Đọc truyện Ngự Thú Sư Mạnh Nhất – Chương 11: Hận Thù
“Không có việc gì?”
Lam Đồng cũng bất ngờ.
A phi! Nghệ Nhàn hoài nghi ánh sáng rực rỡ khi nãy trong rừng, cho nên nàng mới cảm thấy thú hình vàng lấp lánh của đối phương có chút uy phong, nếu quay lại tối hôm qua Lam Đồng có thể thấy được bộ dạng nàng chật vật a, hiện tại thì không còn chút vết tích nào.
“Có việc.”
Nghệ Nhàn không khách khí giơ mười ngón tay sưng như lạp xưởng của mình, ngón tay như gốc hành một đi không trở lại, cái gọi là tay đứt ruột xót, tối hôm qua nàng chỉ đụng thử thì đã rất đau rồi.
Lam Đồng nhìn chằm chằm mấy ngón tay bay luôn cả móng của nàng, nhíu mày xoay người chạy mất bóng.
“Ngươi muốn cùng thú nhân này quay về?”
“Chỉ cần ngươi đồng ý ta có thể đưa ngươi đến rừng Khoa Mạc.”
Lam Đồng vừa đi, âm thanh trong đầu Nghệ Nhàn lại bắt đầu quấy phá, có thể xem là dụ dỗ nàng đến giờ cũng không biết nữ nhân điên kia làm cách nào chui vô đầu nàng, theo lý mà nói người bình thường mà biết thủ pháp kinh khủng nàng sợ là đã sớm bị điên, nhưng Nghệ Nhàn lại không chút để ý đến, “phải, ta phải về.”
Âm thanh dụ hoặc cũng ngừng lại.
Đàm phán tạm kết thúc.
Ngày thường Nghệ Nhàn thích câu cá, tìm kiếm mục tiêu lý giải mục tiêu, tiếp cận mục tiêu, đời trước nàng đều dụng công phu đến mục tiêu, vô luận là con cá cao quý nào, gặp phải mồi câu hứng thú thường sẽ nhô lên đớp vài miếng, Nghệ Nhàn chính là mồi thả cá, chờ đợi thời cơ thích hợp thu lưới bắt người.
Lam Đồng quay lại rất nhanh, trong lúc Nghệ Nhàn ngẩn người nàng tay không túm một thú con nhỏ đã chết, lớn chừng bàn tay, thoạt nhìn là ấu tể, “ăn.”
Nghệ Nhàn, “…”
Từ khi nào nàng có biểu hiện thích đồ ăn còn tươi sống chứ?
Nghệ Nhàn bị ép uống máu con vật này, mùi máu tanh xộc lên mũi, bất quá nàng nuốt được vài ngụm, mới phát hiện máu này cũng ngọt ngọt ngon miệng, nàng từ trạng thái bị ép uống biến thành chủ động, hút sạch sẽ.
Trên đường quay về, hai người cùng đi một trước một sau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Lam Đồng không hỏi Nghệ Nhàn cũng không kể lại chuyện, một mình nhàn nhã vui vẻ.
chỉ là kế hoạch không cản được biến hóa, chỉ mới một ngày trôi qua sợ là vị Lục đại nhân kia vẫn còn ở trong Khố Tư thành.
Giác quan thứ sáu của Nghệ Nhàn trước giờ luôn chính xác, khi các nàng quay lại Khố Tư thành, thú nhân thủ thành nhìn thấy nàng biểu tình liền quái dị trong kinh hoảng lại tựa như mang chút may mắn, khiến người ta nghĩ không ra.
Khi Lam Đồng đi qua, các thú nhân không hẹn mà cùng lui lại nhường bước, nghi thức khiến Nghệ Nhàn cảm thấy các nàng như khách quý đi đường xa được tiếp đón, còn có thú nhân xếp hàng dài chờ đợi hoan nghênh các nàng đến.
Đúng là không bình thường.
“Lam.”
Nghệ Nhàn kinh ngạc nhìn người khiến Lam Đồng ngừng bước, nàng nhìn thấy một người khoác áo choàng đen, theo sau là tiểu đội thú nhân, mỗi người thân thể cường tráng tướng mạo xa lạ, nếu không phải dưới áo choàng có đôi giày quen thuộc thì Nghệ Nhàn suýt chút không nhận ra vị này chính là Lục đại nhân.
Vốn lúc đầu ở trong ngục nghe giọng nói của vị này vô cùng trong trẻo lạnh lùng, khiến nàng tưởng vị này là nam thú nhân, nhưng không ngờ đối phương là nữ thú nhân.
“Lam, ngươi đi đâu? ta chờ ngươi dùng cơm rất lâu a.”
“Ừ.”
Lam Đồng nghiêng người sang một bên, nhìn Nghệ Nhàn, “về nhà, làm cơm.”
Nghệ Nhàn, “…”
Nàng thực sự là mắt chó mù mới nghĩ gia súc này chủ động tìm đến mà thấy cảm động, TM (con mợ nó) tên gia súc này kỳ thật chỉ vì miếng ăn a.
Có Lục đại nhân ở đây thú nhân Khố Tư thành cũng không dám làm gì nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người này đi theo Lam Đồng về nhà.
Về đến nhà nàng mới phát hiện kẻ tham ăn không chỉ một tên gia súc này, mà trong nhà còn có thêm tiểu gia hỏa đang gào khóc đòi ăn.
Tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt xanh sáng lên, phảng phất như ngôi sao đang lóe lên trong vũ trụ.
Lúc này, Nghệ Nhàn cảm thấy lần nữa quay về là quyết định đúng.
“A a.”
“Tiểu gia hỏa, nhớ nương thân sao?!”
Nghệ Nhàn dang hai tay, dùng cổ tay ôm lấy tiểu bất điểm, bánh trôi không nhúc nhích bị kẹp ở giũa giả chết, tiểu bất điểm nghiêm túc nhìn nàng a a kêu vài tiếng, chỉ vào cá treo trong nhà, rồi vỗ vỗ bụng mình, sau đó còn dùng tiểu trảo nhẹ nhàng sờ vết trầy nho nhỏ trên khuôn mặt nàng.
Nghệ Nhàn vui vẻ hôn lên mặt tiểu bất điểm, không ngờ đến ly khai một hồi lại được tiểu gia hỏa thân cận thực sự là nhân họa đắc phúc, “tiểu thương.”
Lục đại nhân nhìn theo ánh mắt Lam Đồng, chỉ thấy nữ nô này dám dùng cái miệng bẩn hôn lên khuôn mặt ấu tể, sắc mặt nàng trầm xuống, “Lam, đừng cho nữ nô này làm bữa cơm của chúng ta mất hứng.”
Lam Đồng liếc mắt nhìn nàng một cái, nhắc đến Nghệ Nhàn nói, “canh cá.”
Nghệ Nhàn khó chịu muốn đem nồi đá cột luôn đầu hai thú nhân này cho vào, nhưng chó dù tức giận thì nàng cũng phải làm bổn phận của nô ɭệ, dùng hai bàn tay bất tiện làm một bữa cơm cá thơm ngon.
Bữa ăn này khác trước kia, trước kia ăn cơm thì ba người được ngồi cùng bàn, nhưng hôm nay có vị đại nhân này ở đây đến cả góc bàn Nghệ Nhàn cũng không được đụng đến, liền bị đám thú nhân sau lưng nàng tiến lên cản lại.
“Lam, mỗi ngày ngươi đều ăn mấy thứ này sao?”
“Ừ.”
Lam Đồng nói ít đến đáng thương, như bình thường chi đều đồ ăn phần lớn cho tiểu gia hỏa, còn thừa lại trong nồi đá thì là của nàng, trong nồi đá còn tản ra hương vị nồng nặc.
Nghệ Nhàn đứng một bên, lúng túng muốn đào hố chui xuống, nàng từng gọi trước mặt Tần Dung cùng mấy nhân tộc khác nói tiểu bất điểm là Lam, nhưng lại không nghĩ đến chữ Lam này còn dùng để gọi Lam Đồng.
Nghe vị Lục đại nhân thân thiết gọi Lam Đồng là Lam Lam, nghĩ lại trước đó lúc tự cứu mình nàng cũng gọi cái tên này…
“Đại nhân, không được uống, canh cá này có độc.”
“…”
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh nhanh chóng xông vào, hất đổ chén canh cá trên tay Lục đại nhân, rồi hất đổ chén canh cá trong tay Lam Đồng cùng tiểu bất điểm.
Nghệ Nhàn còn nhìn thấy được biểu tình tiểu gia hỏa ủy khuất bĩu môi, bộ dạng tội nghiệp, khụ khụ nàng không thể nhìn cái vị nhân tộc mang tên Tần Dung này dùng kỹ xảo vụng về này nữa.
Chuột không đáng sợ, đáng tức chính là con chuột này đột nhiên phóng ra, khiến nàng khó chịu, con chuột này đúng là không ưa nổi rồi a.
Nàng cố gắng tìm quan hệ giữa nguyên chủ cùng Tần Dung, không tìm thấy chút thù hận nào, huống chi nàng là nô ɭệ, đối phương lại là y sư đáng giá với thú nhân, muốn kiếm chuyện cũng không thể là nàng a.
Ngoại trừ có thứ khác….
Lam Đồng!.