Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 15: Uy Hiếp
“Năm 1922
Chỉ trong một đêm đã có muôn vàn chuyện không hay xảy ra, khiến của phủ Tuệ vương một phen hú vía.
Vậy mà sáng ngày ra, Thanh Ca – người còn đang mang trọng bệnh đã biến mất khi nào không hay.
Cùng lúc đó, Hoàng hậu cũng cho người truyền chàng vào cung.
Bấy giờ, chàng mới vỡ lẽ ra người Hoàng hậu định tác thành cho Tam hoàng tử Vũ Hoàng là ai.
– Mẫu hậu.
– Chàng hành lễ – Không biết mẫu hậu có chuyện gì muốn căn dặn mà phải đích thân cho người gọi con đến?
– Hiên nhi, đúng giờ lắm.
– Bà nhẹ nhàng đáp – Ngồi đi con.
Đoạn, Khánh Nhã cũng lộ diện, đến bên Hoàng hậu cầm lấy tay bà ta.
Đến lúc này, chàng cũng đoán được lí do Hoàng hậu triệu chàng vào cung hẳn là vì chuyện hôn lễ của chàng và ả ta.
– Hiên nhi, Nhã nhi, ta gọi các con đến đây là muốn thông báo ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ.
Nhưng lần này, Hoàng nhi cũng sẽ nạp thiếp.
Ta định rằng sẽ tổ chức trong cùng một ngày ở hoàng cung, để ai cũng có thể chia vui với các con.
Bà ta vừa dứt lời, Vũ Hoàng đã bước đến, bên cạnh là Thanh Ca – người được chọn để trở thành thiếp thất của y.
Trong khi Hạc Hiên tròn mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt thì Thanh Ca chỉ biết cúi gằm mặt xuống, cùng Vũ Hoàng bước vào chính cung.
– Mẫu hậu, Nhị huynh.
Biết hôm nay, mẫu hậu mời cả huynh và tẩu đến cung nên con cũng muốn giới thiệu ý trung nhân của con, Mạc Thanh Ca.
– Tiện Bì? – Khánh Nhã thốt lên – Lại là con tiện nhân này sao? Mẫu hậu, không thể nào để cho cô ta trở thành thiếp của Tam hoàng tử được!
– Nhã nhi, con nói gì vậy? – Hoàng hậu thất kinh nhìn ả.
– Cô ta từng là tì nữ trong Phạm phủ, ngỗ ngược, ương bướng vô cùng.
Trong lúc con không để ý, cô ta đã bỏ trốn vào rừng.
Nay lại quay về kinh đô, dùng nhan sắc để câu dẫn Tam hoàng tử.
– Có thật là vậy không, Mạc Thanh Ca? – Hoàng hậu đanh giọng, quay ra chất vấn nàng.
Nàng không nao núng mà đáp trả:
– Bẩm Hoàng hậu, đúng là dân nữ từng là tì nữ trong Phạm phủ.
Dân nữ không phủ nhận rằng bản thân rất ngang ngược nhưng cũng vì tiểu thư Phạm Khánh Nhã thường xuyên lôi tì nữ trong phủ để thử từng loại độc mà tiểu thư chế ra.
Vì thế, dân nữ mới phải bỏ trốn.
Đến giờ, cả chàng và Vũ Hoàng mới vỡ lẽ ra phía sau vỏ bọc ngoan hiền, yếu đuối của Khánh Nhã là cả một đống những sở thích dị thường và đáng sợ.
Bị tố cáo trước mặt mẹ nuôi, ả vội vàng quỳ lạy, khóc lóc minh oan:
– Bẩm mẫu hậu, Khánh Nhã chưa từng làm chuyện vô nhân tính như vậy.
Tất cả chỉ là do cô ta tự nghĩ ra, nhằm chia rẽ con với Tuệ vương mà thôi.
Mẫu hậu, xin hãy nghe con!
– Thưa mẫu hậu, con có thể làm chứng.
– Hạc Hiên đứng dậy, đến bên cạnh nàng – Trên tay cô nương, khi nào cũng tụ độc ở đầu ngón, chứng tỏ độc đã ăn sâu vào máu, khoảng từ chín đến mười năm nay, trùng khớp với thời gian Phạm tiểu thư vừa nhắc đến.
Hơn nữa, Thanh Ca cô nương là ân nhân cứu mạng của con, không thể là một người nham hiểm như lời tiểu thư vừa nói.
Bây giờ thì Khánh Nhã không còn gì để chối cãi nữa.
Trước sự chứng kiến của Vũ Hoàng và Hạc Hiên, ả ta ôm chân Hoàng hậu, bắt đầu van xin:
– Mẫu hậu… con biết lỗi rồi… Đúng là con có từng chế độc, nhưng đó là khi con còn ở biên cương.
Từ khi được nhận nuôi làm nghĩa nữ của người, con không hề làm những điều nguy hiểm như vậy nữa.
Thấy nàng ta khóc sưng cả mắt, Hoàng hậu lại mủi lòng xí xóa chuyện cũ:
– Thôi được, chuyện này không truy cứu nữa.
Hoàng nhi, con có còn muốn thay đổi quyết định không?
– Bẩm mẫu hậu, con vẫn muốn lấy Thanh Ca ạ.
– Y khẳng định.
– Vậy được, ta sẽ vẫn tiến hành hôn lễ cho hai con.
Nhưng Thanh Ca cô nương này, ta nghe nói cô hiện giờ vẫn còn ở trong phủ của Hiên nhi.
Tuy chỉ là ân nhân cứu mạng nhưng với vị thế của cô bây giờ hoàn toàn không phù hợp.
Ta sẽ cho người đưa cô vào cung, chuẩn bị mọi thứ trước ngày thành hôn.
Cô đã rõ chưa?
– Dân nữ đã rõ.
– Nàng nhún nhường đáp – Dân nữ chỉ xin một ngày ở lại để tạm biệt mọi người trong phủ, có được không ạ?
– Chiều theo ý cô.
– Hoàng hậu vừa lòng đáp.
Thế rồi, nàng cùng Hạc Hiên hồi phủ.
Trên đường, nàng không hề nói bất cứ điều gì, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài, ngắm nhìn dòng người đông đúc qua lại.
Đợi đến khi chỉ còn nàng và chàng ở một mình trong thư phòng, nàng mới bật khóc thành tiếng.
Nàng vòng tay ôm lấy chàng như một đứa trẻ khát khao sự vỗ về, nức nở nói với chàng:
– Ta sắp gả đi rồi.
– Vì sao không nói với ta? Sáng nay cô rời phủ chỉ vì chuyện này, có phải không? – Chàng không giở giọng trách móc, chỉ nhẹ nhàng hỏi han nàng như bao lần.
– Tam hoàng tử, hắn nói hắn đã bắt cóc Tiểu Thục.
Hắn biết Tiểu Thục chỉ là đứa trẻ ta nhận nuôi nên hắn đòi ta phải lấy hắn mới thả Tiểu Thục ra.
Ta…
– Vậy ra, Tam đệ đứng đằng sau mọi việc.
– Chàng thở dài thườn thượt – Và bây giờ, ta mới biết Tiểu Thục không phải con gái ruột của cô.
Hóa ra, mẹ ruột của Tiểu Thục là Lan Hương – một cô hầu bị Triệu Hưng bắt giữ trong ngục.
Lúc bị bắt đi, Lan Hương đã mang thai được sáu tháng nên cô hạ sinh Tiểu Thục ngay trong đại lao.
Sau này gặp được Thanh Ca, Lan Hương đã vô cùng mến mộ nàng vì ý chí kiên cường, dũng cảm của nàng.
Cô biết mình sẽ không thể thoát khỏi tay Triệu Hưng nên Lan Hương đã cầu xin Thanh Ca đưa Tiểu Thục đi, giúp cô bé tìm cha mình, còn bản thân thì ở lại đánh lạc hướng lũ cai ngục.
Cũng vì thế mà Lan Hương bị đánh chết, còn Thanh Ca và Tiểu Thục phải bỏ chạy trong nước mắt và tủi nhục.
– Nếu ta không thể cứu Tiểu Thục thì ta đã phụ lòng Lan Hương rồi.
– Nàng khóc nấc lên – Nhưng ta không muốn… Không hề muốn…
– Nghe ta nói đây.
– Chàng gỡ tay nàng ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng mà hỏi – Cô không muốn gả cho Tam đệ, đúng không?
Nàng gật vội:
– Ngoài việc đó ra, ta có thể làm tất cả.
– Vậy, gả cho ta, cô đồng ý không?