Đọc truyện Ngự Thiên Thần Đế – Chương 6: Huyễn ảnh Thái Cổ Thần Sơn
Lần này hắn gây khó dễ cho Diệp Thanh Vũ một phần là để hả giận, một phần vì Lưu Diệp là người của Lưu gia, vẫn là con cháu đời sau của Lưu Hành. Mặt khác, còn là vì có người âm thầm muốn hắn làm như vậy, là người mà hắn vẫn luôn muốn kết giao.
Lưu Hành cũng biết thời thế, nhân đây lấy được một điểm nhân tình của đối phương. Dù sao Diệp Thanh Vũ ở trong mắt hắn cũng chỉ là hạng tôm cá mà thôi.
“Ha ha…, thế giới này là vậy đó, tôm cá thì nên biết thân phận của tôm cá…” Lưu Hành ngồi dựa lưng trên ghế, nâng chung trà uống một ngụm rồi lim dim mắt lẳng lặng chờ Diệp Thanh Vũ quay lại quỳ xuống cầu xin mình.
Dám uy hiếp một vị giáo viên chủ khảo sao? Ngươi nghĩ ngươi là đại nhân vật nào vậy?
Ngươi chỉ là một tên đệ tử nghèo đói, một tên phế vật mà thôi. Mình không cho hắn tham gia khảo thí thì hắn có thể làm được gì chứ?
Đúng lúc này, một âm thành hoảng hốt vang lên.
“Lưu giáo viên, Lưu giáo viên…” Âm thanh vang lên dồn dập, chính là tên đệ tử hắn cử đi lúc trước để nghe ngóng tin tức.
“Có chuyện gì vậy?” Lưu Hành lạnh nhạt hỏi.
Tên đệ tử này mang vẻ mặt kỳ quái, dừng lại thở hổn hển một lúc rồi mang tất cả những gì mắt thấy tai nghe về Diệp Thanh Vũ kể lại một lượt. Lời còn chưa hết, Lưu Hành đã chấn động, ấm trà trên tay rơi xuống vỡ nát.
“Ngươi…, ngươi nói cái gì?” Lưu Hành khó khăn cất tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể có chút lảo đảo. Trong lòng hắn giờ vô cùng sợ hãi và hối hận. Chính hắn đã bỏ qua một tên đệ tử có Hoàng Kim kinh mạch và ngộ tính cửu phẩm nhất đẳng sao?
Trời ạ! Nếu động não một chút là có thể nhìn ra hắn đã không làm tròn trách nhiệm, nếu để tầng lớp cao tầng biết thì vị trí của hắn sao có thể bảo toàn đây.
Sự việc sao có thể trở nên như vậy được?
Lưu Hành không ngừng tự hỏi bản thân. Diệp Thanh Vũ không phải chỉ là một tên phế vật hay sao?
“Ngươi không có nhìn lầm chứ?” Lưu Hành ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt thất thần.
Tên đệ tử nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại nhưng vẫn gật đầu.
Lưu Hành tỉnh ngộ, hắn nhớ lại sự việc lúc trước. Giờ thì hắn đã rõ rồi, tên Diệp Thanh Vũ này đúng là muốn mình phải đi cầu xin hắn trở lại. Hơn nữa, dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng không được để những lãnh đạo cao tầng của học viên biết chuyện. Bằng mọi giá pơhải gọi được hắn về đây, nếu không…
Lưu Hành nghĩ ngợi một hồi rồi không dám nghĩ tiếp tới hậu quả nữa.
***
Tại trường khảo thí nghị lực. Diệp Thanh Vũ đang khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm nghiền. Trong trường thi, trận pháp phía dưới phiến đá màu xanh đã bị kích phát, nguyên lực rung động từng hồi, từ trên đỉnh đầu hắn tỏa ra không gian xung quanh, biến thành một huyễn ảnh cổ sơn lơ lửng. Một tầng lại chồng lên một tầng, nguy nga hùng vĩ, rất giống với Thái Cổ Thần Sơn bình thường.
Mọi người đếm kỹ, tổng cộng có chính tầng huyễn ảnh Thái Cổ chồng lên nhau.
“Chín tầng huyễn ảnh Thái Cổ Thần Sơn! Cửu loan điệp chướng ơi, đây chính là biểu tượng của người có nghị lực thiên phú a!”
“Đối với các thí sinh, những huyễn ảnh Thái Cổ này không phải là hư vô, trên thực tế chúng chính là tinh thần của bọn hắn đang phải thừa nhận sức nạng của Thần Sơn.”
“Cửa ải này là để khảo thí nghị lực, nghị lực càng cao thì càng sinh ra nhiều huyễn ảnh. Có thể làm phát sinh ra ba tòa huyễn ảnh đã là hợp lệ, năm tòa là tốt, bảy tòa là ưu tú rồi. Người có thể làm phát sinh ra chín tòa huyễn ảnh đã đạt tới viên mãn, từ trước tới giờ cũng là rất hiếm có.”
“Diệp Thanh Vũ quả thực đáng sợ! Nghị lực của hắn đủ khiến hắn đứng trong ba thứ hạng đầu của đợt chiêu sinh này rồi.”
Đám người tại trường khảo thí không ngừng xôn xao bàn luận. Theo tin tức truyền ra, ngày càng có nhiều người có thân phận và địa vị tiến lại chỗ này, chứng kiến một màn vừa rồi thì đều lắc đầu thầm nhủ, quận Lộc Minh sắp có đại biến rồi.
Năm đó, vị lão viện trưởng kia tiên đoán quả thực không sai!
“Số 8888, Diệp Thanh Vũ, làm hiện lên chín huyễn ảnh, nghị lực đạt tới cửu phẩm nhất đẳng.” Giáo viên khảo thí lớn tiếng tuyên bố kết quả rồi ghi lại trong Minh Bài.
Diệp Thanh Vũ nhận lấy Minh Bài rồi cúi người thi lễ. Chung quanh hắn đã vây kín cả mấy trăm người, mọi con mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Trong số đó có cả người trong phủ thành chủ, có người của các đại quý tộc, tập đoàn, các đại thương hội, dong binh đoàn. Tất nhiên, không thể thiếu các giáo viên cao cấp của Bạch Lộc học viện không ngừng quan sát hắn.
Kỳ thật, tới dịp chiêu sinh của học viện hàng năm, đối với những người này đều là một dịp tốt lành giống như thịnh yến. Tại nơi cường giả vi tôn, nơi mà nằm đấm và đao kiếm nói lên chân lý thì một hạt giống thiên tài võ đạo luôn được các tập đoàn coi trọng. Cho nên, hàng năm vào dịp chiêu sinh, các tập đoàn này sẽ tập trung sự chú ý vào quá trình chiêu sinh rồi không ngừng đưa ra những lời mời chào với người xuất sắc. Bạch Lộc học viện cũng không phải tông môn, không phải gia tộc nên không có quá nhiều ước thúc đối với các đệ tử trong chuyện tham gia cá tập đoàn này.
Song phương nếu đạt thành hiệp nghị sẽ cùng ký kết hiệp ước, rồi cung cấp miễn phí tài nguyên cho việc tu luyện của các học viên, tới khi tốt nghiệp, các đệ tử này lập tức trở thành một thành viên của tập đoàn, vì họ mà ra sức.
Quá trình tu luyện võ đạo hao tốn tài nguyên không nhỏ, bình thường chỉ có những nhà giàu có đông đúc mới có thể chống đỡ nổi. Cho nên, đối với các học viên của học viện, việc lực chọn này cũng là một việc rất quan trọng.
Đệ tử được các đại tông môn nhắm trúng, thu làm đệ tử sẽ được giải trừ khế ước, khôi phục tự do, mà lợi ích của những tập đoàn này cũng sẽ được các đại tông môn đền bù thỏa đáng.
Trong lần chiêu sinh này, chín ngày trước đã có không ít các tập đoàn mời chào những hạt giống võ đạo mà bọn họ đánh giá cao, cho tới thời điểm này đều rất hài lòng. Nhưng biểu hiện của Diệp Thanh Vũ vượt ra ngoài thiên phú thông thường. Thành quả hắn đạt được thật quá cường đại, vì vậy đã hấp dẫn không ít những người này tới đây.
Qua ba khảo hạch, hắn đều đạt tới đẳng cấp cao nhất. Với kết quả này, dù còn lại ba phần khảo thí nữa thì việc tiến vào học viện đã không còn là việc khó nữa, cũng đã đủ khiến cho các thế lực phải điên cuồng mưu tính rồi.
Bản thân Diệp Thanh Vũ lại xuất thân nghèo khó, không nơi trú chân, việc loi kéo hắn xem chừng càng thuận lợi.
“Tiểu huynh đệ, ta là trưởng đội hộ vệ Loan Bình của Thanh La thương hội, đây là dnah thiếp của hội trưởng nhà ta. Không biết Diệp tiểu huynh có thể dành ra một chút thời gian để nói chuyện hay không?” Lời vừa xuất ra đã khiến mọi người huyên náo.
Tài lực, thực lực của Thanh La thương hội tuyệt đối có thể đứng trong tốp năm vị trí đầu, hơn nữa người vừa ra tay đã đưa ra danh thiếp của hội trưởng khiến cho mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía hắn.
Diệp Thanh Vũ chỉ nhếch miệng cười. “Trước hết ta phải hoàn thành khảo hạch của học viện đã, những chuyện khác sẽ cân nhắc sau.”
Tên hộ vệ đội trưởng Loan Bình của Thanh La thương hội hơi sững người nhưng ngay lập tức gật đầu đáp. “Cũng phải, nên như thế.” Sau đó hắn thu hồi lại danh thiếp.
Diệp Thanh Vũ chỉ nhẹ nhàng đáp nhưng mọi người đều hiểu, tron g lòng hắn đã sớm bỏ qua thương hội này rồi.
“Ha ha…, Diệp tiểu huynh đệ quả nhiên là người có tâm tư cẩn trọng. Một thương hội như thế sao xứng với tiểu huynh đệ chứ.” Đột nhiên, một giọng nói có phần khoa trương truyền tới.
Từ trong đám người đi ra một người mập mạp cầm trong tay một chiếc quạt sơn son thiếp vàng, vẻ mặt trắng nõn, lún phún râu cằm. Tên mập này vừa đi vừa nói. “Tạ hạ là tham mưu tướng quân Lâm Đồng dưới trước đại nhân Ngụy Vô Song, phủ chủ thành Bắc Binh. Diệp tiểu huynh đệ, đại nhân nhà ta rất có thiện cảm với tiểu huynh đệ đó.”
Diệp Thanh Vũ không đợi hắn nói xong, gương mặt phát ra một tia cười lạnh. “Phủ chủ thành Bắc Binh? Lâm Đồng? Ha ha, ta nhớ ra tên mập mạp chết bầm này rồi, bốn năm trước khi ta tham gia khảo hạch của học viện, ngươi không có nói những lời này đâu…”
Sắc mặt Lâm Đồng liền trở nên lúng túng. Tên Diệp Thanh Vũ này quả là người thù dai nhớ lâu đây.
Bốn năm trước, tên Lâm Đồng này cũng đã từng hướng Diệp Thanh Vũ mà nói ra những lời lấy lòng này. Bởi vì lúc ấy, phủ chủ thành Bắc Binh cùng nhiều thế lực khác giống nhau, đều rất tin tưởng vào lời tiên đoán của lão viện trưởng, vì việc lôi kéo Diệp Thanh Vũ mà đã chịu bỏ ra một số tiền rất lớn.