Ngự Phật

Chương 20: Lần sau tới rồi


Đọc truyện Ngự Phật – Chương 20: Lần sau tới rồi

Lần sau tới rồi

Đôi bàn tay trắng nõn thon dài hình dáng ưu mỹ kia nếu giờ phút này không dính đầy vết máu thì những lời này hắn nói ra, nhất định sẽ có sức thuyết phục. Hoa Liên nhìn trân trân đôi bàn tay của nam nhân trước mặt, không nhịn được nghĩ vậy.

“Ta chẳng qua chỉ đi ngang qua thôi…” Hoa Liên lùi lại phía sau hai bước, ngượng ngập cười cười, ôm chặt lấy đứa bé trong ngực bỏ chạy. Giống như đằng sau có sói đói đang đuổi theo vậy.

Đáng tiếc, không đợi nàng chạy đi, bóng dáng của nam nhân trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nàng, nụ cười vẫn y nguyên, “Thế này không được, có câu giết người diệt khẩu, nếu ngươi đã nhìn thấy ta giết người rồi, ngươi cảm thấy ta có thể dễ dàng thả ngươi đi như vậy sao?” Nụ cười kia, như cây đón gió xuân, lại khiến cho Hoa Liên cảm thấy như trời đông giá rét sắp ập tới.

“Là ngươi nói ngã Phật từ bi…” Hoa Liên vô cùng ấm ức, chính hắn nói hắn là đệ tử cửa Phật, mặc dù mình cũng không tin lắm. Mà hiện giờ, chút nghi ngờ này trong lòng nàng đã hoàn toàn mất sạch, làm gì có đệ tử cửa Phật nào lại dùng thủ pháp hung tàn như thế để giết người.

Thực sự là rất hung tàn, quét mắt nhìn đống thịt vụn cách đó không xa, lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng vẫn cho tên này là một nhân sĩ lương thiện. Cho dù không phải nhân sĩ lương thiện, ít nhất thì cũng là nhân sĩ chính đạo.

“Phật tổ sẽ tha thứ cho ta.” Nam nhân nhe răng cười một tiếng, hàm răng trắng sáng khiến cho Hoa Liên trong nháy mắt liên tưởng đến yêu quái đội lốt người, không, chưa biết chừng yêu quái đội lốt người còn an toàn hơn tên này nhiều.

“Vừa nãy ta không thấy gì cả.”

Lông mày bên phải của nam tử nhướn lên, Hoa Liên để ý thấy, cũng định học theo hắn, có điều, động tác này đối với nàng hình như có chút khó khăn, ngay lập tức khiến cho nửa gương mặt bên phải của nàng xơ cứng.

Vào giờ phút này mà nàng còn có hứng thú để ý đến mấy thứ này, Hoa Liên không khỏi có chút bội phục bản thân. Thực ra thì chính bản thân nàng cũng không rõ, tại sao nam nhân này rõ ràng là mở miệng uy hiếp nàng, mà bản thân lại không sinh ra nổi nửa phần cảm giác kinh sợ, cứ cảm thấy, hắn sẽ không làm hại mình.


“Nói dối là không đúng đâu.” Ngữ điệu của nam nhân rất chậm rãi, trong giọng nói còn mang theo chút ý cười.

“Ai cần ngươi lo…” Rõ ràng phải hùng hổ lên một chút, nhưng khi nhìn vào con ngươi đen nhánh của người kia, Hoa Liên lại không nhịn được mím miệng lại, tên này thực đáng sợ.

“Đứa bé này… ngươi lấy ở đâu ra?” Nhìn thấy đứa bé con run lẩy bẩy trong ngực Hoa Liên, nam tử nhướn nhướn mày, vẻ mặt mang theo vài phần tò mò.

Xem ra cô nàng này đúng là cỗ máy chuyên chọc phải phiền phức.

“Không nói cho ngươi!” Hừ, số lần bị hắn bắt nạt quá nhiều, Hoa Liên chuẩn bị vùng lên phản kháng. Công phu tay chân không được, chỉ có thể dùng miệng.

“Tùy ngươi.” Nam nhân mỉm cười, cũng không hỏi tiếp nữa.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ cả nửa ngày trời mà hắn hình như cũng chẳng có ý định bỏ đi, Hoa Liên cuối cùng cũng không nhịn được hỏi một câu, “Ngươi còn đứng đây làm gì?”

“Chờ người đến nhận xác.”

”…” Lấy dũng khí nhìn qua đống thịt kia một lần nữa, vội vàng quay đầu lại, “Hắn đắc tội với ngươi thế nào vậy?” Vấn đề này, nàng chỉ đơn giản là tò mò.


“Hắn… không có đắc tội ta.” Nam nhân tiếp tục mỉm cười, đúng lúc này, Hoa Liên đột nhiên nhìn thấy có hai đạo ánh sáng bay thẳng về phía mình, là Yêu! Còn là Yêu quái Nguyên Anh kỳ.

Hoa Liên do dự một chút, liếc nhìn qua vị nào đó mang hình tượng quý công tử nho nhã vô hại bên cạnh, lại nhìn nhìn đứa bé dường như đã bị dọa cho sợ hãi trong ngực, quyết định vẫn nên ở lại chỗ này thì tốt hơn.

Nàng chỉ cảm thấy với tình huống này, ở cạnh tên này có vẻ an toàn hơn một chút.

Hai đạo ánh sáng một dày một mảnh màu vàng đất rơi xuống, hai người xuất hiện trước mắt Hoa Liên, một trong số đó còn là người quen. Nhìn thấy Hoa Liên yên ổn đứng ở chỗ này, La Nguyên Khánh cũng cả kinh trong lòng.

Nguyên Danh cũng không chú ý đến Hoa Liên, trái lại vẫn nhìn chằm chằm vào nam nhân đứng bên cạnh nàng, tu vi của La Nguyên Khánh kém hơn hắn không chỉ một bậc, đương nhiên không cảm nhận được nam nhân này nguy hiểm đến thế nào. Đã vài năm nay, Nguyên Danh chưa bao giờ cảm thấy khủng hoảng như vậy, cho dù là lúc đối mặt với sơn chủ La Vân của núi La Vân, hắn cũng không chịu áp lực lớn đến thế, mà khiến người ta thấy quái dị ở chỗ, người kia căn bản cũng không có ý nhắm vào hắn.

Người này, rốt cuộc định làm gì?

“Cậu, người con nói chính là nàng.” La Nguyên Khanh vẫn chưa chú ý đến vẻ mặt quái dị của Nguyên Danh đứng bên cạnh, tâm tư của hắn đã sớm nhào tới thứ bảo bối trong tay Hoa Liên rồi.

Nếu như lấy được vật kia, sau này, trong núi La Vân sẽ không có kẻ nào dám bất kính với hắn nữa, ít nhất, ngoài mặt, không ai dám đắc tội với hắn!


“Vị công tử này…” Nguyên Danh vừa định nói chuyện, đã bị nam tử vươn tay chặn lại.

Nam từ cười dài quay đầu qua một bên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyên Danh, Nguyên Danh nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn một cái đã thấy đống thi thể còn chưa được xử lý xong kia.

Nhất thời, sắc mặt hắn tái nhợt đến cực điểm. Cũng không phải là vì thủ đoạn tàn nhẫn của nam tử này, mà là, chiếc ghim áo màu bạc rơi bên cạnh thi thể kia hắn biết.

Trong núi La Vân, chỉ có khách khanh tu vi đã đạt đến Yêu Soái kỳ mới có được chiếc ghim áo hoa mai này, nói cách khác, người này đã giết một vị khách khanh trên núi La Vân?!

Nam tử ưu nhã bước tới nhặt chiếc ghim cài lên, sau đó từng bước từng bước đi về phía Nguyên Danh, Nguyên Danh chỉ có thể trơ mắt nhìn, căn bản nhúc nhích một chút cũng không được.

Kể từ khi nam nhân này bắt đầu nhìn chằm chằm hắn, Nguyên Danh đã phát hiện ra thân thể mình đang từ từ lún xuống, hai chân đã ngập sâu trong bùn đất gần nửa thước.

Nam tử bước tới trước mặt Nguyên Danh, thả chiếc ghim cài vào trong lòng bàn tay hắn, bấy giờ mới mỉm cười mở miệng, “Ta tin Phật, không thích sát sinh, hiểu chưa?”

Nguyên Danh ngẩn ra nhìn nam tử một hồi lâu, sau đó vội gật đầu, cũng không nhắc gì đến chuyện tìm Hoa Liên lấy linh vật hành thổ nữa, kéo La Nguyên Khánh bỏ chạy như điên.

Hai người kia đi rồi, Hoa Liên mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết hắn là do cố ý hay vô tình giúp một tay, nàng cũng thực sự vô cùng cảm kích người này. Có điều, cảm kích thì cảm kích, sau này đừng gặp lại nữa thì tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Hoa Liên lùi về phía sau hai bước, xoay người.

“Thí chủ, làm gì mà đi vội vậy?” Thanh âm từ phía sau truyền đến, bước chân của Hoa Liên càng nhanh. Đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một mảng tường đất, nếu như không phải nàng phản ứng kịp, chắc sẽ tông thẳng vào đó, hơn nữa trên tường kia lại còn có gai nhọn, thực xấu xa.


Nghiêng đầu, trừng mắt nhìn tên kia một cái, nụ cười của hắn vẫn y như cũ, vẻ mặt hết sức vô tội.

“Ngươi định làm gì?”

“Thí chủ, tiểu tăng lại cứu thí chủ một mạng rồi, ngươi nên tri ân báo đáp mới phải chứ!”

“Lần sau ta báo đáp ngươi được chưa?” Hoa Liên ráng nặn ra một nụ cười.

“Thế cũng được.” Tên này đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, khiến cho Hoa Liên có chút không thích ứng. Chẳng qua là Hoa Liên cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, ôm đứa bé vòng qua mảng tường đất đi về phía đường cái.

Giờ xe không có, xem ra nàng chỉ có thể vận dụng Thần Hành thuật. Có điều vừa nãy dùng Nghiệt hỏa đã khiến cho thân thể nàng hao tổn rất nhiều, mới chưa đầy trăm thước mà Hoa Liên đã có chút không gượng nổi.

Cũng may, trước mặt không xa có một ngôi miếu đổ nát. Được rồi, lúc gặp rủi ro, ta cũng đừng nên để ý đến vấn đề giáo phái, mượn chỗ của Phật tổ nghỉ ngơi một chút, chắc người cũng sẽ đồng ý thôi.

Trước khi bước vào trong miếu, Hoa Liên còn cười, sau khi bước vào, nàng khóc không ra nước mắt.

“Thí chủ, lần sau tới rồi.” Nhìn chằm chằm con ngươi sáng lóa như thủy tinh đen của người này, Hoa Liên chỉ muốn giơ hai ngón tay ra, sau đó dùng lực cắm vào, móc cho một phát.

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.