Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 84: Trưởng thành [4]


Đọc truyện Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo – Chương 84: Trưởng thành [4]

Lúc nhận được điện thoại Mộ Dung Phong, Tần Mạch Nhiên đang ở công ty họp, bởi vì tháng trước lợi nhuận của công ty bị giảm xuống, lúc này hắn đang nghiêm mặt, tạo áp lực với các vị giám đốc, lúc Mộ Dung Phong điện thoại đến, áp suất trầm thấp trong phòng họp sắp làm nhóm giám đốc suy sụp. Nhóm giám đốc lau mồ hôi trên trán, trong lòng vừa âm thầm cảm ơn người gọi điện thoại đến, vừa bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa nhi nên ăn nói như thế nào.

Phong cách làm việc của Tần Mạch Nhiên cùng Tần Thái Nhiên hoàn toàn khác nhau, Tần Thái Nhiên là nham hiểm, trên mặt luôn cười, dịu dàng với người khác, lại ung dung thản nhiên mà đẩy người vào đường cùng, mà Tần Mạch Nhiên lại hoàn toàn kế thừa y bát của Tần lão gia, lúc ở nhà còn tương đối ấm áp, thỉnh thoảng sẽ cười cười, một khi ra khỏi nhà, ngũ quan liền giống như điêu khắc, không còn một chút động tác dư thừa, dưới áp suất này, không có bao nhiêu người dám có tâm tư mánh khóe gì.

Cho nên, lúc nhóm cấp dưới trong công ty nhìn thấy Tần Mạch Nhiên ngồi ở ghế chủ tịch thế nhưng nở nụ cười, trong lòng vô cùng hoảng sợ! Đó không phải nụ cười lạnh lúc đối mặt kẻ địch không biết tự lượng sức mình khiêu khích, mà là tươi cười chân thật phát ra từ nội tâm! Này cũng quá sợ hãi rồi! Phải biết rằng, dù là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc đến đây, cũng không thể làm cho Tần Mạch Nhiên có vẻ mặt gì đặc biệt, nay chỉ nghe cuộc điện thoại ngắn ngủn, thế nhưng làm cho hắn cười thoải mái như thế! Trong chốc lát, mọi người ngây ngẩn cả người, quên sợ hãi, sững sờ nhìn Tần Mạch Niên ngắn gọn nghe điện thoại xong.

Tần Mạch Nhiên tắt điện thoại, tươi cười bên khóe miệng đột nhiên biến mất, khí áp trong phòng lập tức thấp hơn, tiếng nói trầm thấp của Tần Mạch Nhiên vang to trong phòng họp:“Trở về suy nghĩ lại cho tốt, ngày mai nếu nói không được lí do, giao không ra kế hoạch.” Nói được một nửa, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người một vòng, lập tức đứng dậy rời đi, để lại nhóm giám đốc rơi lệ đầy mặt, chủ tịch Tần à, ánh mắt vừa rồi của ngài, là nói nếu giao không ra kế hoạch, liền trực tiếp giao thư từ chức phải không? Là như vậy phải không?

Tần Mạch Nhiên vừa lái xe, vừa tưởng tượng bộ dáng vẻ mặt sầu lo của hai đứa nhỏ trong nhà, khóe môi nhịn không được khẽ nhếch lên, không thể trực tiếp nhìn thấy dáng vẻ thú vị đó, thật sự là rất tiếc nuối. Cho nên, ở trong mắt nhóm người lớn Tần gia, sự tồn tại của Tần Mộc cùng Tiêu Dật chính là tìm thêm niềm vui cho bọn họ?╮[╯▽╰]╭

Ngay lúc Tần Mộc cùng Tiêu Dật cuối cùng cũng quyết định vụng trộm gạt nhóm người lớn đi bệnh viện xem bệnh, Tần Mạch Nhiên đã trở về, vừa xuống xe liền nhìn thấy hai đứa nhỏ lén lút ở trong gara không biết làm cái gì, Tần Mạch Nhiên đè ép khóe môi đang nhếch lên, bước đi qua.

“Các con ở chỗ này làm cái gì?”


Đang trốn Mộ Dung Phong để đếm tiền bọn nhỏ bị Tần Mạch Nhiên đột nhiên xuất hiện dọa sợ triệt để, đôi mắt to mở tròn, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở ra, đồng loạt ngẩng đầu, trong tay còn cầm lấy một xấp tiền mặt thật dày cùng vàng lá, bộ dáng giống như đang làm chuyện xấu bị bắt gặp.

Tần Mạch Nhiên nhìn lướt qua tiền trong tay bọn nhỏ, xem bệnh mà thôi, sao đem theo nhiều tiền như vậy, ngay cả vàng lá cũng không quên đem xuống, tiểu Thái Tử này còn tính thưởng cho bác sĩ sao? Cho phí bịt miệng?

Hai đứa nhỏ lấy lại tinh thần, Tần Mộc hai ba cái nhét tiền vào trong túi nhỏ, sau đó đứng lên, ngẩng đầu ngọt ngào gọi:“Ba ba, ba đã trở về!”

Tiêu Dật bên kia cũng lập tức bỏ vàng lá vào trong ví nhỏ, sau đó bỏ ví vào trong túi tiền, lúc này mới đứng lên, cũng gọi một câu:“Đại bá, người đã trở về.”

Tần Mạch Nhiên ừ một tiếng, xoa xoa đầu Tần Mộc, khom người ôm Tiêu Dật vào trong lòng, bình tĩnh không nhìn đứa nhỏ giãy dụa, xoay người dẫn Tần Mộc đi vào phòng, âm thầm nhìn ánh mắt xoắn xuýt muốn nói lại thôi của hai đứa nhỏ.

Tiêu Dật hơi hơi chu miệng, đôi mắt to tràn đầy không vui, không rõ vì sao Tần Mạch Nhiên rất thích ôm nó, nó cũng không phải đứa trẻ! Làm sao cần ôm đến ôm đi! Tần Mộc trề môi, làm sao bây giờ, sao Tần Mạch Nhiên lại đột nhiên trở về! Nếu như chuyện sinh bệnh bị biết thì làm sao bây giờ? Sẽ bị cười chết!

Tần Mạch Nhiên đứng ở cửa đổi giày, dẫn hai đứa nhỏ lên lầu vào phòng bọn nó, lúc này mới thả Tiêu Dật xuống, để cho hai đứa nhỏ ngồi ngay ngắn lên sô pha, hắn đi thay tây trang, ngồi đối diện bọn nhỏ, bắt đầu tiến hành giáo dục về giai đoạn trưởng thành.


“Hôm nay sở dĩ ba về nhà sớm, là vì chuyện của các con, nói chính xác, là vì tiểu Mộc, tiểu Mộc, giữa trưa hôm nay con lại ‘Đái dầm’ phải không?” Tần Mạch Nhiên không nhanh không chậm nói mấy câu, lại làm hai đứa nhỏ hoảng sợ rồi.

Vẫn là Tiêu Dật lấy lại tinh thần trước:“Tiểu Mộc không phải đái dầm, hắn là sinh bệnh!”

“Ồ?” Tần Mạch Nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc khẳng định của Tiêu Dật, trong lòng có chút đắc ý, đứa nhỏ thông minh như vậy người nhà Tần gia bọn họ.

Tiêu Dật còn muốn nói chuyện, lại bị Tần Mộc ngồi bên cạnh vẻ mặt đỏ bừng cắt ngang, vốn dĩ loại chuyện tiểu jj sinh bệnh đã rất khủng bố rồi, bởi vì sẽ uy hiếp đến việc đi tiểu của hắn, nay nếu như bị Tần Mạch Nhiên là người làm ba ba biết được, sợ hãi trong lòng Tần Mộc cuối cùng cũng chiến thắng mặt mũi, hắn bổ nhào vào trong lòng Tần Mạch Nhiên, giọng nói mơ hồ có chút khóc nức nở:“Ba ba, con cũng không biết sao lại thế này, nước tiểu phải là màu vàng lại biến thành màu trắng như sữa. Có phải con bị bệnh rất nghiêm trọng không? Có phải sau này không thể đi tiểu hay không?”

Tần Mạch Nhiên nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng Tần Mộc, quả quyết trả lời:“Không phải, con không có sinh bệnh, đây là bình thường.” Một câu lập tức trấn an Tần Mộc.

“Thật vậy sao?”

“Thật sự. Bởi vì tiểu jj của con trưởng thành, sợ con không biết, cho nên báo cáo với con, con không phải đái dầm, cũng không phải sinh bệnh, là bệnh di tinh.” Nếu bây giờ có những người khác ở trong này, tuyệt đối sẽ mở rộng tầm mắt, Tần lão đại người thoạt nhìn nghiêm túc nhất trầm ổn nhất bảo thủ nhất, thế mà cũng nói ra lời nói moe như vậy!


Tất nhiên lời này vào tai Tần Mộc là vô cùng dễ nghe, hắn vểnh tai, mắt lóe sáng như sao, không ngại học hỏi kẻ dưới:“Bệnh di tinh là cái gì?” ngay cả Tiêu Dật, cũng là vẻ mặt tò mò.

Tần Mạch Nhiên kéo Tần Mộc:“Bệnh di tinh chính là xuất ra t*ng trùng trong cơ thể, thứ màu trắng đó của tiểu Mộc chính là t*ng trùng, t*ng trùng cùng trứng kết hợp cùng một chỗ có thể biến thành cục cưng.”

Đôi mắt Tiêu Dật tròn tròn, hình như có chút khó có thể tin:“Tôi cũng là t*ng trùng cùng trứng biến thành?”

Tần Mạch Nhiên xoa xoa đầu Tiêu Dật, gật đầu:“Đúng vậy, con cùng tiểu Mộc đều là như vậy.”

Tần Mộc lại đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đắc ý:“Ba ba, có thể nói là bây giờ con có thể cùng trứng sinh cục cưng?”

Tần Mạch Nhiên nghẹn lời, trong đầu tên tiểu tử con nghĩ cái gì vậy? Nhỏ như vậy đã muốn cùng người khác sinh con? t*ng trùng chưa trưởng thành cục cưng sinh ra sẽ rất non yếu![nè nè nè, ba Tần, suy nghĩ trong đầu ngài cũng có chút kỳ lạ nha. Phải phạt!╮[╯▽╰]╭]

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật lập tức nghiêm túc, lập tức mở miệng răn dạy:“Tần Mộc! Tuổi còn nhỏ đã nghĩ những thứ này, sao thành châu báu!” Bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật của chúng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận nó thấy khó chịu việc Tần Mộc thế mà trưởng thành trước nó! Cho dù là tiểu jj trưởng thành cũng không được!

Tần Mộc bị mắng đến rụt đầu lại, sự đắc ý vừa xuất hiện lập tức biến mất không thấy bóng dáng, đúng vậy, cũng không phải cùng Tiêu Dật đi tạo cục cưng, có cái gì mà vui vẻ!


……

Trải qua sự giảng giải của Tần Mạch Nhiên, hai đứa nhỏ cũng đã hiểu sơ lược về những kiến thức sinh lí. Sau khi xác định không phải sinh bệnh, Tần Mộc cùng Tiêu Dật rõ ràng đã trở nên vui vẻ. Lúc luyện cầm buổi tối, leng keng thùng thùng đạn vài ca khúc vui vẻ.

Chỉ là, tâm trạng tốt của Tần Mộc kết thúc bởi một cuộc điện thoại, là Tiêu Thần điện thoại tới.

Tiêu Dật theo thường lệ hỏi Tiêu Thần vài câu về hành trình hôm nay, sau đó Tiêu Dật thực nghiêm túc hỏi:“Tiểu Thần, ngươi có bệnh di tinh hay không?” Dựa theo lời Tần Mạch Niên nói hôm nay, nam nhân bình thường đều là lúc 12 tuổi bắt đầu chậm rãi trưởng thành, bây giờ Tiêu Thần đã 14 tuổi, hẳn là cũng trưởng thành đi, thân là chủ tử, đương nhiên phải quan tâm vấn đề sức khỏe của cấp dưới.

Tiêu Thần đầu kia điện thoại hình như nhớ tới cái gì, trên mặt đỏ hồng, nhưng đối phương là tiểu chủ tử của hắn, hắn nhất định phải trả lời, sau khi sững sờ một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói:“Vâng, thỉnh thoảng cũng có.” Về phần bạn học Tiêu Thần trung hậu bảo thủ của chúng ta làm sao biết đến bệnh di tinh, vậy phải hỏi bạn tiểu Từ của chúng ta.

Tiêu Dật nghe xong không có phản ứng gì lớn, chỉ dựa theo lời lúc sáng Tần Mạch Nhiên an ủi Tần Mộc nói lại một lần với Tiêu Thần, đại khái chính là hắn không cần để ý, đây là chuyện cần phải trải qua khi trưởng thành. Mà Tần Mộc đứng một bên trong lòng có chút buồn bực, cái tên Tiêu Thần bảo thủ kia sao lại trưởng thành sớm hơn hắn! Thật sự là cái tên đáng ghét!

Nhìn thấy bộ dáng Tần Mộc dẩu môi vẻ mặt khó chịu, Tần Mạch Nhiên không cần nghĩ cũng biết trong đầu đứa con nhà mình suy nghĩ cái gì, hắn thật sự không rõ đám nhãi con này nghĩ gì, rõ ràng đều kém nhau ba bốn tuổi, sao còn có thể vì ai sớm bệnh di tinh hơn ai mà tính toán chi ly như vậy? Đây lại không nhất định là chuyện tốt.

Ba Tần âm thầm quyết định, ngày mai nhất định nói chuyện với hai đứa nhỏ, con trai với nhau cần phải so lớn nhỏ cùng độ bền! Mà không phải so loại chuyện bệnh di tinh loại này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.