Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 145: Huyết Thư
Năm 1922
Sơn Lâm lập tức bị trấn giữ.
Ai nấy đều bị bất ngờ trước hành động này của cấm quân, càng thêm ngỡ ngàng khi Hạc Hiên đứng dậy, bình thản tự cởi trói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chàng bước lên bục, bắt chước điệu bộ bắt tay sau lưng của Sơn Lâm, từ tốn lên tiếng:
– Ta nói ta không gϊếŧ người, các vị tin không?
Cả đại điện lặng như tờ.
Chưa ai trong số họ hết bàng hoàng để trả lời chàng.
Bọn họ tin có, ngờ có, nhưng trên hết vẫn bái phục vì tài quân sự của chàng.
Không lâu sau đó, ở góc đại điện vang lên tiếng động lạ.
Một viên gạch trong số rất nhiều viên bỗng nhiên dịch chuyển, để lộ ra một cái lỗ sâu hoắm dẫn xuống dưới mật đạo.
Khải Trạch nhú đầu lên, nhìn quanh một lượt rồi mới trèo hẳn lên.
Đoạn, Thanh Ca cũng xuất hiện và được Khải Trạch cầm tay kéo lên.
Bọn họ cao ngạo bước ra giữa điện, trong tay mỗi người là một thứ đồ quý.
Hắn thì ôm bọc xanh, nàng thì cầm một mảnh giấy mỏng lấm tấm đỏ.
Cả hai đến bên Hạc Hiên, đứng dưới chàng một bậc.
Đầu tiên, Khải Trạch lên tiếng:
– Ta có thể làm chứng cho sự vô tội của Hạc Hiên.
Hắn ta, không đồ sát Vũ phủ.
Lúc cả đại điện xôn xao bàn tán, Khải Trạch đã kịp nhìn xuống chỗ Sơn Lâm.
Hắn thấy chủ tử đang nhìn mình, vẻ ngạc nhiên xen lẫn căm giận đang hiện hữu trên khuôn mặt hốc hác của hắn, làm Khải Trạch bỗng thấy hụt hẫng trong lòng.
Nhưng hắn cũng không vì vẻ mặt này của Sơn Lâm mà nhụt chí.
Hắn tiếp:
– Bởi vì chính ta là kẻ gϊếŧ Vũ Thuận và vợ con của hắn.
Các người có thể ghét ta, nhưng không thể đổ oan cho Hạc Hiên.
Ta trước nay là thuộc hạ thân cận của Sơn Lâm.
Nhưng ta thật sự ngưỡng mộ Hạc Hiên vì bản chất lương thiện của hắn.
Đó là lí do ta đứng ở đây hôm nay để minh oan cho hắn.
Đến giờ thì chẳng ai dám nói thêm tiếng nào.
Bọn họ còn đang sợ sẽ bị kẻ sát nhân hung hãn trước mặt chém cho vài nhát.
– Thứ hai, Hạc Hiên không hề ám sát tiên đế.
– Đến lượt nàng lên tiếng – Ta đang cầm trên tay bức huyết thư của tiên đế được tìm thấy ở Minh Nguyệt cung của Hoàng hậu.
Chàng mở to mắt nhìn nàng.
Nàng gật đầu trấn an rồi tiếp tục:
– Nguyên thư ghi: “Mùa xuân, năm Nhâm Tuất.
Ta bị chuốc thuốc đến đê mê, lúc mơ lúc tỉnh, thần trí không còn được ổn định.
Nhân lúc ghé qua thăm Hoàng hậu, ta viết bức di thư này để làm rõ mọi sự trong suốt thời gian qua.
Việc phế truất Tuệ Vương, ta hoàn toàn không có chủ ý.
Con trai cả của ta, Sơn Lâm đã ép buộc ta phải làm điều đó.
Nó dùng chiến công của mình trong suốt mười hai năm vừa qua để uy hiếp, bắt ta phải nhường ngôi cho nó.
Ta không đồng ý, một mực muốn khôi phục chức tước cho con trai thứ hai là Hạc Hiên, nhưng Sơn Lâm không chịu.
Nó đã dùng thuốc đầu độc ta, chỉ mong ta sớm quy tiên để kế thừa ngôi vị.
Ta, đương kim Hoàng đế của nhà Yên, thật sự quá đau lòng trước cảnh huynh đệ tương tàn.
Thuở Thái hậu còn tại thế chỉ có mỗi mình ta là con, ta đã không hiểu cảnh tranh quyền đoạt vị là như thế nào.
Nhưng ta biết ngôi vị thì chỉ có một, và sẽ dành cho người xứng đáng nhất.
Bao nhiêu năm ta không lập Thái tử cũng chỉ để tìm ra người thừa kế trong số bốn con trai của ta.
Sau khi ta quy tiên, ngôi vị sẽ được dành cho Hạc Hiên, con trai thứ hai của ta.
Bất cứ người nào cầm được bức di thư này đều phải đưa cho Nhị Hoàng tử ngay lập tức.
Lễ đăng cơ diễn ra ngay sau khi bức di thư này được công bố.
Đương kim Hoàng đế”.
Nàng giơ bức huyết thư trước cả đại điện, sau đó đưa xuống cho từng người một.
Bọn họ truyền tay nhau bức di thư của Hoàng đế, trong lòng cảm thấy xôn xao dao động.
– Đúng là chữ của tiên đế rồi.
– Phải, phải, không chạy đi đâu được.
Như vậy vụ án đã sáng tỏ, cái chết của Vũ phủ và của tiên đế đã được làm rõ.
Hạc Hiên được giải oan, đồng nghĩa với việc chàng chính là người kế thừa hợp pháp của ngôi vị.
Trước khi đến đây, nàng còn không nghĩ chàng sẽ được minh oan nhanh như vậy.
Bởi đến cả chàng còn không biết đến sự tồn tại của bức di thư này.
Có lẽ khi biết ấn kiếm bị Hoàng hậu chiếm giữ, tiên đế đã viết vội bức thư rồi giấu nó cùng với bộ ấn kiếm.
Lúc phát hiện ra, nàng đã cùng Khải Trạch chạy thật nhanh đến đại điện.
May mắn làm sao, đám quần thần vẫn chưa mê muội đến mức quên luôn cả nét chữ của tiên đế.
– Không được.
Di thư của tiên đế không được chấp nhận.
Ai nắm giữ trong tay bộ ấn kiếm, người ấy mới được làm vua!
Bấy giờ giữa đại điện, chỉ còn lại ba người dám đứng lên chống lại Hạc Hiên, đứng đầu là vị quan nhất phẩm nọ.
Lão ta cho rằng, bộ ấn kiếm mới là thứ quyết định quyền làm vua, chứ không phải là bức thư giả mạo kia.
– Im miệng.
– Khải Trạch trừng mắt quát tháo – Nhìn cho kĩ đây.
Bộ ấn kiếm đang đặt trên bàn kia là giả.
Đây mới là bộ thật! – Hắn giở cái bọc xanh ra, lôi bộ ấn kiếm mạ vàng giơ lên cho tất cả cùng chiêm ngưỡng.
Ai nấy trong điện đều vô cùng bối rối, bởi lẽ ở trên kia đã là một bộ, ở trong tay hắn là một bộ nữa.
Không lẽ có sự nhầm lẫn gì ở đây?
– Làm sao ngươi chứng minh bộ ấn kiếm của ngươi là thật? – Một trong ba người kia lên tiếng.
– Cái đó phải để ta.
– Hạc Hiên đón lấy ấn kiếm từ tay Khải Trạch.
Chàng rút kiếm ra khỏi bao, đặt nó cạnh ấn vàng.
Quả nhiên khi lại gần, ấn vàng như có ma lực, dính chặt thanh kiếm vào mặt ấn.
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía chàng, trông chờ một câu trả lời thích đáng.
Chàng đắc ý, từ tốn:
– Khi xưa phụ hoàng từng dạy bốn người con trai về bí mật của ấn kiếm.
Cái ấn bằng vàng này có đặc điểm, nếu để gần bao kiếm thì sẽ không có phản ứng gì, nhưng một khi tiếp xúc với lưỡi kiếm thì sẽ hút chặt như những gì các vị đang thấy đây.
Đó là bởi ở trong con ấn có một miếng nam châm.
Nam châm này chỉ hút sắt, mà thanh kiếm bảo vật này được các tiên đế rèn hoàn toàn từ sắt, do đó mới phản ứng với ấn vàng.
Các vị hãy thử nhìn lên bộ ấn giả kia.
Dù con dấu đặt gần thanh kiếm như vậy, nhưng cũng không xảy ra hiện tượng gì, chứng tỏ chúng là đồ giả.
Chỉ có bộ ấn kiếm duy nhất trên tay ta mới là thật.
Cả ba vị quan nọ nghẹn họng không nói được nên lời.
Ai cũng tâm phục khẩu phục trước lí lẽ của chàng, và đã ngầm thừa nhận chàng là vị Hoàng đế thứ mười ba của triều Yên.
Ba vị quan kia tủi hổ lui xuống, chỉ mong vẫn còn giữ được mạng sau những lời phản bác vô căn cứ vừa rồi.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Ngay khi Hạc Hiên định áp giải Sơn Lâm đi thì Bùi Thịnh bất ngờ xông tới.
Tay hắn cầm nắm bột trắng, trong phút chốc đã tung khắp cả đại điện.
Cả gần một nửa binh lính ở đại điện bị trúng độc, bắt đầu lăn ra đất quằn quại.
Thấy nguy hiểm, Hạc Hiên vội gạt Thanh Ca ra sau lưng, tay rút luôn bảo kiếm ra chiến đấu.
– Không ổn rồi.
– Khải Trạch lắc đầu, nét mặt căng thẳng – Là Túc Thảo và Kinh Sa.
Lúc cả hai nhận ra thì đã quá muộn.
Những kẻ trúng độc, bao gồm cả Sơn Lâm và Bùi Thịnh, đều đã hóa điên.
Biểu hiện giống hệt như lần chúng hạ độc Hạc Hiên.