Đọc truyện Ngự Phồn Hoa – Chương 8: Trường phong [8]
Bên trong phủ tướng quân yên tĩnh không tiếng động, Duy Tang đi theo Thượng tướng quân vào, dọc đường đi đều không có trở ngại gì, mãi đến khi vào cửa hậu viện, Thượng tướng quân sải bước vào trong, còn nàng thì bị ngăn lại.
Duy Tang chỉ dừng bước, nhìn theo bóng dáng đang xa dần của hắn, nghe theo mà dừng lại. Điểm tâm đã nguội, nàng cũng không có khẩu vị nên siết chặt tay lại, ngơ ngác đứng đó.
“Ngươi đi trước đi, Thượng tướng quân và chư vị tướng quân hẹn nhau uống rượu, nhất thời không thể gặp người khác.” Thị vệ khuyên nhủ.
Nàng lại cười lắc đầu: “Ta chờ ở chỗ này vậy.”
Nàng cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, cứ nghĩ là hắn vẫn cứ như ngày xưa, nhưng hắn hiện giờ hỉ nộ vô thường, muốn phỏng đoán tâm tư kia, thật sự là quá khó khăn…
—–
Mặt trời dần hạ xuống, ngước mắt nhìn về phía đông, có thể nhìn thấy lỗ hổng nứt ra trên ngọn núi kia, dữ tợn giống như bộ răng của cự thú. Bởi vì ánh nắng rọi vào mà những dấu sắc nhọn kia đều có thể thấy rõ.
Đó thật là cách nàng nghĩ ra được sao?
Không tính đến thương vong trên chiến trường, nàng biết rõ dưới Độc Tú Phong còn có một thôn xóm, lúc bọn họ lên núi còn đến mấy hộ gia đình xin nước uống. Nhưng bởi vì lo lắng quân phòng thủ trong thành sinh nghi, nàng không thể nói cho bọn họ biết để họ dời đi. Lúc núi nứt ra, nói vậy cái thôn xóm kia cũng bị chôn vùi bên trong đá.
Hàn Duy Tang, ngươi thật là tàn nhẫn.
Âm thanh trong lòng kia không biết là khen hay là châm biếm, nàng cong khóe môi, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.
Bên trong thư phòng phủ tướng quân, Cảnh Vân đã quay trở về, đang ngồi uống rượu với Giang Tái Sơ.
Tia nắng cuối cùng ngoài cửa sổ đã tắt, Giang Tái Sơ cầm chén rượu lên, ngà ngà say, tiếng chuông bạc leng keng trong đầu không dứt, thật là phiền não.
“Nàng vẫn còn ở đó sao?” Hắn chỉ cảm thấy mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra từ trong miệng.
“Vẫn đang chờ.” Cảnh Vân uống cũng hơi nhiều, có phần không nghĩ ra, “Hai người không phải cùng trở về sao? Nàng ta đang đợi cái gì?”
Ánh mắt nặng trĩu của Giang Tái Sơ rơi vào trong chén rượu, “Chờ cấp báo từ đất Thục.”
“Tin tức ở đất Thục sớm nhất cũng phải ngày mai mới đến.” Cảnh Vân lảo đảo đứng dậy, “Ta đi đuổi nàng ta, thật đáng ghét.”
Giang Tái Sơ vẫn chưa ngăn cản hắn, nhìn Cảnh Vân đi tới cửa rồi quay người lại, “Đại ca, huynh thấy xiêm y của nàng hôm nay sao?”
Giang Tái Sơ nhắm mắt lại, lạnh lùng cười.
“Để ta đi.” Cảnh Vân bước ra nửa bước, lại nghe giọng nói lãnh đạm của nam nhân phía sau với nét mặt bình tĩnh nói với mình, “Đệ uống nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi đi.” Dừng một chút, hắn mới nói tiếp, “Để cho nàng ta vào.”
Tiếng chuông bạc trong trẻo từ xa lại gần, Giang Tái Sơ ngửa đầu uống xong một chén rượu, lại nghe được một tiếng kinh sợ từ phía sau, “Thượng tướng quân”.
Tâm trạng hắn vốn đang buồn bực, hắn ném mạnh chén rượu xuống, bước nhanh đi vòng qua trước mặt Duy Tang, cười lạnh: “Ăn mặc như thế đi theo ta cả ngày, Hàn Duy Tang, ngươi cũng thật dụng tâm.”
Duy Tang giật mình, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, nàng chậm rãi lui nửa bước quỳ xuống, cúi đầu: “Duy Tang không dám. Nếu tướng quân không thích bộ y phục này, ta sẽ đi đổi ngay tức khắc.”
Giang Tái Sơ từ từ liếc nhìn nàng, không hề nói gì, cũng không kêu nàng đứng lên, chỉ ngồi xuống cạnh bàn, đưa lưng về phía nàng, tự châm rượu rồi tự uống.
Cả phòng tràn ngập mùi rượu, hơi ấm nhuộm lấy mấy phần say.
Đầu gối Duy Tang tê tê, nàng lại cắn răng, không dám cử động mà cẩn thận hỏi: “Tướng quân, Thục Hầu… có tin tức chưa?”
“Chưa tới.” Giang Tái Sơ bình tĩnh đáp lại.
Duy Tang cúi đầu, cau mày lại, nói chưa tới có nghĩa là… sẽ lập tức đến sao?
“Khi nào mới có thể đến thành Trường Phong?”
“Không biết.” Giang Tái Sơ cười cười, “Có lẽ là đêm nay.”
“Duy Tang có thể ở đây chờ với tướng quân không?” Nàng sợ làm hắn tức giận, giọng nói hết sức nhẹ nhàng.
Giang Tái Sơ chẳng ừ hử gì cả, lạnh lùng hừ một tiếng, “Đứng lên đi.”
Quỳ một hồi lâu, vừa mới đứng lên, đầu gối có chút khó mà chống đỡ. Duy Tang đưa tay chống vào vách tường, thấy Giang Tái Sơ liếc mình một cái, cảm thấy thức thời nên chậm rãi đi qua, đưa tay cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén rượu. Giang Tái Sơ ngửa đầu uống cạn. Nàng lại rót rượu.
Thật ra Duy Tang biết rõ tửu lượng của hắn, không phải là uống ngàn ly không say. Uống đến mức này cũng coi như là cực hạn. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng mở miệng mời rượu, chỉ là ân cần hầu hạ, không nói một lời.
Giang Tái Sơ thấy nàng rũ mắt, tầm mắt trước sau đều dừng ở ván cờ trên chiếc bàn xanh ngọc, chợt cười một tiếng: “Tài đánh cờ có tiến bộ không?”
Duy Tang lắc đầu, thấp giọng nói: “Vương lão tướng quân xem ra cũng thích chơi cờ.”
Giang Tái Sơ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn cờ bằng phẳng, cười đùa một chút: “Ông ấy chơi cờ rất tồi, ta mười ba tuổi đã có thể đánh thắng ông ấy.”
Duy Tang cẩn thận giương mắt, nhìn hắn nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lúc này đã là đầu hạ, côn trùng mùa hạ đã bắt đầu râm ran, tiếng vang dài ngắn khác nhau làm nổi bật cả khu vườn yên tĩnh.
“Khi đó mẫu phi ta vừa mất, ta bị phái đến đây, nói là trú đóng ở thành Trường Phong, nhưng thật ra hoàng tử thất thế bị trục xuất ra khỏi hoàng thành còn có thể có địa vị gì, có thể tưởng tượng được.”
Giọng nói của hắn trầm thấp ôn hòa, trên mặt cũng không còn thấy lệ khí ngày xưa, thế mà lại vô cùng giống như một đứa trẻ.
Đáy lòng Duy Tang khẽ giật mình, nàng phụ họa đáp theo: “Nói vậy Vương lão tướng quân đối với tướng quân thật tốt.”
Giang Tái Sơ nở nụ cười, “Ông ấy không phải rất tốt với ta sao? Ngày đầu tiên đã ném ta vào doanh trại, cùng binh lính luyện tập. Lão này thấy ta là người mới nên nghĩ cách ức hiếp ta.”
“Ban đầu ta còn nghĩ cho mẫu phi, mỗi ngày đều ngờ nghệch, bị ức hiếp cũng không phản kháng. Sau lại nhịn không được, một mình đánh với bọn họ một trận mới khơi dậy tâm huyết. Lão nhân này gọi ta trở về, ra lệnh cho ta mỗi sáng phải thao luyện quân sự, buổi chiều đến quý phủ hắn học tập quân pháp. A, ngay từ đầu đã để cho ta và ông ấy diễn luyện trên sa bàn, thua một lần sẽ phạt quỳ. Nhìn thấy bàn đá bên cửa kia không?”
Duy Tang nghiêng người nhìn một cái, bên trên không biết là có phải do giẫm đạp nhiều hay không mà bong hết sành .
Hắn cúi đầu cười nhẹ một tiếng: “Là ta quỳ .”
Trong tay hắn cầm bầm rượu đầy, đặt trên miệng, rượu như dòng nước trong suốt đổ vào trong miệng. Hắn uống đã nhiều, những sợi tóc đen dừng ở trên vai, mắt phượng tỏa ra hơi nóng, nói chuyện cũng lớn tiếng: “Thật là một người bảo thủ, đã cứu ta một mạng, lại không chịu để ta cứu ông ấy!”
Tửu lượng của hắn quả nhiên đã đến cực hạn, hắn thuận tay ném bầu rượu một cái, rơi phịch một tiếng vỡ nát trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Lão đầu tử chết tiệt, ông nói cả đời này phải kính trọng ông, bất luận là làm cái gì, ta đều nên nghe lời ông… Rõ ràng ta không muốn để ông chết, vì sao ông lại cố chấp như vậy!”
Lúc Giang Tái Sơ cáu kỉnh thì khóe miệng lúc nào cũng căng ra, quả thật giống một đứa trẻ bị mất đi con rối yêu thích. Duy Tang nhất thời dở khóc dở cười, chỉ có thể đi lên trước, dìu hắn đứng dậy, nhỏ giọng dụ dỗ: “Đúng vậy, lão tướng quân rất cố chấp. Tướng quân, ngài cũng nghỉ ngơi đi?”
Hắn tránh khỏi tay nàng, lảo đảo muốn cầm lấy chén rượu, cuối cùng lại bị Duy Tang ngăn lại .
Thật vất vả mới dìu được hắn đến giường, cả người Duy Tang đã đầy mồ hôi. Nàng cúi đầu thở hổn hển, ngồi xuống ở mép giường, hơi cúi người. Nhìn gương mặt tuấn mỹ khi ngủ của hắn, nàng có thể đếm được từng cọng lông mi, theo tiếng thở lên xuống mà khẽ run.
Nàng yên lặng nhìn chăm chú một lúc lâu, cuối cùng đưa tay cởi bỏ ngoại bào của hắn. Lúc cởi ngoại bào, lớp áo lụa bên trong được kéo ra, vết sẹo cứ như vậy mà rơi vào trong tầm mắt, hiện lên với màu nâu nhạt.
Mặc dù lúc bị rút móng tay, nàng cũng chưa bao giờ thấy run rẩy như vậy, nhưng nàng không kiềm chế được, muốn nhẹ nhàng vuốt ve một chút… Cho dù nàng biết rõ, đối diện với sự mê hoặc này, chả được tích sự gì cả.
Đầu ngón tay chưa chạm đến ngực hắn, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.
Duy Tang vội vàng đứng lên, lui ra cửa, có giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái truyền đến: “Tướng quân ở bên trong sao?”
Chợt có thị vệ đẩy cửa ra, Bạc Cơ đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Duy Tang đứng ở cửa, lại thấy y phục của nàng mà giật mình: “Ngươi cũng ở đây?”
“Tướng quân có phần hơi say, ta đang muốn đi ra cửa gọi người tới hầu hạ.” Duy Tang cẩn thận thanh minh, ung dung thản nhiên lui ra, “Phu nhân tới thật vừa lúc.”
Nàng đang muốn đóng cửa lại, sắc mặt Bạc Cơ có chút kỳ lạ, nhìn chằm chằm mắt cá chân nàng: “Đó là cái gì?”
“Thành Trường Phong ít có nữ quyến, tìm được bộ y phục này vừa vặn.” Duy Tang nhẹ nhàng cười, “Phu nhân, ta cáo lui trước.”
Bạc Cơ bước chậm đến trước giường, thấy Thượng tướng quân đang ngủ say, đang muốn thay hắn dịch lại góc chăn, vừa mới tựa vào đã bị lực mạnh kéo lại, thuận thế ngã xuống trên người hắn.
Hai tròng mắt Giang Tái Sơ sáng rực nhìn Bạc Cơ, đầu ngón tay thon dài lướt qua hai gò má nõn nà của nàng, nặng nề hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”
“Nghe nói tướng quân đánh thắng trận, lại sợ không có người hầu hạ nên ta chạy đến đây.” Bạc Cơ tựa vào ngực hắn, giọng nói êm nhẹ.
Hắn nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
“Nửa đêm canh ba, chàng gọi Hàn cô nương tới đây là có ý gì đây?” Nàng cố ý hờn dỗi.
Giang Tái Sơ vẫn nhắm mắt như trước, khóe môi không rõ ý cười. Sau một lát, hắn bỗng nhiên kéo váy dài trên người Bạc Cơ ra. Thân thể của nàng vẫn mềm mại như vậy, ôm vào trong ngực như noãn ngọc, nhưng lúc hắn đặt nàng dưới thân, động tác lại cực kỳ thô bạo. Bạc Cơ ngẩng đầu, nét mặt vừa như sung sướng, lại vừa như đau đớn.
“Tướng quân…” Nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, “Ngoại trừ ta, về sau, không được ở bên cạnh nữ nhân khác… uống rượu.”
Hắn cười ha ha, dùng sức thẳng lưng, cười đùa: “Nàng thấy ta say sao?”
Vẻ mặt mỹ nhân ý loạn tình mê, đoá phù dung bên trong trướng kiều diễm ấm mềm, nhưng Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy hơi ấm ở trái tim nhanh chóng thắt lại, hắn biết câu nói kia còn chưa nói ra khỏi miệng: “Lúc đối diện với nàng ta, ta làm sao dám… say rượu.”