Đọc truyện Ngự Thú Quân Lâm – Chương 36: Hùng Miêu
Trời sáng, vài tiếng bước chân cách lều vải nhẹ nhàng vang lên, nhận ra người đến không có địch ý nên Lạc Nam cùng tam nữ cũng không hoảng loạn, thức dậy rời lều.
Ba người bên ngoài lều vải nhìn thấy trong lều đi ra một nam tam nữ trong lòng cả kinh, ba cặp mắt mở to nhìn chằm chằm đám người Lạc Nam.
Lạc Nam thoáng đánh giá ba người trước mắt, một thiếu niên thanh tú trạc tuổi Thủy Mị Nhi tu vi Ngự Sĩ sơ kỳ, một nữ nhân xinh đẹp, có phần tiểu thư đài các, khoảng hơn hai mươi tuổi Ngự Tướng hậu kỳ đã gần viên mãn, cùng một bà lão diện mạo bình thường Ngự Vương sơ kỳ cảnh giới.
Hắn đánh tiếng dò hỏi: “các vị là ai? Đến lều vải chúng tôi làm gì?”
Ba người nghe Lạc Nam hỏi lúc này mới lấy lại tinh thần, dù sao thì Lạc Nam trẻ tuổi anh tuấn, tam nữ thì như hoa như ngọc, nhan sắc có thể nói là tinh phẩm, nhất là nhị nữ gần hai mươi tuổi kia, dù bà lão sống hơn sáu mươi năm cũng chưa thấy ai đẹp hơn hai nữ nhân trước mắt.
Hơn nữa đám người Lạc Nam từ một lều đi ra, hiển nhiên dễ dàng khiến người khác liên tưởng sâu xa.
Cô gái xinh đẹp trong ba người lúc này hơi khom người, lịch sự lên tiếng: “Chào các vị, chúng ta không có ác ý, thấy có lều vải giữa Vô Lượng sơn mạch, chúng ta đoán các vị là Ngự Chiến sư nên muốn nhờ vả hợp tác mà thôi” Dừng một chút nàng hướng từng người giới thiệu:
“Ta gọi Lam Linh, đây là Lam Nghĩa đệ đệ ta, còn đây là chúng ta trưởng bối Lam Liễu bà bà, chúng ta đều là người Lam gia đến từ Trang thành”
Nghe thành ý trong giọng điệu của nàng, đám Lạc Nam nhìn nhau, Trang thành là một tòa thành nhỏ tại Vô Lượng sơn mạch, diện tích chỉ bằng một phần năm Thủy Hỏa thành, nghe nói người tu vi cao nhất cũng chỉ Ngự Vương hậu kỳ mà thôi, ba người trước mắt có bà lão Ngự vương sơ kỳ dẫn đội, hiển nhiên Lam gia trong miệng nàng tại Trang thành địa vị không thấp.
“Không biết chúng ta có thể giúp gì cho các vị?”Lạc Nam nghi hoặc mở miệng hỏi, ba người họ có Ngự vương sơ kỳ vẫn phải nhờ đám người mình giúp đỡ, hơn nữa Lạc Nam dám chắc họ không nhìn thấu thực lực của bọn hắn, Lạc Nam hơi tò mò.
“Không biết có thể biết danh tính các vị hay không?” Lam Liễu bà bà nhìn đám người Lạc Nam, trong lòng vạn phần nghi hoặc, bà ta không nhìn ra tu vi mấy người trẻ tuổi trước mặt, hành xử cũng trở nên cẩn thận hơn nhiều.
Hỏa Chúc Diễm nhìn Lạc Nam, thấy hắn gật đầu lúc này không e ngại mở miệng:
“Ta gọi Diễm Nhi, nàng là Cầm Nhi, đây là muội muội chúng ta Mị Nhi, hắn gọi Tiểu Lạc, là nam nhân của chúng ta”. Dù sao cũng bị họ bắt gặp cùng một chỗ ngủ, cũng không cần giấu diếm làm gì, thời đại này nam nhân mười lăm tuổi lập gia đình là chuyện hết sức bình thường.
Ba người trong lòng cả kinh rồi, đã có dự đoán nhưng khi nghe được nữ tử gọi Diễm Nhi này xác nhận vẫn khiến họ trợn tròn mắt, thiếu niên này cũng quá có phúc đi, ba thê tử đều tuyệt mỹ như vậy.
Lam Linh đánh giá thiếu niên trước mắt, nhìn mãi chỉ thấy hơi anh tuấn, không nhìn rõ tu vi, hẳn là đeo vật ẩn giấu, bảo vật ngăn cản hồn lực dò xét tu vi cũng không phải hiếm. Tam nữ có diện mạo xuất chúng hơn nàng cùng gả cho một người, khiến nàng hết sức tò mò kẻ này.
Thiếu niên gọi Lam Nghĩa cũng đánh giá Lạc Nam cùng tam nữ, hai mắt đầy vẻ hâm mộ nhìn chằm chằm Lạc Nam, tỷ tỷ Lam Linh của hắn có tiếng xinh đẹp tại Trang thành, nhưng lại ảm đạm thất sắc trước ba vị mỹ nhân trước mặt.
Lúc này, Lam Linh chỉ vào đệ đệ Lam Nghĩa nói: “Ta cùng đệ đệ có ý định thu phục một cặp chiến sủng Hùng Miêu tại Vô Lượng sơn mạch, chỉ là Hùng Miêu số lượng đông đảo, lại có Hùng Miêu cấp Chiến Vương tọa trấn, hy vọng các vị giúp đỡ, xong việc nhất định sẽ có hồi báo thỏa đáng”
Lạc Nam thầm suy nghĩ, Hùng Miêu là loại gấu mèo sinh sống theo bầy, một bầy có vài chục con, khả năng phòng thủ của Hùng Miêu khá tốt, lại có kỹ năng bẩm sinh khôi phục hồn lực cho chủ nhân, đối với Ngự Chiến sư bình thường rất đáng giá bồi dưỡng.
Thấy Lạc Nam trầm tư, Lam Linh nhân cơ hội nói tiếp: “Hùng Miêu chiến vương sẽ do Liễu bà bà kiềm chế, các Hùng Miêu khác thực lực không cao, các vị chỉ cần thu hút chú ý của bọn chúng để tỷ muội chúng ta nhân cơ hội thu phục Hùng Miêu ấu sủng là được”
Lạc Nam và tam nữ vẫn chưa đáp ứng, dù việc này không mấy khó khăn nhưng bọn hắn còn phải rèn luyện. Thủy Mị Nhi hai mắt đảo quanh, trong trẻo hỏi: “Không biết thù lao như thế nào?”
“Chỉ cần mọi việc thuận lợi, chúng ta trả các vị mười viên vương cấp thú hạch” Lam Nghĩa tự tin nói chuyện, hắn tin tưởng thù lao này không thấp, đối phương chắc hẳn sẽ không cự tuyệt.
Lạc Nam cũng cảm thấy thù lao khá hợp lý, dù sao giá trị hai con Hùng Miêu ấu thú cũng tương đương 50 viên Vương cấp thú hạch mà thôi, đối phương đưa ra thù lao coi như thỏa đáng. Bất quá Lạc Nam lại không thiếu tiền, hắn hướng về tam nữ truyền âm: “các nàng thấy thế nào?”
Tam nữ nhìn nhau một chút, Thủy Nguyệt Cầm đáp:”chuyện cũng không có tính nguy hiểm, thù lao cũng hợp lý, bất quá chúng ta tùy đệ quyết định”
Lạc Nam gật đầu, hướng về Lam Linh ba người đề nghị: “Chúng ta đồng ý hợp tác, khi nào hành động?”
Trong lòng Lạc Nam âm thầm suy tính, giá trị Hùng Miêu Chiến Vương cấp không hề nhỏ, hắn muốn săn nó đem bán kiếm tiền, dù sao thì có cơ hội kiếm tiền đương nhiên phải biết tận dụng. Lạc Nam truyền âm nói ra kế hoạch cho tam nữ, các nàng hiểu ý gật đầu.
Ba người Lam Linh nghe Lạc Nam đồng ý, tâm trạng vui vẻ, Lam Liễu bà bà nói: “Khoảng cách Hùng Miêu sinh hoạt cách đây không xa, chúng ta lập tức di chuyển, một canh giờ sau có thể tiến hành”
Lam Liễu vừa nói xong đã triệu hoán một con chiến thú có hình thể giống hưu, làn da có màu xanh lá, hai cái sừng với các nhánh nhỏ xen lẫn, trên thân khoát một chiếc yên bằng lá cây, tứ chi thon dài lực lưỡng, đây hẳn là tọa kỵ của nàng.
“Thảo Dã Hưu – Thực Vật hệ, Thú hệ – Chiến tướng hậu kỳ”
Lam Linh cùng lúc thả ra một con hắc mã, thân thể rắn chắc, thân khoát trọng giáp như chiến mã xa trường, cái bờm màu trắng phi thường nổi bật, vừa xuất hiện đã hướng lên trời hý vang.
“Tinh Dã Trường Câu – Ám Hệ, thú hệ – Chiến tướng hậu kỳ”
Đám Lạc Nam nhận ra thân phận hai chiến thú này, đều là hai chiến thú có tốc độ khá tốt, hắn cười cười, cũng không phô trương làm gì, thả ra hai con Hãn Huyết Bảo Mã từ thú trạc.
“Hãn Huyết Bảo Mã của Vạn bảo các? Các người không có tọa kỵ sao?” Lam Nghĩa nhìn thấy hai con ngựa, lập tức dò hỏi, giọng nói mang vài ý xem thường.
Lạc Nam cũng không để ý, Thủy Phong Thiên Mã của hắn là chủng loại Thiên Mã không cánh quá mức quý hiếm, tốc độ lại khủng bố vô cùng, hắn cùng tam nữ muốn ven đường rèn luyện, không thích hợp sử dụng làm tọa kỵ lúc này.
Tam nữ cũng cười cười không đáp, Thủy Mị Nhi hơi trề môi nhỏ, nhảy tọt vào lòng Lạc Nam, nàng tinh nghịch hướng Hỏa Chúc Diễm làm mặt quỷ.
“Khanh khách, Mị Nhi muội muội thích thì ta nhường cho một ngày đấy”Hỏa Chúc Diễm cười khanh khách đáp trả, cùng Thủy Nguyệt Cầm kỵ một mã, chỉ là yêu tinh này rõ ràng muốn trêu ghẹo mọi người, hai tay trơn bóng lớn mật ôm eo Thủy Nguyệt Cầm, còn làm một mặt hưởng thụ.
“Nữ yêu tinh” Thủy Mị Nhi hừ hừ, bất quá nghĩ lại tối qua bốn người ôm nhau ngủ, dứt khoát không để ý.
“Diễm Nhi, nghiêm túc một chút” Thủy Nguyệt Cầm đỏ mặt gắt giọng, yêu tinh này quá lớn mật, còn có người ngoài đấy.
Hỏa Chúc Diễm lúc này mới cười khanh khách bỏ tay ra, còn mị mị nhìn Lạc Nam, thoáng liếm nhẹ môi đỏ khiêu khích hắn.
Lạc Nam trừng mắt nhìn, sau dứt khoát không để ý vưu vật này.
Ba người Lam Linh một mặt nhìn nhau, cảm thấy trợ thủ bọn họ tìm đến hơi thiếu sự đáng tin cậy, bất quá đã lỡ nhờ vả người ta, cũng không tiện nói gì, nếu hành động thất bại bọn họ vẫn thừa sức rời đi một cách an toàn.
Họ không làm gì được Hùng Miêu Chiến Vương cấp, nó cũng tương tự không làm gì được họ, hai bên chỉ đủ sức kiềm chế lẫn nhau mà thôi