Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 56: Mùa Đông Không Lạnh
“Năm 1922
Thanh Ca đứng lặng bên hiên nhà, chìa tay đón từng bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Khải Trạch từ sau bước tới, tháo chiếc áo choàng lông của mình khoác lên vai nàng.
– Trời lạnh rồi, vào nhà thôi.
Muội còn đứng đây làm gì?
– Huynh không thấy những bông tuyết này đẹp sao? – Nàng khẽ hỏi.
– Thôi nào, nghe ta vào trong đi.
– Hắn xoay vai nàng, đẩy nàng vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Hôm nay hắn đặc biệt căn dặn đầu bếp làm món thịt hầm Bạch Dương để tẩm bổ sức khỏe nên chẳng đợi đến giữa trưa, hắn đã bắt nàng ngồi vào bàn ăn:
– Thanh Ca, ăn chút thịt này lấy lại sức.
Dạo này ta thấy muội gầy đi nhiều lắm.
– Sao lại bắt ta ăn sớm như vậy? Đã đến giờ ăn đâu? – Nàng ngơ ngác quay ngang liếc dọc, cốt là để hỏi tội hắn.
Nhưng hắn cứ dẻo miệng dỗ dành:
– Ăn sớm một chút thì có chết ai đâu nào? Đồ ăn để nguội thì sẽ không ngon nữa.Nói rồi hắn kéo ghế, ngồi ngay bên cạnh nàng.
Hắn thì gắp lia lịa vào bát cho Thanh Ca, còn nàng thì e dè chẳng dám ăn.
Hỏi ra mới biết, bụng dạ nàng rất kị những món như thịt hầm.
Vì thế, công sức chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để bồi bổ cho nàng của hắn coi như đổ sông đổ bể.
– Từ bé ta đã không ăn được đồ hầm, huynh thông cảm.
– Nàng gác đũa, vô tình nhìn thấy vẻ mặt có chút thẫn thờ của Khải Trạch liền quay sang hỏi – Huynh sao thế?
– À…!không.
– Hắn chối – Vậy để ta bảo nhà bếp làm món khác cho muội.
Hắn lúng túng đứng dậy, rời phòng trong giây lát.
Nàng nhún vai nhìn hắn, lắc đầu khó hiểu.
*- Ta không mặc y phục màu xanh! Đem đốt hết đi!
Mặt trời vừa ló rạng cũng là lúc Tuệ Vương phi Ái Châu la hét ỏm tỏi, tiếng hét như xé toạc cả một bầu không gian yên tĩnh trong phủ.
Gia nhân lũ lượt chạy đến, người thì gom hết mớ quần áo đem đi, kẻ thì ở bên rót trà, hầu hạ Ái Châu, cốt là để nàng ta nguôi giận.
Nhưng đâu dễ gì làm hài lòng được một người khó tính như nàng ta.
Vừa uống trà, Ái Châu vừa mắng nhiếc Xuân Kỳ:
– Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được mua bất kì thứ đồ nào có màu xanh về phủ.
Mạc Thanh Ca thích màu xanh không có nghĩa là ta phải mặc đồ giống ả ta.
– Nhưng bẩm nương nương, đây là mẫu áo mới nhất của kinh đô, chưa có nữ nhân nào sở hữu được.
Xuân Kỳ đã phải ghé qua rất nhiều tiệm mới tìm được, không lẽ người…!- Xuân Kỳ vội vàng phân trần.
– Im miệng.
– Nàng ta quát – Còn nói thêm một câu nữa thì ta sẽ dùng gia pháp trừng trị ngươi.
Đến lúc đấy, cả Tuệ Vương cũng không cứu được cái mạng quèn này của ngươi đâu, Xuân Kỳ.Nàng ta tính nết khó ưa, chuyện ấy thì Xuân Kỳ chẳng lạ gì.
Nhưng cô không ngờ có một ngày, Ái Châu lại đổi thay, coi thường ba chữ “tình tỷ muội” mà cô và nàng ta đã có với nhau trong suốt hơn mười năm dài gắn bó.
Nàng ta lộng quyền, vô phép vô tắc, chỉ biết dựa hơi Tuệ Vương để bắt nạt gia nhân trong phủ.
Đến bây giờ thì Xuân Kỳ cũng chẳng còn mặn mà với người tỷ muội này nữa mà đã bắt đầu phản ứng, chống đối Ái Châu ra mặt.
Những gia nhân trong phủ lần lượt chia làm hai phe: một bên thì ủng hộ Xuân Kỳ, đòi đả đảo Vương phi Ái Châu, bên còn lại thì chỉ biết sống cho yên phận, tách biệt hoàn toàn khỏi mớ rắc rối mang tên chủ tớ này.
– Vương phi, người đừng có mà vô lý.
Chúng nô tì cũng là con người, chứ không phải súc vật mà người thích mắng thì mắng, thích chửi là chửi.
– Xuân Kỳ uất ức phản pháo, làm Ái Châu rất đỗi ngạc nhiên.
Nàng ta không ngờ, hiền lành như Xuân Kỳ mà cũng có lúc dám lớn tiếng với chủ tử mình như vậy.
Nàng ta liếc nhìn cô một lượt rồi ngang ngược đáp lại:
– Ngươi nghĩ mình là ai mà dám to tiếng với ta? Đừng tưởng có Tuệ Vương chống lưng mà ngươi muốn làm gì thì làm.
Ta mới là Tuệ Vương phi ở đây, không phải ngươi.
Vì thế, biết điều mà xin lỗi đi.
Đừng để ta nổi nóng.
– Trên đời này, chỉ có Thanh Ca nương nương mới xứng đáng làm Tuệ Vương phi, không phải người! – Xuân Kỳ tức giận hét vào mặt Ái Châu.
Nàng ta cả giận mất khôn, ném luôn tách trà đang còn nóng về phía Xuân Kỳ, suýt chút nữa đã khiến cô bỏng cả nửa mặt nếu như Tuệ Vương không kịp thời xuất hiện, lấy tay đỡ cho Xuân Kỳ.
– Chàng…!chàng về từ khi nào?
Ái Châu từ giận dữ chuyển sang ngạc nhiên, quên mất bản thân đang bực tức vì chuyện gì.
– Ta chỉ mới đi có mấy ngày mà cô đã làm loạn cả phủ lên.
– Chàng cằn nhằn, đưa tay đỡ Xuân Kỳ dậy.
– Điện hạ, ngài không sao chứ? – Xuân Kỳ sốt sắng nhìn bàn tay dính đầy trà nóng của chàng, vội vàng lấy khăn thấm bớt nước.
– Ta không sao.
– Chàng xua tay, đoạn quay sang nói với Ái Châu – Cô vì không thích cái áo choàng kia nên mới mắng Xuân Kỳ phải không?
– Sao…!chàng biết? – Mắt nàng ta sáng lên, trên miệng nở nụ cười tươi rói.
Chàng thở dài:
– Các ngươi không cần tìm mua áo choàng nữa.
Ta đã mua riêng cho Vương phi rồi.Nói rồi, chàng tháo bọc vải, rũ chiếc áo choàng nhung màu hồng phấn ra, choàng lên vai cho Ái Châu.
Nàng ta nhìn chiếc áo xinh đẹp khoác trên người mình mà không khỏi bật cười hạnh phúc.
Nàng ta vòng tay ôm lấy cổ chàng, ghé sát tai chàng thì thầm:
– Cảm ơn chàng, thiếp thích lắm!
Thấy điệu bộ hí hửng của nàng ta, Xuân Kỳ giận Tuệ Vương lắm.
Vừa hay, chàng lại hẹn cô vào thư phòng có việc, cô chẳng nể nang gì mà trách móc chủ tử của mình:
– Điện hạ, sao ngài lại tặng áo cho Ái Châu nương nương?
– Dù gì, Ái Châu cũng là Vương phi, ta không thể chỉ vì chuyện tình cảm cá nhân mà đối xử tệ bạc với nàng ta.
– Nhưng mà,…!- Xuân Kỳ định bật lại nhưng chợt nhận ra bản thân chẳng có lí do gì để phản bác nên đành im bặt.
– Ái Châu mà không nguôi giận thì ta cũng không chắc ngươi còn nguyên vẹn để vào đây nói chuyện với ta đâu.
Chàng nhắc lại chuyện ban nãy khiến Xuân Kỳ có chút ngại ngùng.
Đúng là nếu chủ tử không về kịp thì dung nhan của cô cũng bị tách trà nóng kia hủy hoại.
Bất chợt, cô nhớ lại bàn tay của chàng vì cứu cô mà bị bỏng, liền lôi ra lọ thuốc, xin được thoa thuốc cho chủ tử.
Chàng gật đầu, đưa bàn tay đang phồng rộp lên cho Xuân Kỳ.
Cô xót xa chấm thuốc lên vết thương, miệng không khỏi lẩm bẩm:
– Đều là tại Xuân Kỳ ngang ngược, khiến ngài bị thương nặng…
– Xuân Kỳ, ngươi nói gì thế? – Chàng mở miệng hỏi, dù cho bản thân đã nghe thấy tất thảy những lời này của cô.
– Điện hạ…!- Xuân Kỳ e dè lên tiếng – Có phải Xuân Kỳ tùy tiện quá không?
Chàng bật cười nhìn cô:
– Sao lại hỏi về chuyện này?
– Xuân Kỳ thấy bản thân thật phiền toái, toàn gây ra phiền phức cho Điện hạ và Thanh Ca nương nương…!- Cô nói, giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
– Ta đã không trách tội gì thì thôi, sao phải suy nghĩ nhiều làm gì? Ngươi cứ thế này, Đức Khải lo lắm đấy.
Nói rồi, chàng lấy ra từ trong túi chiếc khăn tay thêu đôi uyên ương đưa cho Xuân Kỳ.
– Quà Đức Khải tặng ngươi này.
Xuân Kỳ trố mắt ngạc nhiên, bỏ ngay lọ thuốc xuống bàn mà đón lấy chiếc khăn từ tay chàng:
– Ôi đẹp quá! Đúng màu tím Xuân Kỳ thích! – Cô nắm chặt nó trong tay, miệng cười mãn nguyện – Thế mà muội cứ tưởng huynh đi làm nhiệm vụ mà quên muội rồi! – Cô ngước lên trần nhà, lẩm bẩm như thể Đức Khải đang ở đây trò chuyện cùng cô.
Nhìn vẻ mặt đầy mơ mộng của Xuân Kỳ, Hạc Hiên thầm mong mọi chuyện sớm kết thúc để cô và Đức Khải có thể về bên nhau, yên bề gia thất.
Trước khi lìa đời, chàng vẫn ước được nhìn thấy cô và hắn mặc hỉ phục, cùng dắt tay nhau vào lễ đường.
Đừng giống như chàng, đến cuối đời cũng không thể cùng người mình yêu bái đường thành thân.