Đọc truyện Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo – Chương 52
/6
Mắt thấy ngày quốc tế thiếu nhi mỗi năm một lần cũng sắp tới, tâm trạng Tần Mộc càng ngày càng tốt, thường thường còn có thể đắc ý mà hát vài câu hát thiếu nhi, rốt cục có một ngày, Tiêu Dật nhịn không được tò mò.
“Tiểu Mộc tử, gần đây có chuyện gì tốt xảy ra sao?” Tiêu Dật *** ở trong bồn tắm bị nước ấm hấp đến khuôn mặt đỏ bừng nghiêng đầu hỏi.
Tần Mộc hắc hắc sáp đến trước mặt Tiêu Dật, tuy đã áp chế sự vui vẻ xuống, nhưng mà cũng không che dấu sự được sự kích động, đôi mắt xanh lóe sáng:“Tiểu Dật, sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi nha!”
Tiêu Dật trừng mắt nhìn, buồn bực:“Ngày quốc tế thiếu nhi là cái gì?”
“Ngày quốc tế thiếu nhi chính là ngày lễ đặc biệt của trẻ con, cũng giống như ngày sinh nhật! Có thể nhận được thiệt nhiều thiệt nhiều quà tặng! Còn có thể chơi cả ngày, Mộ Dung Phong cũng sẽ không quản chúng ta!” Tần Mộc vừa nói, vừa chảy nước miếng. Thiệt nhiều thiệt nhiều quà……
Tiêu Dật mím môi nghĩ nghĩ:“Quà tặng? Có kẹo không?”
Tần Mộc gật đầu:“Có đủ loại kẹo!”
“Có kẹo que không?”
Tần Mộc tiếp tục gật đầu:“Có đủ loại kẹo que, năm ngoái anh nhận được một lượng lớn như thế này! Ăn rất ngon!” Tần Mộc vừa nói vừa khoa tay múa chân vẽ một hình tròn thật lớn.
Ánh mắt Tiêu Dật có chút sáng:“Có bánh bích quy bơ không?” Bình thường Mộ Dung Phong chủ yếu đều cho bọn nó ăn bánh cookie, rất ít khi cho bọn nó ăn bánh bích quy bơ, điều này làm cho tiểu Thái tử thích ăn bánh bích quy bơ oán niệm rất sâu.
“Có có! Có đủ hương vị, còn có vài lớp bơ!”
“Bánh gato thì sao?”
Tần Mộc không nói, nghiêng đầu suy nghĩ:“Bánh gato sao, không nhiều lắm, có lẽ bởi vì dễ dàng bị đè hỏng đi.”
Tiêu Dật cảm thấy có chút xíu thất vọng.
Tần Mộc lập tức nói:“Nhưng mà nếu em muốn ăn bánh gato có thể nói với bọn họ!”
“Bản thái tử mới không đòi người khác này nọ!” Tiêu Dật ngạo kiều quay đầu.
Ánh mắt Tần Mộc xoay tròn một vòng, giọng nói lại thấp một chút:“Không cần đòi, vài ngày nữa không phải có họp báo sao? Đến lúc đó em chỉ cần thuận miệng nói một câu, em cảm thấy món nào ăn ngon, sau đó có thể được thiệt nhiều người tặng!” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn rất là đắc ý, nó thường xuyên làm như vậy!
Ánh mắt Tiêu Dật lóe sáng lóe sáng, nó vỗ vỗ bả vai nhỏ của Tần Mộc, ra vẻ chững chạc nói:“Tiểu Mộc tử, không tệ!”
Tần Mộc đắc ý chống nạnh:“Đương nhiên.”
Ban đêm, Mộ Dung Phong đang nằm ở trên giường, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nằm trong chốc lát, hắn đột nhiên đứng dậy, bước đi đến phòng ngủ cách vách, quả nhiên, trong phòng trống rỗng, hai đứa nhỏ vốn dĩ phải nằm trên giường giờ phút này lại không thấy. Mộ Dung Phong vuốt hoa tai trên tai, thấp giọng hỏi:“Bọn họ ở nơi nào?”
“Ở trong phòng cất đồ.” Bảo tiêu làm hết phận sự trả lời.
Mộ Dung Phong nhớ tới đoạn đối thoại của hai đứa nhỏ khi tắm, yên lặng đẩy gọng kính mắt, nửa đêm bọn nó không ngủ được sẽ không phải là đi thảo luận nên muốn người khác tặng gì đi? Trong lòng nghĩ, dưới chân cũng bước không ngừng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cất đồ ra một khe nhỏ, quả nhiên chợt nghe được tiếng nói nho nhỏ.
“Tiểu Dật, có muốn khoai tây chiên không?”
“Không muốn, khoai tây chiên chỉ có vài vị, ăn nhiều sẽ không ngon.”
“Ờm, vậy chân gà thì sao?”
“Mộ Dung quản gia làm còn ngon hơn. Nhớ phải có bánh mì nướng.”
“Được. Có muốn trái cây không?”
“Không muốn, chỉ có nữ nhân mới ăn!” Thứ nữ nhân trong hậu cung mỗi ngày ăn, nó mới không muốn ăn!
“Vậy sao này anh cũng không ăn. Nhưng mà anh cảm thấy quả dương mai ăn rất ngon.”
“Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”
……
Mộ Dung Phong:“……”
Xoay người đi trở về Mộ Dung Phong không khỏi âm thầm kiểm điểm, có phải ngày thường mình rất ngược đãi hai đứa nhỏ hay không.
Họp báo sẽ tổ chức giữa tháng năm, nói là họp báo, thật ra chính là để tuyên truyền phim mới, bộ phim “Tiểu quỷ go go go” có ba ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc, Tiêu Dật cùng Hứa Phúc Khang là diễn viên chính, công ty quay bộ phim này cho ngày quốc tế thiếu nhi.
Lúc Tần Mộc cùng Tiêu Dật đến nơi, họp báo đã sắp bắt đầu, họp báo của ngôi sao nhỏ tuổi cũng không giống người lớn, hiện trường được bố trí thực mộng ảo, các bàn thức ăn cũng tương đối thấp, bởi vì họp báo này cũng mời không ít đứa nhỏ tới tham gia.
“Tiêu Dật, Tần Mộc, tôi ở trong này!” Hứa Phúc Khang tròn vo đang ôm một đĩa cốm gặm, nhìn thấy Tần Mộc cùng Tiêu Dật tiến vào, lập tức quơ cánh tay ngắn mập mạp đón bọn họ.
“Hàm lượng đường trong cốm rất cao, cậu nên đi qua bên kia ăn chân gà chân vịt nướng gì đó.” Tần Mộc dùng kiến thức mới học được rất bài bản mà nói với Hứa Phúc Khang.
Hứa Phúc Khang cười tủm tỉm buông cái dĩa nhỏ trong tay:“Tôi muốn chờ các cậu đến rồi cùng đi ăn.”
“Được.” Tiêu Dật gật đầu, liền đi về phía bàn ăn cách đó không xa.
Lúc này các phóng viên cũng không có đi quấy rầy nhóm tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, chỉ tránh từ xa, yên lặng chụp hỉnh ảnh đáng yêu của bọn nhỏ, cho dù có muốn cướp tin tức, cũng không nên làm cho nhóm ngôi sao nhỏ tuổi bị đói.
Tiêu Dật đeo một cái bao tay, cầm một cái cổ vịt, cái miệng nhỏ nhất cắn một cái, so với cánh cùng chân, nó càng thích ăn cổ hơn, đây là thứ mà trước kia ở trong hoàng cung nó chưa có nếm qua. Tần Mộc cắn chân gà, Hứa Phúc Khang ôm chân vịt, ba đứa nhỏ ăn đến bất diệc nhạc hồ, hình ảnh ấm áp mà dễ thương.
Sau khi ăn no bụng, ba đứa nhỏ ngồi ở chỗ kia, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của các phóng viên, những câu hỏi này đã cho bọn nhỏ xem qua trước, cho nên trả lời cũng rất trôi chảy. Lúc Tiêu Dật trả lời xong câu hỏi cuối cùng, thình lình cầm lấy một cái bánh bích quy có nhân, nghiêm túc nói:“Bánh bích quy hương vị không tệ.”
Các phóng viên đều sửng sốt, tạm thời không kịp phản ứng, Tần Mộc thấy thế, dùng nĩa xiên một khối bánh gato, làm bộ thở dài:“Bánh gato bơ ăn thật ngon, đáng tiếc, sắp ăn hết.”
Tần Mộc vừa mở miệng, các phóng viên lập tức hoàn hồn, thì ra bọn nhỏ muốn ăn, một bên tiếp tục đặt câu hỏi cho nhóm tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, một bên ở trong lòng yên lặng phun tào, thật không nghĩ tới, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi ngạo kiều tiểu Thái tử Tiêu Dật của chúng ta thế mà cũng là cật hóa!!! Đây chính là tin tức lớn!
Bên này Hứa Phúc Khang xoay tròn đôi mắt, lập tức học theo cầm chân gà trên bàn lên, lớn tiếng nói:“Cái chân gà này ăn ngon lắm!”
[ vì thế, vài ngày sau, món quà mà bạn nhỏ Hứa Phúc Khang nhận được là thuần một màu chân gà, cũng không phải thực thích ăn chân gà nên bạn nhỏ Hứa Phúc Khang buồn bực thật lâu thật lâu……]
Ngày 1/6 cuối cùng cũng đến, sáng sớm hôm nay, Tần Mộc thức dậy, tiến đến bên tay Tiêu Dật không nản lòng mà gọi thiệt nhiều lần, sau khi trúng nửa bạt tay, rốt cục cũng đánh thức Tiêu Dật. Bạn hỏi vì sao lại là nửa bạt tay? Bởi vì tiểu trung khuyển Tần Mộc đã tránh thoát nửa bạt tay.╮[╯▽╰]╭
Tiêu Dật xoa xoa đôi mắt, mơ hồ không rõ hỏi:“Tiểu Mộc tử, mấy giờ?”
“Đã sáu giờ rưỡi! Mau dậy đi mau dậy đi!” Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi vào phòng tắm. Vừa tới cửa phòng tắm, Mộ Dung Phong đẩy cửa phong ngủ ra đi đến.
Bọn nhỏ được Mộ Dung Phong chiếu cố đánh răng rửa mặt, sửa lại tóc, thay quần áo mới xinh đẹp. Ở dưới sự yêu cầu của Tần Mộc, hai người mặc quần áo giống nhau, áo chữ T kẻ sọc cùng quần yếm, trên chân mang giày thể thao, vừa hiện đại vừa đáng yêu. Bộ quần áo này chính là hai ngày trước bọn nhỏ đi trung tâm mua sắm tự mình chọn.
Lịch trình buổi sáng hôm nay của bọn nhỏ đã được nghiên cứu xong, buổi sáng đi vườn bách thú xem động vật, giữa trưa đi ăn món ngon, buổi chiều đi dạo phố, bởi vì hôm nay sẽ có “giảm giá”, đây là các chị trong đoàn phim nói, nên buổi tối phải đi xem bộ phim hoạt hình mới nhất, sau khi xem phim hoạt hình xong, phải đi ăn thịt nướng cùng mì sợi, chính là ăn ở ngoài, chứ không phải về nhà cho Mộ Dung Phong làm.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật tay trong tay đi xuống cầu thang, Tần Thái Nhiên cười đi đến trước mặt bọn nhỏ, ngồi xổm xuống:“Ngày lễ vui vẻ.” Cho hai đứa nhỏ một người một cái ôm thêm một cái hôn môi, sau đó đem bóng bay trên tay đeo lên dây quần yếm của bọn nhỏ:“Ngày quốc tế thiếu nhi phải mang theo bóng bay mới đúng.”
Tiêu Dật ngẩng đầu lên, nhìn thấy quả bóng bay trên người mình là cừu vui vẻ, mà trên người Tần Mộc là Chopper, hai quả bóng bay bay giữa không trung, thường thường chạm vào nhau, Tiêu Dật cong cong khóe miệng.
Cột chắc bóng bay, Tần Thái Nhiên mang bọn nhỏ đi vào nhà ăn, chỉ thấy trên bàn cơm bày đầy đủ loại thức ăn, đều là món hai đứa nhỏ thích ăn, Đa Nạp khoa trương hành lễ:“Hai bé trai dễ thương, mời tận tình hưởng dụng bữa sáng.”
Ăn đến bụng nhỏ tròn vo Tần Mộc cùng Tiêu Dật thỏa mãn ngồi vào trong xe.
Bởi vì là ngày quốc tế thiếu nhi, vườn bách thú ngày thường tương đối vắng vẻ, bây giờ lại cực kỳ náo nhiệt, nơi nào cũng có thể nhìn thấy nhóm tiểu thiên sứ vẻ mặt đơn thuần vô tội líu ríu hỏi đủ loại câu hỏi mà nhóm người lớn không trả lời được.
Ba người lớn đi theo sau Tần Mộc cùng Tiêu Dật không khỏi âm thầm may mắn, may mắn bọn nhỏ không có như vậy.
“Tiểu Mộc tử, vì sao trên thế giới động vật gấu trúc trắng như vậy, sao lông trên người con này có màu hơi vàng?” Tiêu Dật chỉ vào con gấu trúc nhìn hơi bẩn hỏi. Đi vào thế giới này đã một khoảng thời gian, Tiêu Dật vô tình đã thay đổi không ít, ít nhất, lúc gặp được chuyện gì không hiểu, sẽ trực tiếp mở miệng hỏi Tần Mộc, đương nhiên, sự thẳng thắng này cũng chỉ với Tần Mộc, ngẫu nhiên Mộ Dung Phong cùng Tần Thái Nhiên cũng sẽ có loại phúc lợi này, ngược lại, Đa Nạp rất ít khi được hỏi, đối với chuyện này, Đa Nạp tỏ vẻ thực đau lòng.
Tần Mộc nhún vai:“Gấu trúc nhìn thấy trong TV đều là vừa tắm rửa xong mới quay, con này nhất định còn chưa có tắm rửa, nhân viên quản lí lại lười biếng.”
Tần Thái Nhiên nhìn trời.
“Tiểu Dật tiểu Dật, em xem, lão hổ!” Tần Mộc đi thẳng tới chỗ mãnh thú bị nhốt trong ***g sắt.
Tiêu Dật chỉ liếc mắt nhìn một cái, bĩu môi:“Bị nhốt trong ***g sắt thì không phải lão hổ, nhiều nhất chỉ là con mèo lớn biết cắn người.”
Tần Mộc lại nhìn chằm chằm trong chốc lát:“Hình như nó cũng không giống như trong thế giới động vật.”
Trải qua lần này, Tần Mộc cũng không có quá nhiều hứng thú với sư tử báo, vì thế bước chân đi hướng khác.
“Cái mũi voi thật dài!” Tiêu Dật ngạc nhiên.
Vẻ mặt Tần Mộc căng thẳng lôi kéo Tiêu Dật lùi về sau:“Tiểu Dật em đừng dựa gần quá, nó sẽ dùng cái mũi cuốn em lên trời, trên tivi có chiếu.”
“Nếu nó dám cuốn ta, bản thái tử liền chém cái mũi nó!” Giọng Tiêu Dật trong trẻo vang dội. Mộ Dung Phong âm thầm suy xét nếu như thực sự chém con voi này, cần bồi thường bao nhiêu tiền.
Một giọng nói khinh thường từ bên cạnh xen vào:“Nếu cậu chém cái mũi voi, tôi sẽ đi tố cáo cậu ngược đãi động vật!”
Tiêu Dật quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhất thời hừ một tiếng, khinh thường hơn nói:“Thì ra là tên điêu dân thua không nhận.”
Tần Mộc tiến lên trước nửa bước, nâng cằm:“Ô! Quỷ thích khóc!”
Đứa nhỏ kia tức khắc trợn tròn mắt, gương mặt tức giận:“Cậu mới là quỷ thích khóc!”
Tần Mộc nhìn nó làm mặt quỷ:“Thua cũng chỉ biết khóc, cậu là quỷ thích khóc!”
Vẻ mặt đứa nhỏ kia đỏ bừng, chống eo cãi với Tần Mộc.
Tiêu Dật lại nâng đầu, rất nghiêm túc rất nghiêm túc mà nói với người lớn bên cạnh đứa nhỏ kia:“Động vật nơi này rất dữ, các người vẫn là dẫn hắn về nhanh đi, cẩn thận hắn bị dọa khóc.”
Đôi vợ chồng kia nhìn vóc dáng nho nhỏ của Tiêu Dật, nhất thời hiểu được đứa nhỏ này đại khái chính là đứa nhỏ lần trước làm cho con mình về nhà khóc cả đêm, quả thật rất thú vị.
“Không nghĩ tới ở trong này cũng có thể gặp Tề tiên sinh Tề phu nhân, thật sự là trùng hợp.” Tần Thái Nhiên cười đi đến bên cạnh Tiêu Dật, vươn tay về phía vị tiên sinh kia.
Đôi vợ chồng kia nhìn thấy Tần Thái Nhiên cũng nở nụ cười:“Đúng là rất trùng hợp, cậu cũng cùng bọn trẻ đi chơi 1/6 sao.”
“Đúng vậy, anh trai với chị dâu có chút việc, tôi giúp bọn họ tới xem một chút.”
……
Bị nhóm người lớn không nhìn Tiêu Dật yên lặng quay đầu, yên lặng đem hỏa lực nhắm vào đứa nhỉ kia.
Tểu công tử Tề gia sao có thể địch nổi hai người liên thủ? Chỉ trong chốc lát, đã tức giận khóc lớn lên. Tần Mộc chống nạnh theo Tiêu Dật:“Còn nói không phải quỷ thích khóc, mới nói nói mấy câu liền khóc!”
Tiêu Dật gật đầu:“Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ.”
“Cho nên hắn không phải nam tử hán!” Tần Mộc dứt khoát tổng kết.
Tiểu công tử tề gia nổi giận, quơ nắm đấm nhào lên đánh nhau:“Cậu mới không phải nam tử hán!”
Nhóm người lớn một bên đúng lúc bước lên, kéo bọn nhỏ sắp đánh nhau ra.
Tách khỏi ba người Tề gia, Tần Mộc cùng Tiêu Dật tay trong tay, trịnh trọng cảm thán:“Đứa nhỏ kia hết cứu được.”
“Tam tuế khán đáo lão (Nhìn dáng vẻ của người ba tuổi có thể đoán được khi về già dáng vẻ người đó sẽ ra sao), hắn đã lớn như vậy còn thích khóc như trẻ ba tuổi, sau này không có tiền đồ.” Tiêu Dật ra vẻ cụ non nói.
Ba người lớn theo phía sau yên lặng nhìn trời, khóe miệng co quắp không ngừng.
Đi dạo vườn bách thú xong, ăn xong cơm trưa, đã hơn hai giờ chiều, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngáp liên tục, tất nhiên là tối hôm qua rất phấn chấn, sáng nay lại dậy quá sớm, ngủ không đủ, Tần Thái Nhiên đặt một phòng khách sạn gần rạp chiếu phim, đưa bọn nhỏ vào ngủ trưa. Vốn Tần Mộc cũng không muốn, nhưng nhìn thấy Tiêu Dật gật đầu, nó cũng không có ý kiến.
Ngủ một giấc dậy đã năm giờ, vừa lúc phim sắp bắt đầu, vì thế một nhóm năm người mang theo đồ ăn vặt đi vào rạp chiếu phim, vì xem phim, Tần Mộc cùng Tiêu Dật phải tháo bóng bay trên người xuống gởi lại, Tiêu Dật nhìn chằm chằm nhân viên kia một hồi lâu, khóe miệng động nửa ngày, cuối cùng một câu cũng chưa nói, xoay người chậm rãi đi theo Tần Mộc, Mộ Dung Phong khom eo, ở bên tai Tiêu Dật nói:“Người kia sẽ giữ kĩ bóng bay.” Tiêu Dật gật gật đầu, bước chân nhanh hơn lúc nãy một chút.
Đến lúc ăn thịt nướng, lòng của Tần Mộc đã không còn ở nơi này, nó tiến đến Tiêu Dật bên tai nhỏ giọng nói thầm:“Tiểu Dật tiểu Dật, em đoán khi chúng ta trở về có thể nhìn thấy bao nhiêu món quà?”
Tiêu Dật nuốt cái nấm vào miệng, không nhanh không chậm mở miệng:“Không biết, hẳn là đủ cho chúng ta ăn vài ngày?”
“Đâu chỉ vài ngày! Ít nhất cũng một tuần! Năm trước quà anh nhận được đều là đồ chơi, đồ ăn không nhiều lắm.”
Tiêu Dật tiếp cầm lấy mực nướng Mộ Dung Phong đưa qua, miệng qua loa trả lời Tần Mộc, ánh mắt chỉ nhìn mực nướng:“Nếu như không nhiều, chúng ta tự mình đi mua là được rồi, nè, ta có mang theo vàng lá.” Tiêu Dật vừa nói, vừa lấy từ trong túi tiền ra hai mảnh vàng lá.
Nghe Tiêu Dật nói như vậy, Tần Mộc cũng hiểu được mình không cần xoắn xuýt vấn đề này:“Đúng, nếu thật sự không đủ ăn chúng ta tự mình đi mua!”
Tiêu Dật gật gật đầu, há miệng cắn mực nướng, hai má liền dính đầy mỡ.
Ăn uống no đủ ngồi trên xe về nhà, Tiêu Dật cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng vấn đề quà tặng, không biết có thể có đủ loại kẹo, kẹo que vô cùng lớn, còn có các loại bánh quy có nhân đủ mùi vị cùng bánh gato bơ như Tần Mộc nói hay không!
Vừa về tới nhà, Tần Mộc không kịp chờ đợi liền lôi kéo Tiêu Dật vọt vào trong phòng, vào lúc đèn sáng lên, Tần Mộc cùng Tiêu Dật lại bất động.
Tần Thái Nhiên Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đứng ở ngoài cửa, nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ chạy vào trong phòng, khẽ cười lên.
“Oa, thiệt nhiều quà! Có vẻ rất ngon!”
“Ừm, ba hộp ta mở ra đều là kẹo.”[ mới chớp mắt mà mở được ba hộp, tốc độ của em rốt cuộc nhanh cỡ nào nha!!!]
“Tiểu Dật tiểu Dật, em xem, cái bánh gato này thật lớn! Có năm tầng! Chúng ta giấu đi từ từ ăn!”
“Ừ.”
Tần Thái Nhiên:“……”
Mộ Dung Phong:“……”
Đa Nạp:“……”
Dưới bầu trời đêm, nhóm người lớn hơi hơi ngẩng đầu, 45 độ nhìn trời, tươi đẹp mà ưu thương, rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu ngược đãi bọn nó, chỉ có một cái bánh gato, thế mà cũng muốn giấu đi từ từ ăn!!!
Nhìn thấy trên màn hình hai đứa nhỏ thật sự đã ngủ, nhóm người lớn lúc này mới đứng dậy đến phòng ngủ, Tần Thái Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Tần Mộc, Đa Nạp cẩn thận từng li từng tí tránh mái tóc dài của Tiêu Dật ôm nó lên, còn Mộ Dung Phong nhanh chóng xốc drap giường lên, đem đủ loại hộp nhét ở trong lấy qua một bên, đến khi xác định đã không còn thứ gì ở trên giường, mởi trải drap giường mới lên, cái trước đã bẩn.
Được thả lại giường Tần Mộc xoay người, ôm Tiêu Dật, miệng lẩm bẩm:“Tiểu Dật, cái này kẹo que này nhét vào gối đi.”
“Ừ.” Tiêu Dật hàm hàm hồ hồ trả lời một câu, chép miệng, lại tiếp tục ngủ.
Mộ Dung Phong yên lặng cầm lấy gối, ngón tay thon dài vói vào bên trong, bình tĩnh lấy ra vài cái kẹo que. Đa Nạp đi đến tủ quần áo, vừa mở ra, vài cái hộp rớt ra.
Thu dọn phòng ngủ xong, bọn họ lại lần lượt tìm được các loại quà tặng được cất dấu ở nhiều chỗ kì lạ. Ngay cả phòng tắm bọn nhỏ cũng không buông tha, Tần Mộc còn mĩ kỳ danh viết: Vừa tắm rửa vừa ăn mới là hạnh phúc nhất.
Ừ, dù như thế nào, đối với Tần Mộc cùng Tiêu Dật, ngày 1/6 này rất vui vẻ……
Sáng sớm hôm sau, trong biệt thự truyền đến tiếng thét chói tai tức giận của Tần Mộc.
“Mộ Dung Phong! Đa Nạp! Các anh là điêu dân ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Lại giam thủ tự đạo (Lấy đồ vật mà mình trông coi, quản lý)! Dám trộm quà của tôi cùng Tiêu Dật! Tôi nhất định phải nói với ông nội!”