Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 28: Ác mộng đêm khuya


Đọc truyện Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo – Chương 28: Ác mộng đêm khuya

Cuối cùng Mộ Dung Phong cũng không có gọi hai đứa nhỏ rời giường, đem điểm tâm buổi trà chiều cẩn thận bao lại, dự định để cho bọn nhỏ ăn khuya.

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ cũng không có kéo lên, mặt trời lặn về phía tây, cho đến khi ánh sáng mờ tối chiếu lên giường, Tần Mộc mới mở mắt, đôi mắt màu xanh trong suốt tinh khiết giống như quả cầu thủy tinh, vì tư thế ngủ không tốt mà tóc có chút hỗn độn, có hai nhúm tóc còn dựng lên, nó trừng mắtn, vô thức xoay đầu, đi tìm bóng dáng Tiêu Dật.

Không bao lâu, Tiêu Dật đã bị Tần Mộc đánh thức, nó xoa xoa mắt, ngơ ngác ngồi ở trên giường, vẻ mặt mệt mỏi, giống như không có tinh thần.

Mộ Dung Phong đúng lúc gõ cửa vào, ung dung thay hai đứa nhỏ sửa sang lại y phục, lại trông nom bọn họ súc miệng rửa mặt:“Sắp tới giờ cơm chiều, hai đứa chơi một lát, lát nữa tôi lại gọi ăn cơm được không?”

Tần Mộc vừa nghe có thể chơi một lát, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn lập tức cười như nở hoa, lôi kéo Tiêu Dật chạy qua phòng cách vách:“Tiểu Dật tiểu Dật, anh dạy em chơi máy chơi game!”

Tiêu Dật có chút hoang mang trừng mắt nhìn,“Máy chơi game” Là cái gì?

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật chạy vào phòng đồ chơi, đóng cửa phòng, quệt mông ở trên một đống đồ chơi trên mặt đất lấy ra một máy “Tiểu Bá Vương”, thành thạo nối với TV, sau đó mở tivi.

Tiêu Dật tò mò đánh giá “máy chơi game” Tần Mộc đem ra, đó là một cái hộp nhỏ màu trắng sữa, hai bên có hai sợi dây, mỗi sợi nối với thứ khác, là một thứ gì đó hình dạng kỳ quái, sau đó Tần Mộc từ cái trên cái hộp nhỏ, lấy ra một sợi dây màu vàng, sau đó lại cầm một đầu, gắn vào trên cái khối gọi là tv. Cuối cùng, TV đột nhiên sáng, bên trong lại xuất hiện thật nhiều hình ảnh màu sắc tươi đẹp.

Tần Mộc loay hoay với máy chơi game một lúc, lấy lòng tiến đến bên người Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em chơi cáo này chưa?”

Tiêu Dật mím môi, mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV, một lát sau, mới lắc lắc đầu:“Bản thái tử chưa chơi.”

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật ngồi trước mặt máy chơi game, cầm lấy một cái tay cầm của máy game đưa tới trên tay Tiêu Dật, lại tự mình cầm lấy một cái:“Nè, em xem, bốn phím này là lên xuống trái phải, bên này là bắn pháo, có thể bắn vài loại pháo, anh chơi trước cho em xem, sau đó em lại chơi.”

Tiêu Dật tò mò vuốt thứ trong tay, nghe được lời Tần Mộc nói, gật gật đầu.

Tần Mộc lựa chọn “Hồn đấu la” mà nó thích nhất, trò chơi bắt đầu, vẻ mặt nó vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm TV, trong lòng nghĩ, nhất định phải để cho Tiêu Dật nhìn thấy thao tác thật bảnh của nó.

Tiêu Dật nhìn trên TV đột nhiên xuất hiện một người nhỏ màu đỏ, vừa chạy vừa nhảy tới nhảy lui, sau đó lại xuất hiện thiệt nhiều loại hình ảnh, tuy rằng thoạt nhìn thực ngây thơ, nhưng là cũng rất hấp dẫn, vài thứ kia cho tới bây giờ nó chưa từng thấy qua, ánh mắt nó xoay tròn, dừng lên thứ trên tay Tần Mộc, chỉ thấy hai tay Tần Mộc ấn vang bùm bùm, nó nhớ tới lời lúc nãy Tần Mộc nói, một lát nhìn nó ấn phím, một lát lại nhìn người nhỏ trên TV, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn chuyển từ hiếu kì lúc ban đầu, đến kinh ngạc, đến cuối cùng là nóng lòng muốn thử.

Tần Mộc rốt cục cũng qua cửa, đây là cửa đơn giản nhất, với nó chỉ là “Một bữa ăn sáng”, nó quay đầu nhìn thấy Tiêu Dật hai mắt tỏa ánh sáng, trong lòng vụng trộm vui vẻ:“Em muốn chơi không?”


Đầu nhỏ của Tiêu Dật lập tức gật gật:“Muốn.”

“Ừ, anh đổi thành hình thức đấu đôi, chúng ta cùng nhau chơi!”

“Được!”

Một lát sau, trò chơi bắt đầu lần nữa.

Tần Mộc vừa chơi liền chạy lên phía trước, đem những tên đối địch đều tiêu diệt hết, lúc này mới quay đầu nhìn Tiêu Dật, chỉ thấy nó đang đứng tại chỗ, thoáng cái đi phía trước thoáng cái lại đi về sau, thoáng cái lại nhảy vài lần, còn thường thường bắn ra một chuỗi đạn, một mình chơi đến bất diệc nhạc hồ. Tần Mộc đụng vào cánh tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật, đi theo anh, chúng ta đi lên phía trước đi.”

Tiêu Dật cũng không quay đầu lại, trả lời một câu:“Ừ.” Sau đó ấn vào phím đi về phía trước. Trong hình ảnh cái người nhỏ bé màu xanh đã bay nhanh về phía trước. Tần Mộc sửng sốt một lát, lập tức đuổi theo, phía trước còn có “Kẻ địch” mà! Cứ đi lên như vậy sẽ chết. Kết quả không đợi nó đuổi theo, Tiêu Dật liền hoa lệ bị trúng đạn.

“Vì sao không thấy người nhỏ?” Tiêu Dật lập tức quay đầu truy hỏi.

Tần Mộc hai ba động tác tiêu diệt kẻ thù, lúc này mới nói:“Ừm, lúc nãy em vừa bị đánh chết, cho nên đã không thấy tăm hơi. Trừ bỏ hai người chúng ta, những thứ khác đều là kẻ địch, nếu em không đánh chết bọn họ, sẽ bị bọn họ đánh chết.”

Thì ra là thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trở nên nghiêm túc:“Hiểu được!”

“Ấn cái này có thể sống lại.”

“Được.”

Không bao lâu, lúc Tiêu Dật lại một lần nữa không cẩn thận bị giết, thói quen tính ấn phím sống lại, kết quả người nhỏ màu xanh không có xuất hiện……

“Sao ấn vào lại không phản ứng? Bị hỏng sao?”

Tần Mộc chính là đang mím môi cười trộm, không thể tưởng được Tiêu Dật chơi game lại đần như vậy! Nghe được Tiêu Dật nghiêm túc hỏi nó, xì một tiếng liền cười ra tiếng:“Em chết quá nhanh, mạng em chết sạch rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật khuôn ửng đỏ, tức giận trả lời một câu:“Ngươi mới chết quá nhanh!”


Thấy bộ dáng dễ thương này của Tiêu Dật, Tần Mộc cười càng vui vẻ hơn.

Tiêu Dật thẹn quá thành giận, bỏ lại tay cầm trong tay xuống, hừ một tiếng:“Điêu dân!!!” Liền xoay người sang chỗ khác không để ý tới Tần Mộc.

Tần Mộc vừa thấy, lập tức ngưng cười, nó sợ nhất là Tiêu Dật tức giận không để ý tới nó! Nó nghiêm mặt sáp qua:“Tiểu Dật, anh mở lại một ván, chúng ta chơi lại từ đầu đi.”

Tiêu Dật cũng không nhìn nó cái nào, quyết tâm không để ý tới điêu dân này, thế mà còn dám chê cười nó, nếu là trước kia, nhất định phải đánh nó mấy đại bản tử!

Tần Mộc nhăn mặt, đang muốn nói vài câu, Mộ Dung Phong vào:“Tiểu thiếu gia, thái tử, cơm chiều xong rồi, đi xuống ăn cơm đi.”

Tần Mộc khó chịu trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái:“Tôi còn chưa đói! Không ăn!” Vừa nói xong, liền thấy Tiêu Dật đứng lên:“Đúng lúc bản thái tử đói bụng, làm phiền Mộ Dung quản gia.” Tần Mộc trợn tròn mắt, cuối cùng chỉ phải đi theo.

Ăn xong cơm, còn không chờ Tần Mộc mở miệng, Tiêu Dật liền đứng lên:“Bản thái tử mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước.” Nói xong, cũng không chờ Tần Mộc cùng Mộ Dung Phong phản ứng, liền đạp dép lê xoạch xoạch đi lên lầu, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Tần Mộc trong lòng sốt ruột muốn đuổi theo, lại bị Mộ Dung Phong kéo cánh tay lại:“Tiểu thiếu gia, người đã ba ngày không viết chữ, tôi dạy ngày chữ mới.”

“Tôi mới không cần! Tiểu Dật tức giận! Tôi phải đi tìm em ấy! Mộ Dung Phong, tôi muốn nói với ông nội anh ngược đãi tôi!!! Anh ức hiếp lao động trẻ em!!!”

Mộ Dung Phong nhẹ cầm cánh tay Tần Mộc, bình tĩnh trả lời:“Tiểu thiếu gia, những lời này không thích hợp, học chữ là học tập không phải công việc, cho nên, tôi dạy ngày học chữ không tính là ức hiếp lao động trẻ em.” Nói xong, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất ở đầu cầu thang.

Tần Mộc giận đỏ mặt, lung tung quơ tay đạp chân, miệng ồn ào la hét:“Tôi muốn nói với ông nội, anh ức hiếp tôi!!!Để ông xào anh lên!!!”

“Được rồi, tôi có thể giúp ngài gọi điện thoại cho lão gia, nhưng mà, trước đó, ngài theo tôi đi học chữ mới.”

……


Tiêu Dật đi vào phòng ngủ, leo lên bệ cửa sổ, nghiêng đầu ôm đầu gối lăng lăng nhìn bên ngoài, mặt trời chiều chiếu lên mặt nó, vì nó mạ lên một tầng sắc vàng, kéo bóng dáng nho nhỏ của nó thật dài thật dài, thoạt nhìn rất cô đơn.

Chờ Tần Mộc cuối cùng cũng được Mộ Dung Phong thả ra, đã là chuyện của ba giờ sau, nó không chờ được mà bước nhanh chân về phòng ngủ:“Tiểu Dật ~??” Âm cuối đột nhiên biến mất trong miệng, Tiêu Dật đã tựa vào cửa sổ ngủ. Mộ Dung Phong đi phía sau nó đi qua, ôm lấy cơ thể Tiêu Dật, nhẹ nhàng đặt nó lên giường, lông mày thật mảnh mà tinh xảo của Tiêu Dật nhíu chặt cùng một chỗ, hình như có ưu sầu.

Thấy Tiêu Dật ngủ, Tần Mộc cũng không còn hăng hái, buồn bã ỉu xìu đánh răng rửa mặt, cũng lên giường, nằm xuống bên cạnh Tiêu Dật.

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, lấy di động từ túi tiền ra, ngón tay thon dài ấn vài cái, lại có chút do dự, cuối cùng bỏ điện thoại trở vào túi tiền.

……

“Mẫu phi! Đừng đi!”

Nửa đêm, đột nhiên một giọng nói non nớt kêu khóc, Mộ Dung Phong lập tức mở mắt, cũng chưa kịp sửa sang y phục lại, liền ra vọt ra bên ngoài.

Tiêu Dật khóc la ngồi dậy, Tần Mộc bên cạnh cũng bị một tiếng kia thức tỉnh, nó có chút mơ màng chớp mắt, sau đó nhìn thấy Tiêu Dật khuôn mặt đầy nước mặt ngồi ở chỗ kia, cũng vội vàng ngồi dậy, ôm bả vai Tiêu Dật, vỗ nhẹ nhẹ:“Tiểu Dật, em làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Tiêu Dật quật cường cắn môi, nước mắt lại không ngừng rơi xuống, ở sâu trong yết hầu truyền đến tiếng nức nở.

Tần Mộc sốt ruột, nhớ tới cảnh tượng lúc trước nhìn thấy, nó ghé sát vào Tiêu Dật, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên nước mắt trên khuôn mặt Tiêu Dật.

Tiêu Dật bị động tác của Tần Mộc dọa nhảy dựng:“Ngươi làm cái gì!”Vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đến kỳ cục, còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.

Tần Mộc vẻ mặt nghiêm túc nói:“Tiểu dật, em tiếp tục khóc đi, anh giúp ngươi ăn hết nước mắt, em sẽ không cảm thấy khó chịu.”

“Bản thái tử mới không khóc!” Tiêu Dật không được tự nhiên mà nghiêng đầu qua chỗ khác.

Tần Mộc lúc này vậy mà rất thông minh không cùng Tiêu Dật tranh luận vấn đề có khóc hay không, mà là hỏi nó:“Vừa rồi em gặp ác mộng sao?”

Nhớ tới cảnh trong mộng lúc nãy, Tiêu Dật bĩu môi, trong ánh mắt lại đong đầy hơi nước:“Ta mơ thấy mẫu phi.”

Mẫu phi? Tần Mộc nghĩ nghĩ:“Em nhớ mẹ em sao, vậy làm sao bây giờ? Mẹ em ở chỗ nào, anh nói Mộ Dung Phong đưa chúng ta đi, rất nhanh em có thể nhìn thấy dì.” Nói xong, lại bổ sung một câu,“Nhưng mà, em nhìn xong rồi, phải theo anh trở về, tiếp tục chơi với anh nha.”

Tiêu Dật lắc đầu, lại rơi xuống mấy giọt nước mắt, giọng mũi càng ngày càng nặng:“Mẫu phi hai năm tiền cũng đã đi lên trời, sẽ không còn được gặp lại, nơi này không phải Tiêu quốc, ta không biết làm sao hồi cung, ta cũng tìm không thấy phụ hoàng.” Bất an cùng sợ hãi đè nén đã lâu, trong một lúc mơ thấy mẫu phi kia, đều phun trào ra rồi, cũng bất chấp việc giấu diếm lai lịch của mình, đều nói ra tất cả với người trước mặt này.


Tần Mộc càng nghe càng hồ đồ:“Nước Tiêu gì? Anh chưa nghe qua nước Tiêu, hay là anh đi hỏi Mộ Dung Phong một chút, có lẽ hắn biết, nhất định có thể giúp em tìm được phụ hoàng em.”

“Không tìm được, ta từ vách núi ngã xuống, lại đến nơi kỳ quái này, cũng trở về không được.” Vừa nói, vừa khóc dữ dội hơn.

Tần Mộc bị khóc đến luống cuống tay chân, cuối cùng cúi đầu, nghiêm túc liếm nước mắt trên mặt Tiêu Dật, Tiêu Dật lại vẫn khóc không ngừng.

Mộ Dung Phong đứng ngoài cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, vẻ mặt khiếp sợ, thì ra là thế! Trên đời thật sự có loại chuyện xuyên qua!

Tiêu Dật khóc hồi lâu, lúc này mới ngừng lại, khóc thút thít nghẹn nghẹn mở miệng:“Bản thái tử mới không khóc!” Nói xong, còn nấc một cái, tất nhiên là do khóc lâu, khàn cả giọng.

Tần Mộc lại không để ý những lời này, nhìn thấy Tiêu Dật ngừng khóc, nó cũng dừng động tác, trên mặt Tiêu Dật đã lấm lem, nước mắt cùng nước miếng xen nhau. Tần Mộc nhìn Tiêu Dật, còn nghiêm túc nói:“Nếu trở về không được như em nói, anh sẽ vẫn cùng em, đừng khổ sở. Nếu em nhớ mẹ, anh đem mẹ anh cho em mượn, mẹ sẽ đối xử thật tốt với em. Nếu em muốn ba ba, ba ba anh cũng có thể cho em mượn. Em mượn luôn cũng không sao.”

Tiêu Dật ngẩng mặt nhìn Tần Mộc:“Thật vậy sao?”

Tần Mộc dùng sức gật gật đầu:“Đương nhiên là thật, anh nói chuyện từ trước đến nay luôn giữ lời!”

Tiêu Dật lẳng lặng nhìn vào mắt Tần Mộc, sau một lúc lâu, nó nghiêng đầu qua chỗ khác:“Bản thái tử mới không cần ngươi cho mượn ba mẹ.”

Tần Mộc hắc hắc nở nụ cười:“Tiểu Dật, em còn khó chịu không?”

Tiêu Dật cảm nhận một chút, cảm thấy trong lòng không còn khó chịu như trước, nó lắc lắc đầu:“Không khó chịu.”

Tần Mộc rất đắc ý:“Anh ăn hết nước mắt của em, cho nên em sẽ không còn khó chịu. Sau này nếu em khổ sở, anh sẽ giúp em ăn nước mắt!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đỏ lên, lớn tiếng nói:“Bản thái tử mới không khóc!” Nhưng mà tiếng nói non nớt kia rõ ràng mang theo nghẹn ngào, thật sự là không có sức thuyết phục.

Tần Mộc lại vỗ vỗ sau lưng Tiêu Dật, thông minh không có tiếp tục nói.

Một lát sau, Tiêu Dật rầu rĩ mở miệng:“Bản thái tử đói bụng.”

Tần Mộc lập tức vỗ lên ngực bịch bịch:“Em chờ, anh đi lấy đồ ăn ngon đến cho em, rất nhanh!” Thấy Tiêu Dật gật gật đầu, lập tức nhảy xuống giường, sải chân chạy ra bên ngoài.

Tiêu Dật ngồi ở trên giường, nhìn bóng dáng Tần Mộc chạy ra ngoài, trong lòng cảm thấy thực ấm áp, nó một chút cũng không hối hận làm môn khách của Tần Mộc, một chút cũng không! Đang nghĩ, lại nấc một cái, nó giơ cánh tay nhỏ bé lên xoa xoa ánh mắt lên men, yên lặng chờ mong Tần Mộc có thể quay lại sớm một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.