Bạn đang đọc Ngũ Thần Đại Lục: Chương Q.1 – Chương 11: Phong Thần Thành
Khi Hoàng Hải đi vào thành không khỏi hoảng sợ! Trong thành người đến kẻ đi, làm cho thiếu niên mới ra khỏi làng này có chút cảm thán, dù sao hắn từ nhỏ sống ở trong làng, tuy rằng lần trước đi qua Phong Tuyết thành, bất quá đó chỉ là một thành nhỏ mà thôi, mà mấy ngày nay hắn để không trễ thời gian, căn bản không ở trong thành đi qua; cho nên đi tới Phong Á đế quốc thủ đô “Phong Thần thành” nhìn thấy đuờng phố náo nhiệt mới bị dọa tới khiếp!
“Đây là ‘ Phong Thần thành ’ sao?” Hoàng Hải có chút không xác định nói ra; nhưng lời hắn vừa thốt ra nhất thời hối hận! Bởi vì nghe nói như thế mọi người không khỏi nhìn về phía hắn, nhãn thần giống như đang nhìn quái vật, điều này làm cho hắn không khỏi mặt đỏ lên, cuối đầu nhanh bỏ đi!
” Thật náo nhiệt a!” Nhìn hàng quán hai bên đường, rồi dừng lại tại nơi đông người, Hoàng Hải không khỏi cảm thán! Hắn dù sao cũng là một tiểu hài tử, chưa bao giờ đi vào thành phố lớn, khi còn ở làng ngay cả thành thị của công quốc cũng chưa từng đi qua! ‘ Phong Tuyết thành ’ là thành thị đầu tiên mà hắn đến, nhưng cũng không dừng lại bao lâu đã rời đi; tới thủ đô Phong Á đế quốc khó tránh khỏi có chút không thích ứng, trên đường tùy lúc có thể thấy được chiến sĩ, còn có một số quý tộc ăn mặc hoa lệ, khiến hắn có chút hoa cả mắt!
“Phong Thần thành” ở hướng tây bắc Phong Á đế quốc, bên ngoài có tứ đại chủ thành vây quanh, tứ đại chủ thành phân biệt là: “Họ Đông Phương ‘ Phong Dương thành ’, phương tây ‘ Nguyệt Phong thành ’, phía nam ‘ Phong Dực thành ’ cùng phương bắc ‘ Phong Sư thành ’. Tứ đại chủ thành tồn tại như vậy thì hai đại đế quốc khác muốn đánh Phong Á đế quốc sẽ gặp rất nhiều phiền phức; tứ đại chủ thành như thiết đồng phòng ngự bảo vệ thủ đô ‘ Phong Thần thành ’ của Phong Á đế quốc.
Theo truyền thuyết thì ” Phong Thần thành” là gia hương của Phong Á đế quốc khai quốc hoàng đế “Phong Nguyệt”, theo truyền thuyết “Phong Nguyệt” đạt được cửu giai pháp thánh thực lực cùng hai vị bằng hữu khi hỗn loạn trên đại lục xông ra một mảnh thiên địa; bởi vì ba người đều là phong hệ, bởi vậy thành lập “Phong Á đế quốc” ! Tại 30 năm sau Phong Á đế quốc thành lập, Phong Nguyệt nhuờng ngôi cho con, hắn cùng ba người bằng hữu không xuất hiện nửa; có người nói bọn họ ba người đạt được “Thần cấp ” trong truyền thuyết , sau này hoàng đế thứ ba đem thủ đô sửa tên là “Phong Thần thành” ! Để kỷ niệm bọn họ ba người, nhưng cũng có khả năng chấn áp một ít người chủ ý muốn đánh phá đế quốc!
Phong Á đế quốc tồn tại hai vạn năm, tuy rằng bên ngoài chỉ có hai vị cửu giai pháp thánh long ma pháp sư, một vị long kỵ sĩ thực lực; nhưng ai cũng có thể đều biết tại hỗn loạn đại lục thành lập 2 vạn năm mà bất bại đế quốc thâm sâu chừng nào a!
Nhìn sắc trời một chút, Hoàng Hải có chút đói bụng; “Trước tiên tìm một chỗ ăn no, sau đó tìm người hỏi một chút vị trí Phong Á học viện, nếu không, không biết lúc nào mới tìm được!” Ngay lập tức Hoàng Hải tìm đến ” Tưởng bất lai ” tửu lâu thì ngừng lại, thấy tên tửu lâu Hoàng Hải không khỏi có chút quái lên, sau đó đi vào; vốn với tuổi của Hoàng Hải không thể tiến nhập tửu lâu loại này, nhưng vóc dáng của Hoàng Hải cùng niên kỉ thực sự không phù hợp, hắn lớn lên rất nhanh, không được muời tuổi ột thước sáu; ở trong rừng rậm hôn mê vài ngày, tỉnh lại thì dường như cao hơn một ít, thoạt nhìn cũng thành thục rất nhiều, hiện tại đại khái một thước bảy a; đây cũng là vì sao Bỉ Đắc bọn họ nghe được Hoàng Hải là học sinh Phong Á học viện thì kinh ngạc!
Đi lên lầu hai, tìm một bàn cận cửa sổ ngồi xuống, bây giờ còn không tới buổi trưa nên cũng ít người, Hoàng Hải tùy tiện chọn một vài món, sau đó quay sang **** tiểu nhị hỏi: “Tiểu ca, ta muốn hỏi thăm ngươi một địa phương!” Nói xong trên tay xuất hiện một mai ngân tệ, thấy ngân tệ tiểu nhị nhất thời tinh thần tỉnh táo, “Khách quan, ngươi có chuyện gì có thể hỏi, tại đây ‘ Phong Thần thành ’ không có chuyện gì ta không biết!” Điếm tiểu nhị bắt đầu nói.
Nghe xong xung quanh vùng lông mày Hoàng Hải không khỏi nhíu lại, “Được rồi, ta muốn biết ‘ Phong Á học viện ’ đi như thế nào, lúc nào khai giảng, về phần cái khác ta tạm thời không muốn biết!” Hoàng Hải nói ra mục đích của hắn.
Nghe xong hắn nói **** tiểu nhị nhìn về phía Hoàng Hải không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: “Khách quan, ngài không phải là người địa phương hả?”
“Đúng vậy, ta mới từ địa phương khác tới.” Hoàng Hải nói.
“Nga, vậy khó trách! Phong Á học viện tại hướng phía nam thành, từ đây nhắm hướng nam thẳng tuốt một đường là tới, kỳ thực cũng không phải cái gì khó tìm, chỉ cần người của đế quốc là biết, nếu như ngài tìm không được thì tùy tiện tìm người nào đó mà hỏi!” Điếm tiểu nhị hồi đáp.
“Ân, ta đã biết, còn chừng nào thì khai giảng?” Hoàng Hải gật đầu, hỏi tiếp. Hắn lo lắng sợ mình nhớ lầm!
“Khách quan. Học viện ngày mốt là khai giảng!” Điếm tiểu nhị cười hồi đáp.
“Được rồi, ta đã biết, đây là của ngươi; ở đây không còn chuyện của ngươi, ngươi đi đi!” Hoàng Hải cầm trong tay ngân tệ cho hắn, sau đó bảo hắn rời khỏi.
“Được, khách quan ngài từ từ dùng!” Điếm tiểu nhị tiếp nhận ngân tệ hài lòng nói.
“Chờ một chút, tửu lâu các ngươi vì sao gọi Tưởng Bất Lai a?” Hoàng Hải đột nhiên nghĩ về cái tên tửu lâu, hiếu kỳ hỏi.
Vừa định rời khỏi **** tiểu nhị nghe được tiếng kêu của Hoàng Hải không khỏi ngừng lại, nghe vấn đề Hoàng Hải hỏi nhất thời ưỡn ngực nói: “Đây là khách quan không biết ba! Chúng ta đây chính là tửu lâu nổi danh thủ đô, chỉ cần ăn ở tửu lâu chúng ta gì đó ngài sẽ biết vì sao gọi tưởng bất lai! Trước tiên cho ngài… đó chính là ‘ tưởng không đến đều không được ’; được rồi, khách quan, ngươi từ từ dùng có chuyện gì thì gọi!” Nói xong **** tiểu nhị lui xuống.
Nghe **** tiểu nhị nói xong Hoàng Hải có chút sờ không được ý nghĩ!”Tưởng không đến đều không được? Ha hả ~ thật là có ý tứ!” Bây giờ cũng nhanh đến buổi trưa, dần dần người đông lên, thấy nhiều người như vậy Hoàng Hải không chỉ có cảm thán sinh ý thật là tốt, đồng thời cũng đúng như **** tiểu nhị nói cảm thấy hứng thú!
Không lâu sau thức ăn Hoàng Hải gọi đã tới, làm hắn phải bội phục hiệu suất của tửu lâu, thảo nào có nhiều khách như vậy. Hắn bắt đầu ăn, mấy ngày nay chạy đi chưa từng có bửa ăn ngon, xem qua cơm nước không khỏi ngón trỏ đại động, ăn ở đây cơm nước xong Hoàng Hải rốt cục minh bạch vì sao **** tiểu nhị nóit: “Ăn những thứ kia ‘tưởng bất lai đô bất hành’!” Ở đây nhìn qua không có gì đặc thù, nhưng có một loại đặc biệt hương vị, ăn không cảm thấy cảm giác đầy mỡ, vào trong miệng có một loại thanh lương cảm giác, khiến Hoàng Hải phải bội phục sư phó ở đây đích xác lợi hại.
Ăn cơm xong Hoàng Hải không dự định trực tiếp rời khỏi, dù sao bây giờ vừa vặn chính ngọ, cũng không vội mà đi học viện, cho nên hắn ngồi ở đây nghỉ ngơi, nhìn phong cảnh bên ngoài tâm tình cũng trầm tĩnh lại.
Ở mấy bàn chung quanh Hoàng Hải nỗi lên nghị luận, cảm giác quấy rối Hoàng Hải, khiến vùng xung quanh lông mày hắn không khỏi nhíu nhíu, bất quá những lời nói kế tiếp làm Hoàng Hải cảm thấy hứng thú.
“Đại ca, nghe nói bài danh ba hạng đầu Lang đầu ủng binh đoàn cùng Tuyết lãng ủng binh đã đi tới thủ đô!” Một người thanh niên nhỏ gầy ngồi kế bàn Hoàng Hải mở miệng nói.
“Lang đầu ủng binh đoàn? Đó không phải là Bỉ Đắc đại ca ủng binh đoàn của bọn họ sao?” Nghe một đoàn thể như thế Hoàng Hải không khỏi nhớ tới tại Phong Tuyết thành từng có gặp mặt một lần Bỉ Đắc hai người, nếu như không phải chính bọn họ nói thì có khả năng hắn trễ lễ khai giảng của học viện rồi!
“Đúng vậy! Các A cấp ủng binh đoàn khác cũng đều tề tụ, các lưỡng đại đế quốc A cấp ủng binh đoàn khác cũng tới! Xem ra lần này thủ đô có chút náo nhiệt a!” Một người trên mặt có chứa ba trung niên cảm thán nói. Những người này trên người đều mang theo một nguyệt lưọng phối hung (phù hiệu…), Hoàng Hải biết đó là tiêu chí đại biểu ủng binh của bọn họ.
“Đại ca, lần này tựa hồ so năm rồi phiền phức a!” Trong đó một gã nam tử nói.
“Ân, lần này đối thủ một mất một còn của chúng ta Thái Dương ủng binh cũng tới!” Trung niên có chút bất đắc dĩ nói.
“Cái gì?” Những người khác đều có chút kinh ngạc.
“Không sai, năm ngoái bọn họ cũng thành A cấp ủng binh đoàn, lần này sắp hàng bỉ tái bọn họ cũng trở lại!” Trung niên có chút cảm thán nói.
“Đại ca, đội trưởng bọn họ đã trở về sao?” Trong đó một người hỏi.
“Đội trưởng bọn họ sẽ gấp trở về thôi, khả năng buổi chiều ngày hôm nay sẽ đến, các ngươi trở lại nói cho huynh đệ trong đoàn không có việc gì tạm thời không nên đi ra ngoài, chờ đội trưởng bọn họ trở về rồi nói.” Trung niên quay sang bọn họ nói rằng.
“Đại ca, chúng ta sợ gì bọn họ chứ?” Trong đó một tên béo nói.
“Chúng ta không phải sợ bọn họ, ta chỉ là không muốn trước khi đội trưởng chưa trở về rước lấy phiền phức thôi, còn nữa lần này ở Phong Á đế quốc cử hành sắp hàng bỉ tái chúng ta sẽ tham gia, tạm thời không nên cùng bọn họ tranh cãi, tất cả chờ đội trưởng trở về, biết không?” Trung niên quay sang những người khác nói.
“Thế nhưng, đại ca, nếu như ngừơi ta biết tại địa bàn chúng ta bị người bức hiếp không dám xuất môn, vậy sau này chúng ta làm sao hành tẩu hả?” Mập mạp nói rằng.
“Đúng vậy! Đại ca!” Những người khác cũng phụ họa nói.
Trung niên nhân nghe hắn nói xong không khỏi nhíu nhíu đầu mày, nghĩ tới! Một lát sau, “Các ngươi nói cũng đúng, việc này chúng ta phải lập tức trở lại đoàn cùng những người khác thương lượng, đi thôi!” Nói xong đứng lên, “Tiểu nhị, tính tiền!” Một đám người vén màn cấp tốc rời khỏi.
Mà Hoàng Hải nghe xong hắn không khỏi trầm tư đứng lên, những người này nói cái gì sắp hàng bỉ tái khiến Hoàng Hải có điểm cảm thấy hứng thú, hắn đang suy nghĩ có nên gặp bọn Bỉ Đắc hay không, dù sao đó là bằng hữu đầu tiên khi hắn rời làng, mà hai người tính cách như vậy hào sảng, Hoàng Hải nghĩ hai người này là cái loại đáng kết giao.
Bất quá trước tiên Hoàng Hải phải xác định địa chỉ học viện mới được, tính tiền xong Hoàng Hải dựa theo phương hướng **** tiểu nhị nói đi tới, học viện tại thành nam, Hoàng Hải đi nửa canh giờ mới tìm được. Lúc này còn chưa tới thời gian khai giảng, phía trước học viện chỉ có vài người đi qua, cửa chính học viện còn đóng kín, khả năng phải chờ tới ngày khai giảng mới mở a! Hoàng Hải xác định vị trí xong, chọn một tửu **** ở bên cạnh; thầm nghĩ hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, đợi học viện khai giảng với trạng thái tốt nhất.