Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 62: Quyến Luyến Không Rời
“Năm 1922
Kế hoạch của Thanh Ca và Khải Trạch, vốn dĩ đã bị Hạc Hiên nhìn thấu từ đầu.
Kể từ lúc Đức Khải hồi phủ ngay trong đêm và Thành Quận Vương đang trên đường về kinh đô, chàng đã đoán được đôi phần về hành động tiếp theo của hai người họ.
Có vẻ như Thành Quận Vương đang muốn điều tra về tên đầu bếp chột mắt ở tửu lầu, nên mới cho cả Khải Trạch và Thanh Ca đến đây, theo sát động tĩnh của hắn.
Nàng thì giả làm kĩ nữ, thế chỗ cho một người khác trong tửu lầu.
Còn Khải Trạch, vốn dĩ đã giống một công tử ăn chơi, nên chẳng cần hóa trang là bao.
Nói thật, hắn chẳng ưa gì cái kể hoạch “trà trộn vào tửu lầu” này của nàng.
Trước khi đi, hắn còn cằn nhằn:
– Muội vờ làm kĩ nữ, tiếp cận bao nhiêu nam nhân không đứng đắn, sao ta có thể nhắm mắt làm ngơ được?
– Không sao đâu.
– Nàng dịu dàng trấn an hắn – Hơn nữa, Tuệ Vương có lẽ sẽ đến tửu lầu điều tra, chẳng phải đây là cơ hội tốt nhất để ám sát Tuệ Vương sao?
Nói là thế chứ nàng chẳng những không xuống tay được với chàng mà còn bị chàng vờn cho suốt từ lúc đặt chân vào tửu lầu.
– Nàng và Khải Trạch đến tìm tên đầu bếp kia để làm gì? – Chàng hỏi, trong khi vẫn còn đang bế nàng trên tay, đi theo tú bà về phòng.
– Chẳng phải ngài cũng đến đây vì hắn sao? – Nàng đáp lại, gương mặt có chút không thoải mái.
– Nàng có biết Thành Quận Vương có liên quan đến vụ thảm sát năm ấy ở làng Thiệu không?
Nàng im lặng chẳng đáp, chàng cũng hiểu vì sao nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ.
– Ta biết nàng đang có kế hoạch của riêng mình, …!- Chàng nói – …!nhưng những chuyện nguy hiểm như thế này, ta tuyệt đối không để nàng tham gia vào.
Chàng vừa dứt lời, tú bà cũng dẫn chàng đến nơi, đon đả nói:
– Công tử, mời vào.
Tiểu Thanh à,…!- Bà quay sang nói với nàng – Hầu hạ vị công tử này cho chu đáo đấy nhé!
Nói rồi, bà ta phe phẩy cái quạt, tiện tay đóng sầm cửa lại, để cặp uyên ương có thời gian tâm sự, chuyện trò cùng nhau.
Lúc này, chàng mới để Thanh Ca xuống giường, tay gỡ cái mạng che mặt của nàng.
Nàng ngượng ngùng quay đi, hai má chẳng mấy chốc đã đỏ bừng như trái cà chua chín.
Dù đã từng là phu thê nhưng nàng vẫn chưa quen với cảm giác gần gũi chàng ở một khoảng cách ngắn như vậy.
– Chàng…!định làm gì? – Nàng lắp bắp khi thấy chàng ghé sát mặt mình.
– Nàng nghĩ ta định làm gì?
Chàng không có ý định dừng lại mà tiếp tục lấn tới, khiến nàng sợ hãi lùi về phía sau, lưng chạm vào thành giường.
Chợt, ở bên ngoài vang lên tiếng gọi í ới của tú bà, hình như là đang cố thuyết phục ai đó dừng bước:
– Công tử, xin ngài đừng làm như thế! Tiểu Thanh và vị công tử kia đang ở bên trong, ngài không được tự ý xông vào đâu!
– Cút ra! – Vị nam nhân kia gào lên, giọng điệu có vẻ tức tối lắm.
Chẳng cần phải nghe lần thứ hai, nàng cũng đoán ra được kẻ đang làm loạn ngoài kia chính là Khải Trạch.
Nàng có đôi chút lo sợ, liền khẽ thì thầm với chàng:
– Chàng đi ra đi, để người khác nhìn thấy thì không hay đâu.
– Đã có gan đặt chân vào tửu lầu, còn sợ bị kẻ khác nhìn thấy sao?
Chàng tiện tay tháo đai lưng, ghì chặt nàng xuống giường.
Khải Trạch đạp cửa xông vào cũng là lúc chàng hạ thấp người, hôn lên hõm vai nàng.
Hắn bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tức tối không chịu được, vung chân đạp phăng cái bình sứ gần đó xuống đất, vỡ tan tành.
– Hạc Hiên, tại sao ngươi dám làm vậy với Thanh Ca?
Chàng chưa vội ngẩng lên, còn tiếp tục hôn vào má nàng một cái như để chọc tức Khải Trạch.
Nàng ngượng chín mặt, hai bên má nóng phừng lên, chỉ biết nhắm mắt mỗi khi chàng có cử chỉ thân mật với mình.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó.
Lúc bấy giờ, chàng mới chịu ngẩng đầu, từ tốn đáp lại:
– Đây là chỗ riêng tư của ta và Tiểu Thanh, không thích hợp cho người ngoài.
– Tiểu Thanh cái con khỉ mốc! – Hắn tức sôi máu, lồng lộn lật tung cả cái bàn lên, rơi hết cả bộ ấm chén xuống sàn.
Chỉ khi tú bà dẫn vài tên gia đinh cao to lực lưỡng đến trấn áp, hắn mới phải dừng lại mọi hành động quấy phá của mình mà rời khỏi phòng trong tức tối.
– Điên rồi, điên hết rồi! – Hắn hét lên – Trả lại Thanh Ca cho ta!
Hắn muốn xông vào, đấm cho Hạc Hiên vài nhát nhưng bị đám tay sai đô con của tú bà cản lại.
Bất quá, hắn xuất vài chiêu võ ra khống chế nhưng bọn chúng chẳng xi nhê gì, ngược lại còn tẩn cho hắn một trận.
Sau cùng, chỉ có chàng ở trong phòng là giữ được vẻ bình tĩnh vốn có của mình.
– Nghe ta này.
– Mặt chàng đanh lại, không còn nét bỡn cợt, nửa đùa nửa thật như ban nãy – Dù là vì bất kì lí do gì thì cũng phải suy nghĩ cho an toàn của bản thân trước, không được hành xử bất cẩn như hôm nay nữa.
Nếu như bị nam nhân khác nhìn trúng nàng trong bộ dạng thế này thì đến cả Khải Trạch cũng khó có thể bảo vệ nàng.
– Ta chỉ cư xử như vậy…!vì ta biết đó là chàng mà thôi.
– Nàng lí nhí.
– Vậy thì ta yên tâm rồi.
– Chàng nhẹ nhàng đáp lại, khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Nàng mơ màng nhìn theo khuôn mặt anh tuấn của chàng mà chẳng biết, chàng đã trói hai tay nàng với thành giường từ bao giờ.
Chỉ khi chàng đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, nàng mới biết chàng đã làm gì với đôi tay của mình.
– Chàng làm gì thế này? Thả ta ra! – Nàng vùng vẫy nhưng hai tay bị trói lại ở quá xa, không thể tự cởi nút được.
Bất lực, nàng kêu lên – Điện hạ, cởi trói cho ta.
– Ta xin lỗi.
– Chàng lắc đầu – Ta sẽ không để nàng dấn thân vào nguy hiểm.
– Hạc Hiên! – Nàng gọi tên chàng bằng giọng thảm thiết vô cùng – Chàng không biết tên đầu bếp kia quan trọng đến thế nào đâu! Đừng trói ta ở đây mà…
– Nhưng đối với ta, nàng quan trọng hơn gấp vạn lần! – Chàng giật giọng, dọa nàng đến tái xanh mặt – Xin hãy ở lại đây, Khải Trạch sẽ quay về đón nàng.
– Tại sao lại là Khải Trạch mà không phải chàng?
Nàng nghẹn ngào đáp lại, một vài giọt lệ khẽ vương trên khóe mi.
Đó vốn dĩ chẳng phải là một câu hỏi khi cả hai đều đã biết trước câu trả lời, mà chỉ như một lời cảm thán, xót thương cho thân phận của chính nàng.
Chàng chẳng nỡ nhìn nàng rơi lệ, đành quay lại, đưa tay gạt nước mắt cho nàng.
Chàng vén tóc mai của nàng ra sau tai, miệng nói nhỏ:
– Nàng quay về bên ta là điều không thể, không phải vì ta đã có người khác ở bên, mà là vì ta không còn đủ khả năng lo cho nàng một đời an yên nữa.
Xin hãy hiểu cho ta.Nói rồi, chàng dứt khoát rời đi, mặc cho nàng ở trong vẫn luôn miệng gào tên chàng.
Nàng tức mình giật mạnh tay, cốt là để sợi dây bung ra.
Nhưng Thanh Ca càng giằng mạnh, nút thắt càng siết chặt, rốt cuộc vẫn phải chịu thua trước những tính toán của chàng.