Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao

Chương 126: Thập Tử Nhất Sinh


Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 126: Thập Tử Nhất Sinh


Năm 1922
Đức Khải hì hục cả đêm.

Hắn bảo Thanh Ca, nàng chỉ cần kê thuốc, phần còn lại hắn sẽ lo liệu hết.

Nàng đồng ý nhưng vẫn không yên tâm, ngồi cả đêm giám sát hắn.

Trời sáng tỏ, Đức Khải cuối cùng cũng điều chế xong thuốc giải.

Hắn cười rạng rỡ ngồi phịch xuống phản, đánh thức nàng.
– Đại tẩu, dậy đi.
Sau nhiều đêm không ngủ, nàng cứ mãi lưu luyến chiếc phản không rời.

Mãi một lúc sau, nàng mới chịu ngồi dậy, ngái ngủ hỏi hắn:
– Sao thế?
– Đệ bào xong đan rồi! – Hắn reo lên, lay nhẹ vai nàng.
Nàng bừng tỉnh, dụi dụi hai mắt:
– Thật ư?
– Thật! – Hắn khoe với nàng – Dù biết nó chỉ có tác dụng ức chế độc, nhưng đệ thật sự rất muốn đưa nó cho đại ca.
Nghĩ đến đây, mặt hắn lại chùng xuống.

Hắn nhớ khi còn ở thị trấn, mắt chàng đã không thấy rõ.

Nghe nàng kể lại, hắn mới biết kịch độc đã hóa thành huyết lệ, ngày đêm giày vò chàng.

Hắn thắc mắc về thuật thế mạng, bà cụ từng thay máu cho chàng chỉ bảo:
– Chẳng có.

Thay máu đã là lựa chọn cuối cùng rồi.
– Vậy ta sẽ thay máu cho đại ca.

– Hắn dứt khoát.
– Không.

Sức khỏe không cho phép hắn thay máu thêm lần nữa.


Chết ngay tức khắc đấy.
Nỗi bất lực dần xâm chiếm tâm trí Đức Khải.

Hắn thoát khỏi dòng hồi tưởng, rầu rĩ hỏi nàng:
– Đại tẩu.

Mắt của đại ca, còn cầm cự được bao lâu nữa?
– Ta cũng không biết.
– Đệ chỉ sợ đại ca sẽ mù lòa.
– Điều ấy là không thể tránh khỏi.

– Nàng vô cảm.
Hắn quay ngoắt sang, trân trối nhìn nàng.

Ánh mắt thờ ơ kia hắn đã bắt gặp đâu đó một lần.

Hình như là lúc hòa ly với Thanh Ca, Hạc Hiên cũng từng nhìn hắn như vậy.

Hắn ngờ ngợ, bỗng hiểu hết mọi chuyện.

– Đại tẩu…
Hắn ôm mặt, khóc rưng rức như trẻ con.

Nàng lặng lẽ vỗ về hắn, trong lòng lâng lâng khó tả.

Nàng bỗng thấy sợ khi phải đối diện với chàng.
*
– Đánh.
Tối cùng ngày, Sơn Lâm đến đại lao, đích thân tra hỏi Hạc Hiên.

Hắn trói chàng trên cột chữ thập, sai cai ngục dùng hình với chàng.

Tên tổng quản nhắm mắt quất chàng liên tiếp.

Lực tay của hắn mạnh bạo, tiếng roi át tiếng rên.

Sơn Lâm vừa nhấp trà, vừa hỏi:
– Giao cho các ngươi tra khảo, đến hai tháng vẫn không moi được thông tin gì.

Có xứng đáng bị đuổi về quê không?
Tên tổng quản dừng tay, cung kính đáp lại:
– Bẩm Thành Quận Vương…!
Sơn Lâm trợn mắt nhìn hắn.
– Dạ, bẩm bệ hạ.

– Hắn lắp bắp sửa sai – Hắn bảo với chúng thuộc hạ là hắn không rõ.
– Vậy mà cũng tin? – Sơn Lâm đang dần mất kiên nhẫn – Đánh nữa cho ta.

Đánh cho tới khi nào hắn khai ra thì thôi.
Tên tổng quản nghiến răng, tiếp tục hành hình.

Trước lúc Sơn Lâm đến đây, chàng đã dặn hắn phải cẩn thận.

Nếu có dùng hình, phải mạnh tay hết sức.

Chỉ cần một phút nương tay cũng có thể khiến đầu hắn rơi ra.

Hắn chẳng màng đến, chỉ lo kế hoạch đêm nay vì hắn mà thất bại.
Tên tổng quản vung roi, đánh chàng tới tấp.

Một nén hương trôi qua, chàng lịm đi trên giá, liền bị Sơn Lâm dội thêm hai gáo nước lạnh.
– Hiền đệ, ấn kiếm ở đâu?
Chàng nhổ một bãi máu vào mặt hắn, từ chối đáp lời.
– Đê tiện! – Hắn giáng cho chàng một cái tát điếng người – Bây giờ ngươi có nói không?
Hạc Hiên nhếch môi, khinh khỉnh nhìn hắn.

– Đưa dao đây.

Sơn Lâm thở hắt.

Hắn đón lấy con dao từ tên tổng quản, không chần chừ mà rạch một đường dài từ hõm vai chàng xuống đến hông.

Chàng xây xẩm mặt mày, tiếng hét thấu tận trời xanh.

Mũi dao đi đến đâu, máu chàng ứa ra đến đó, chảy xuống như thác.

Chàng đau đến chết đi sống lại, trong một khoảnh khắc đã ước con dao của hắn cắm phập vào cổ, để chàng được chết trong thanh thản.

Nhưng cứ mỗi khi bờ mi chàng khép lại, Sơn Lâm lại cho chàng một cái bạt tai, rồi tiếp tục hành xác chàng.
Tên tổng quản tức đến phát điên.

Hắn đã thủ sẵn con dao trong tay, chỉ chực đâm Sơn Lâm mấy phát chết tươi.

Nhưng tên cấp dưới đã kịp thời cản hắn lại, đoạt luôn vũ khí.

Tên tổng quản thức tỉnh trong giây lát, suýt chút nữa khuỵu xuống sàn.

Hắn và cấp dưới tần ngần nhìn Sơn Lâm tra tấn Hạc Hiên, tự dặn nhau không được làm càn.

Bọn chúng phải chịu đựng cảnh máu me này trong suốt gần hai canh giờ.

Đến khi trên người chàng phủ kín vết thương, Sơn Lâm mới chịu buông bỏ.
Hắn hạ lệnh ngày mai sẽ tứ mã phanh thây chàng trước quảng trường để làm gương, dặn bọn chúng tối nay phải cho chàng ăn một bữa thật no nê.

Tên cấp dưới nhanh nhảu đáp lại rồi đưa hắn rời khỏi đại lao.

Vừa tiễn hắn chưa bao lâu, tên cấp dưới lại phải tiếp đón Khải Trạch cùng hai thị vệ khác của hắn.

Tên tổng quản còn chưa kịp cởi trói cho chàng thì Khải Trạch đã vào đến buồng tra tấn.

Hắn lãnh đạm cho cả hai lui xuống trước.

Tên tổng quản ngay lúc ấy chỉ muốn đâm chết hắn, nhưng tên cấp dưới một lần nữa giải nguy, kéo hắn ra khỏi.
Khải Trạch nhìn theo, yên tâm ra hiệu.

Hai người thị vệ đằng sau Khải Trạch bước ra, để lộ thân phận là Thanh Ca – thê tử của hắn và Đức Khải – đàn em của Hạc Hiên.

Dưới ánh nến mờ ảo của đại lao, gương mặt đầm đìa máu me của chàng hiện ra, in sâu vào trong tiềm thức nàng.

Thanh Ca không còn nhận ra Hạc Hiên trong bộ dạng tàn tạ như kia nữa.

Áo quần chàng rách bươm, cả mình phủ đầy máu.


Tóc tai chàng bết máu, một vài cọng đang còn vương trên má.

Nàng loạng choạng.

Hai bước chân đầu còn liêu xiêu tưởng ngã, sang bước thứ ba đã lao vội về phía Hạc Hiên.

Nàng vòng tay ôm lấy chàng, ôm cả cái cột chữ thập đang trói buộc chàng.

Nước mắt nàng rơi xuống, mang hơi ấm chạy qua từng vết thương trên ngực chàng.
– Hạc Hiên…!- Nàng khẽ gọi, giọng vang lên đầy thổn thức – Có nhớ từng hứa với ta điều gì không?
Nàng gục vào vai chàng mà khóc, khóc thảm thiết tới nỗi cả buồng giam phải lặng đi, rủ lòng xót thương nàng.

Đến cả lòng dạ sắt đá như Đức Khải cũng phải mủi lòng trước cảnh tượng này.

Hắn quay mặt đi, ngăn không cho lệ tràn bờ mi.
Khải Trạch lặng nhìn nàng.

Lòng hắn cay đắng biết bao khi nghe trọn tiếng khóc thê lương của nàng.

Hắn chỉ muốn dang tay ôm lấy nàng, lau nước mắt cho nàng, dỗ dành nàng bằng những cử chỉ dịu dàng nhất.

Vậy mà kẻ kia, nghe nàng khóc đến khàn cổ, vẫn cứ dửng dưng như không.Buông tay, nàng nhón chân vén tóc ra sau tai chàng.

Đức Khải hiểu chuyện, tức tốc cởi trói cho cho Hạc Hiên.

Chàng mất thăng bằng, đổ cả vào người nàng thư thân gỗ mục bị đốn hạ.

Nàng đón lấy chàng trong vòng tay, cẩn thận đỡ chàng ngồi xuống.

Nàng quỳ gối, dịu dàng muốn lau bớt máu vương trên mặt chàng.

Chàng bất chợt quay đi, để bàn tay nàng chới với giữa không trung.
Tâm nàng chấn động, bỗng hiểu ra sự tình.
– Chàng giận ta sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.