo một cái liền xoay người chạy.
Đối với chuyện bất chợt này, hai người nhìn nhau, không hiểu vì sao.
Đoan Mộc Nhã vội vàng phản ứng, “đừng để nó chạy, mau đuổi theo.”Khi hai người cùng nhau bò dậy định chạy, trong nháy mắt một hồi gió lớn phóng qua, trước mặt các nàng liền xuất hiện một lang thú bay đến, móng vuốt sắc bén cắm vào trong bùn đất, đôi mắt sói màu xanh không chút tình cảm nhìn chằm chằm các nàng, tựa như đang nhìn hai cổ thi thể.
Sau đó có đến mười mấy lang thú hình thể không đồng nhất từ trong rừng phóng ra ngoài.
Nghệ Nhàn đau đầu, các nàng vừa rồi không tránh được sợ là có hai cổ thi thể rồi.
Một lang thú còn phải liều mạng giải quyết mới chết, nhiều như vậy…!thật không ngờ đám thú lang này đã truy đuổi đến đây, xem ra nàng chọc đúng tổ ong vò vẽ rồi.
Đoan Mộc Nhãn bên cạnh hoảng sợ nhìn chằm chằm đám soi đi đến, đám thú lang miệng mở to như chậu máu,”các ngươi đừng đến đây, ta, ta, ta cảnh cáo các ngươi.”
Nghệ Nhàn hét hắn, “còn nói nhảm gì nữa, chạy a.”
Tốc độ của Nghệ Nhàn so với Đoan Mộc Nhã nhanh hơn, mấy ngày qua chạy liều mạng khiến tốc độ của nàng cũng đạt được thành tích khá tốt, sức bật nháy mắt cũng khiến cho công tử kiều quý như Đoan Mộc Nhã theo không kịp.
Nàng chạy thoát được vòng vây, nhưng Đoan Mộc Nhã lại bị hụt chân bị vài con sói bao vây, nháy mắt thành dê đợi bị thịt.
“Ta là luyện đan sư, các ngươi dám đụng đến đầu ngón tay của ta, Đoan Mộc gia ta sẽ đuổi gϊếŧ các ngươi đến chân trời….!a a a a a, Nghệ Nhàn, người đâu cứu mạng.”
“Câm miệng đi! ngươi dùng hỏa cầu ném bọn chúng a, bọn chúng sợ hỏa của ngươi.”Nghệ Nhàn tức đến thiếu chút nữa văng tục, trong lúc nguy cấp chủy thủ trong tay đỡ cho Đoan Mộc Nhã một kích, nhưng ném đi một cái tương đương với ném đi vũ khí bảo vệ tính mạng của mình.
Cũng may Đoan Mộc Nhã đầu gỗ này đúng lúc quan trọng còn biết phản ứng, ném được vài cái hỏa cầu, đem thú nhân vây quanh hắn bức lui.
Có chút hỏa không cẩn thận rơi xuống cỏ khô, phụt một cái liền có mấy cái đại thụ bị hỏa cầu công kích, nháy mắt phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, “rừng Ai Nhĩ Pháp cấm dùng hỏa, tên nhân tộc đáng chết nhà ngươi, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt của tinh linh tộc, ah ah, đau chết ta rồi.”
Đoan Mộc Nhẫ bất thình lình bị tiếng hù dọa làm kinh hách, “ah, làm sao đây? làm sao đây?”
Hỏa đã cháy thì không thể ngăn lại được, nháy mắt cả cánh rừng rực lửa, lửa đem cánh rừng Ai Nhĩ Pháp soi sáng rực, Đoan Mộc Nhã cũng hết cách.
Trong đó có một con sói biến thành thú nhân, đem chủy thủ cắm vào thân một con sói khác rút ra, máu chảy ra.
Hắn ngửi một cái, trên chủy thủ hắn ngửi được mùi máu quen thuộc của sói, nháy mắt đôi mắt đỏ lên, tựa như tẩu hỏa nhập ma, “chính là tiện nô ngươi, gϊếŧ hoàng tử lang tộc chúng ta, ta phải chém ngươi thành nhiều mảnh.”
Oi mẹ ơi ~
Đoan Mộc Nhã hô một tiếng, nhỏ giọng hỏi, “cái đó, chúng ta gϊếŧ chết là hoàng tử lang tộc a?”
Nghệ Nhàn nghĩ thầm vận khí nàng tốt đến dữ thần a ~ con sói cắn chết không ít người kia lại là thú nhân hoàng tộc, hèn chi đám thú nhân này đuổi theo nàng không tha, “đã đi săn thì phải chuẩn bị để con mồi chơi ngược lại, không lẽ chỉ thú nhân các ngươi mới được hạ thủ với nhân tộc yếu đuối chúng ta, còn chúng ta thì không được phản kháng sao? trên đời này làm gì có cái lý lẽ như vậy?”
Đoan Mộc Nhã vỗ tay, lòng đầy căm phẫn, “phải a phải, nói rất có đạo lý.”
Thú nhân cầm chủy thủ ném đi, chủy thủ ghim vào một cây khô cách xa đó, hắn dùng vóc dáng thú nhân hướng đầu lên trời tru dài một tiếng, âm thanh truyền ra ngoài thật xa, đám lang thú còn lại chậm rãi vây công, từng đám nhảy qua hỏa diễm, đôi mắt bọn chúng mang đầy oán hận.Đoan Mộc Nhã, “hình như bọn chúng muốn gϊếŧ chết chúng ta a.”
Nghệ Nhàn sửa lại cho đúng lời, “không phải hình như, mà thực sự là vậy.
Bất quá mục tiêu của bọn chúng là ta, chờ một chút ta sẽ dụ bọn chúng chạy theo ta, ngươi dùng hỏa cầu cũng có thể tự bảo vệ được mình, bảo trọng.”
Nói xong, Nghệ Nhàn không nghe tiếng hắn lải nhải la hét không ngừng, cước bộ giao thoa, xoay người chạy đi hướng khác, phía sau vài tiếng gió vang lên, trong đó có một tên đuổi theo sát không buông, khi đến gần gáy cảm giác sắp chết đến nơi lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn lộn một vòng thì bị một thú lang bên cạnh nhào đến rạch một đường sau vai, mùi máu nhanh chóng lan ra, chỉ một chốc Nghệ Nhàn bị mười lang thú vây công.
Cũng may nàng còn đang nhẩm bí quyết huyễn thú, ngay lúc quan trọng liền dương cánh bay mới không bị 10 con sói cùng nhau phanh thây.
10 con sói này hận nàng tận xương, móng vuốt sắc bén vồ xuống đất mới phát hiện không thấy thi thể Nghệ Nhàn, nhìn xung quanh rồi chậm rãi phân tán ra.
Nghệ Nhàn không dám dừng lại, xoay người nháy mắt lại cảm giác được một cơn gió lớn kéo đến, nàng bị chụp một phát, trời đất xoay chuyển bí quyết huyễn thú mất đi tác dụng, cả người nàng nằm rạp dưới đất, bại lộ trước mắt 10 con sói.
Nữ nhân điên nhắc nhở nàng, “máu của ngươi.”
Mùi máu khiến nàng bị lộ vị trí, lúc này Nghệ Nhàn thực ghét cái mũi của thú nhân, nàng lui từng bước về phía sau, trong miệng không ngừng đọc khẩu quyết, nhưng mà bí quyết huyễn thú thứ đồ chơi này cũng tựa như hỏa cầu của Đoan Mộc Nhã, lúc linh lúc không ngay lúc quan trọng lại mất tác dụng.
Con soi dẫn đầu từng bước đến gần Nghệ Nhàn, ác độc nghiến răng như muốn một ngụm nuốt sống Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn cảm giác mình lần này đại khái dữ nhiều lành ít, nàng cười nói, “có cho ta cơ hội lần nữa, ta vẫn sẽ gϊếŧ hắn.”
Nháy mắt lang thú bị chọc tức, tru một tiếng vung móng vuốt lên.
Nghệ Nhàn định dùng mạng đổi mạng, kết quả liền cảm giác được một đoàn mềm mại, hầu như vọt lên rồi nhanh chóng lui về phía sau, nàng cúi đầu nhìn dưới thân có thật nhiều chuột tiểu đệ đang ôm lấy nàng chạy trốn theo hướng ngược lại, còn lang thú kia giơ vuốt lên liền bị các chuột tiểu đệ bao vây, liều mạng vùng vẫy chi chít.
Tựa như tất cả các chuột tiểu đệ đều xuất động, toàn bộ cục diện đều bị ép chặt, thoạt nhìn mà thấy rùng mình.
Trong lúc quan trọng nhất, Ngân Bảo đại nhân lại đến cứu cánh!
Nghệ Nhàn đoán các chuột tiểu đệ tối đa cũng chỉ trụ được một chút, vội hỏi “có thể gặp Đoan Mộc Nhã không?”
Đoan Mộc Nhã đang bị dây mây quấn như một cái kén sâu, treo trên thân cây lắc lư qua lại, không biết vì sao hắn lại chọc giận mấy cái cây đó, thật ra cũng tránh được hắn bị mấy con sói kia hãm hại, mấy con sói muốn công kích hắn cũng bị trói thật chặt, không thể động đậy.
Nghệ Nhàn vốn định cứu hắn, chợt nghe Đoan Mộc Nhã nói, “đừng a, Nghệ Nhàn ngươi đừng nhúc nhích a, ngươi chỉ cần nhúc nhích thôi thì chúng nó sẽ tức giận, dùng dây leo đánh ta.”
Nghệ Nhàn hoài nghi mình nghe nhầm, “đánh ngươi?”
Đoan Mộc Nhã nhăn mặt, “cũng không phải vậy, ta bị đánh đau muốn chết, đám dây leo chết tiệt này.”
Vừa nói xong, Nghệ Nhàn liền thấy mấy sợi dây leo quất đến, chát chát, còn kèm theo âm thanh cầu xin tha thứ của Đoan Mộc Nhã.
Nàng chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất đau rồi, đừng nói là vị công tử kiều quý Đoan Mộc Nhã này, chỉ nghe tiếng Đoan Mộc Nhã kêu to, “không có không co, ta không nói a.”
Nghệ Nhàn đỡ trán, cái này coi như là hiểu a.
Nhưng không chờ nàng nghĩ nhiều, Ngân Bảo đại nhân hổn hển nói, “lo lắng cái gì, không chống nổi nửa, chạy mau a.”
Nghệ Nhàn rút chủy thủ trên thân cây ra dặn dò, “trước tiên ngươi chờ ở đây, nếu ta còn sống nhất định quay về tìm ngươi.”
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, sau đó hô to “Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, ngươi nhất định phải quay lại cứu ta a.
Ta không muốn ở lại trong cái rừng đáng sợ này….”
Âm thanh Đoan Mộc Nhã phía sau còn vang vọng, Nghệ Nhàn nghĩ nàng nhất định phải còn sống quay về, nhất định! gần một tháng chạy trốn, chính là vì rời khỏi thú nhân tộc, quay về nhân tộc, nhưng mà tuyệt đối không thể dừng bước ở lại rừng Ai Nhĩ Pháp này được.
Nữ nhân điên, “ngươi mất máu quá nhiều sẽ chết, cầm máu trước đi.”
Nghệ Nhàn lắc đầu, “thể lực ta tiêu hao rất nhanh, bị bọn chúng đuổi theo, chỉ có một con đường chết.”
Bí quyết huyễn thú hiện tại cũng không hiệu nghiệm, thứ duy nhất nàng có thể dùng chính là chủy thủ, Nghệ Nhàn đột nhiên dừng bước lại.
Ngân Bảo đại nhân vẫn còn thúc dục, vừa nhìn thấy cách đó không xa có một con sư thú lông vàng óng liền nghẹn lời, “ặc, trước có sư tử sau có lang, xong đời.”
Nữ nhân điên, “câm miệng! ngươi, nói ít một câu đi không ai nói ngươi câm đâu.”Nghệ Nhàn, “…”
Nghệ Nhàn không ngờ được gia súc này lại tìm được đến đây, dù sao lúc đó chọn lúc Lam Đồng đi khỏi nói đến cũng phải cảm tạ thành chủ đại nhân hùng hồn giúp đỡ, nếu không trong vòng một ngày nàng sẽ bị gia súc này túm về.
“Nhớ kỹ những lời ta nói chứ?”
“Đánh gãy chân ta?”
Con ngươi Lam Đồng lộ ra ánh sắc lạnh lùng, quan sát toàn bộ người nàng một hồi, đại khái nhìn từ trên xuống dưới, chân tay vẫn chưa bị tổn hao gì, sắc mặt hòa hoãn không ít, “ngoan ngoãn theo ta về.”
Nghệ Nhàn lắc đầu lui về sau vài bước, hành động này tựa như khiêu chiến điểm mấu chốt của Lam Đồng, liền thấy sắc mặt nàng âm trầm đi đến chỗ Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn đưa thanh chủy thủ lên với nàng, “Lam Đồng, ta cũng không muốn gϊếŧ ngươi.
Đừng tiến tới, nếu không không hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết.”
Lam Đồng hoàn toàn không để vào mắt điểm uy hiếp này của nàng, đại khái trong mắt nàng
Nghệ Nhàn bất quá đang chơi trò gia đình, căn bản không đủ dọa sợ.
Đúng lúc này lang tộc cũng đuổi theo đến.
Nghệ Nhàn thấy những người mấy ngày qua khiến nàng phải lo lắng đề phòng đều xuất hiện đầy đủ, tự giễu một câu, “nhìn thấy chưa, không chỉ ngươi muốn bắt ta, mà bọn chúng cũng muốn mạng của ta.
Hôm nay ta cũng muốn biết, trong các ngươi ai có thể đem ta đi được.”
**************
Lang nhân nhìn thấy Lam Đồng đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một chút nhưng sát tâm không thay đổi, tiếp tục nhào về hướng Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nắm chặt chủy thủ, vô ý thức điều chỉnh phương hướng.
Trong tiềm thức của nàng vẫn như cũ cảm thấy gia súc này so với đám sói kia an toàn hơn.
Lam Đồng rống một tiếng, biến thành đại kim mao nện manh xuống nền đất.
Đánh bay con sói phóng đến chỗ Nghệ Nhàn, sau đó phi một cái đuổi đến cắn cổ con sói lắc dập vài lần tựa như quăng rác.
Đám lang thú vừa thấy vội vàng vây công hoàng kim sư thú đột nhiên xuất hiện này.
Còn lại hai ba con vây công Nghệ Nhàn, có Lam Đồng chia sẻ một nửa sức chiến đấu áp lực của Nghệ nhàn giảm đi.
Đồng thời ứng phó hai ba con lang thú đối với Nghệ Nhàn mà nói vẫn như cũ rất khó.
Đối lập như vậy, có thể thoát khỏi tay Lam Đồng lần nữa không…!Nghệ Nhàn không nhìn thấy được tia hy vọng nào.
Nghệ Nhàn bị ba con lang thú đứng thành hình tam giác bao vây cào đến da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng.
Nàng liên tục bị cào vài lần tránh không thoát động tác chậm chạp, bất tri bất giác ứng phó cũng có chút mệt mỏi, huyễn ảnh trước mắt cũng trùng điệp hơn.
Nữ nhân điên, “ngươi mất màu rất nhiều.”
Nghệ Nhàn biết, nhưng có biết thì cũng không thay đổi được cái gì.
Không lẽ, nàng phải chết ở chỗ này sao?
Lam Đồng bị 5 6 con lang thú vây khốn, thấy Nghệ Nhàn đột nhiên ngã xuống, liền gầm một tiếng đánh bay toàn bộ lang thú vây công nàng.
Một trảo hung ác xuyên thủng thân thể một con sói, vẫy vẫy một cái đánh bay thêm hai con nữa.
Cả người Nghệ Nhàn khắp người dính đầy máu, vai, chân, tay, lưng, eo, cơ hồ không chỗ nào không bị rách.
Trong lúc nàng sắp đứng gần cái chết, điều nhận biết duy nhất chính là đó chính là nhớp nháp ấm áp thỉnh thoảng cứ thế lướt qua chỗ chảy máu, vừa nhột vừa đau.
Đệch, đã nói với tên gia súc này bao nhiêu lần rồi, không vệ sinh chính là không vệ sinh, nói hoài không chịu nghe!
Người kia cứ vậy liếm a liếm, rồi lại liếm mặt nàng, Nghệ Nhàn tức muốn nổ phổi, mở mắt ra thì nhìn thấy đôi mắt xanh đang mở to con ngươi ẩn chứa lo lắng nhìn nàng, không chờ nàng nhìn kỹ thì đại lưỡi quét một cái, mặt nàng dính đầy nước bọt.
Nghệ Nhàn tức đến suýt thổ huyết, tự tay đem cái đầu bự của gia súc này đẩy đi, nhưng mà lại không đẩy được, đành phải tùy ý gia súc này chiếm tiện nghi đem nàng liếm cho đủ.
Đám lang thú đánh nhau với Lam Đồng, chết một con bị thương cũng khá nhiều.
Đến cả hai con sói kia cũng phải che thương ở cổ, biến thành thú nhân rồi đỡ lên các thú nhân khác đang nằm trước mặt nàng, “đại nhân, lang tộc chúng ta có đắc tội với ngươi sao?”
Lam Đồng liếc hắn, nếu không phải thấy bọn chúng vướng bận chỗ này thì căn bản cũng không thèm quan tâm.
Nàng ung dung ôm Nghệ Nhàn lên, nói chuyện ngắn gọn, mang theo ý tứ cảnh cáo, “nàng là của ta.”
Lời này khiến Nghệ Nhàn tức giận muốn đánh nàng.
Lang thú không hiểu, nhưng thú nhân bên cạnh lại nói thêm vài câu lúc này hắn mới hiểu quan hệ của Nghệ Nhàn và Lam Đồng, nhưng lại càng thêm kinh ngạc, “nàng không phải chỉ là tiện nô của nhân tộc, với thân phận như đại nhân, không cần vì loại tiện nô này mà làm khó dễ lang tộc chúng ta, chỉ cần đại nhân đem nàng giao cho chúng ta, lang tộc chúng ta nguyện ý đem chi hoa lang tộc dâng hiến cho đại nhân.”
Chi hoa lang tộc chính là nữ thú nhân đẹp nhất lang tộc, bình thường cùng tộc gồm thú nhân và nữ thú nhân kết hợp sẽ sinh ra ấu tể thuần huyết, đương nhiên lần này lang tộc cũng đã biểu hiện mang theo cực đại thành ý.
Vì một Nghệ Nhàn mà đền luôn chi hoa lang tộc, cuộc mua bán này nhìn thế nào cũng không có lợi mấy.
Nghệ nhàn nhắm mắt lại, cố gắng khôi phục thể lực.
Lười cùng đám thú nhân không hiểu được sự tôn trọng này đang tính toán với nhau, đối với nàng chỉ cần có sức rồi lại nói tiếp.
Lam Đồng nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ, “không cần, quá xấu.”
Nghệ Nhàn mở mắt nhìn nàng, biểu tình nghiêm trang, lời nói ra làm người tức chết không đền mạng được.
Chỉ thấy đám lang thú từng tên hận không thể cuốn tay áo tìm Lam Đồng đòi liều mạng, nhưng vừa rồi phân cao thấp, cũng đã thấy được đánh không lại cho nên từng tên cũng chỉ biết nhịn mặt đỏ đến mang tai.
Đầu lang cũng bị Lam Đồng chọc giận, “không biết vị đại nhân này ở dưới trướng đại nhân nào? lang vương chúng ta cũng có chút giao tình với hoàng đại nhân, không bằng mọi chuyện chờ –“
Định đổi cách sao, định dùng quan hệ đè người.
Nghệ Nhàn thầm kêu không tốt, sợ là đám lang thú này biết được thân phận của Lam Đồng nên muốn dùng chức vị chèn ép, cho nên mới cho một tên ra dò hỏi thám thính, thực sự không xong mà dùng vũ lực trấn áp đối với nàng thực sự là chấp nhất a.
Cái gì mà dưới trướng đại nhân?
Không phải chỉ là một cái đại sư tử nghèo nàn sống ở thung lũng nhỏ mỗi ngày đi săn để có ăn thôi sa? mỗi ngày một bữa ăn, no bữa nay lại lo bữa mai, cuộc sống trôi qua cũng thật căng thẳng a.
Theo lý mà nói Nghệ Nhàn vẫn hy vọng đám kia đem thân phận của Lam Đồng vạch trần, như vậy nàng cũng có cớ chạy trốn, nhưng người này vừa cứu mạng nàng, liều mạng với đám thú lang này không quan trọng, lỡ như vì nàng đắc tội đám lang tộc này, không phải là sẽ rước họa vào thân sao?
Lam Đồng, “cút.”
Sói đầu đàn chỉ tay vào Lam Đồng tức giận đến run rẩy, hơn nửa ngày mới nói được một câu, “đại nhân, tiện nô này gϊếŧ chết hoàng tử lang tộc chúng ta, cho dù thế nào người này lang tộc chúng ta cũng phải dành cho được.
Ngươi bảo vệ được nàng một chút, nhưng không thể bảo vệ được cả đời, không lẽ thực sự muốn chờ lang vương chúng ta tự mình đến đây sao?”
Lam Đồng hoàn toàn nổi giận, không thèm để ý để ý nhìn hắn, “vậy kêu lang vương các ngươi đến đây.”
Nghệ Nhàn, “…”
Sói đầu đàn liên tục bị Lam Đồng chọc giận muốn nổi điên, hít sâu vài hơi thực sự nói không lại liền đem người rời đi.
Lam Đồng xì cười một tiếng, “hoàng tử cái gì chứ, đồ vô dụng.”
Nghệ Nhàn không biết nên nói gì, nghĩ thầm da mặt người này quá dày, có gỡ cũng không xuống được, cứ vờ vịt ngủ là được tùy ý để gia súc này ôm nàng đi như bay ra ngoài.
Đại khái vì khi chạy trốn thần kinh luôn căng thẳng, hiện tại được thả lỏng liền có chút buồn ngủ.
Nhưng nàng cũng nhanh giật mình tỉnh lại, nếu như đi cùng gia súc này, thì mặc kệ Lam Đồng có thực sự đánh gãy hai chân nàng không, nhưng sau khi quay về đối với nàng sẽ nhìn chằm chằm không tha, có muốn trốn đi nữa thì càng thêm khó.
Huống hồ, ngoài vị lang tộc kia còn có chủ thành đại nhân đang nhìn chằm chằm nàng, sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy được.
“Khoan đã.”
“Muốn trốn? không sợ ta đánh gãy hai chân ngươi sao?”
“Sợ.”
Nghệ Nhàn ôn nhu mềm mại, “nhưng mà hình ngươi quên mất Tiểu Lam?”
Lam Đồng, “uh, hừ, chỉ đường.”
Nghệ Nhàn dẫn nàng đến bên cạnh mấy cây đại thụ, tới nơi nàng vùng vằng muốn xuống kết quả lại bị Lam Đồng ôm chặt trong ngực, hai bàn tay to siết chặt làm đau nàng, “không thấy ta,
Tiểu Lam sẽ không ra.”
Nhưng mà gia súc này không dễ bị lừa, “ở đâu?”
Nghệ Nhàn có chút nóng nảy, cứ tiếp tục như vậy Lam Đồng đem nàng đi khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp, thì nàng sẽ không thể cùng Đoan Mộc Nhã quay về nhân tộc được, bở lỡ cơ hội tốt này thì sẽ không còn lần nữa.
Nàng sờ lên chủy thủ, lại bị tay Lam Đồng dùng lực níu lại, cổ tay nàng bị nàng nắm chặt vẻ mặt lo lắng, “lại muốn chạy trốn? chỉ với cái này thì không đủ.”
Dĩ nhiên, nhất định phải trốn.
Nghệ Nhàn cảm thấy cổ tay mình đau muốn gãy, nàng hít sâu, “không có, ta chỉ muốn lấy chủy thủ ra cứu bằng hữu của ta, nếu không có hắn, sợ là ta bị đám lang nhân kia nuốt sống rồi.”
Lam Đồng nghi ngờ nheo mắt, “bằng hữu?”
Nghệ Nhàn chỉ cái kén đang đong đưa phía bên kia, Đoan Mộc Nhã.
Chỉ là khi các nàng nói chuyện lại không thấy Đoan Mộc Nhã có phản ứng, không lẽ…! chết rồi?
Còn lại vài con sói cũng bị bó thành kén sâu, cũng không chút phản ứng nào, kỳ quái là đám lang thú kia đi, lại không đem theo đám thú nhân thất lạc cùng nhân tộc này đi theo a?
Lam Đồng hồ nghi nhìn nàng, “ngươi không gạt ta chứ?”
Nghệ Nhàn liền gật đầu, nghĩ thầm gia súc này thực sự càng ngày càng đa nghi, cũng không dễ lừa nữa rồi, “nếu ngươi không tin, vậy ngươi thay ta cứu hắn, ta ở dưới cây này chờ ngươi, ta bị thương có chạy cũng không chạy lại ngươi.”
Lam Đồng hừ một tiếng thay cho câu trả lời.
Sau đó, Lam Đồng đặt nàng dưới gốc cây bên cạnh, tiếp nhân chủy thủ trong tay nàng, ung dung leo lên cây.
Nghệ Nhàn ở phía dưới lo lắng chờ, hy vọng mấy cái cây kia dùng dây leo cột Lam
Đồng lại thành cái kén, kết quả Lam Đồng nửa ngày không hành động gì, chỉ nhìn Đoan Mộc Nhã một hồi sau đó rất nhanh nhảy xuống, đem chủy thủ thả lại trong tay nàng, nói “không cứu.”
Nghệ Nhàn nghi hoặc, “vì sao?”
Lam Đồng khó chịu liếc xéo nàng, bộ dạng cao lãnh, “ta không thích cứu, không có lý do vì sao?”
Nghệ Nhàn, “…”
Đây là lúc vui đùa giở chứng a?
Nghệ Nhàn im lặng nuốt một ngụm huyết, nghĩ đến chắc chỉ sử dụng được mỹ nhân kế.
Một tay nàng để lên tay Lam Đồng, ngón tay lướt qua như lướt trên phím đàn, hời hợt di chuyển, cổ tay nàng trợt một đường, một tay nàng sờ hông Lam Đồng, không nhẹ không nặng vuốt ve, “ta sẽ quay về với ngươi liền, tạm biệt hắn mỗi người đi một ngả.
Nếu lần này thấy chết không cứu, ta sẽ canh cánh trong lòng không vui.
Ngươi nếu nguyện ý cứu hắn, ta…!sau khi về sẽ nghe lời ngươi hết.”
Lam Đồng vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, nắm cằm nàng, “thề với thần thú đại nhân đi.”
Mặt Nghệ Nhàn đen lại, cmn còn bắt mình thề với thần thú đại nhân, thần thú đại nhân của thú nhân tộc cũng rãnh vậy a, đến cả chuyện này cũng quản, nàng tức giận hất tay Lam Đồng ra, “không thể không cứu được, ta chỉ muốn ghi ân chuyện hắn đã cứu mạng ta.”
Lam Đồng độc ác ôm eo nàng, cắn vành tai nàng đau đến Nghệ Nhàn muốn một cước đạp gia súc này, nhưng Lam Đồng lại né rất nhanh, để lại chút cảm xúc khó nói, “quay về sẽ từ từ dạy dỗ ngươi.”
Nói xong, lấy chủy thủ trong tay nàng, lần này leo lên cây một dao cắt đứt dây leo cột chặt người kia, dây leo bị chặt đứt, Đoan Mộc Nhã ngã trước mặt Nghệ Nhàn, bịch một tiếng, Nghệ Nhàn lo lắng hắn không chết cùng bị tàn phế một nửa.
Nhìn Lam Đồng, biểu tình vui vẻ dường như là cố ý!
Lam Đồng đang chuẩn bị nhảy xuống cây, thì thấy vô số dây leo từ không trung vọt ra, rậm rạp như là thiên la địa võng khóa chặt hai chân hai tay nàng, quấn chặt khắp người đến cổ nàng.
Nàng vừa tránh một cái thì lại thêm hai ba cái khác quấn lấy xoắn chặt, tay trái rồi tay phải bị siết chặt, sau đó chân trái rồi chân phải, nàng bị kéo chặt cột thành hình chữ 人 (nhân) chủy thủ trong tay cũng rớt xuống, suýt chút đâm vào đùi Đoan Mộc Nhã.
Nghệ Nhàn hoảng sợ nhìn một màn này, cúi đầu sờ mạch đập của Đoan Mộc Nhã, phát hiện người này chỉ là ngất đi, nàng không ngừng vỗ Đoan Mộc Nhã, “mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.”Sau đó ấn huyệt nhân trung, rồi lại dùng tay vỗ vỗ cũng may đã có hiệu quả, Đoan Mộc Nhã thực sự bị nàng đánh tỉnh.
Nghệ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, vội lôi hắn đứng dậy, “đi mau, đi mau.”
Đoan Mộc Nhã cảm thấy mặt đau.
Lam Đồng nhìn bóng lưng Nghệ Nhàn đi xa, mắt cũng đỏ đi, nàng gầm lên, “ngươi gạt ta, ngươi lại dám gạt ta.
Nghệ Nhàn, ta nhất định sẽ bắt được ngươi, ngươi chờ đó, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, không cho ngươi trốn ta được.”
Nghệ Nhàn sợ run cả người, không dám quay đầu chỉ biết lôi Đoan Mộc Nhã chạy sâu vào trong rừng.
Đầu óc Đoan Mộc Nhã còn mơ màng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngốc ngốc chạy theo Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn kêu làm gì thì làm đó, mãi cho đến khi bóng các nàng khuất sau biển lửa, cái này là vì khi nãy nàng đối phó lang thú không cẩn thận làm cháy rừng, Đoan Mộc Nhã bị lửa nóng làm hoảng hồn, “ah ah, mấy thứ này đều là ta đốt, mấy cái cây kia hình như là thứ sống, sống được.”
Nghệ Nhàn gật đầu, nàng biết còn sống, nói đúng hơn thì những cái cây này đã có ý thức, cả cánh rừng Ai Nhĩ Pháp dường như đều mang ý thức của họ.
Nàng chán nản ngồi dưới đất, bên tai còn quanh quẩn tiếng Lam Đồng tức giận gào thét, xem ra lần này gia súc kia thực sự giận điên rồi a.
Chân tay Đoan Mộc Nhã luống cuống, “làm sao đây? làm sao đây? không còn cách nào dập tắt lửa sao?”
Nghệ Nhàn không biết, nhưng nghe nữ nhân điên nói, “lửa lớn như vậy, sẽ kinh động tộc tinh linh tộc, bọn họ có cách đem hỏa dập tắt, nhưng mà…!các ngươi.”
Lời chưa dứt Nghệ Nhàn nghe thấy tiếng hô quen thuộc, trong rống giận còn ẩn chứa sức mạnh cực đại, tâm nàng cũng run một cái, “không phải Lam Đồng tránh thoát được rồi chứ?!”
Nữ nhân điên, “mấy sợi dây leo đó trói không được nàng, ngươi quá coi thường sức mạnh thú nhân rồi.”
Nghệ Nhàn hết hồn, có chút đứng ngồi không yên, Đoan Mộc Nhã phóng hỏa lại nghĩ cách dập lửa, hai người như châu chấu gặp nạn, gấp muốn giơ chân.
Kết quả không chờ các nàng nghĩ xong, một nhóm nhìn như các thiên sứ từ trên trời hạ xuống.
Nói là thiên sứ vì bọn họ cho dù là nam hay nữ đều có bề ngoài vô cùng tuấn mỹ, còn có đôi cánh có nhiều màu sắc khác nhau, nháy mắt từ trời giáng xuống tựa như thiên sứ không cẩn thận rơi vào nhân gian, thuần khiết không gì sánh được.
“Đây đúng là tinh linh cao đẳng, các ngươi xong đời rồi.”
“Hai tên nhân tộc.”
“Đúng lúc vậy, không phải là đồng bọn đó chứ?! bắt lại trước đi, chờ các trưởng lảo khảo vấn rồi nói tiếp.” một tinh linh trong đó dặn dò, các tinh linh còn lại bắt đầu đi dập lửa.
10 tinh linh tụ thành một vòng tròn, miệng lẩm bẩm, rất nhanh một màn thần kỳ liền xuất hiện, trời đang trong xanh đột nhiên hạ một cơn mưa xuống, ầm ầm, rất nhanh đem lửa cháy dập tắt.
Mọi thứ tựa như hỏa cầu trong tay của Đoan Mộc Nhã, mang đầy năng lượng thần kỳ.Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã bị hai tinh linh trói lại, cũng không phản kháng.
“Đem đi.”
***********
Đoan Mộc Nhã cũng ngoan ngoãn một lúc, bị tinh linh cao cấp dẫn đi được nửa đường tinh thần cũng phục hồi như cũ.
Đầu óc cũng minh mẫn hơn, “Nghệ Nhàn, vừa rồi nữ thú nhân gào thét với ngươi là ai vậy?”
Đúng là việc hay không nói toàn nói việc dở.
Nghệ Nhàn không muốn nói, lại vờ vịt như không nghe thấy.
Đoan Mộc Nhã lại nói, “hình như nàng rất tức giận, bộ dạng như muốn ăn thịt người, nghĩ lại thật đáng sợ.
Phải rồi, sao ta cảm thấy trên mặt đau rát? còn nóng nóng nữa a? không lẽ vừa rồi ta bị bỏng a?”
Nghệ Nhàn nhìn cái mặt sưng như đầu heo, do dự không biết có nên nói cho hắn biết là mình đánh hắn hay không.
Nam nhân thường không để ý đến dung mạo mới đúng, “xin lỗi, vừa rồi ngươi hôn mê, ta gọi ngươi không tỉnh nên dùng lực có hơi lớn.”
Đoan Mộc Nhã nghe được tiền căn hậu quả, cùng thoải mái khoát tay, biểu thị không để ý đến.
Nào ngờ, chờ các nàng bị giam lại, bên cạnh nhà giam có một vũng nước, vũng nước trong thấy đáy, Đoan Mộc Nhã nhìn thấy khuôn mặt sưng như đầu heo của mình thì hét ầm lên, khiến cho tinh linh canh giữ cũng bị kinh động.
Nghệ Nhàn đối với chuyện này không nói được gì.
Thoát khỏi truy đuổi của lang tộc cùng Lam Đồng tuy bị giam trong một chỗ nhỏ, nhưng Nghệ Nhàn cũng thả lỏng được, dựa vào rễ cây cứ như vậy ngủ mê man, cho đến khi bị người lay tỉnh, nàng mới biết mình ngủ một giấc ước chừng 3 ngày.
3 ngày, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nghệ Nhàn từ miệng Đoan Mộc Nhã mới biết được, trong 3 ngày qua Lam Đồng cùng các tinh linh đánh nhau vài trận, một mình khiêu chiến với 10 tinh linh, cuối cùng vì các trưởng lão tinh linh xuất thủ mới đem nàng trục xuất được khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp.
“Nàng có bị thương không?”
“Không biết, nhưng mà có người nói đến cả trưởng lão tinh linh cũng phảu xuất hiện, xem ra đại ngốc này cũng rất lợi hại a.
Nghệ Nhàn, nàng chính là người khiến ngươi phải dùng thuốc thu liễm khí tức sao?”
Nghệ Nhàn hơi nhíu mày lại, nàng cũng không thích Đoan Mộc Nhã từ đại ngốc để hình dung gia súc này, gia súc này rất thông minh.
Hơn nữa nàng cảm thấy Lam Đồng chưa chết tâm.
Đoan Mộc Nhã ở một mình cũng chịu buồn không nổi, ba ngày qua Nghệ Nhàn đều ngủ say, đến cả chuyện tinh linh tộc người ta cũng đã hỏi thăm hết, Nghệ Nhàn không trả lời hắn, hắn vẫn có thể tiếp tục nói được, “gần đây hình như trong tinh linh tộc xảy ra một chuyện lớn, có thứ quan trọng bị trộm đi, tinh linh nữ vương cũng bị kinh động, cộng thêm việc chúng ta đốt rừng, Nghệ Nhàn ngươi nói xem bọn họ sẽ xử trí chúng ta như thế nào đây?”
Nghệ Nhàn, “không biết.”
Bất quá rất nhanh, các nàng bị hai tinh linh tách ra đem đi thẩm vấn, không phải vì chuyện đốt rừng, mà bị coi thành đồng bọn của đạo tặc, thân phận này khiến Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã vẻ mặt mờ mịt.
“Tại sao muốn tách chúng ta ra a? chúng ta không phải ở cùng nhau sao?”
“Đừng có mà ồn ào nói to nữa.”
Nghệ Nhàn đối với an bài của bọn họ cũng không làm ồn gì, so với nô ɭệ ở thú nhân tộc thì tinh linh tộc đãi ngộ các nàng thực sự là tốt hơn nhiều.
Nàng đi vào một căn nhà gỗ, trong nhà gỗ bày biện mọi thứ được chế tác từ gỗ.
Dễ nhìn thấy nhất chính là cái bàn đặt chính giữa bên trên còn đặt một quả cầu thủy tinh to bằng đầu người.
Cầu thủy tinh tản ra màu xanh quang mang, so với mười quả cầu thủy tinh khác nàng nhìn thấy không giống nhau, rất biết cách ép bức, bên trên hình như hiện lên huyễn ảnh.
Cẩn thận nhìn lại thì cái gì cũng không có.
Rất nhanh, một vị tinh linh mặc áo choàng có nón xuất hiện trước mặt nàng, dung nhan của nàng chưa già, lại có thêm mái tóc dài trắng như tuyết, hòa ái dễ gần khiến Nghệ Nhàn đoán không ra được tuổi thật.
Theo lời Ngân Bảo đại nhân nói thì tinh linh cao đẳng là một chủng tộc sở hữu bí quyết trường thọ, tuổi thật của bọn họ tính bình quân thì chừng 300 tuổi, nơi cao nhất của vai lại khá yếu, Nghệ Nhàn hoài nghi đó chính là cánh của tinh linh tộc, “nhân tộc, ngồi.”Nghệ Nhàn nghe theo lời nàng phân phó ngồi xuống, “không biết trưởng lão tìm ta có chuyện gì?”
Lão giả cười híp mắt nhìn chằm chằm nàng, thuận thế đánh giá nàng, “Dùng hai tay ngươi đặt lên cầu thủy tinh, tập trung nghĩ đến việc ngươi muốn, cầu thủy tinh này có thể giúp nhìn trước tương lai của ngươi.”
Họa phong thay đổi bất ngờ, sao đột nhiên biến thành thần côn đầu đường cuối ngõ a, cứ như là thầy xem bói đủ loại.
Nghệ Nhàn cũng không phải người mê tín tin vào số mệnh, so với đem vận mệnh của mình giao cho người khác thì không bằng nắm chắc trong tay mình, nhưng chỉ là nàng nghĩ mà thôi, vẫn nên thử xem một chút.
Nếu không phối hợp thì sẽ bị nghĩ là có tật giật mình.
Cho nên Nghệ Nhàn chủ động đặt tay lên cầu thủy tinh, chăm chú nhìn cầu thủy tinh phản chiếu hình ảnh của mình, vẫn chật vật như cũ, khuôn mặt đen nhánh, duy nhất chỉ có đôi mắt lộ ra tia sáng, đột nhiên nàng lại nghĩ đến ngày đó nàng dùng gương mặt này thi triển trò mỹ nhân với gia súc Lam Đồng.
Tên gia súc này, khẩu vị quả thật nặng a.
Nghệ Nhàn suýt cười thành tiếng, liền thấy vị trưởng lão ngồi đối diện nhìn nàng chằm chằm cười, nàng vội thu liễm biểu tình, tâm tính chuyên chú.Một hồi lâu, cầu thủy tinh không chút phản ứng, trưởng lão lại khoát tay, “được rồi, quay về chờ kết quả.”
Nghệ Nhàn cũng không biết hồ lô của nàng chứa cái gì, chỉ biết Đoan Mộc Nhã sau khi quay về thì cũng y như nàng, đều chạm vào một quả cầu thủy tinh, gặp một vị trưởng lão tinh linh, sau đó cho nàng kiểm tra cầu thủy tinh, cái gì cũng không hỏi, liền đem các nàng quay về.
Đoan Mộc Nhã rối bời, “khi nào thì bọn họ thả chúng ta ra, ta còn phải bắt địa hoàng tinh a.”Nghệ Nhãn vẫn tiếp tục đả tọa, có nước bọt của Lam Đồng, cộng thêm đan dược của Đoan Mộc Nhã, ngoại thương nội thương trên người nàng cũng khỏi rất nhanh, nhưng khi vết thương kết vảy lại không nhịn được muốn cào rách nó, so với vết thương khi bị bán thú nhân làm thì khác hoàn toàn.
Hôm đó, nàng đột nhiên hỏi, “vì sao ta cảm thấy thể chất của ta so với trước kia tốt hơn a?”
Vì trước đó luôn mệt mỏi, sau lại bị thương chỉ băng bó đơn giản, hiện tại nghĩ lại nàng mới phát hiện vết thương bị lang tể tử cào chỉ vài ngày đã khôi phục lại bình thường như cũ.
Khi đó Đoan Mộc Nhã vẫn không có túi giới tử bên mình, chỉ thuận tay hái thuốc ven đường dùng, không hề có đan dược gì.
Nữ nhân điên, “ngươi vốn không phải người bình thường, trải quả nhiều lần sinh tử rèn luyện, cho dù là mức độ nhạy bén hay kháng áp, thể chất của ngươi cũng đang từng chút trở nên mạnh mẽ hơn, sau này ngươi sẽ càng mạnh hơn.”
Nghệ Nhàn vui vẻ tiếp nhận lý do này, trở nên mạnh mẽ hơn, cường đại thì có thể ung dung đánh bại gia súc kia, phải khiến cho nàng không dám uy hiếp nàng lần nữa.
*****
Ngày thứ hai, có một tinh linh xinh đẹp như hoa đi đến mở cửa phòng giam, “ngươi, có thể đi ra.”
Nghệ Nhàn chỉ vào chính mình, tiểu tinh linh cười điềm mỹ gật đầu, “trưởng lão nói ngươi là khách quý của tinh linh tộc chúng ta, không cần phải ở chỗ này.”Đoan Mộc Nhã bên cạnh nghe lời này xong thì gấp đến giơ chân, “tiểu mỹ nhân, tiểu tinh linh, tiểu khả ái, còn ta thì sao?”
Tinh linh chỉ cho phép một mình Nghệ Nhàn ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng giam lại, còn thuận thế nhìn Đoan Mộc Nhã thè lưỡi làm mặt xấu, dáng vẻ khả ái này khiến trong lòng Nghệ Nhàn giảm bớt cảnh giác.
“Ngươi ở lại chờ, ta đi điều tra tình hình sau đó sẽ nói lại tỉ mỉ cho ngươi nghe.”
“Nghệ Nhàn, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ lại ta a, ta, chúng ta đã nói phải cùng nhau về nhân tộc, ngươi không thể nuốt lời.”
Nghệ Nhàn biết nàng lo lắng cái gì, dọc đường đi hai người cùng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử.
Có thể nàng nhìn thấy Đoan Mộc Nhã nhìn có vẻ không tim không phổi, nhưng rất khó tin người.
Hắn luôn lo lắng nàng bỏ lại hắn, có lẽ đã trải qua việc gì đó không hay?
Nghệ Nhàn không dám nghĩ nhiều, nàng bị tiểu tinh linh đưa ra ngoài sau đó được đưa đến một gian phòng khách, trong phòng khách các tinh linh tộc đã chuẩn bị cho nàng y phục cùng đồ dùng hàng ngày, đến cả nước tắm cũng đã chuẩn bị xong.
“Khách nhân, có cần gì thì kéo chuông gió, Điềm Điềm rất nhanh sẽ đến.”
“Được, cảm tạ.”
Hai thái độ khác biệt khiến Nghệ Nhàn nghi ngờ, nàng kiểm tra gian phòng một lần, không phát hiện gì lạ, ngược lại tìm được thuốc trị thương, cộng thêm y phục đã được xếp xong, xem ra rất là tốt.
Nữ nhân điên, “tinh linh tộc không giỏi giở trò, ngươi cứ tắm rửa trước nếu ngươi là khách quý của bọn họ, thì dĩ nhiên là trên người ngươi có gì đó khiến cho bọn họ cần phải đối xử với ngươi tử tế.”
Qua lời nữ nhân điên nói, Nghệ Nhàn yên tâm không ít, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đối với lời nói của Ngân Bảo đại nhân cùng nữ nhân điên đều tin tưởng, cũng không mang theo chút do dự nào.
Ôm nghi vấn này Nghệ Nhàn thoải mái ngâm mình tắm một hồi, suýt chút ngủ luôn trong mộc dũng.
Sau khi đứng dậy, dùng thuốc của tinh linh tộc thoa lên vết thương, thuốc mang hương hoa thoa lên lại mát lạnh, thoa lên những vết thương lại vô cùng thoải mái.
Sau đó Nghệ Nhàn gọi tiểu tinh linh tên Điềm Điềm thu dọn một chút, hỏi vài vấn đề, tiểu tinh linh biểu thị không biết.
Nghệ Nhàn hết cách liền hỏi thăm trưởng lão tinh linh trước đó nàng đã gặp.
Điềm Điềm mỉm cười, “ngươi muốn Tri bà bà sao?”
Nghệ Nhàn nhờ nàng đem nàng đi tìm vị Tri bà bà kia, vốn tưởng là tiểu tinh linh sẽ cự tuyệt, không ngờ nàng lại đồng ý đưa nàng đi, còn có chút vội vàng.
Dọc đường đi, Nghệ Nhàn nhìn thấy có nhiều tinh linh bay giữa không trung, nữ có nam có, chỉ là thưởng thức thì cũng nhìn một lần cho thỏa.
Nghệ Nhàn tò mò đánh giá, các tinh linh cũng tò mò vây xem nàng, mãi cho đến khi tới nơi ở của trưởng lão tinh linh, thì ánh mắt quan sát này mới từ từ giảm dần.
Tri bà bà, cũng chính là trưởng lão tinh tộc dường như biết nàng muốn đến, liền cười híp mắt chờ, đến cả trà cũng đã chuẩn bị xong.
Nghệ Nhàn đi thẳng vào vấn đề, “trưởng lão, có thể thả vị bằng hữu đi cùng ta không?”
Tri bà bà lắc đầu, “thả người là quyết định cả của tinh linh tộc, còn chuyện xấu vị bằng hữu của ngươi làm ở tinh linh tộc, nàng phóng hỏa chết mười mấy cái thụ nhân, không chỉ như vậy có thể hắn chính là đạo tặc thực sự ăn trộm đồ chúng ta bắt được lần này.”
Nghệ Nhàn, “…”
Thì ra chuyện bát quái là thật, tinh linh tộc thực sự thiếu đi vật quan trọng?.