Ngũ Thần Đại Lục

Chương Q.5 - Chương 21: Trước Khi Rời Đi.


Bạn đang đọc Ngũ Thần Đại Lục: Chương Q.5 – Chương 21: Trước Khi Rời Đi.


Thời gian vui sướng luôn luôn qua nhanh như vậy, đảo mắt, Hoàng Hải mấy người đã quay về học viện khoảng chừng một tháng thời gian!
“Tiểu Hải, xem ra ngươi cùng Bạch Vân quá thoải mái a?” Ở phía sau trong núi, Hoàng Hải mấy người ngồi cùng một chỗ trò chuyện, Đắc Viễn nói giỡn.
“Hắc hắc, Bạch Vân, lúc nào nói Lệ Mỹ giúp ta giới thiệu một cô a! Bây giờ ta và nàng cùng lớp rồi đó.”
“Điểu dạng như ngươi, không sợ dọa người ta chạy mất sao? Tiểu Hải, ngươi giới thiệu cho ta đi, ngươi xem, ta lớn như vậy rồi, mà ngay cả một người bạn gái cũng không có!” Tạp Đức nói.
“Ngươi hả, nhìn ngươi béo ù, giống như heo, người khác sẽ thích ngươi sao, heo mà đòi lên cây!” Đắc Viễn ở một bên châm chọc nói.
“Ngươi!” Tạp Đức nhất thời tức giận, cũng nói không ra lời, phẫn nộ nhìn hắn.
“Thế nào? Muốn đánh nhau sao?” Đắc Viễn khiêu khích nhìn hắn.
“Được rồi, các ngươi hai người, luôn luôn không có một khắc được yên tĩnh!” Hải Dũng mấy người bất đắc dĩ lắc đầu!
“Đắc Viễn, ngươi đừng quên nhà của ngươi còn có một người đang đợi ngươi đó! Lẽ nào ngươi thực sự muốn như Bạch Vân nói hả? Trong một người, bên ngoài một người?” Hoàng Hải nói vậy đương nhiên là chỉ Lưu Anh!

Nghe vậy, Đắc Viễn cũng không giận được, chỉ có thể hắc hắc nở nụ cười. Nhìn Hoàng Hải lắc đầu.
“Mập mạp, không phải ta không giúp ngươi, việc này phải chính ngươi nói mới được, tuy rằng ta cùng Đan Tuyết có quan hệ, giúp ngươi giới thiệu căn bản không có gì. Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu như giúp ngươi giới thiệu, ngươi không hợp với người ta, hoặc người ta không hợp với ngươi thì làm sao bây giờ? Như vậy sẽ khiến Đan Tuyết nhìn thấy các ngươi đều rất xấu hổ, dù sao việc này là miễn cưỡng không đến đích, chỉ có thể dựa vào chính ngươi mà thôi!” Hoàng Hải không có đáp ứng hắn, dù sao bây giờ bản thân hắn cũng không biết cùng Đan Tuyết rốt cuộc là cái quan hệ gì! Lắc đầu không hề suy nghĩ nữa.
“Ngày hôm nay tất cả mọi người ở đây, ta muốn nói với các ngươi một việc!” Nghe vậy tất cả mọi người an tĩnh lại, nhìn hắn.
“Tiểu Hải, có chuyện gì?” Hải Dũng hỏi.
“Ân, trong khoảng hai ngày tới, ta cùng Bạch Vân có khả năng phải ly khai học viện!” Hoàng Hải gật đầu nói.
“Nhanh như vậy?” Mọi người sửng sốt, hỏi.
“Ha hả. . . Nhanh sao? Ngươi chưa từng nghe qua câu nói này sao? Khi ta đợi, thì thời gian luôn luôn trôi qua rất chậm, mà khi vui vẽ, thì thời gian luôn luôn qua rất nhanh!” Hoàng Hải cười nói.
“Được rồi, Đừng để cho chúng ta mò mẩm, ngươi nói đi, phải đi bao lâu, cuối cùng cũng phải có một cái mốc thời gian chứ?” Long Lực nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người im lặng, nhìn Hoàng Hải hai người, đang chờ đáp án của bọn hắn.

“Vấn đề thời gian này, ta thật không thể trả lời! Các ngươi cũng biết, lần này đi cũng không chỉ có chúng ta hai người, hơn nữa ngươi nghe qua những người đó trước đây có trở về sao?” Hoàng Hải lắc đầu nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người trầm mặc, Hoàng Hải nói thật là đúng tình hình thực tế, bọn họ đến học viện đã tám năm hơn, thế nhưng lại không có nghe nói qua chuyện học viện liên hợp bỉ tái trong dĩ vãng.
“Được rồi, mọi người cũng không cần lo lắng, tuy rằng nơi đó rất nguy hiểm, đối với chúng ta cẩn thận mà nói, cũng không có việc gì!” Hoàng Hải thấy mọi người dáng vẻ lo lắng, không khỏi mở miệng thoải mái nói. Bất quá chính hắn cũng hiểu được mình nói có chút gượng ép!
“Tiểu Hải, ta cũng biết, vì thế ta cũng không nói thêm cái gì, chỉ hy vọng ngươi mọi sự cẩn thận, nhất định phải sống trở về!” Hải Dũng nói.
Con người khi còn sống, không thể quá bình thường, đã như vậy, nên đi xông xáo một lần, có thể thanh niên nên có tính liều mạng, nhưng cũng là nhân sinh đặc sắc!
“Được rồi, sao nói giống như sinh ly tử biệt vậy, ta không phải là đi lịch lãm thôi sao? Các ngươi đừng có như vậy chứ?” Hoàng Hải cười nói.
“Không có nhất vạn, luôn luôn chỉ sợ vạn nhất! Thế giới này vốn cũng rất loạn, huống chi địa phương ngươi muốn đi là địa phương nguy hiểm nhất trên đại lục, chúng ta thế nào mà không lo lắng chứ?” Đức Bỉ nói.
“Lão nhị nói đúng, ngươi ít nhất là ở giữa chúng ta thành tựu cao nhất, đương nhiên chúng ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì! Tại trong học viện, chúng ta cái nguy hiểm gì cũng chưa từng trãi quá, vì thế chỉ có thể nói là ếch ngồi đáy giếng, căn bản không biết cái gì! Ta dự định khi đạt được ngũ giai sẽ đi ra bên ngoài đi lịch lãm một chút, quen thuộc với thế giới bên ngoài, dù sao ở trong học viện, chúng ta vĩnh viễn không biết cái gì là lớn!” Hải Dũng nói.

“Lão đại nói đúng, lần này cùng Tiểu Hải về nhà, ta phát hiện ra mình có rất nhiều thiếu sót, còn thiếu chút nữa mất đi tính mệnh! Ta nghĩ khi Tiểu Hải ly khai, ta sẽ đi ra ngoài lịch lãm; lão nhị, ngươi có đi không?” Đắc Viễn nhìn Đức Bỉ hỏi.
“Ha hả. . . Đi chứ, ngươi muốn đi, ta thế nào lại có thể bỏ chạy? An nhàn quá lâu, cũng nên tìm thời gian vận động một chút!” Đức Bỉ cười nói.
“Hắc hắc. . . Theo ta, khẳng định sẽ không có hại cho ngươi, đến lúc đó chỗ tốt tự nhiên cũng là không phải ít, nói không chừng còn có thể giúp ngươi giới thiệu một mỹ nữ a!” Đắc Viễn không có hảo ý nói.
“Thôi đi! Lời ngươi nói không thể tin được, không biết chừng lại tìm cho ta một thiếu phụ luống tuổi có chồng, đến lúc đó chính là muốn vứt bỏ cũng không xong!” Đức Bỉ lắc đầu nói.
“Ha ha. . .”
Nguyên bản bởi vì Hoàng Hải phải ly khai tâm tình nhất thời tốt hơn rất nhiều.
“Tiểu Hải, nhớ kỹ khi trở về cần phải cho chúng ta biết, cũng không biết đến lúc đó chúng ta có tốt nghiệp hay không, vì thế ngươi phải nói cho ta biết tin tức của ngươi.” Long Lực nói.
“Đúng rồi, Tiểu Hải, việc này ngươi cũng không thể quên, chúng ta sáu huynh đệ thì ngươi thực lực cực mạnh, hiện tại có thể tốt nghiệp, chúng ta không giống với ngươi, vì thế khi trở về nhớ để mọi người cùng nhau tụ tập!” Hải Dũng nói.
“Ân, ta đáp ứng các ngươi, mọi sự cẩn thận ứng phó, các ngươi đừng quên, Tiểu Hổ hiện tại là danh phù kỳ thực bát giai thần thú, lẽ nào các ngươi còn cho rằng ta có nguy hiểm sao chứ?” Hoàng Hải cười nói.
“Cũng là, thiếu chút nữa đã quên, ha hả. . . Bất quá, Tiểu Hải, dựa vào ngoại lực, chung quy là có chút không tốt! Tất cả đều phải dựa vào chính mình.” Hải Dũng nói.
“Cái này ta đương nhiên minh bạch, không đến vạn bất đắc dĩ, là Huyết Lang, ta cũng sẽ không cho nó xuất thủ!” Hoàng Hải gật đầu nói.

“Huống chi lần này đi còn có người khác, còn có bốn người cùng giống như ta, chỉ phải cẩn thận một chút, là không có việc gì.” Nhớ tới Chiến Tâm mấy người, Hoàng Hải không khỏi cười nói.
“Được rồi, mọi người về sớm một chút nghỉ ngơi a!” Hải Dũng nói.
Sau đó tất cả mọi người trở lại nghỉ ngơi! Tại hai ngày sau, Hoàng Hải cùng Bạch Vân hai người một mực tu luyện. Nhưng mà đến ngày thứ ba, một thanh âm khiến cho bọn họ bất đắc dĩ ngừng lại!
“Hoàng Hải, Bạch Vân, Khắc Đông. . . Đến phòng viện trưởng một chút!” Một thanh âm vang vọng trên toàn bộ học viện.
“Rốt cục tới rồi?” Hoàng Hải trong lòng nghĩ đến, sau đó cùng Bạch Vân hai người hướng phòng viện trưởng đi đến.
Khi bọn hắn đến, những người khác cũng đã đến đông đủ, sau đó mọi người cùng nhau đi vào.
“Viện trưởng!” Mọi người kêu lên.
“Ân, thời gian qua thật nhanh, đảo mắt một năm thời gian cứ như vậy trôi qua! Ngày hôm nay gọi các ngươi lai, nói vậy các ngươi cũng có chuẩn bị tâm lý! Ngày mai các ngươi sẽ xuất phát đi tới ma thú chi sâm, lần này mang bọn ngươi đi chính là Ni Lặc, các ngươi nhất định phải nghe hắn an bài, biết không? Về phần cái khác ta cũng không có gì nói thêm, hi vọng các ngươi tất cả dẹp bỏ an toàn là việc chính, không nên có lòng tham, tới đó rồi, sẽ có người nói cho các ngươi một ít nhu cầu phải chú ý, ta hi vọng các ngươi sáu người đi, vẫn như cũ có sáu người trở về! Được rồi, các ngươi xuống phía dưới chuẩn bị đi!” Tạp Lý nói xong liền bảo mọi người rời đi!
Nhìn bóng lưng mọi người ly khai, Tạp Lý lắc đầu thở dài một hơi. . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.