Ngủ Ngon, Paris

Chương 14: Nếu như không biết nên đi đâu, vậy thì hãy đến bên cạnh mình. Nếu như không biết nên làm gì bây giờ, hãy đưa tay c


Đọc truyện Ngủ Ngon, Paris – Chương 14: Nếu như không biết nên đi đâu, vậy thì hãy đến bên cạnh mình. Nếu như không biết nên làm gì bây giờ, hãy đưa tay c

Nói về thời quá khứ, hắn tựa hồ còn bi thương hơn cả tôi. Khi ấy tôi nghĩ thầm, nếu hắn nói những lời mật đường vô dụng, sẽ nhất quyết không nhìn hắn nữa, cũng không cần thiết có liên quan gì nữa. Nhưng không ngờ hắn suy nghĩ rất lâu, chỉ thận trọng thấp giọng nói một câu, bảo tôi cùng hắn bên nhau. Lúc đó, tôi vẫn chưa trách hắn do dự không quyết trù trừ không tiến, cứ thế mà cảm thấy an tâm.

—— “Ngủ ngon, Paris”

“Cậu hồ đồ cái gì?” Mẹ Estelle của Châu Tử Bùi vừa đi khỏi, Thịnh Minh liền trực tiếp cho một câu chất vấn.

“Mấy ngày nay cũng đúng dịp mẹ đi được, nghe nói mình bị thương chân, bèn bay đến nhìn xem. Cũng nhân tiện gặp mặt cậu.”

“Gặp tôi?” Thịnh Minh đẩy đẩy kính mắt, “… Vì sao gặp tôi.”

Châu Tử Bùi chỉ nhìn hắn cười, “Trong điện thoại mình nói với mẹ, có người rất thích rồi, bà liền muốn nhân dịp này gặp cậu. Vừa nãy mẹ cũng nói, rất thích cậu.”

Nghe Châu Tử Bùi nói nghiêm túc như thế, Thịnh Minh lại càng xấu hổ hơn.

“Đương nhiên, mình cũng nói với mẹ, cậu vẫn chưa đồng ý mình.” Giọng hơi thấp, tay phải còn chống cây nạng, trông chàng trai có vẻ chật vật, “… Không nói trước với cậu mẹ sắp tới, xin lỗi mà.”

Thịnh Minh ngăn xe, đỡ người nọ nhét vào trong xe, rồi bản thân hắn cũng khom lưng chui vào.


Trời đã tối hẳn, gió thổi qua mặt hơi buốt, nghe Thịnh Minh khịt mũi hai cái, Châu Tử Bùi đóng cửa sổ xe lại.

Thịnh Minh nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau, đặt trên đùi. Mắt nhìn phong cảnh vùn vụt lùi về phía sau ngoài cửa xe.

Châu Tử Bùi, rốt cuộc cậu thích tôi cái gì? Cậu lại hiểu tôi bao nhiêu.

Thịnh Minh đợi Châu Tử Bùi đi ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, “Tôi đưa cậu về ký túc xá.”

“Mình đi chỗ cậu.”

“Chân cậu bị thương còn chưa khỏi, đi lung tung cái gì?”

“… Vậy, mình đi tìm Thẩm Dao.”

“Cậu ấy không có nhà, đi chỗ Mạch Tử rồi.”

Đi tới dưới lầu chỗ Châu Tử Bùi, Thịnh Minh thản nhiên nói, “Cậu đi lên đi.” Nói xong xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Châu Tử Bùi chống cây nạng, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Đi được một đỗi, Thịnh Minh quay đầu qua hỏi, “Cậu đi theo tôi làm chi?” Thấy Châu Tử Bùi không có ý quay lại, cũng chẳng thèm nhìn nữa, cứ thế tiếp tục một mạch đi về phía trước.

“Đầu gỗ… Cậu chậm một chút.”

Nghe người phía sau xụ mặt gọi mình như vậy, cảm giác được từng bước từng bước của chàng trai có phần cật lực, lại vì đi không được nhanh mà sốt ruột. Nhìn dáng dấp này của chàng trai, lòng lại mềm rồi, thế là thả chậm bước chân, để cho anh chàng bình tĩnh.

Cũng may mới ở lầu hai, bằng không có thể dằn vặt chết cái chân què kia mất.


Sau khi mở cửa ký túc xá, thì là một đứa trong cửa một đứa ngoài cửa. Trên mặt Thịnh Minh không có biểu tình gì, chẳng khác thường ngày là mấy, chỉ thản nhiên nói: “Được rồi, cậu về đi.” Rồi đóng cửa lại.

Đứng yên sau cánh cửa một lúc lâu, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thế là lại mở cửa ra, người nọ vẫn đang đứng ngoài cửa thật.

Châu Tử Bùi cứ thế yên lặng mà đứng, lộ ra một hàm răng trắng tinh cười với hắn, cứ như đã sớm biết rằng hắn sẽ trở lại mở cửa vậy.

Hai người ngồi xuống, bình bình đạm đạm nói một ít chuyện.

Thịnh Minh kể một chút về chuyện của mình. Về cuộc sống hiện tại, hồi ức trước đây, cùng với một người yêu duy nhất đã có trong những tháng năm của quá khứ.

Hắn sống một mình. Khi còn nhỏ cha mẹ ly hôn, hắn đi theo cha. Cha đi bước nữa, có một đứa con gái với người đàn bà đó. Thời trung học, hắn chuyển ra khỏi gia đình rồi sống một mình, cho đến bây giờ. Sau đó, hắn gặp Tiểu Vũ, cũng chính là người yêu trước đây.

Nói đến đây, Thịnh Minh thoáng chạnh lòng. Hắn nói: “Sau đó tôi lại gặp cậu ta một lần, lúc này chúng tôi chia tay đã một khoảng thời gian. Xa cách đã lâu lại trò chuyện, cậu ta vẫn chỉ bảo tôi là một học sinh ngoan ngoãn ít nói, sạch sẽ trầm mặc. Tôi cũng chẳng hối hận đã chia tay với cậu ta. Bởi vì chia tay có thể có rất nhiều nguyên nhân, nhưng trong đó bi ai nhất lại là: Cậu ta chưa bao giờ thực sự biết tôi.”

Cảm thấy hắn nói đến chỗ xúc động trong hồi ức, Châu Tử Bùi không lên tiếng, chỉ vươn tay nhẹ nhàng kéo hắn vào lòng. Thịnh Minh cũng không tránh, cứ như vậy lẳng lặng tựa vào.

Trong lòng Châu Tử Bùi hoàn toàn không có một chút hân hoan nào, đều bị bi thương phủ kín, có lẽ là xót hắn, hồi lâu sau chỉ thốt ra được một câu: “Ở bên mình đi, mình sẽ đối tốt với cậu.”

Cẩn thận suy nghĩ, đó chẳng qua chỉ là thích cậu, không có mục đích gì, chỉ là muốn cùng chính cậu vui vui vẻ vẻ ở bên nhau.


Nếu như còn có điều gì không hiểu cậu, sau này sẽ dùng thời gian chầm chậm hiểu; chỉ cần cậu sẵn lòng nói cho mình, mình liền vui lòng nghe. Trước đây, từng ấy va vấp và không vui đều đã nếm hết, những tháng ngày vui vẻ trong tương lai thật sự rất mong muốn có mình và cậu cùng nhau trải qua. Cậu không cần lo trước nghĩ sau để rồi đắn đo, chỉ cần tin tưởng mình.

Đêm đó, Châu Tử Bùi không hề hỏi Thịnh Minh cái gọi là câu trả lời, dường như cũng đã không cần phải như vậy.

Hai người đều hiểu, dù bao nhiêu năm sau, họ vẫn sẽ cảm thấy may mắn, vì đã từng trải lòng cho nhau như thế này.

Mở ra từng chút từng chút những chuyện cũ và bí mật trong trái tim, để cho đối phương nhìn rõ bản thân mình.

Trong hai mươi năm của quá khứ, cho tới bây giờ Châu Tử Bùi cũng chưa từng thấy mãn nguyện như vậy.

Quá khứ của cậu không có mình. Tháng ngày gập ghềnh xưa cũ, hành lang thật dài, không có một bóng người. Mình chỉ muốn chạy một mạch thật nhanh đến nơi sâu nhất trong căn nhà, nói với cậu: “Mình ở đây, ở đây.”

Mình chỉ muốn thế này, dần dần đi vào cuộc sống của cậu, đi vào thế giới của cậu, cuối cùng một đường đi bên cậu.

Bất kì nơi nào trên thế giới, chỉ cần cậu ở đó, đâu cũng dám đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.