Đọc truyện Ngự Phật – Chương 4: Tam sinh bất hạnh
Hàng năm khi ra ngoài, Hoa Liên cũng chỉ mới thấy qua hai ba tu sĩ mà thôi, hôm nay ra cửa lại quên xem Hoàng lịch, trong cái điếm nhỏ này lại có tận năm tu sĩ.
Năm người này trẻ có già có, người già nhất tu vi ít nhất cũng đến kỳ cuối của Kim Đan kỳ, nếu ở trong Yêu tộc thì cũng có thể sánh với cao thủ Yêu Tướng kỳ cuối. Tuy nói người ngoài không nhìn rõ được bản thế của Hoa Liên, nhưng trên người nàng vẫn có yêu khí, nếu như để lão già kia thấy nàng, nhất định sẽ phát hiện ra.
Tu sĩ mà nhìn thấy yêu tinh sẽ có phản ứng gì, cho dù không nghĩ cũng biết, nhất định là quát to một tiếng: Yêu nghiệt trốn đi đâu! Sau đó sẽ vọt lên quần ẩu, chờ nàng chết rồi người ta còn được thêm cái danh trừ hại cho dân.
Cho dù chưa từng làm chuyện xấu xa gì, làm yêu quái ranh ma đi ra ngoài nhất định không thể gặp người, aiz, trách ai đây, đều là tự mình gây ra. Nữ Oa kia vốn là thánh nhân của Yêu tộc, cuối cùng cứ nhất định muốn tạo ra loại người, giờ thì hay rồi, người càng nhiều, yêu quái càng ít.
Mặc dù Hoa Liên đã cẩn thận hơn, nhưng yêu khí trên người nàng cuối cùng vẫn bị lão tu sĩ ngồi ăn cơm trong quán phát hiện.
Không phải là do lỗ mũi lão ta tốt mà là do Hoa Liên thật sự xui xẻo, pháp khí trên người lão đạo này thậm chí còn có cả công năng phân biệt yêu khí.
Thấy miếng thiết giáp bên hông mình đột nhiên tỏa ra từng luồng hồng quang, lão tu sĩ xoạt một tiếng đứng lên, không nói hai lời bắt pháp quyết lao ra ngoài.
Bên trong quán trọ bỗng tản ra từng đợt pháp lực khiến cho Hoa Liên cả kinh trong lòng, xoay người bỏ chạy. Tu vi của nàng chỉ kém lão tu sĩ kia một tầng nhưng tốc độ lại chênh lệch một vạn tám ngàn dặm.
Tu sĩ Kim Đan kỳ có thể cưỡi kiếm phi hành, Hoa Liên lại chỉ có thể dùng hai cái chân mảnh khảnh không được khỏe mạnh lắm của nàng mà chạy bộ. Cũng may lão tu sĩ này vừa bắt đầu đã bị Hoa Liên dùng thuật phân thân đánh lừa mà chạy sai hướng, chờ lão kịp nhận ra thì Hoa Liên ra chạy khỏi quận Đông Lai rồi.
Bên phải quận Đông Lai là núi Vãng Tư, ngọn núi này dù cách Liên Hành sơn chưa đến ngàn dặm nhưng trong núi không hay có yêu quái thường lui tới. Tất cả là bởi vì ngôi miếu Vãng Sinh ở trên núi.
Trước kia Hoa Liên đã từng nghe một con Hầu tinh ở Liên Hành Sơn nói qua, trong miếu này mặc dù không có tu sĩ, thế nhưng đám hòa thượng bái Phật ở đó đều có pháp lực vô biên, cả ngọn núi đều được Phật quang bao phủ, căn bản không có bất cứ yêu tinh nào có thể sống trong núi.
Yêu tinh từ xưa đến nay đều sợ Phật quang, cố tình trên đời này luôn có một vài sự tồn tại đặc biệt. Rất may, Hoa Liên chính là thứ đặc biệt đó.
Đây đại khái là vấn đề về giống, vừa chạy như điên về phía núi Vãng Tư, Hoa Liên vừa tự giễu nghĩ.
Núi Vãng Tư có chút khác biệt với những ngọn núi khác, núi này giống như bị người ta bổ làm hai nửa vậy, miếu Vãng Sinh tựa vào dốc núi mà xây, từ xa nhìn lại, thế núi như dáng Phật nằm. Chỉ cần là người có chút tu vi đứng ở chân núi đã có thể nhìn thấy cả ngọn núi được Phật quang chiếu rọi, linh khí cũng tràn trề hơn so với những nơi khác.
Lão tu sĩ đuổi theo Hoa Liên đến chân núi Vãng Tư thì dừng bước, mắt thấy Hoa Liên vọt vào trong núi. Lão tu sĩ hừ một tiếng, “Yêu quái ranh ma quả thật ngu ngốc vô tri, lại dám chạy tới tận đây, tự tìm đường chết cũng đừng trách ta.”
Dứt lời, lão tu sĩ chân đạp phi kiếm, bay đi. Lão cũng nhìn ra, Hoa Liên còn chưa tu luyện ra nội đan, cho dù tìm được thi thể của nàng cũng chẳng mấy hữu dụng, nếu đã biết nàng sẽ chết chắc, lão cũng chẳng cần lãng phí thời gian của mình làm gì.
Lại nói về Hoa Liên, tuy nói bước vào núi Vãng Tư không cảm thấy khó chịu, nhưng nàng lại phát hiện ra xiêm y trên người mình đang từ từ biến sắc. Vốn là y phục bằng vải bên ngoài nay dần dần biến mất từng chút một, xiêm y nhanh chóng biến thành hồng sa lấp loáng ánh sáng, hồng sa từ từ quấn quanh thân thể trắng như tuyết của nàng. Có điều là đám vải mỏng màu đỏ kia cũng chỉ che khuất những bộ vị trọng điểm mà thôi, giờ phút này, nhìn Hoa Liên, lại sinh ra năm phần yêu dã, ba phần quyến rũ.
Đặc biệt là đóa sen huyết sắc từ bên hông lan ra đến tận bắp đùi kia, càng thêm đẹp đẽ dị thường, khiến cho người ta khó mà dời mắt.
Kéo kéo hồng sa trên người, Hoa Liên tiếp tục than thở. Tu vi không đủ, ngay cả quần áo cũng biến thành cái dạng này, nói ra cũng thật mất mặt.
Xem ra Phật quang trên núi này vẫn có chút ảnh hưởng với mình, nếu không phép thuật ngưng hình của mình sao lại mất linh chứ. Chẳng qua là bộ dạng này, khẳng định không thể xuất hiện ở gần ngôi miếu, một khi bị nhìn thấy, người chịu thiệt tuyệt đối là mình, vốn nàng còn định tìm một chỗ gần miếu Vãng Sinh để tu luyện nữa kia.
Dạo một vòng trên núi, cuối cùng Hoa Liên vẫn dời mắt về phía miếu Vãng Sinh, nàng phát hiện trừ khoảng không trên ngôi miếu kia ra, những chỗ khác trong núi này linh khí dao động cực kỳ quỷ dị, căn bản không thích hợp để tu luyện.
Nghe nói trong miếu kia cũng không có tu sĩ, nếu như nàng chuồn êm vào, chắc sẽ không bị ai phát hiện. Có điều, nếu muốn vào trong miếu, nàng khẳng định không thể giữ hình dạng người.
Cũng may vận khí của Hoa Liên cũng không tệ lắm, bên trong miếu Vãng Sinh còn có một thiền viện nhỏ, bên trong thậm chí còn có cả một hồ sen, mùa này hoa sen đều đã nở rộ, có điều khoảnh sân nhỏ này rất vắng người, chỉ có một tăng nhân quét sân thỉnh thoảng lại đến.
Thừa dịp tăng nhân kia không chú ý, Hoa Liên len lén chạy vào trong sân, nhảy vào ao sen, biến thành một đóa sen màu hồng nhạt. Nàng vừa vào trong ao, toàn bộ hoa sen bên trong đều tươi tắn thêm mấy phần.
Mặc dù không thích hóa thành hình dạng hoa sen, nhưng nàng không thể không thừa nhận, thế này tương đối thoải mái.
Hóa thân thành hoa sen mặc dù hấp thu được tương đối nhiều linh khí, nhưng không sao dùng để tu luyện được, chỉ có thể chứa trong cơ thể. Đến tối, thừa dịp bên trong thiền viện không có ai, Hoa Liên mới dám hóa thành hình người, dùng linh khí hấp thu được lúc ban ngày để tu luyện.
Cứ vậy nàng ở trong miếu Vãng Sinh hơn ba tháng, ban ngày lấy hình dạng hoa sen hấp thu linh khí, buổi tối biến hóa để tu luyện. Đại khái là vận khí của nàng không tệ, hoặc là miếu Vãng Sinh này đúng là nơi đất lành, vậy mà lại khiến nàng chạm tới một tia manh mối để đột phá.
Có điều từ Yêu Quân đột phá lên Yêu Tướng thực sự là một quá trình biến chuyển rất lớn, trong thời kỳ này sẽ kết ra nội đan, không biết có bao nhiêu yêu tinh đã nổ tan xác mà chết trong giai đoạn này. Huống chi Yêu và Người dù sao cũng khác nhau, ngưỡng cửa sàng lọc của Thiên đạo dành cho Yêu quái từ trước tới nay đều rất cao, sau khi kết đan xong sẽ phải chịu uy lực vô cùng kinh khủng của bốn mươi chín tiểu thiên kiếp, ước chừng mạnh gấp năm lần tu sĩ loài người.
Dĩ nhiên, sau khi vượt qua thiên kiếp, Yêu và tu sĩ có cùng trình độ cũng không giống nhau, một Yêu Tướng kỳ đầu hoàn toàn có thể chống lại một tu sĩ Kim Đan kỳ sau.
Hoa Liên tu luyện cũng chẳng phải để giết chết ai hay chứng minh bản thân lợi hại thế nào, nàng chỉ muốn sống tự tại hơn mà thôi, mà thời buổi bây giờ, tu vi không đủ, dường như chỉ có thể để mặc cho người ta làm thịt.
Trong núi không kể năm tháng, vào lúc Hoa Liên tu luyện trong miếu, Hồ tộc ở Đại Hoang sơn lại xảy ra một đại sự, chủ mẫu Hồ tộc tự xin hạ mình làm thiếp, tộc trưởng Hồ tộc cưới một Hồ yêu tu vi thấp làm chính thê, trở thành chủ mẫu đương gia của Hồ tộc.
Vài vị tưởng lão của Hồ tộc đều nghe lệnh, nhưng chuyện khởi nguồn là từ cái chết không rõ ràng của vị Đại trưởng lão đứng đầu. Những chuyện này, Hoa Liên đều không hay biết gì cả.
Ngày hôm đó, Hoa Liên đang hấp thụ linh khí, đột nhiên có tiếng bước chân từ xa truyền đến, để phòng hậu họa, Hoa Liên ngừng hấp thụ linh khí, cũng không dám dùng thần thức để kiểm tra xem người đến là ai.
Trong chốc lát, người tới dừng bên cạnh ao, một giọng nói già nua cực kỳ mạnh mẽ vang lên trước, “Niết Thiên sư đệ thấy chỗ này của ta thế nào?”
“Nơi này của sư huynh đúng là bảo địa, ngay cả hoa sen cũng xinh đẹp như vậy.” Một giọng nói hàm chứa ý cười vang lên tiếp theo, lại khiến cho Hoa Liên núp trong ao mà run rẩy. Tam sinh bất hạnh, nàng lại đụng phải tên kia rồi.
Vận khí gần đây của nàng lại đen đủi đến vậy ư, cũng bao nhiêu năm qua rồi, vừa mới ra cửa đã đụng phải hắn, là sao.
“Ha ha, chúng sinh đều có Phật duyên, ngã Phật từ bi.” Hiểu rồi, đây là một hòa thượng, còn là một lão hòa thượng. Có điều sao ông ta lại cùng đến cùng đi với tên hòa thượng giả kia chứ.
Còn nghe ông ta gọi là sư đệ, chẳng lẽ người nọ thực sự là hòa thượng?
“Xem ra sư huynh ở đây thực sự đã ngộ ra Phật pháp cao thâm.” Giọng nói mang ý cười lại vang lên lần nữa.
“Đâu bằng sư đệ, đâu bằng sư đệ, khổ tu lại trăm năm mới hiểu ra được đạo lý này, còn sư đệ đã sớm hiểu được…” Tiếng nói chuyện dần dần nhỏ đi, người chắc cũng đã đi.
Hoa Liên lại lạnh hết cả lòng, là ai bảo nàng ở đây không có tu sĩ hả?! Lão hòa thượng kia khổ tu trăm năm, nếu như nói không nhận ra được sự xuất hiện của nàng ở đây, căn bản là điều không thể.
May mắn ở chỗ, người tu Phật tính khí cũng không tệ, vậy mà lại không vạch trần nàng. Có điều chỗ này cũng không thể ở lâu được nữa. Hoa Liên quyết định, chờ sau khi trải qua bốn mươi chín Thiên Kiếp xong sẽ lập tức rời đi.
Nàng đã cảm thấy Thiên kiếp sắp giáng xuống, đoán chừng hai ba ngày nữa thôi. Hy vọng khi đó nàng còn giữ lại được cái mạng nhỏ mà không phải chỉ còn lại cái đài hoa.
Ba ngày sau, giữa đêm, thiền viện vẫn không ai lui tới như cũ, Hoa Liên hóa thành hình người bước ra từ trong ao, một thân hồng sa kia cuối cùng cũng phủ kín hơn một chút.
Nàng lấy từ trong túi ra tấm đệm hương bồ lúc nào cũng mang bên người, sau đó khoanh chân ngồi lên trên. Chậm rãi vận chuyển linh khí trong cơ thể, lúc này linh khí bên trong đan điền của nàng đã ngưng tụ thành giọt, chỉ cần nhờ nguyên khí của thiên địa tẩy dịch thay tủy, làm cho giọt đó ngưng tụ thành nội đan.
Chẳng qua là nguyên khí của thiên địa này cũng không dễ mượn như vậy, phải chờ bốn mươi chín đạo Thiên kiếp đánh xuống xong, ở đây mới xuất hiện một luồng nguyên khí của thiên địa, chỉ có nguyên khí ở đây mới có thể dùng để ngưng tụ nội đan.
Hoa Liên bình tĩnh ngồi chờ hơn một canh giờ, trên bầu trời cuối cùng mới ngưng tụ ra một đóa mây kiếp đỏ cạch như máu. Có điều ở trong đêm đen, đóa mây kiếp kia cũng không khiến mấy người chú ý.
Bầu trời trên đầu miếu Vãng Sinh tiếng sấm cuồn cuộn, bên trong thiện phòng của trụ trì hương trà lại tản ra bốn phía. Một lão hòa thượng mập mạp mặc áo cà sa ngồi trên chiếc giường thấp như phật Di Lặc, cùng so cờ với nam tử mặc áo trắng ngồi phía đối diện.
“Sư đệ vạn dặm từ xa đến, sao đến lúc này lại không lo lắng gì vậy?”
“Thiên địa đại kiếp này không ai có thể thay đổi, lo cũng vô dụng.” Nam tử cười cười hạ một quân cờ trắng xuống, “Nhưng sư huynh lại dám chứa chấp yêu vật trong miếu, nếu như bị người khác biết được, sợ rằng sẽ phải chịu chê trách đấy.”
“Chư thiên tự tại Phật, không thẹn với lương tâm là được.” Lão hòa thượng hạ quân cờ đen xuống, cười híp mắt nhìn về phía nam tử áo trắng, “Sư đệ, đệ thua rồi.”