Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 18: Viên Ngọc Thanh Bảo
Năm 2022
Cô gái từ từ đóng cuốn sổ lại.
Đồng hồ đã điểm mười một giờ hơn, nghĩa là cô chỉ còn chưa đầy một tiếng để di chuyển đến địa điểm đấu giá.
Cô thảy cuốn sổ lên bàn, vội vàng khoác lên mình chiếc áo đen, trùm mũ quá đầu rồi ngắm lại mình trong gương.
Cô muốn chắc chắn rằng sẽ không ai nhận ra cô trong bộ dạng kín đáo này.
“Đi thôi!”, cô tự nhủ.
Sau khi rời khỏi phòng trọ, cô gái rẽ vào một con hẻm nhỏ ẩm ướt.
Nền đất sau mưa nhớp nháp và đầy bùn đất, bắn hết lên chiếc quần kaki đen của cô gái.
Cô gắng vượt qua vũng bùn lớn trước mặt bằng một cú nhảy, rồi lại đi sâu vào trong hẻm.
Bằng manh mối mà Chí Dũng cung cấp, cô nhanh chóng tìm đến lối ra vào của sảnh đấu giá – hay đúng hơn chỉ là một nhà kho rộng lớn được bài trí vô vàn loại đèn treo để đánh lừa thị giác của con người.
Cô gái lấy một hơi thật sâu rồi mạnh dạn đi vào, vượt qua hai tay lính canh trước cửa.
Bọn chúng dòm cô một lượt nhưng cũng không có ý đụng chạm, nên cô cũng không cần phải đề phòng.
Vào đến nơi, cô gái đã bị choáng ngợp bởi những người cùng tham gia buổi đấu giá.
Người thì sẹo chi chít trên mặt, kẻ thì xăm trổ đầy mình, trông ai cũng hung hãn và dữ tợn.
Cô gái phải bình tĩnh lắm mới có thể chen vào giữa đoàn người đông đúc, chiếm ngay vị trí đầu tiên cạnh bục đấu giá.
Những cổ vật tiền triều được trưng bày sẵn trên bục khiến cô có cảm giác vừa lạ vừa quen.
Cô không biết đó là vì cha mẹ cô từng cho cô xem những thứ đồ ấy hay vì chúng thường hay xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng nếu cho cô một tờ giấy trắng, cô có thể phác họa gần hết những món đồ ấy.
Vì mải ngắm nghía từng vật một mà cô quên mất buổi đấu giá đã bắt đầu.
Chỉ khi toàn bộ hệ thống đèn đều đã phụt tắt, cô gái mới nhận thức được điều ấy.
Từ trong cánh gà, Thắng “sẹo” – kẻ chủ trì buổi đấu giá bước ra với cái chân thọt quen thuộc của gã cùng với ánh đèn tiêu điểm sáng chói cả một vùng, trịnh trọng giới thiệu:
– Xin chào! Đã gần bốn năm kể từ khi buổi đấu giá cuối cùng diễn ra và bản thân tôi cũng rất tiếc khi chưa thể tổ chức thêm buổi đấu giá nào cho quý vị.
Bốn năm là quãng thời gian rất dài nhưng lại vừa đủ để tôi có thể sưu tầm nhiều cổ vật quý giá dành riêng cho những quý ông, quý bà đây!
Gã vừa nói, những tay sai quanh gã cũng bắt đầu bưng tráp lên, giới thiệu từng món đồ một.
– Đầu tiên, tôi xin trân trọng giới thiệu: bát gốm sứ nhà Yên! Chiếc bát tuy đẹp đấy, nhưng chẳng là gì cả! – Dứt lời, gã ném cái bát xuống đất, vỡ tan tành.
Số đông vị khách bắt đầu xì xào, còn chưa hiểu mục đích của gã là gì thì Thắng “sẹo” lại tiếp tục cầm món đồ thứ hai lên và giơ ra trước hàng trăm con người trong sảnh – Món đồ thứ hai, chiếc vòng ngọc trai của Vương phi tiền triều.
Nhưng tôi cũng phải nói rằng, nó chẳng đáng một xu nào.
Gã ném chiếc vòng xuống và một vài người xúm lại tranh giành.
Số khác vẫn kiên nhẫn nghe hết bài giới thiệu mới lạ của gã.
– Thắng “sẹo” tôi trước giờ chưa từng buôn bán thứ rẻ tiền có thể mua được ở ngoài chợ như vậy.
– Gã dõng dạc tuyên bố – Hôm nay tôi tổ chức buổi đấu giá này, chỉ để bán duy nhất một bảo vật của Hoàng hậu tiền triều, một viên ngọc dù rẻ mạt, nhưng lại có giá trị bậc nhất trong giới đồ cổ.
Đó là, Thanh Bảo!
Gã lật tấm vải che ra, để lộ một viên ngọc vừa trong xanh, vừa tinh khiết như dòng nước được bọc lại bằng mảnh thủy tinh lấp lánh, vừa có thể cầm được, vừa có thể nhìn thấu qua lớp kính trong suốt.
Cô gái giật nảy mình, dụi mắt liên tục.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ mình được nhìn thấy viên ngọc Thanh Bảo ở chốn xập xệ này.
Trước đây, cô có từng mơ về Thanh Bảo.
Cô nghĩ đó là vì cô thường thấy nó trong phòng trưng bày của cha mẹ, nhưng không được phép chạm vào, nên bản thân mới có những giấc mơ hoang đường như vậy.
Vậy mà giờ đây, thứ từng thuộc về gia đình cô lại nằm trong tay một tên bặm trợn, ngang nhiên bị đem đi đấu giá, quả thật là một cú sốc lớn với cô gái.
Nếu như trước đây, mọi nghi vấn về Thắng “sẹo” chỉ nằm trong suy đoán của cô thì bây giờ, cảnh tượng trước mắt đã chứng tỏ cô không hề sai lầm khi cho rằng, gã có liên quan đến cái chết năm ấy của cha mẹ cô.
Đột nhiên, cô muốn cướp Thanh Bảo.
Đó là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để cảnh cáo Thắng “sẹo” và trả thù gã vì những gì gã đã làm với cha mẹ cô.
Cô từng bước tiến đến, lật đổ cái tráp trên tay Thắng “sẹo” một cách bất ngờ rồi tìm cách đón lấy viên Thanh Bảo trong tay.
Cô gái chưa kịp làm gì thêm thì ánh đèn trên bục vụt tắt, làm cả sảnh đấu giá tối đen như mực.
Cả đám người bên trong bắt đầu chạy loạn như có ma, người người dẫm đạp lên nhau chỉ để tìm ra chút ánh sáng ít ỏi trong sảnh.
Cô gái tưởng bản thân sẽ chết dưới những bàn chân mạnh bạo của lũ bặm trợn thì bỗng một bàn tay nọ xách áo cô lên, kéo cô rời khỏi vùng hỗn loạn.
Nhận ra ý tốt của người kia, cô cũng không dám phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo.
Được một lúc, cả hai phải dừng lại vì hình như phía trước có chướng ngại vật.
Cô đoán là hai tên lính canh ban nãy đang chặn lối ra nên người nọ mới phải ra tay.
Dưới ánh sáng mờ mịt của ngọn đèn đường, cô thấy hai tên to con lần lượt ngã khuỵu xuống nhường đường cho cả hai.
Và thế là, người nọ lại tiếp tục kéo cô đi.
Đến lúc cô ra được đầu hẻm thì người kia cũng biến mất không rõ lí do, và viên ngọc Thanh Bảo trên tay cô cũng vậy.
Lúc này, điện thoại cô gái rung lên.
Cô không vội nghe ngay mà phải đi một đoạn xa khỏi địa điểm đấu giá mới dám nhấc máy.
Đó là điện thoại của Quang Nghị.
– Em đi đâu sao không báo với anh? – Ở phía bên kia đầu dây, Quang Nghị gằn giọng mắng mỏ – Em có biết anh lo đến thế nào không?
– Em đi có việc.
– Cô đáp cộc lốc.
– Một cô gái ra khỏi nhà lúc nửa đêm để làm gì? Em nghĩ em đủ lớn rồi nên có thể làm tất cả mọi thứ mà không cần hỏi ý kiến anh sao?
– Anh nghĩ nếu em hỏi anh, anh sẽ để cho em đi chăng? Anh luôn dùng những buổi tư vấn trị liệu để giám sát cuộc sống của em.
Em chỉ nghe theo lời anh vì em tôn trọng anh, chứ không phải vì em thực sự có vấn đề về thần kinh nên mới phải đi trị liệu.
– Giờ là lúc để em chất vấn anh sao? – Anh nói – Anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
Em không về, anh sẽ đi tìm em.
Nói rồi, Quang Nghị cúp máy.
Cô cũng không có ý định gọi lại nên bỏ vội điện thoại vào túi, lững thững quay lại phòng trọ.
Hiện giờ đã qua nửa đêm, chuyến xe cuối cùng về thành phố cũng đã khởi hành, cô gái chỉ đành nghỉ qua đêm tại khu ngoại ô.
Đến giờ, cảm giác thấp thỏm, sợ hãi trong cô vẫn chưa nguôi đi.
Cô nhớ lại lúc suýt bị người ta đè chết, lúc viên ngọc Thanh Bảo biến mất khỏi tay cô và lúc bàn tay của người nọ xách áo cô lên, kéo ra khỏi ngõ.
Để làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng, cô gái một lần nữa tìm đến cuốn sổ cũ, mong chờ màn đêm sẽ nhanh chóng qua đi.