Đọc truyện Ngự Phật – Chương 180: Cùng ta về nhà được không?
Cùng ta về nhà được không?
Ân Mạc vừa mới nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi lại không thể không gọi Hoa Liên dậy.
“Lại làm sao vậy?”
“Đạo Đức Thiên Tôn tìm đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hoa Liên bấy giờ mới nhớ đến, vừa thấy Ân Mạc xong là bị kéo luôn lên giường cả một ngày, căn bản đã quên mất có chuyện này.
Nàng ôm chăn ngồi trên giường một lát, đột nhiên mở miệng, “Lần này Đạo Đức Thiên Tôn không đi một mình.”
“Sao?”
Động tác mặc quần áo của Ân Mạc khựng lại, “Hắn đi cùng ai?”
“Ta làm sao mà biết được, trong đám Thánh Nhân kia ta chỉ mới gặp qua Trấn Nguyên Đại Tiên. Có điều ta cảm thấy người đó rất kỳ lạ, luôn nhìn chằm chằm vào ta, trước kia chúng ta cũng chưa từng gặp qua bao giờ.” Nhớ đến ánh mắt của người nọ, nàng liền thấy rờn rợn cả người.
“Không sao, gặp rồi sẽ biết thôi.” Người cảm thấy hứng thú với Hoa Liên cũng không ít, hy vọng không phải là người mà hắn nghĩ.
Thủ đoạn của Thánh Nhân đương nhiên là không thể so với người thường, mặc dù Đạo Đức Thiên Tôn không hiểu tại sao Hoa Liên lại chạy tới Hắc Huyết Doanh, nhưng giờ ông ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Hiếm khi Như Lai lại nghĩ thoáng, quyết định giúp ông ta một tay, ông ta tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy. Có điều quang minh chính đại xông vào Hắc Huyết Doanh để cho đám tiểu bối nhìn thấy như vậy ít nhiều cũng có chút mất mặt, ông ta vận hành trí óc, suy nghĩ đối sách. Vừa hay bây giờ đang chiến trận, vậy cứ gọi mấy đứa Tiên Đế ra trận, rất nhanh, hai phe Tiên Đế và Ma Đế lại đánh nhau, trên chiến trường là một mảnh hỗn loạn.
Chờ Hắc Huyết Doanh trống trơn, Đạo Đức Thiên Tôn bấy giờ mới cùng tiến vào với Như Lai. Đi chưa được bao xa đã thấy mục tiêu lần này, hơn nữa không chỉ có mình nàng, Ân Mạc cũng đang ở bên cạnh. Bốn người từ xa đã dừng bước lại, Như Lai nhìn người đàn ông một thân ma khí quay cuồng phía đối diện, ánh mắt vô cùng phức tạp. Thái độ của Ân Mạc trái lại tự nhiên hơn nhiều, trên mặt điểm một nụ cười, chắp tay về phía hai người đối diện. “Thiên Tôn, Phật Tổ, đã lâu không gặp.”
“Ân Mạc, ngươi thế này… có phải là tự nguyện không?” Như Lai đột nhiên mở miệng hỏi.
“Phật Tổ là chỉ chuyện ta thành Ma?”
“Phải.”
“Đương nhiên là tự nguyện, trên thế gian này, ai dám ép ta.”
Giọng điệu cuồng vọng này của hắn khiến cho gương mặt Đạo Đức Thiên Tôn hiện lên vài phần khinh thường, nhưng Như Lai vẫn còn ở đây, ông ta đương nhiên không tiện mở miệng, chỉ có thể đứng một bên lắng nghe.
Trái lại, Như Lai không hề cảm thấy câu này có gì không ổn, chỉ có ánh mắt là trở nên hơi ảm đạm, “Lúc trước khi người tìm đến ta, ta đã từng nói, nếu ngươi sa vào Ma đạo, đích thân ta sẽ tự mình động thủ.” Người lấy giết chóc để tiến vào Phật môn có ma tính lớn nhất, ông ta cứ cho rằng với khả năng của Ân Mạc, mình sẽ không phải nhìn thấy ngày đó, ai ngờ, ngày đó vẫn cứ tới.