Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 22: Biểu muội (Hạ)


Đọc truyện Ngự Nữ Tâm Kinh – Chương 22: Biểu muội (Hạ)


Nhạc Nhạc biết võ công của Viên Hôi không phải hạng kém, không thể giết hắn bằng một chiêu được. Mà nếu hắn đào tẩu thoát, thì nhất định sẽ mang nhiều phiền toái đến cho Tiên Vu thế gia. Vì vậy, gã liền kêu to : “Chà, chưa từng nghe qua đại danh của ngươi, bất quá nếu ngươi là người của Vạn Lí Minh, thì không phải là người xấu rồi!”

“Vậy tại sao ngươi tập kích chúng ta?” Viên Hôi được đà dấn tới hỏi.

“Ta nào biết các ngươi là ai? Trong cái mảng rừng âm u này, thấy đám nam nhân to xác các ngươi truy sát biểu muội của ta, ta đương nhiên là phải xuất thủ. Giờ biết ngươi là người của Vạn Lí Minh, là người tốt, vậy chúng ta nên dừng tay!”

Nói rồi quay đầu lại hô lớn : “Tất cả dừng tay, đừng đánh nhau nữa ! Chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi!”

Quan Thái và Mộ Dung Kỳ đang chiếm thượng phong, nghe Nhạc Nhạc nói vậy, bèn lập tức ngừng lại. Mấy người đang đánh kia cũng không muốn đánh tiếp, nghe bảo dừng thì dừng ngay, chỉ còn mỗi thiếu nữ bị thương và Lỗ Minh là vẫn còn đánh tiếp.

Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn Viên Hôi, ngụ ý bảo là bên chúng ta đều đã ngừng chiến, sao ngươi không quản thủ hạ được như vậy chứ !

Quả nhiên Viên Hôi hét lớn : “Lỗ Minh, dừng tay!”


Lỗ Minh cười khổ đáp: “Ta cũng muốn dừng, nhưng vị cô nương này không chịu ngừng! Ta thật không có cách nào!”

Nhạc Nhạc khẽ ho hai cái, cất tiếng bảo: “Biểu muội dừng tay, chỉ là hiểu nhầm thôi, ồ được rồi, có gì dừng lại rồi nói!”

Thể lực của thiếu nữ cũng đang giảm sút đến mức không thể chi trì được nữa, nhìn thấy trong đương trường chỉ còn cặp của mình là đang ham chiến, bèn thầm nhủ cái từ “biểu muội”, từ trong miệng của bạch y thiếu niên kia có phải ám chỉ mình không? Hắn vừa mới giúp đỡ mình, ắt không phải địch nhân, còn nếu là địch nhân, thì mình sớm đã chết rồi ! Thôi mặc kệ, đánh cược chuyến này vậy, nghĩ đến đây liền xuất ra một hư chiêu, rồi nhảy ra khỏi vòng chiến, dùng thanh âm vang vọng kêu lên: “Biểu, biểu ca, là huynh hả, muội là Giang Tiểu Vi đây!”

“A, Tiểu Vi đây rồi, biểu ca Nhạc Nhạc của muội đây. Trời đất ơi… muội làm sao mà lại bị trọng thương như thế này chứ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mau nói cho ta nghe, ca ca sẽ làm chủ đòi lại công đạo cho muội. Tên khốn kiếp nào dám khi phụ muội muội của ta vậy, mau bước ra!” Nhạc Nhạc diễn y như thật, trước thì làm ra vẻ kinh ngạc, sau đó thì vẻ mặt đầy bi thương, rồi trở nên giận dữ, khắp người toát ra cái khí phách cao cả của một huynh trưởng quyết vì muội muội của mình mà sẵn sàng đương đầu với mọi việc. Ngay cả Quan Thái và Mộ Dung Kỳ cũng bị lừa, cứ nghĩ nàng ấy thật sự là biểu muội của Nhạc Nhạc, nói chi đến Viên Hôi và những người khác.

Ngay cả người trong cuộc là Giang Tiểu Vi cũng mơ mơ màng màng, gần như cho rằng người này chính là biểu ca thực sự của mình vậy. Đã lâu rồi nàng ta không có được sự quan tâm của người thân thích. Từ khi toàn gia bị Lý Trụ sát hại, nàng do may mắn mà thoát được, rồi ngày đêm rèn luyện võ công, chờ dịp báo thù. Sau khi lưu lạc đến Mạc Sa quốc, học thành đao pháp, chịu không biết bao nhiêu là tủi nhục, lại còn bị nam nhân chà đạp giày vò. Giờ đây trong lúc cận kề cái chết, nàng lại được một chàng trai anh tuấn như vậy nhận làm ca ca. Hảo sự này có mơ cũng không được. Nàng bất giác tủi thân đến tuôn trào nước mắt, vừa nhào vào trong lòng Nhạc Nhạc, vừa khóc hu hu bảo: “Ca, huynh đến cứu muội rồi, hu hu hu, ca ca à, tất cả bọn chúng đều khi phụ muội, hu hu, huynh phải giải quyết giúp cho muội đó.”

Tự bản thân Nhạc Nhạc vốn đã sẵn cảm động, giờ nghe Giang Tiểu Vi khóc lóc càng cảm động hơn. Tiếng khóc ấy chất chứa chút gì đó cay đắng, khổ đau, đầy dằn vặt tủi hờn theo năm tháng! Nhạc Nhạc ứa ra vài giọt lệ, an ủi: “Muội muội, đừng khóc nữa, tìm được ca ca rồi thì còn phải sợ cái gì nữa, nào để ta xem thương thế của muội!”

Giang Tiểu Vi vốn là bị tình cảm ôn nhu bất chợt đến với mình mà cảm động, nhưng sau khi nép vào lòng Nhạc Nhạc, cảm thụ được sự ấm áp và an toàn đúng nghĩa, khiến băng giá trong trái tim lạnh lùng của nàng bao năm nay chợt tan biến hẳn đi. Nàng nghe gã bảo muốn xem xét vết thương của mình, liền dần nín khóc, thổn thức đáp: “Toàn là vết thương ngoài da, không sao đâu!” Ngẩng đầu nhìn những giọt lệ còn vương trong mắt Nhạc Nhạc, tim nàng chợt ngập tràn hạnh phúc.


Nhạc Nhạc gạt nước mắt, lấy từ trong người ra cái Tử Ngọc đan chứa thuốc cầm máu và thuốc bồi bổ thể lực do Hoa Thiết Thương phối chế lúc còn sinh tiền, mỗi thứ nhón một viên, đưa cho Giang Tiểu Vi. Nàng hơi nghi hoặc, không biết là có nên hay không nên uống loại thuốc lai lịch bất minh này. Nhưng thấy thần tình đầy sự quan hoài cùng chút lệ còn vương trên mắt của gã, nàng không còn do dự gì nữa, tiếp lấy thuốc và nuốt xuống bụng.

Mộ Dung Kỳ cũng là nữ nhân, cảm tình tự nhiên là rất phong phú, bị Nhạc Nhạc hí lộng một hồi, thật thật giả giả không sao mà lần, nàng cảm động bật khóc lớn, nước mắt tuôn ra có khi còn nhiều hơn Giang Tiểu Vi. Thấy Nhạc Nhạc đưa thuốc cho nàng ta uống, cũng xụt sịt chạy lại ôm chầm lấy Nhạc Nhạc, khóc ròng nói: “Nhạc Nhạc à, hu hu, muội cảm động quá, nếu muội mà bị người ta khi phụ, huynh cũng phải giúp muội đó nghe?”

Thật đúng là nữ nhân! Đến nước này mà còn tranh đua hơn kém.

Nhạc Nhạc xoay người ôm Mộ Dung Kỳ vào lòng, hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, ôn nhu nói : “Nếu ai khi phụ Kỳ nhi của ta , ta đương nhiên sẽ bắt hắn phải trả giá!” Mộ Dung Kỳ đang khóc loạn lên như vậy, không ngờ khi được Nhạc Nhạc hôn, rồi nghe mấy lời an ủi ôn nhu, liền không kềm nén được chủ động hôn lên môi hắn. Nhạc Nhạc không hề khách khí cũng hôn trả, đầu lưỡi còn theo thói quen len vào trong miệng nàng, hai lưỡi xoắn xít lấy nhau, hai người quên hết mọi thứ, hôn nhau say đắm.

Vừa rồi ngay cả mấy người củaVạn Lí Minh cũng bị “huynh muội” tình thâm của Nhạc Nhạc và Giang Tiểu Vi làm cho cảm động, tâm tình đều không tự kìm hãm được, rơi vài giọt lệ anh hùng. Chớp mắt, Nhạc Nhạc lại hôn luôn một nữ nhân khác, khiến bọn lại đại khai nhãn giới, chỉ muốn hét lên thật to. Quả nhiên, có người cuối cùng cũng không nhịn được kêu “Aaaa” lên một tiếng chói tai.

Thanh âm chói tai bất ngờ này không phải là vì nụ hôn kia, mà vì một nguyên nhân khác. Ngay sau tiếng kêu đó, có người kêu gào thảm thiết “Có rắn, ta đã bị rắn cắn rồi!” Thanh âm này do Lỗ Minh phát ra. Hắn điên cuồng gào thét, hoảng loạn tìm cách ném con Xích Tam Giác Xà đang cắn vào cổ hắn ra. Nhưng hắn chỉ kịp cử động được vài cái, rốt cục đã không còn chút khí lực nào ngã xuống đất, sắc mặt biến thành đen xì.

“Nhiều rắn quá !” Ba Mộc Đầu cũng quát ầm ĩ, vội chuyển động chân khí hộ thể, lập tức li khai chỗ đang đứng.


Từ trong cỏ cây giữa rừng, tiếng “xì xì” phát ra liên tục, màu đỏ ánh lên khắp nơi dần lan tỏa tới như từng đợt hồng thủy đỏ rực. Đợt sóng thứ nhất chỉ mới cách ngoài rìa cỏ xa xa, thoắt cái đã đến dưới chân mọi người.

Mộ Dung Kỳ hét lên một tiếng thất thanh, nhẩy lên ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, chân không chạm đất. Nhạc Nhạc thét dài: “Trên cây, mau nhảy nhanh lên cây!”

Mọi người đều bị tiếng thét dài này của Nhạc Nhạc làm cho thức tỉnh, liền vội vận khinh công nhảy lên cái cây nào gần mình nhất. Nhạc Nhạc, Mộ Dung Kỳ và Giang Tiểu Vi ba người cùng phóng lên một cây cổ thụ. Vừa yên vị trên cây, làn sóng màu đỏ đã tràn vào chỗ bọn họ đứng vừa rồi , đàn rắn cùng rít lên, khí tanh bốc lên tận trời xanh.

Mộ Dung Kỳ bị đám rắn này làm cho sợ đến nỗi không dám mở mắt, ép chặt người vào lòng Nhạc Nhạc, run lên bần bật. Giang Tiểu Vi sau khi uống đươc linh dược, thân thể bình phục nhiều, máu ngừng chảy ra ngoài, khôi phục lại không ít khí lực. Tuy nhiên sự hung tàn của lũ Xích Tam Giác xà khiến nàng kinh hoảng không ít, nên sắc mặt vừa hồng lên tí chút đã nhanh chóng trắng bệch ra. Nàng ôm riết lấy bả vai của Nhạc Nhạc, sợ bị rớt vào đàn rắn đáng sợ này.

Nhạc Nhạc một tay ôm Mộ Dung Kỳ, một tay nắm chặt ngọc thủ của Giang Tiểu Vi. Ba người họ đang cùng ngụ trên trạc bốn của cây cổ thụ rất to, bên dưới vọng lên tiếng lao xao kêu rít không ngớt của lũ độc xà. Mọi người ai cũng cảm thấy bất an, vì có rất nhiều ác xà cứ phóng mình lên, muốn leo lên trên cây. Nhưng rất tiếc lực nhảy quá yếu, người của chúng lại ngắn nên không thể vòng lấy thân cây mà bò lên được, chỉ còn biết kêu loạn ở dưới gốc cây, bất lực nhìn đám người ở trên cây. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vn

Vừa rồi cái xác của Quân Tử Đao Lỗ Minh còn nhúc nhích ở đó, nay bị đám rắn đó tràn qua,đã biến thành một bộ cốt khô đen xì !

Mọi người đều lộ vẻ sợ hãi đến run người.Viên Hôi đang ở trên một cây cách đó không xa quay sang hỏi Nhạc Nhạc: “Ngươi có biết chuyện này là như thế nào không? Loại rắn này xưa nay chỉ thích sống đơn độc, sao lại có thể tụ lại đông như vậy để vây công chúng ta?”

Nhạc Nhạc nhớ tới Lí Trụ đã giết chết con Xích Tam Giác Xà khổng lồ lúc nãy, bèn to giọng đáp : “Các người đã giết chết con rắn chúa của chúng! Nên bây giờ chúng nó đến báo thù !”


“Vậy bây giờ phải làm như thế nào?” Viên Hôi hỏi.

Nhạc Nhạc thầm mắng: “Ta thèm quản gì đến chuyện sống chết của các ngươi. Các ngươi chết hết đi càng hay, tránh cho lão tử sau này khỏi động thủ chi cho phiền toái!” Nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Cứ từ từ đã, loại rắn này không sợ kiếm khí, không sợ chân khí chưởng kình, lại có quá nhiều. Nếu hàng trăm con cùng công kích ngươi, ngay cả hộ thể chân khí cũng vô phương ngăn trở! Bây giờ chỉ có thể đợi cho cơn giận của chúng hạ xuống, đợi cho chúng đi rồi, thì chúng ta tự nhiên là được cứu!”

Nghe vậy Viên Hôi trầm mặc không nói.

Quan Thái đang ở trên một cây cách cây của Nhạc Nhạc khoảng sáu bảy trượng, ngại đám rắn bên dưới nên không dám nhảy bừa, chỉ một mình ngồi một cây, chán nản nhìn đám độc xà bên dưới. Bọn chúng quá nhiều, nhiều độ một đến hơn cả ngàn con, không ở xa xa không ngừng lan tới, cánh bên trái có khoảng hơn tám trăm con. Phía trước mặt cũng có một đám rắn, bên phải một đám, ở giữa, đằng sau, ôi trời ạ, nhiều quá. Hắn đếm không xuể, gối tay lên trên đầu, bỏ mặc không thèm lý đến, đưa đầu vào nhánh cây xù xì, mơ màng muốn thiếp đi.

“Nhìn kìa, rắn rút lui rồi !” Ba Mộc Đồ đột nhiên cao hứng gào lên, khoa chân múa tay vui sướng, thiếu chút nữa là rơi xuống đất, khó lắm mới bám vào được một cành nhỏ níu lại, sắc mặt biến thành trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng.

“Tiểu Vi, muội thấy phía dưới có an toàn không?” Nhạc Nhạc nhíu mày cẩn thận hỏi.

“Trực giác nói cho muội biết, phía dưới vô cùng nguy hiểm. Đám rắn chưa đi xa, ca ca, xem kìa, chúng tỏa ra bốn phương tám hướng, quang cảnh giống như một vòng vây, ai mà xuống đó, nhất định bị chúng bủa vây.” Tiểu Vi vẫn gọi Nhạc Nhạc là ca ca, có lẽ tim nàng muốn lừa gạt chính mình, luôn nghĩ Nhạc Nhạc giống như một ca ca của mình!

Đám rắn này, có thật là đã đi hết rồi không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.