Đọc truyện Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo – Chương 25: Đa Nạp điện thoại
Đã đạt được mục tiêu, Trần Minh hận không thể lập tức trên giường đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen to sáng ngời của Tiêu Dật, Trần Minh lại đè nôn nóng trong lòng xuống, tâm cảnh giác của đứa nhỏ này rất mạnh, nếu để nó thấy đang giả bệnh, vậy tiêu rồi, dỗ con nít không dễ dàng đâu %_%.
Vì thế, cả ngày nay, Tần Mộc cùng Tiêu Dật đều ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh, bưng trà rót nước cho Trần Minh, Tần Mộc thậm chí còn muốn gọt hoa quả, kết quả vừa cầm lấy dao gọt trái cây đã bị Từ Khang vẻ mặt khẩn trương cướp đi, tiểu tổ tông này cũng không giống người biết gọt trái cây, quay đầu lại cầm dao gọt hoa quả!
Cuối cùng, Tần Mộc trái táo Từ Khang gọt xong đưa tới bên miệng Trần Minh:“Chú Trần, con gọt táo cho chú này, đến, ăn một miếng.”
Khóe miệng Từ Khang giật một cái, công của hắn nãy giờ không ai nhìn tới, đang nghĩ nghĩ, trái lê vừa gọt xong cầm trong tay thình lình bị một bàn tay nhỏ bé cầm đi.
“Trần đại thúc, này, trái lê này bản thái tử thưởng cho ngươi.” Tiêu Dật ngẩng đầu, đưa trái lê trong tay đến trước mặt Trần Minh.
Nhìn bộ dáng như đúng rồi của đứa nhỏ, tâm đùa giỡn của Trần Minh nổi lên, trả lời một câu:“Tiểu nhân tạ ơn tiểu Thái Tử ban cho.” Một bên nói, một bên cầm lấy trái lê, không ngờ giữa đường đột nhiên xuất hiện một cánh tay nhỏ, giành trước một bước lấy trái lê đi rồi.
Tần Mộc cướp lấy trái lê, lập tức đưa đến bên miệng răng rắc cắn một ngụm to, lúc này mới toét miệng cười:“Chú Trần, chú còn đang tiêu chảy, không thể ăn lê! Con giúp chú ăn.”
Trần Minh bật cười, giơ tay xoa xoa tóc Tần Mộc, cũng không để ý. Tiêu Dật đứng một bên nghiêm mặt, khiển trách:“Tần Mộc! Lê đó là bản thái tử thưởng cho Trần đại thúc, sao ngươi có thể ăn!”
“Chú Trần không có thể ăn anh ăn giùm chú ấy!” Tần Mộc vẫn nói xạo.
Tiêu Dật hừ một tiếng:“Bản thái tử thấy ngươi rõ ràng là muốn ăn lê mới tìm cớ!”
Tần Mộc cũng không giận, vài bước chạy đến trước mặt Tiêu Dật, đưa lê trong tay tới bên miệng Tiêu Dật “Lê này thực ngon, em cũng ăn.”
Tiêu Dật quay đầu:“Bản thái tử mới không cần……uhm……” Mới nói một nửa, đã bị trái lê ngăn chặn. Tiêu Dật nhíu mày, trực giác muốn đẩy Tần Mộc ra, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của nó, chần chờ. Theo bản năng cắn một cái, quả nhiên hương vị ngọt ngào.
Thấy Tiêu Dật ăn, Tần Mộc cười cong mặt mày:“Ăn ngon không?”
Tiêu Dật gật gật đầu, theo bản năng liếc mắt nhìn trái lê trong tay Tần Mộc một cái, thầm nghĩ: Lê này hương vị thật không tệ.
Tần Mộc như hiến vật quý lại đưa lê trong tay lênê:“Ăn ngon liền ăn nhiều một chút đi.”
Lúc này Tiêu Dật lại không chịu ăn, cơ thể nho nhỏ lui về phía sau hai bước:“Bản thái tử mới không cần ăn lê ngươi ăn qua!”
Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc bị ghét bỏ, trong lòng cảm thấy tủi thân, ở bên cạnh chỗ Tiêu Dật vừa mới ăn lại cắn một ngụm thật to, lúc này mới rầu rĩ nói:“Anh cũng không ghét bỏ lê em ăn qua, vậy mà em lại ghét bỏ anh!”
Tiêu Dật bất động, ánh mắt dừng ở ở chỗ bị cắn hai cái trên trái lê trong tay Tần Mộc, một dấu tròn nho nhỏ bên cạnh là một dấu tròn thật to, nó chưa từng ăn thứ người khác đã cắn qua, tương tự, cũng chưa từng có ai ăn thứ nó đã cắn, ngay cả mẫu phi cũng không có. Mẫu phi từng nói, chỉ có người thích nhau mới có thể cùng ăn một món ăn, nó từng chính mắt nhìn thấy mẫu phi cùng phụ hoàng cùng nhau ăn.
“Tần Mộc, ngươi thích bản thái tử?”
Nghe câu đó, ba người khác trong phòng vốn dĩ đang tràn trề hăng hái nhìn hai đứa nhỏ nháy mắt đã cứng đờ rồi. Rõ ràng lúc nãy còn đang ghét bỏ Tần Mộc sao Tiêu Dật lại đột nhiên hỏi một câu như vậy? Lời nói sao lại không hài hòa như thế?
Nhưng mà người nói chuyện vẻ mặt thuần khiết, đôi mắt đen như mực sáng tỏ, còn có một chút hoang mang.
Nghe được câu hỏi của Tiêu Dật, Tần Mộc không chút do dự gật đầu:“Anh đương nhiên thích em!”
Này này này! Bạn nhỏ Tần Mộc, loại lời nói này không cần dễ dàng nói ra vậy đi.
Tiêu Dật cảm thấy bản thân có chút kỳ quái, trong lòng giống như đổ lọ mật, tự dưng cảm thấy thực ngọt thực vui vẻ, nó mím môi, muốn đè ép loại cảm xúc xa lạ này, cuối cùng lại thất bại, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, khuôn mặt nghiêm túc cũng cong cong, cuối cùng ngay cả đôi mày cũng mang ý cười, nó nhếch cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai cái răng khểnh, hai má hơi hơi tròn lên, cười nhợt nhạt:“Bản thái tử để ngươi thích được rồi.”
Tần Mộc vốn dĩ tâm trạng chán nản, thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dật cũng trở nên sáng sủa, quên đi, có lẽ là tiểu Dật quá nhỏ, cho nên không thích cùng người cùng ăn một trái lê, con nít đều là như vậy! Nghĩ như vậy, Tần Mộc càng không so đo chuyện vừa rồi, lôi kéo tay Tiêu Dật hỏi:“Ờm, anh nói anh Khang lại gọt thêm cho em môt trái lê nha.”
Tiêu Dật nhìn nó cười gật đầu:“Được.”
Đợi đến Tần Mộc kêu ba tiếng, Từ Khang mới phục hồi tinh thần lại, đứa nhỏ Tiêu Dật này cười rộ lên thật sự là rất dễ thương …..
Trần Minh cầm trái táo trong tay, chớp mắt, không đúng không đúng, vừa cái gì đoạn đối thoại lúc nãy rất không thích hợp! Ai tới nói cho hắn, vì cái lông gì đoạn nói chuyện vốn dĩ hẳn là nên xảy ra trên người hai nam nữ trưởng thành lại xuất hiện ở trên người hai đứa nhỏ này!!!
Quản gia đại nhân vô cùng bình tĩnh, giơ tay đẩy gọng kính mắt, cầm lấy dao gọt trái cây cùng một trái lê, nhanh chóng gọt vỏ.
…………………….
Bởi vì ban ngày ở bệnh viện ăn nhiều trái cây, lúc hai đứa nhỏ ăn cơm chiều có chút ít, Mộ Dung Phong một bên thu dọn chén đũa, một bên tính toán làm chút bánh gato cho bọn nhỏ ăn khuya, cơ thể bọn nhỏ đang lúc trưởng thành, dinh dưỡng phải đầy đủ.
Thừa dịp Mộ Dung Phong ở nhà bếp bận rộn, Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật nhảy lên sô pha.
“Tiểu Dật tiểu Dật, em xem, nhảy như anh vậy rất vui.” Tần Mộc dùng sức nhảy, lúc rơi xuống sô pha, hai chân lún xuống lớp đệm sô pha, sau đó lại nhảy cao lên, cứ lập lại như vậy.
Tiêu Dật vốn dĩ đang đứng bên sô pha, ngẩng đầu nhìn Tần Mộc nhảy, nhìn nhìn, cũng có chút tâm động, nó quay đầu nhìn phòng bếp, Mộ Dung quản gia còn làm việc, chắc là sẽ không phát hiện. Nghĩ như vậy, Tiêu Dật vươn tay nhỏ bé, chậm rãi đặt lên sô pha, nâng cái mông nhỏ bò lên.
Thấy Tiêu Dật cũng lên, Tần Mộc lập tức dừng động tác, giơ tay kéo nó:“Tiểu Dật, đến, làm theo động tác của anh, anh kêu nhảy liền nhảy.”
Tiêu Dật dẫm trên sô pha mềm nhũn, nắm tay Tần Mộc, gật gật đầu.
“Được, chuẩn bị, nhảy!” Vừa dứt lời, hai cái tiểu gia hỏa cùng nhau nhảy dựng lên.
Đang ở nhà bếp chuẩn bị bánh gato Mộ Dung Phong đối tình hình bên ngoài một chút cũng không biết, đem bánh gato để vào lò nướng, điện thoại liền tích tích tích vang lên, Mộ Dung Phong tháo bao tay xuống, lấy điện thoại di động ra, tùy ý quét mắt qua màn hình, động tác nhân điện thoại nhất thời ngừng lại, trên màn hình lóe ra vài chữ to:“Đa Nạp mê gái!”
Tiếng chuông di động cố chấp vang lên không ngừng, Mộ Dung Phong không tình nguyện ấn nút nhận.
“A, để anh đoán đoán xem, hiện tại em đang đeo tạp dề, ở làm bánh ngọt đúng hay không?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói vĩnh viễn đều thiếu đánh như vậy.
Mộ Dung Phong hơi hơi cúi đầu, nhìn lướt qua tạp dề gấu teddy ngốc ngốc trên người, nhếch môi không tính trả lời câu nhàm chán vô nghĩa này.
“Hơn nữa, còn mặc tạp dề gấu Teddy kia đúng hay không?” Tính cách đáng ghét nhất của người này chính là vĩnh viễn đều tự cho mình là đúng như vậy, còn hết lần này đến lần khác tmd vận cức chó như vậy!!![ nhìn đến những lời này các bằng hữu không cần hoài nghi, quản gia đại nhân luôn luôn bình tĩnh mà tao nhã của chúng ta kỳ thật cũng sẽ nói vài câu thô tục, chẳng qua, người may mắn nghe vài câu này, trước mắt, chỉ có một……]
Mộ Dung Phong tao nhã vươn tay, tháo kính mắt gọng vàng không có độ xuống, đặt ở một bên, tùy ý mở cúc áo cổ. Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn tắt cuộc điện thoại này, đáng tiếc không thể, mỗi lần Đa Nạp điện thoại, nhất định đều là lão gia có việc căn dặn, đựa vào điểm này, Mộ Dung Phong chỉ có thể lựa chọn dễ dàng tha thứ cho việc ồn ào huyên náo của người nọ.
“Bản lĩnh gây chuyện của tiểu ác ma kia thật đúng là tăng thêm, lần này lại nhặt một đứa nhỏ.” Đa Nạp không nghe trả lời, rốt cục bắt đầu vào đề tài chính.
Mộ Dung Phong im lặng như trước, hắn biết, cho dù hắn một chữ cũng không nói, người kia cũng có bản lịnh tự biên tự diễn mấy ngày mấy đêm.
“Thông qua ảnh chụp chụp của em, vài thứ kia có thể thật sự là đồ cổ, những loại hoa văn hoàn toàn không có trong lịch sử, thậm chí ngay cả tương tự tìm không được. Có lẽ, vô tình chúng ta đã nhặt một đứa nhỏ khó lường trở về.” Giọng nói của Đa Nạp khó có khi trở nên nghiêm túc.
“Tiêu Dật là tôi cùng tiểu thiếu gia mang về, không liên quan đến anh.” Giọng Mộ Dung Phong thực bình tĩnh thong dong.
“Ha ha.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, Mộ Dung Phong vô thức đưa điện thoại ra xa,“Lão gia bảo anh mang vài vị lão sư phụ đến chỗ em nhìn xem. Đồ nhi thân ái, chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt, ngươi nhớ vi sư không? Vi sư thật ra rất nhớ ngươi.”
Câu trả lời của Mộ Dung Phong thực rõ ràng, trực tiếp tắt điện thoại. Chết tiệt, tên khốn kia vậy mà muốn đến đây!!!
Lúc đi ra khỏi phòng bếp, Mộ Dung Phong vẫn là quản gia đại nhân bình tĩnh như trước, chính là, sau khi quản gia đại nhân từ xa xa nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé nhấp nhô trên sô pha, hắn nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười dịu dàng, chậm rãi đi qua sô pha.
“Tiểu thiếu gia, thái tử, thời gian không còn sớm, phải đi tắm rửa.”
Nhảy ra một thân mồ hôi Tần Mộc đưa mắt nhìn sô pha tràn đầy dấu chân, trong lòng cảm thấy thực vừa lòng, giữ chặt Tiêu Dật hỏi:“Tiểu Dật, em chơi đủ chưa? Muốn đi tắm rửa hay không?”
Tiêu Dật từ lúc nhìn thấy Mộ Dung Phong liền ngừng nhảy, vẻ mặt nghiêm chỉnh đứng trên sô pha, lúc này nghe được lời Tần Mộc nói, lập tức gật gật đầu:“Được.”
Vào phòng tắm, Tần Mộc lập tức tự giác cởi hết quần áo của mình, mà Tiêu Dật, còn đang ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, tùy ý Mộ Dung Phong giúp nó cởi.
Cởi sạch quần áo, Mộ Dung Phong ôm hai đứa nhỏ đến bên cạnh bồn, nhưng mà, hôm nay Tần Mộc cũng không còn bộ dáng ngoan ngoãn ngày hôm qua, tới bên cạnh phòng tắm, lập tức dùng sức nhảy vào trong nước, bên kia Tiêu Dật rõ ràng do dự trong chốc lát, cuối cùng, không chịu được Tần Mộc trong bồn cổ vũ, cũng quệt mông nhảy vào.
Quản gia đại nhân bình tĩnh lau bọt nước trên kính, khom eo, đem Tiêu Dật còn đang đạp nước mò đến bên người:“Hôm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút, tôi giúp hai người tắm rửa đi.”
Tần Mộc vừa nghe, lập tức xù lông, vung vung cánh tay trơn bóng:“Sao lại ngủ sớm như vật? Còn chưa có ăn khuya đâu! Bánh ngọt anh hứa với tôi đâu? Anh vậy mà dám ngược đãi tôi! Tôi muốn kiện với ông nội! Bảo ông xào anh lên!”
Mộ Dung Phong một bên thuần thục thoa sữa tắm lên người Tiêu Dật, một bên bình tĩnh trả lời:“Phía Trần đạo đã đem lịch quay ngày mai cho tôi xem qua, bởi vì phải đuổi kịp tiến độ hôm qua cùng hôm nay, cho nên sáng mai 5 giờ sẽ đến phim trường, đêm nay hai người phải ngủ sớm, bằng không ngày mai dậy không nổi.”
Vừa nghe nói là vì quay phim, nguyên nhân lại là vì hôm qua nó bỏ thuốc, Tần Mộc nhất thời không còn nói lý lẽ nữa.
……
Hai mươi phút sau, Mộ Dung Phong điều chỉnh độ sáng ngọn đèn đầu giường, đắp chăn cho bọn nhỏ, xoay người ra ngoài, một phút khi ra ngoài, quản gia đại nhân giơ tay đẩy gọng kính mắt, oán khí xoay quanh trong lòng, rốt cục cũng tan…… Hắn bước chân dài, đem bánh gato đã làm xong gói lại muốn làm tốt bánh ngọt bao hảo, bỏ vào tủ lạnh.