Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 59: Tiểu thị vệ đến [5]


Đọc truyện Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo – Chương 59: Tiểu thị vệ đến [5]

“Tiểu Dật, em có đói bụng hay không? Anh mang món ngon đến cho em đây.” Tần Mộc vừa vào cửa liền ồn ào.

Lúc này trên người Tiêu Dật đang ngứa vô cùng, Tiêu Thần đang cầm thuốc Đông y bôi lên chấm đỏ trên người cho nó, nghe được tiếng Tần Mộc, tay run lên, lập tức đổ không ít thuốc Đông y lên người Tiêu Dật, xuôi theo da thịt nó, toàn bộ chảy lên chăn.

Tần Mộc lập tức chạy đến bên giường, quan tâm hỏi:“Tiểu Dật, trên người em lại ngứa sao? Để Đa Nạp đến bôi thuốc cho em đi, Tiêu Thần anh quá ngu ngốc, anh xem đều đổ hết xuống giường rồi, ẩm ướt như vậy sao tiểu Dật ngủ được đây!”

Tiêu Thần khó có khi không có cãi lại,cầm cái chai đứng sát mép giường, thoạt nhìn có chút luống cuống, trước kia nó thật sự chưa làm qua chuyện này, ngày thường đều có công công hầu hạ tiểu Thái Tử, hắn chỉ cần đứng ở một bên là được rồi.

Tiêu Dật để cho Tần Mộc leo lên giường, nó kéo Tần Mộc lên, nhìn thấy Tiêu Thần hình như đang tự trách, nó quay đầu nói:

“Tiểu Mộc…… Tiểu Thần, để Đa Nạp quản gia đến đây đi, ngươi đi ăn này nọ trước đi.”

Tiêu Thần đưa cái chai trong tay cho Đa Nạp, cẩn thận đứng ở một bên, muốn ngăn cản Tần Mộc tới gần Tiêu Dật, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng không chút để ý của Tiêu Dật, lại bỏ đi suy nghĩ trong đầu, vừa âm thầm tự trách mình vô dụng, ngay cả bội thuốc cũng làm không xong, vừa nhìn chằm chằm hành động của Đa Nạp.

Tần Mộc liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, âm thầm đắc ý, lập tức lại nghĩ tới tính toán trước đó của mình, vì thế, đợi Đa Nạp bắt đầu bôi thuốc cho Tiêu Dật, nó leo từ trên giường xuống dưới, cầm một hộp đựng cơm đi đến trước mặt Tiêu Thần, cười nói:“Tiêu Thần, nè, ăn một chút gì đi.”

Tiêu Thần kinh ngạc nhìn Tần Mộc, không thể hiểu lúc nãy người này rõ ràng chán ghét mình như vậy sao bây giờ lại khách khí như vậy, hắn cúi đầu, nhìn hộp cơm kia, trong lòng yên lặng nghĩ, hay là trong hộp này bị hạ độc?

Tần Mộc không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Thần, nhìn hắn không cầm, nghĩ rằng hắn vẫn còn khách khí, ngại ngùng, vì thế lại giơ tới trước mặt hắn:“Ăn đi, cơm Mộ Dung Phong cùng Đa Nap làm rất ngon, tiểu Dật cũng thích ăn mà.”

Nghe được tên Tiêu Dật, Tiêu Thần lập tức cầm hộp cơm, hộp cơm rất lớn, bên trong chia làm năm phần, một phần cơm, còn bốn phần khác là đồ ăn, ngửi mùi hương cũng đã làm cho nước miếng người ta chảy ròng, thật ra Tiêu Thần cũng có chút đói bụng, lúc biết được có thể gặp Tiêu Dật, hắn kích động hai ngày, hình như cũng chưa ăn cái gì. Nó liếc mặt nhìn Tiêu Dật một cái, từ trên người lấy ra một cây ngân châm, đâm vào trong đồ ăn, thử qua từng món, sau đó cầm hộp cơm hỏi Tiêu Dật:“Tiểu thiếu gia, ta hầu hạ ngài ăn cơm.”

Tần Mộc ở một bên trợn mắt há mồm nhìn, cái tên Tiêu Thần này, hắn, hắn, hắn vậy mà lấy ngân châm ra thử độc!!! Hiểu được chuyện này Tần Mộc nổi giận, nó cảm thấy lòng tốt của mình bị giẫm lên! Nó tiến lên nửa bước, đột nhiên giơ tay muốn cướp lại hộp cơm trong tay Tiêu Thần, Tiêu Thần là người thế nào, đường đường là tùy thân thị vệ, dễ dàng tránh được động tác của Tần Mộc, hắn trầm mặt:“Ngươi làm cái gì?”

Tần Mộc giận:“Nếu chê đồ ăn của tôi có độc, vậy anh không cần ăn nữa! Tôi không cho anh ăn! Trả lại cho tôi!!!”


Tiêu Thần buồn bực:“Ta chê đồ ăn của ngươi có độc lúc nào?”

“Rõ ràng anh mới dùng ngân châm thử qua, đừng cho là tôi không biết, cái đó chuyên môn dùng để thử độc!” Tần Mộc phẫn nộ lên án.

Tiêu Thần nghiêm túc nói:“Những thứ mà tiểu chủ tử ăn, đều phải thử xem có độc không, dùng ngân châm đã là cách đơn sơ nhất, ngay cả cái này ngươi cũng không biết? Chẳng lẽ ngày thường món tiểu chủ tử ăn đều không có thử độc sao?”

Nói đến câu sau, mơ hồ có chút ý trách móc.

Tần Mộc bất ngờ bị hỏi, nó cũng biết hoàng đế thái tử cổ đại trước khi ăn thứ gì đều có người thử độc, còn lúc còn có người ăn thử trước, nghĩ lại, hình như những thứ nó cho Tiêu Dật ăn từ trước đến giờ chưa có món nào được thử độc.

Nhìn thấy vẻ mặt đuối lý của Tần Mộc, giọng nói của Tiêu Thần nghiêm khắc hơn:“Quả nhiên là điêu dân cái gì cũng đều không hiểu! Sau này ăn, mặc ở, đi lại của tiểu thiếu gia toàn bộ sẽ do ta xử lý!”

Sự áy náy của Tần Mộc tức khắc thay thế bằng lửa giận:“Anh mới là người cái gì cũng không hiểu! Anh mới là điêu dân! Tôi cùng tiểu Dật đều ăn giống nhau! Tôi còn tự mình giúp em ấy thử thức ăn mà! Anh mới là điêu thần cái gì cũng đều không hiểu! Sau này ăn, mặc ở, đi lại của tiểu Dật anh phải tránh sang một bên!”

Tiêu Thần nghe Tần Mộc nói sửng sốt một chút, mới vừa nghe còn thật tức giận, nhưng lúc nghe được nó tự mình thử thức ăn cho Tiêu Dật, bạn nhỏ Tiêu Thần trung thành ngay thẳng của chúng ta, liền có cái nhìn khác với Tần Mộc, khó trách tiểu chủ tử nói nó chỉ là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng đối xử với tiểu chủ tử vẫn rất tốt, thì ra thật sự là như vậy, mình thật sự đã trách lầm nó. Tiêu Thần đã hiểu ra lỗi sai của mình, lập tức cúi đầu, đặt hộp cơm trong tay sang một bên, hai tay ôm quyền:“Là Tiêu Thần hiểu lầm ngươi, cảm ta ngươi mấy ngày nay chăm sóc tiểu chủ tử, ngày sau nếu ngươi có chút khó khăn, Tiêu Thần tất nhiên sẽ toàn lực tương trợ.”

Tần Mộc bị dọa rồi, nó không hiểu Tiêu Thần mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ sao đột nhiên lại chịu thua, trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, xác định chính mình thật sự không nhìn lầm, nó tiến lên từng bước, làm bộ làm tịch nâng Tiêu Thần dậy:“Đâu có đâu có, tiểu Dật là bạn tốt của tôi, chăm sóc em ấy là việc phải làm.”

Tiêu Dật nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thần cùng Tần Mộc, hảo tâm không có nói với Tiêu Thần, chỉ khi nào ăn đồ ăn vặt Tần Mộc mới có thể giúp mình ăn thử, còn những lúc khác cũng không có làm như vậy. Ừm, nhưng mà như vậy cũng không tệ, một người là bạn tốt, một người là thị vệ tùy thân trở thành bạn, hai người có thể thân thiết đó là chuyện không còn gì tốt bằng, đáng tiếc sau này không thể nhìn thấy bọn họ cãi nhau, nhìn rất thú vị.[ tiểu Thái Tử, không cần cảm thấy đáng tiếc, bọn họ sẽ cãi cả đời cho ngài xem,[]]

Tần Thái Nhiên cùng Đa Nạp ở trong lòng yên lặng nhìn trời, chính sách dụ dỗ mượn sức hối lộ của tiểu ác ma này lại có thể chó ngáp phải ruồi thành công!

Vì thế, cuối cùng, dưới sự ân chuẩn của Tiêu Dật, Tần Mộc cùng Tiêu Thần đều ngồi ở trên giường, vây quanh một cái bàn nhỏ vui vẻ ăn món ngon trong hộp cơm. Sau khi ăn xong, còn chia nhau ăn một hộp kẹo nhỏ, lúc chia kẹo có chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, chuyện nhỏ ngoài ý muốn này chính là phúc lợi của Tần Mộc bị tiêu thần cướp mất, Tiêu Thần luôn đưa kẹo đến bên miệng Tiêu Dật trước, mà Tần Mộc lại luôn chậm nửa nhịp, Tần Mộc rất ai oán, nó cảm thấy mình cần luyện tập tốc độ tay.


Nhưng mà, sự hòa hợp này cũng không giữ được lâu, lúc màn đêm buông xuống, đến giờ đi ngủ, Tần Mộc tất nhiên nằm ở trên giường muốn cùng Tiêu Dật cùng nhau ngủ, Tiêu Thần tất nhiên không thể nào để long thể của tiểu chủ tử bị người đụng chạm, ai biết lúc Tần Mộc ngủ có nề nếp hay không, không cẩn thận đụng vào tiểu chủ tử thì làm sao bây giờ!

Thấy ánh mắt hai đứa nhỏ sắp bắn ra tia lửa, Tần Thái Nhiên lập tức ra hoà giải:“Hai đứa đừng cãi nhau, tiểu Dật nổi thủy đậu, mấy ngày nay đều phải ngủ một mình, cả hai đều về nhà ngủ, chú cùng Đa Nạp ở trong này coi chừng tiểu Dật.”

“Không được!”

Tần Thái Nhiên vừa nói xong, liền nghe hai đứa nhỏ cùng lúc kháng nghị, Tiêu Dật trừng mắt nhìn, không có lên tiếng.

Tiêu Thần một bộ dáng trung thần:“Ta ở đây coi chừng tiểu thiếu gia, các người trở về ngủ đi.”

Tần Mộc không cam lòng yếu thế:“Tôi cũng muốn ở đây coi chừng tiểu Dật!”

Tần Thái Nhiên đành chịu, nếu trẻ con đã bướng bỉnh, hoàn toàn sẽ không nghe ai giảng đạo lý, bọn nó sẽ cố chấp cho là mình mới là người đúng!

Đang giằng co, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Mộ Dung Phong mang theo vài người đi đến, ba người phía sau hắn đều ôm chăn. Nhìn thấy tất cả mọi người nhìn mình, Mộ Dung Phong bình tĩnh khom người:“Tôi nghĩ mọi người có thể sẽ không ai trở về ngủ, cho nên mang theo chăn cùng giường xếp đến đây.” Ba bảo tiêu phía sau hắn đem chăn đặt lên sô pha, lại xoay người đi lấy giường.

Nếu mọi người không cần đi trở về, vấn đề cũng được giải quyết, còn lại chính là ai trông chừng Tiêu Dật. Tiêu Thần vốn là đương nhân bất nhượng (việc nhân đức không nhường ai; việc đáng làm thì phải làm; lo việc nghĩa không thể chểnh mảng), nhưng Tiêu Dật lý do thân thể hắn còn chưa hoàn toàn bình phục cần nghỉ ngơi, lệnh hắn đi ngủ. Tần Mộc vừa nhìn về phía Tiêu Thần đắc ý làm mặt quỷ, chợt nghe Tiêu Dật nói:“Tần Mộc, ngươi cũng đi ngủ đi.” Tần Mộc lập tức suy sụp, Tiêu Thần đắc ý nâng nâng cằm với nó.

Tần Mộc xoay tròn đôi mắt, lập tức chỉ huy bảo tiêu đem giường xếp đặt cạnh giường bệnh của Tiêu Dật, hừ hừ, như vậy cũng xem là cùng Tiêu Dật cùng nhau ngủ!

Tiêu Thần vừa thấy, học theo, đem tủ đầu kéo sang chỗ khác, cũng kéo giường của mình đặt cạnh giường bệnh của Tiêu Dật, cuối đó, đứng ở cạnh giường không hề tỏ ra yếu kém nhìn Tần Mộc, Tần Mộc thở phì phì trừng mắt, lại không thể làm gì, Tiêu Thần cao hơn nó, lại là tùy thân thị vệ của Tiêu Dật, hơn nữa hình như còn có võ công, thật sự là đối thủ khó giải quyết!


Bị xem nhẹ nhóm người lớn yên lặng nhìn trời, lần này thì hay rồi, khoảng trống trong phòng bị chiếm hết hai phần ba, khoảng trống còn lại miễn cưỡng đặt đủ một cái giường, bọn họ sẽ có người ngủ sô pha.

Trải chăn xong, Tần Mộc leo lên giường Tiêu Dật, theo thông lệ mỗi ngày mà giang hai tay cánh tay ra cho Tiêu Dật một cái ôm ngủ ngon, sau đó hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Dật.

Ba người lớn lập tức đề cao cảnh giác nhìn về phía Tiêu Thần, chỉ sợ nó lại rút kiếm ra cho Tần Mộc vài lỗ thủng, cũng không ngờ, đứa nhỏ kia lại trợn tròn mắt nhìn Tiêu Dật cùng Tần Mộc, có vẻ như sẽ không ra tay, sau đó, khóe miệng đứa nhỏ kia giật giật, lơ đãng nói:“Địa phương quỷ quái này thì ra thật sự có hôn ngủ ngon.”

……

Sắp xếp mọi chuyện xong, bọn nhỏ chuẩn bị ngủ, Mộ Dung Phong bị Đa Nạp không cho thương lượng đẩy tới cái cái giường còn lại nằm xuống, Tần Thái Nhiên cũng chuẩn bị ngủ một lát, sau nửa đêm sẽ tới hắn trông coi, Tiền Đa nói ngày đầu tiên rất có thể sẽ phát sốt, còn có thể bị nổi thêm rất nhiều thuỷ đậu, sợ đứa nhỏ nửa đêm khó chịu không ai biết, cho nên nhóm người lớn mới dự định trông coi nó một đêm, dù sao thay phiên nhau cũng không phải qúa vất vả.

Mọi người đều vào vị trí chuẩn bị ngủ, cửa phòng đột nhiên lại bị gõ, Đa Nạp mở cửa ra, không ai nghĩ tới người này sẽ đến– Từ gia thiếu gia Từ Văn Khiêm.

Từ Văn Khiêm đi vào phòng bệnh, nhìn thấy đầy ấp giường thì sửng sờ một chút, lập tức trở lại bình thường, hắn đưa quà tặng trong tay cho Đa Nạp đang đứng một bên, cũng không thèm nhìn tới những người khác, đi thẳng đến giường Tiêu Thần:“Tôi đến bôi thuốc cho cậu.”

Tiêu Dật quay đầui, nhìn thấy Tiêu Thần đỏ mặt

…… Tiểu kịch trường phân cách tuyến……

Một ngày của rất nhiều năm sau.

Tần Mộc mở mắt ra, nhìn thấy luồng ánh sáng phản chiếu chói lọi, hắn liền tỉnh táo, vẫn không nhúc nhích nhìn người bên cạnh:“Sao anh lại chạy lên giường của tôi!”

Kiếm trong tay Tiêu Thần lại đẩy về trước một chút:“Ngươi cũng dám đặt cánh tay lên eo của tiểu thiếu gia! Ngươi không cần cánh tay này nữa sao!”

Đã từng ở trong tay Tiêu Thần nếm qua vô số đau khổ Tần Mộc dựa theo nguyên tắc hảo khán bất cật nhãn tiền khuynh (người đẹp không chấp nhất bất lợi trước mắt. Câu gốc: Hảo hán bất cật nhãn tiền khuynh), thái độ lập tức mềm yếu:“Làm việc hai ngày mới có thể nghỉ ngơi, tối hôm qua chúng tôi chạy ba phim trường, lúc trở về đã sắp 2 giờ, tiểu Dật nói không thoải mái, tôi liền mát xa cho em ấy một chút, có lẽ đã ngủ quên, tôi thực sự không phải cố ý, sao tôi có thể đè em ấy được!”

Tiêu Thần không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Mộc, người này từ nhỏ đến lớn đều nói như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng lời hắn nói!


Thấy Tiêu Thần không có hành động gì, Tần Mộc khó khăn xoay đầu:“Tiểu Dật đâu?”

“Đã đến phòng khách, bảo ta đến đánh thức ngươi. Ngươi cũng dám thức trễ hơn tiểu thiếu gia! Còn muốn ngài ấy hầu hạ ngươi phải không!”

Tần Mộc bi đát, trời biết một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, hắn tối đa chỉ dây trễ hơn Tiêu Dật có ba ngày, mà ba ngày này có hai ngày bị Tiêu Thần tóm được, cho nên, hắn cùng tên Tiêu Thần này trời sinh bát tự không hợp!

Cứ như vậy, Tần Mộc bị một thanh kiếm chỉa vào cổ họng, nghe Tiêu Thần dạy dỗ nửa giờ, mới bằng lòng cho đi, vừa được tự do, hắn lập tức chạy nhanh xuống lầu, thẳng tắp nhào về phía Tiêu Dật, giọng nói kia muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương:“Tiểu Dật……”

Nhưng mà, có người tốc độ còn nhanh hơn hắn, Tiêu Thần đứng cạnh Tiêu Dật, giơ kiếm, may mà Tần Mộc lẩn tránh nhanh, nếu không đã bị đâm xuyên tim rồi!

Có Tiêu Dật ở một bên, khí thế Tần Mộc tăng lên 10 lần:“Tiêu Thần! Anh muốn giết tôi sao? Đây chính là bảo kiếm tiểu Dật ban cho anh! Ngươi lại dùng như vậy sao? Chẳng lẽ không phải nên gói lại cất giữ cẩn thận sao!”

Tiêu Thần không có động tác gì, cất kiếm, động tác đó, tư thế đó, được gọi là tự nhiên phóng khoáng, đưa lên TV sẽ mê chết một đám người! Hắn thản nhiên nói:“Kiếm này để trảm tên điêu dân nhà ngươi!”

Tần Mộc giận:“Cái gì điêu dân! Bình thường Từ Văn Khiêm dạy anh như thế nào! Dạy anh mười mấy năm, thế mà anh chỉ biết nói một câu điêu dân!”

“Chuyện của ta làm sao tới lượt hắn quản!”

Vừa nói xong, cửa truyền tới một giọng nói lạnh lùng:“Phải không? Tôi không quản được chuyện của anh?”

Tần Mộc mặt mày hớn hở, sắc mặt Tiêu Thần thay đổi ngay lập tức.

Tiêu Dật ngồi ở trên sô pha, cầm lấy trà lài Mộ Dung Phong đưa qua, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thời tiết hôm nay thật không tệ!

———————-

Sau bao ngày cực khổ tui đã tìm ra đoạn anh Từ Văn Khiêm là thụ ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.