Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 24: Lạc Giữa Đêm
“Năm 1922
Thanh Ca gặp Tiểu Thục lần đầu tiên khi cô bé mới chưa được năm tuổi.
Tên thật của cô bé là Hiền Thục vì mẹ cô bé – Lan Hương luôn mong muốn con gái mình trở nên thật hiền dịu và thục nữ nên mới đặt cái tên này cho cô.
Nhưng khi Thanh Ca nhìn thấy dáng hình nhỏ nhắn của Hiền Thục đã ngay lập tức gọi cô bé bằng cái tên thân thương hơn là Tiểu Thục.
Tiểu Thục thường theo mẹ đến đưa cơm cho các cô nương trong đại lao.
Mẹ Tiểu Thục – Lan Hương, tuy cũng bị bắt cóc nhưng được Triệu Hưng ưu ái, giữ lại làm tì nữ hầu hạ.
Hằng ngày, Lan Hương sẽ chuẩn bị cơm và đem xuống dưới đại lao.
Ngoài ra khi có cô nương nào bị ốm hay cảm lạnh, Lan Hương cũng sẽ là người chăm sóc.
Những lần Thanh Ca vượt ngục không thành, bị lũ cai ngục tra tấn dã man, chính Lan Hương đã lén đem thuốc đến, chữa trị vết thương cho nàng.
Nhờ cơ duyên ấy mà Thanh Ca mới quen được Lan Hương.
– Thanh Ca muội, ta có thể nhờ muội một việc được không? – Lan Hương từng hỏi nàng – Ta muốn cùng muội và Tiểu Thục thoát ra khỏi đây.
Ban đầu, nàng còn hơi do dự.
Một thân một mình lo còn chưa xong, liệu nàng có thể đảm bảo an toàn cho cả mẹ con Lan Hương được hay không? Nhưng dù sao, chính Lan Hương là người đã cưu mang lúc nàng trong tình cảnh sống dở chết dở.
Nàng có được tự do thì không đời nào hai mẹ con Lan Hương lại không được.
Nghĩ vậy, nàng đồng ý cứu cả mẹ con Lan Hương ra ngoài.
Tận dụng những cuộc nói chuyện ngắn ngủi, nàng và Lan Hương đã lên kế hoạch chi tiết để vượt ngục.
Nào ngờ ngày hôm ấy, vừa ra đến cổng thì cả ba bị cai ngục phát giác.
Trong một khoảnh khắc, đáy mắt Lan Hương ánh lên những tia hi vọng nhỏ nhoi.
Cô vội vàng dặn dò Thanh Ca:
– Thanh Ca muội, hãy đưa Tiểu Thục ra ngoài, tìm cha cho con bé giúp ta.
Hứa với ta…
– Lan Hương tỷ…!- Nàng bần thần nhìn Lan Hương – Chúng ta sẽ thoát khỏi đây…!Đừng bỏ ta một mình, tỷ…
– Không kịp nữa…!- Lan Hương lắc đầu trong vô vọng, nước mắt nhạt nhòa – Hiền Thục ngoan, sau này hãy coi Thanh Ca như mẹ ruột của con.
Nàng ấy sẽ bảo vệ con, giúp con tìm cha.
Nhớ rõ chưa?
Tiểu Thục còn quá nhỏ để hiểu được mẹ ruột của mình sắp phải hi sinh, liền nhanh nhảu đáp lại:
– Dạ vâng.
Mà, mẹ định đi đâu? Sao mẹ lại khóc rồi?
– Giúp ta.
– Lan Hương không còn kịp đáp lại lời Tiểu Thục, chỉ nói hai chữ đơn giản ấy với nàng, rồi hi sinh thân mình để ngăn cản lũ cai ngục.
Đến bây giờ khi nhớ lại, nàng vẫn còn đau xót vô cùng.
Nàng thương cho Lan Hương hi sinh cả tuổi xuân để sống trong ngục tối, đến khi lìa đời vẫn không được nếm mùi tự do; thương cho Tiểu Thục còn nhỏ, ngây thơ chưa hiểu chuyện, hằng đêm vẫn cứ hỏi nàng về mẹ Lan Hương.
Nhưng Tiểu Thục ít khi đòi mẹ.
Thay vào đó, cô bé muốn được gặp cha hơn.
Có lẽ vì thế mà Tiểu Thục đã nhận Hạc Hiên làm cha ngay từ lần đầu gặp mặt, và cũng là nguyên do chính khiến nàng gắn bó với chàng đến tận bây giờ.
– Nàng nghĩ gì mà đăm chiêu thế? – Chàng thều thào hỏi.
– À, không.
– Nàng vội lắc đầu – Không có gì.
– Này Thanh Ca muội.
– Sau một hồi im lặng, Khải Trạch bắt đầu lên tiếng – Vì sao muội lúc nào cũng khó chịu với ta mà đến khi nói chuyện với hắn lại dịu dàng như vậy? Dù hắn có là Tuệ Vương hay là ai đi chăng nữa thì muội cũng nên công bằng một chút chứ.
– Huynh cũng thật là kì quái.
Nương nương không nhẹ nhàng với phu quân của mình thì lại nhẹ nhàng với huynh chắc? – Đức Khải được thời, bắt đầu chế giễu Khải Trạch.
Thấy bản thân cũng hơi vô lý, Khải Trạch chỉ xì một cái rồi im bặt.
Đêm, từng đợt gió ùa về, lạnh như cắt da cắt thịt.
Nàng ôm chặt lấy Tiểu Thục, giữ ấm cho cô bé.
Hạc Hiên không lạnh, nhưng vẫn nhăn nhó vì vết thương vừa nãy.
Hai người Đức Khải và Khải Trạch thì run lên cầm cập, phải tự ôm lấy đầu gối cho bớt lạnh.
Thành thử ra đã gần qua nửa đêm mà không một ai trong số họ chợp mắt được một lát.
Bỗng, có tiếng động lạ vang lên từ bụi rậm.
Chưa kịp phản ứng, cả năm người đã bị bao vây bởi một toán người lạ mặt.
Hóa ra bọn họ đã sớm rình ở đây từ trước, chờ cho đến khi mọi người ít phòng bị nhất liền trực tiếp tấn công.
Một tên đầu sỏ bước lên, dáng vẻ tự cao, hùng hổ dọa nạt:
– Các người, nộp hết vũ khí ra đây! Nếu không, ta sẽ cho các người chầu Diêm vương hết.
Vì Hạc Hiên còn bị thương, Đức Khải và Khải Trạch nhắm không đánh lại đám người bặm trợn này, đành giao nộp vũ khí.
Sau rồi, hắn cho vài tay sai trói tất cả bọn họ lại, giải về sơn trại.
“Trông thế cũng biết là thổ phỉ”, Khải Trạch thầm nghĩ.
Hắn cho rằng bản thân đã quá sơ suất khi qua đêm ở nơi rừng rú thế này nên giờ đây mới bị lũ thổ phỉ bắt lại.
Một mình hắn thì có thể thoát được, nhưng hắn muốn rời đi cùng với Thanh Ca.
Hơn nữa, hắn đến đây cũng chỉ vì nàng.
Ngộ nhỡ nàng có mệnh hệ gì, hắn có lẽ sẽ ân hận cả đời.
Nghĩ vậy, hắn lại thất thểu đi theo đoàn người về sơn trại, chờ đợi thời cơ để đưa nàng rời khỏi đây.