Đọc truyện Ngự Phật – Chương 140: Đánh không trả đòn
Đánh không trả đòn
“Thương Tình đã sớm biết thân phận của ngươi?” Ngoài miệng thì nói không quan tâm, trên thực tế, trong lòng nàng vẫn không sao thoải mái nổi, cho nên dứt khoát hỏi thẳng hắn cho xong.
“Trí nhớ của nàng ta về Tiên giới không nhiều lắm, lúc còn ở Tiên giới nàng ta cũng không biết ta.”
“Ngươi chiếu cố nàng ta có thừa, hơn nữa…” Hoa Liên ngừng một chút, liếc hắn rồi nói tiếp, “Ta còn nghe nói ngươi còn ở lại Linh Lung cung hẳn một năm.” Trí nhớ của phụ nữ thực ra rất kinh người, khi tâm trạng của các nàng không tốt thì ngươi sẽ biết, những chuyện cực kỳ lâu trước đó các nàng cũng có thể nhớ rõ ràng một hai, giờ Ân Mạc cuối cùng cũng có cơ hội được chứng kiến.
“Ta có việc muốn nàng giúp một tay mà thôi.” Ân Mạc vuốt mũi cười khổ.
Hoa Liên nhíu mày, Ân Mạc mà còn cần người khác giúp một tay, nàng có chút không thể nào tin được. Nàng nhìn chằm chằm Ân Mạc một lúc lâu, “Có liên quan tới ta?”
Nếu không biết sức ảnh hưởng của Ân Mạc ở Tiên Phật giới, Hoa Liên thực sự sẽ cho là hắn hạ giới đại khái là do phạm sai lầm gì đó, hoặc là giống như vị Phật khác, nhập thế để trải nghiệm. Nhưng còn hắn, hiển nhiên sẽ không làm như vậy. Hắn hạ giới rốt cuộc là vì cái gì, sau một khoảng thời gian dài dây dưa giữa hai bọn họ, đối với nàng mà nói, đã rất rõ ràng.
Những rắc rối giữa hai bọn họ không đơn giản như những gì nàng vẫn nghĩ, ngay từ đầu hắn đã nhắm về phía nàng mà tới.
“Nàng còn phải sống ở Tiên giới, cho nên không thể nói được.” Ngón trỏ của Ân Mạc nhẹ nhàng đặt lên môi dưới của nàng, mỉm cười với nàng, ánh mắt sáng tựa sao trời.
Được rồi, nếu hắn đã nói vậy, Hoa Liên cũng không cưỡng cầu nữa, hắn không nói luôn có lý do của mình, “Ngươi nói trí nhớ của nàng ta về Tiên giới không nhiều lắm, vậy Băng Long kia là thế nào?”
“Một thuộc hạ của Long Vương Thái tử, đặc biệt xuống để chăm sóc cho nàng ta, chuyện ở Tiên giới đều do hắn nói ra, Tiên nhân đã hạ giới thì không được phép nhớ lại kiếp trước.”
“Ngươi biết sư phụ ta bị đày xuống hạ giới như thế nào không?” Nếu Băng Long đã nhận ra sư phụ của mình, hơn nữa vẫn có ý đồ với ông ấy, chỉ có thể nói có lẽ ở Tiên giới bọn họ đã kết thù.
Ân Mạc lắc đầu, đối với chuyện của những người khác, hắn hoàn toàn không đặt trong lòng.
“Long Vương Thái tử kia và Thương Tình là quan hệ gì?”
“Coi như là… thanh mai trúc mã.” Ân Mạc suy nghĩ một chút, giải thích như vậy. Có điều, Thương Tình với hắn ta cũng không quan trọng đến thế, nhưng dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, hắn ta ít nhiều cũng coi Thương Tình là vật sở hữu của mình.
Cũng chính bởi vì hắn nên Thương Tình mới có tính cách cao ngạo lại kiêu căng như vậy, cho dù có đến nhân gian thì cũng không thay đổi được là bao. Chỉ là không có mấy người có thể nhìn thấu tầng mặt nạ lạnh như băng kia của nàng ta mà thôi.
Cho dù không thích, nhưng vật sở hữu của mình bị hủy, vị Long Vương Thái tử kia đương nhiên không thể từ bỏ ý đồ. Hắn cũng không cần phải tự mình đến gặp Hoa Liên, làm vậy, chẳng qua là muốn thử thăm dò Ân Mạc mà thôi.
Đáng tiếc giữa đường lại đụng phải Anh, bởi vì kiêng kị núi Vĩnh Sinh nên hắn vẫn không có cơ hội xuất thủ.
“Còn gì muốn hỏi nữa không?”
“Tạm thời không có.” Đáp án của câu hỏi này khiến cho nàng có một chút không hài lòng, cứ cảm thấy Ân Mạc và Thương Tình phải có chút gì đó mới đúng, như thế nàng mới có thể tìm được cớ để đánh tên này một trận, nếu không cứ cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Ân Mạc.” Hoa Liên kéo tay hắn lại.
“Sao vậy?”
Hoa Liên không trả lời, nhắm vào bụng hắn tung một quyền, bộp một tiếng, tiếng thịt và thịt tiếp xúc vang lên trầm muộn, khiến cho người ta nghe mà lông tóc dựng đứng. Nàng phẩy phẩy tay, tay đau quá.
Trong một phần ngàn giây đó, khi Ân Mạc kịp phản ứng lại, hắn theo bản năng lựa chọn kiên quyết không thể chống cự. Mặc dù hắn là Phật, còn là một vị Phật có pháp lực cao cường khiến cho vô số tiên nhân phải kiêng kị, nhưng hắn vẫn biết đau. Hơn nữa, Hoa Liên còn dùng hết toàn lực cho hắn một quyền.
Trúng quyền xong, Ân Mạc không chút do dự, ngả thẳng lên người Hoa Liên, một tay ôm bụng rên rỉ. Thực sự rất đau… ngũ tạng hình như bị sai vị trí hết rồi.
“Đau quá…” Ân Mạc ước chừng cao hơn Hoa Liên một cái đầu oằn mình, cả người mềm nhũn hư thoát tựa vào vai nàng, mặt đầy đau khổ.
Hoa Liên vuốt vuốt đầu hắn, tựa như vuốt một con cún nhỏ vậy, “Ngoan, quen rồi sẽ ổn thôi.” Một quyền đánh xuống, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
”…” Để khiến nàng hết giận thật đúng là không dễ dàng, còn phải bị ăn đòn, hy vọng đây là lần cuối cùng, Ân Mạc xoa bụng nghĩ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ân Mạc, bốn vị kia đồng ý cho Hoa Liên một vị trí ở điện Vạn Thú, hơn nữa còn là hàng đầu. Dù sao Tạc Xỉ ở Thái cổ cũng là Hung thú nổi danh, cho dù không thể sánh bằng đám Thao Thiết Hỗn Độn, cũng là một nhân vật tuyệt đối khiến cho người ta ngưỡng mộ. Là người thừa kế huyết mạch của nó, Hoa Liên đương nhiên là có tư cách hưởng thụ đãi ngộ này.
Dĩ nhiên, vị trí này nàng cũng không thể ngồi không, theo ý tứ của Thanh Long là khi tìm được người thừa kế huyết mạch của Tạc Xỉ rồi, Hoa Liên sẽ phải thoái vị, dĩ nhiên, việc lựa chọn người thừa kế huyết mạch, đặc biệt là tìm được được người thích hợp để thừa kế huyết mạch Hung thú rất khó, trên dưới một trăm năm khẳng định là không tìm được.
Trong lòng bọn họ cũng đều hiểu, Ân Mạc chỉ cần sự che chở của bọn họ trước mắt mà thôi, dù sao trong vòng trăm năm nữa, Tiên Phật giới và Ma giới còn có một trận chiến, sau này chuyện của Hoa Liên cũng không tới lượt bọn họ ra mặt.
May thay, suy nghĩ của Thanh Long cũng chính xác, đề nghị này của hắn, Ân Mạc cũng không phản đối.
Vậy nên, Hoa Liên cứ thể mà trở thành một phần tử của núi Vĩnh Sinh. Mỗi khi núi Vĩnh Sinh tiếp nạp thêm một thành viên nữa, đều sẽ cử hành một buổi lễ chúc mừng, hơn nữa Hoa Liên còn phải tiếp nhận ban phúc.
Cái gọi là ban phúc chính là để một trong bốn vị Thánh Thú hạ một ấn ký cho phần tử của núi Vĩnh Sinh này, để bảo vệ hoặc tấn công, chỉ cần có kẻ có ác ý tấn công người có ấn ký thì bốn Thánh thú hạ ấn ký đều sẽ biết.
Đây cũng là lý do tại sao bình thường không ai dám động thủ với các loài thú trên núi Vĩnh Sinh, thú tu thành chính quả rất ít, lấy được sự thừa nhận của núi Vĩnh Sinh lại càng ít hơn, bốn Thánh Thú lại rất bao che, nếu kẻ nào thực sự không thức thời thì nên chuẩn bị tinh thần bị bốn Thánh Thứ có thực lực tương đương với Thánh nhân liên thủ giết chết.
Người ban phúc cho Hoa Liên là Huyền Vũ, ban cho lực phòng ngự tuyệt đối của hắn, vốn Hoa Liên muốn nhận sự ban phúc của Bạch Hổ, dù sao trong bốn Thánh Thú, Bạch Hổ có lực công kích mạnh nhất, nhưng Ân Mạc lại không đồng ý.
Về điểm này, Hoa Liên cũng chỉ biết không làm gì được mà tiếp nhận.
Nàng ở lại núi Vĩnh Sinh chờ đến khi hết lễ chúc mừng liền cùng Ân Mạc rời đi, Anh tạm thời muốn ở lại núi Vĩnh Sinh, không quay về cùng với nàng. Mà nàng dù sao cũng còn mang tiên chức. không thể đi quá lâu được.
Không mất bao lâu, tin nàng nhận được sự chấp thuận của núi Vĩnh Sinh đã lọt vào tai của những kẻ có ý đồ, có vài người rõ ràng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không dám làm gì hay nói gì. Trước kiêng kị Sát Sinh Phật, giờ còn phải kiêng kị bốn vị Thánh Thú trên núi Vĩnh Sinh kia, Hoa Liên này cũng đâu phải cái bánh ngon lành gì, sao lúc nào cũng có người muốn cướp vậy.
Hoa Liên đương nhiên không phải là một cái bánh ngon lành, có điều nàng cũng không thể xui xẻo mãi được, người có xui xẻo hơn nữa thì cũng có lúc đổi vận chứ.