Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao

Chương 65: Nuôi Ong Tay Áo


Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 65: Nuôi Ong Tay Áo


“Năm 1922
– Điện hạ…!Ngài đừng cố chấp nữa.

Nương nương đã không còn là người của ngài nữa rồi.

– Đức Khải, người đã có kinh nghiệm trong việc phá đám rất nhiều cuộc chia tay mùi mẫn lên tiếng, đưa tay đỡ lấy Hạc Hiên dậy.
– Chàng về đi.

– Nàng quay mặt đi – Trước khi ta xuống tay với chàng.
– Thanh Ca…!- Chàng với lấy tay nàng nhưng bị Đức Khải kéo đi, lùi dần về phía sau.

– Về đi.

– Nàng dứt khoát lên tiếng, cắt đứt mọi tia hi vọng nhỏ nhoi đang nhen nhóm trong lòng chàng – Trước khi ta động lòng với chàng lần nữa.

– Nàng tự nói với bản thân, khóc rưng rức khi chàng bước đi xa dần.

Nàng ngồi thụp xuống, úp mặt vào cánh tay, dặn lòng không được để rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
“Hãy nhớ mục đích của ta không phải để gϊếŧ hại bất cứ ai, ta chỉ muốn hoàn thành lời hứa khi xưa của ta và mẹ, tìm cho ra nửa miếng ngọc bội bị thất lạc kia.

Chỉ cần ta yếu lòng thì kế hoạch cũng sẽ đổ sông đổ bể”, nàng nghĩ.
Trời bắt đầu đổ mưa.

Đám tay sai của Thành Quận Vương cũng vừa đến nơi, giúp nàng đưa Khải Trạch về nhà trọ.

Lúc hắn tỉnh lại, Sơn Lâm đã sai người triệu hắn vào cung.

Hắn đỡ trán ngồi dậy, chợt nhận ra Thanh Ca vẫn còn đang say giấc nồng nên chẳng nỡ đánh thức, chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng trọ.

Lúc hắn đến, Sơn Lâm đang chơi cờ cùng Bùi Thịnh – một tay sai đắc lực khác của hắn.

Thấy Khải Trạch vào, hắn xin phép lui ra, nhường chỗ cho Khải Trạch.


Bùi Thịnh vừa đi, Sơn Lâm đã vội lên tiếng:
– Khải Trạch, vào đây chơi nốt với ta ván cờ.
Hắn gật đầu, lết vào chỗ ngồi.

Trông hắn bầm tím đầy mặt, Sơn Lâm mới có lời hỏi han:
– Xem chừng nhiệm vụ hôm nay có hơi quá sức với ngươi rồi.
– Thuộc hạ đã gϊếŧ được tay đầu bếp như lời ngài dặn.

– Hắn nói, tay di quân Tốt trên bàn cờ lên một nước.
– Nhưng ngươi đã chần chừ.

– Sơn Lâm nói, và quân Mã của hắn chiếm trọn vị trí quân Tốt ban nãy của Khải Trạch – Vì sao vậy?
– Vì thuộc hạ đường đường chính gϊếŧ hắn, chứ không phải dùng thủ đoạn để làm điều đó.

– Hắn đưa quân xe qua sông, chiếu Tướng đối thủ.
– Ta không cần biết ngươi làm cách nào, chỉ cần biết kết quả ra sao.

Không gϊếŧ được Tuệ Vương đã là thất bại rồi, Khải Trạch à.

– Hắn dịch quân Sĩ chéo xuống dưới, chặn đường chiếu của Khải Trạch – Ta luôn đánh giá ngươi cao hơn Bùi Thịnh.

Ngươi làm việc có quy củ, nề nếp, không vì tình riêng mà ảnh hưởng đến việc chung.

Đó là lí do ta cho ngươi nằm vùng ở kinh đô, theo dõi mọi động tĩnh của Tuệ Vương.

Ta sai ngươi bắt cóc chính thê của hắn, ngươi lại do dự không làm.

Ta bảo ngươi gϊếŧ cô ta đi, ngươi lại đem cô ta về doanh trại, van xin ta giữ lại mạng cho cô ta.

Đến bây giờ ta mới biết, ngươi làm việc quá cảm tính.
– Nhưng chẳng phải muội ấy đã chứng minh bản thân xứng đáng với niềm tin của ngài sao? Nàng ấy suýt chút nữa đã lấy mạng của Tuệ Vương.

– Khải Trạch bình tĩnh đáp lại và quân Pháo trên bàn cờ của hắn đã sang đến bờ bên kia.
– Ngươi nên nhớ, ta cho cô ta một cơ hội là vì ngươi, chứ không phải vì ta tin cô ta.

Khải Trạch à, – Sơn Lâm nhìn thẳng vào mắt Khải Trạch – Ngươi là bằng hữu tốt nhất mà ta có, nhưng cũng đừng vì thế mà làm càn.

Ta muốn ngươi, hoặc là cùng Thanh Ca tiêu diệt Tuệ Vương, hoặc là tự tay gϊếŧ chết cô ta.

Ngươi làm được không?
– Chỉ cần Thanh Ca không phải chết, điều gì thuộc hạ cũng dám làm.

– Hắn nói, đồng thời kết thúc ván cờ ở nước đi Mã lồng Mã, khiến Sơn Lâm phải thua tâm phục khẩu phục.
– Nước đi hay lắm.

– Sơn Lâm vỗ tay khen ngợi – Ta rất trông chờ vào ngươi, Khải Trạch.
– Vậy còn chuyện của Vũ Thuận, ngài định như thế nào? – Hắn chuyển sang chủ đề khác, dường như không còn muốn nhắc đến Thanh Ca hay bất kì ai khác liên quan đến nàng.
– Chuyện ấy đã có Bùi Thịnh lo, ngươi không cần bận tâm.

Nói là vậy nhưng Khải Trạch thừa biết, Sơn Lâm đang có tính toán của riêng hắn.

Khải Trạch còn nhớ, năm mười sáu tuổi, hắn vô tình chạm mặt Sơn Lâm, lúc bấy giờ đang là tướng soái của doanh trại Lam Thành, và được hắn nhận làm thị vệ thân cận.

Từ một kẻ ăn xin không nơi nương tựa, Khải Trạch dần trở thành tay sai đắc lực của Sơn Lâm.

Chủ tử của hắn đứng ngoài ánh sáng, anh dũng cùng quân đội chống thù trong giặc ngoài.


Hắn lén lút hoạt động trong bóng tối, thay chủ tử mình hành đạo.

Hắn đã từng rất tôn thờ Sơn Lâm vì những hành động “trừ gian diệt bạo” của hắn.

Nhưng càng lớn, hắn càng nhận rõ sự lệch lạc trong suy nghĩ của kẻ bạo chúa này.
Sơn Lâm, hắn yêu ngôi vương hơn cả tính mạng mình.

Hắn xông pha, gϊếŧ hàng trăm tướng sĩ trên trận mạc, không biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh chỉ để chứng minh bản thân hắn xứng đáng với ngôi vị.

Giỏi là thế nhưng hắn tàn bạo vô cùng.

Tất cả những ai đã từng buông lời xúc phạm đều bị hắn mang ra hành xác, không có ngoại lệ.

Sống với hắn nhiều năm như vậy, Khải Trạch chẳng lạ gì cảnh cứ cách một ngày lại có hai, ba tướng sĩ bị đem đi thiêu sống chỉ vì lỡ nói lời không hay về Sơn Lâm.

Khải Trạch còn sống yên ổn đến tận bây giờ có lẽ cũng là phúc bảy đời của hắn.
Khải Trạch chưa từng mong ở cạnh một kẻ hung bạo như Sơn Lâm.

Nhưng hắn thực sự không muốn biến mình trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa.

Đợi sau khi Sơn Lâm lên ngôi, hắn sẽ giã từ cuộc chiến tranh quyền đoạt vị để trở về cố hương, cùng Thanh Ca sống một đời bình yên, vô lo vô nghĩ.

Muốn được như thế, trước tiên hắn phải xử lí cho xong Tuệ Vương mới có thể giữ được mạng cho nàng.

Vừa hay, Sơn Lâm có một vị khách đặc biệt ghé thăm, đồng thời cũng đem đến cho hắn một tin vui.
– Cho vào đi.
Sơn Lâm nói và tì nữ mở cửa điện.

Người bước vào là một nữ nhân trong bộ trang phục thường ngày giản dị, không phấn son, không trang sức nhưng vẫn giữ bộ dạng kênh kiệu như thể nàng ta là một Vương phi thân phận cao quý.

Không sai, nàng ta chính là Ái Châu.
– Tuệ Vương phi.

– Khải Trạch rời chỗ, kính cẩn hành lễ.
– A, quả là một bất ngờ.

– Sơn Lâm ngạc nhiên, niềm nở chào đón Ái Châu.
– Thành Quận Vương.

– Nàng ta gật đầu đáp lại.


Không đợi Sơn Lâm phải mở lời, Ái Châu ngồi ngay vào bàn, đối diện với hắn.

Yên vị trên ghế rồi, nàng ta mới lên tiếng – Ta đến gặp Thành Quận Vương là có chuyện cần nói.
– Cứ tự nhiên.

– Ta mới lên chức Vương phi chưa được lâu, cũng không biết rõ chuyện triều chính ra sao.

Nhưng có vẻ ngài và phu quân ta không được hòa thuận với nhau lắm, có đúng không?
– Ta không nghĩ giữa ta và Tuệ Vương có hiềm khích gì để cô phải nói vậy.

– Sơn Lâm vẫn giả đò.
– Thôi, ngài cũng không cần phải giả vờ nữa.

Ta biết ngài có cùng một mục đích với ta, đó là tiêu diệt Tuệ Vương.

Thế nên hãy cứ thẳng thắn với ta, dừng lòng vòng như thế.
Khải Trạch giật mình, tự bấm vào đầu ngón tay hai, ba lần để chắc chắn rằng bản thân không nghe lầm.

“Một nữ nhân khao khát tình yêu từ Tuệ Vương nay lại sẵn sàng bán đứng hắn? Nàng ta có vấn đề về thần kinh không?”.

Nhưng câu trả lời là không.

Ái Châu đang vô cùng tỉnh táo và chắc chắn về quyết định này của mình.

Nàng ta kiên định nhìn về phía Sơn Lâm, khiến hắn có hơi chột dạ, đành phải đáp vội:
– Cô hãy cứ bình tĩnh.

– Ta không thấy bản thân có gì kích động để Thành Quận Vương phải nói như vậy.

– Nàng ta dứt khoát khẳng định – Ta nói ta muốn hợp tác với ngài để tiêu diệt Tuệ Vương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.