Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 5: Một Đời Cứu Mạng Cả Đời Mang On
“Năm 1922
Khi Thanh Ca thức dậy, Hạc Hiên đã không còn ở chỗ cũ.
Nàng tưởng chàng đã rời đi, bỏ rơi mẹ con nàng trong hang tối nhưng hóa ra, chàng vẫn ở gần đó, chỉ là xa quá mà khuất tầm mắt của nàng.
Nàng thấy Tiểu Thục vẫn ngoan ngoãn ngủ dưới tấm áo choàng mỏng hôm qua chàng khoác cho, liền yên tâm đi ra ngoài.
Trời mới tờ mờ sáng, màn sương đêm vẫn bao phủ cả cửa hang.
Nàng đưa tay gạt sương đi, khẽ gọi chàng:
– Hạc Hiên huynh, huynh đang làm gì vậy?
Nàng vừa dứt lời, chàng cũng bước ra khỏi màn sương dày đặc, một tay cầm theo một cành cây dài gần bằng một sải tay, tay kia vẫn nắm chặt sợi dây nhỏ.
– Ta chỉ tìm đường ra khỏi đây, tiện kiếm vài cành củi.
Cô nương không phiền nếu ta mượn đoản đao của cô nương chứ?
Trước lời đề nghị ấy, nàng ngập ngừng đáp lại:
– Đoản đao này là vật tùy thân, đưa cho huynh e rằng không được tiện cho lắm…
– Ta hiểu, nhưng ta chỉ mượn một lát, xong sẽ trả cho cô ngay.
Nàng đắn đo một hồi mới rút vũ khí tự vệ duy nhất của mình ra đưa cho chàng, miệng không quên nhắc nhở:
– Mong huynh sẽ hoàn trả lại cho ta thật sớm.
Chàng mỉm cười đáp lại rồi cầm theo cành cây vào hang, bắt đầu dùng đoản đao vót cho thật gọn.
Lưu lạc trong dân gian bao lâu, nàng vừa nhìn đã biết chàng đang vót cung.
Phải là người thật am hiểu về thứ này mới có thể tạo ra một cây cung từ những cành cây thô ráp.
Hẳn Hạc Hiên cũng nằm trong số đó nên mới tự tin chọn cành cây vừa cong vừa cứng như thế.
– Ta trước giờ chỉ mới nhìn thoáng qua chứ chưa từng được xem một nghệ nhân vót cung bao giờ.
Nay được tận mắt chứng kiến, quả là một điều tốt.
Nhờ có huynh, ta cũng được mở mang tầm mắt.
– Cô nương quá lời, ta cũng chỉ vì bị tước mất vũ khí nên mới phải tự mình làm ra.
– Chàng đáp – Cô đã có đoản đao của riêng mình, ta ít nhất cũng nên có thứ gì đó để phòng thân.
– Huynh nói cũng phải.
– Nàng gật gù – Cơ mà từ hôm qua đến giờ, ta vẫn chưa xưng danh với huynh.
Ta họ Mạc, tên Thanh Ca.
– Ta họ Lăng, tên Hạc Hiên.
– Chàng chầm chậm nhắc lại.
Nàng không nói thêm, chỉ lặng yên ngắm chàng vót cung.
Đoạn, nàng lên tiếng:
– Vậy ta sẽ đánh thức Tiểu Thục.
Trời cũng gần sáng rồi, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nàng nói rồi nhanh chóng bước về chỗ của Tiểu Thục, nhẹ nhàng lay cô bé dậy:
– Tiểu Thục dậy đi nào, trời sáng là chúng ta phải đi khỏi đây, không được ngủ thêm nữa đâu.
Cô bé ban đầu còn hơi ngái ngủ chưa muốn dậy.
Dần dần cũng vì nghe lời nàng mà ngồi hẳn dậy, đưa tay dụi mắt.
– Cha đâu rồi mẹ? – Điều đầu tiên Tiểu Thục hỏi là về người mà cô bé cho là cha của mình.
– Huynh…!Cha đang ngồi ngoài kia.
– Nàng biết mình lỡ lời nên phải tự chỉnh lại, dù cho điều đó khiến nàng rất ngượng.
Tiểu Thục nghe xong thì yên tâm hơn hẳn, khuôn mặt cũng tươi tỉnh hơn trước.
Chỉ chờ mẹ buộc tóc xong cho mình là Tiểu Thục ùa ra ngay chỗ chàng, hào hứng hỏi:
– Cha làm gì vậy? Con xem được không?
– Ta vót cung.
Con có muốn thử không? – Chàng cười hiền, cùng lúc tay vừa buộc xong dây cung liền đưa nó cho Tiểu Thục.
– Đẹp quá, cha ơi.
– Cô bé đón lấy cây cung nhưng vì quá nặng nên phải dùng hai tay để đỡ.
Chàng quay ra phía Tiểu Thục, một tay đỡ cung, một tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thục, giúp cô bé kéo dây ra sau:
– Con cầm chắc như thế này, kéo dây ra sau.
– Chàng vơ lấy cành cây nhỏ gần đó làm tên – Giữ chặt tên như thế này rồi thả ra, tên sẽ bay đến chỗ con ngắm.
Tuy Tiểu Thục còn nhỏ, chưa bắn được xa, nhưng cũng phấn khởi vô cùng.
Cô bé được chàng dạy bảo tận tình thì vui ra mặt, chạy khắp hang khoe khoang với mẹ:
– Mẹ thấy Tiểu Thục giỏi không? Tiểu Thục được cha dạy bắn cung.
Các tỷ muội đồng niên sao sánh được bằng Tiểu Thục chứ.
Nàng bật cười đáp lại:
– Phải rồi, Tiểu Thục khi nào cũng giỏi.
Nhưng giờ trời sắp sáng rồi, Tiểu Thục chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên đường thật sớm nhé.
– Dạ.
– Cô bé nói – Nhưng con muốn cha cõng, được không cha? – Tiểu Thục quay qua nhìn chàng với ánh mắt nài nỉ.
– Tiểu Thục, mẹ đã nói với con thế nào? – Nàng bắt đầu nhăn mặt, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm nghị răn đe cô bé – Không được đòi cha.
Cha đang bị thương, làm sao có thể cõng con được?
Bị mẹ mắng, Tiểu Thục đứng yên một chỗ, thút thít khóc.
Chàng thấy vậy liền bỏ cung xuống, đến bên dỗ dành:
– Ta không cõng, nhưng ta dắt con đi, được không? Nữ nhi khóc là xấu lắm, Tiểu Thục mà còn khóc sẽ bị các tỷ muội cười chê đấy.
– Thật sao? Thế cha có cười con không? – Tiểu Thục lên tiếng, quên mất cả việc vừa bị Thanh Ca mắng.
– Thật.
Ta sẽ không cười con đâu.
– Chàng xoa đầu Tiểu Thục rồi nắm lấy tay cô bé, dắt ra khỏi hang – Đi thế này, Tiểu Thục có thấy thoải mái hơn không?
– Dạ…!có.
– Tiểu Thục bận lau nước mắt mà chậm chạp đáp lời.
Nàng hiểu ý chàng đang cố tình đứng đợi, liền không chần chừ mà xách túi vải lên, bước ra ngoài hang.
Mặt trời dần ló rạng và màn sương đã tan đi gần hết, rất thích hợp cho cả ba để lên đường.
– Đi thôi.
– Nàng lại tươi tỉnh trở lại – Tiểu Thục có muốn cùng nắm tay mẹ không? – Nàng đưa tay ra, chờ đợi cô bé.
Có sự tán thành của cha, Tiểu Thục bắt lấy ngón tay của nàng, tung tăng tiến về phía trước cùng với Hạc Hiên và Thanh Ca.
Nàng đưa mắt nhìn cảnh vật quanh mình.
Đây là lần đầu tiên nàng lạc vào chốn rừng sâu, không khỏi bỡ ngỡ trước những ngọn núi cheo leo, hiểm trở bao quanh mình.
Nhưng chàng thì khác.
Bao năm chàng đánh trận nơi biên cương, không ít lần phải chọn nơi rừng rậm để làm địa điểm trú ẩn nên cũng không còn quá xa lạ với địa hình nơi đây.
Một mình chàng có thể vượt qua vùng núi này dễ dàng, chỉ có điều bên cạnh chàng còn có mẹ con nàng, hơn nữa cả ba đều đang bị truy đuổi.
Thân là một nam nhân, chàng không thể hèn nhát bỏ mặc một nữ nhân chân yếu tay mềm với đứa con còn thơ lâm vào nguy hiểm, nhất là khi nàng đã từng cứu chàng một mạng.
Vì thế, dù có gặp bao nhiêu trắc trở, cả ba cũng buộc phải rời khỏi đây.