Đọc truyện Ngủ Ngon, Paris – Chương 1: Tiết tử
Tác gia internet gọi Chu Minh kia đỏ rồi, bởi vì một quyển tiểu thuyết tên “Ngủ ngon, Paris”.
Nhưng mà, không ký tên bán, không lên TV, không tiếp phỏng vấn… Những điều đó, đều khiến cho anh ta giống như sự mê hoặc không thể phỏng đoán. Tuổi tác, tướng mạo, tất cả thông tin về thân thế, đều không thể nào biết được. Thông tin duy nhất về tác gia thần bí này là, giới tính: nam.
Mà khi mọi người cầm “Ngủ ngon, Paris” đọc, không ai có thể ngờ rằng, vị tác gia internet kia kì thực chính là một giảng viên đại học danh phù kỳ thực, sáng tác đối với anh ta chẳng qua chỉ là nghề tay trái mà thôi. Mà Chu Minh, kỳ thực cũng không phải là tên thật của anh ta.
“Đó là Paris, là một thành phố bồng bềnh mà không chìm đắm. Nó tọa lạc ở phía bắc nước Pháp, mùa đông sẽ có chút lạnh. Trước khi đến nơi này, tôi từng đọc một ít văn tự có liên quan đến nó. Trong một vài miêu tả, nó vô cùng mỹ lệ, nghìn vạn người hướng tới nó. Nhưng đối với tôi mà nói, nó dường như mang ý nghĩa khác, không chỉ có giới hạn trong phong cảnh đại lộ Champs Elysees, hay là tháp sắt Paris mà thôi.
Có đôi khi nghĩ về nó, cảm thấy yêu nó, có lúc lại cảm thấy hận. Lúc đầu, tôi không thể hiểu được những tâm tình thiên kì bách quái này, về sau, tôi bất chợt hiểu ra. Bởi vì nơi đó có người quan trọng. Cho nên những khi cô đơn, luôn là nhớ tới Paris.”
—— đoạn trích từ “Ngủ ngon, Paris”
* danh phù kỳ thực: tên cũng như người, danh tiếng là thật
***
Tiểu Diệp Thảo:
Mình đã quay lại, nhưng lợi hại sợ rằng đã giảm mất phân nửa… =((
Nhưng mà câu chuyện lãng mạn sắp tới này sẽ bù đắp tất cả. ~≥▽≤)/~
Vốn dĩ mình là không thích đọc thể loại đam mỹ có yếu tố phương tây, vì cảm thấy văn phong của Trung mà viết truyện tây phương có vẻ không hợp – cứ như râu ông A cắm cằm bà B, mà mình yêu văn học phương tây với nét riêng đặc biệt của nó, cho nên xưa giờ không đọc thể loại đam mỹ này, chỉ mới thấy những truyện có nhan đề hoặc tên nhân vật phương tây là mình sẽ mau mau bỏ qua.
Nhưng truyện này nó không phải kiểu như vậy, mặc dù cái tên thì “đậm chất”, nhưng cốt truyện là các nhân vật và văn phong Trung Quốc. Mới đầu đọc tựa thì hơi cự nự, nhưng vì không hiểu sao cứ có cảm giác kì lạ đối với nó mà vẫn kiên trì hơn một chút.
Trước đây chọn truyện đều tùy do duyên, cho dù hay nhưng vẫn không làm, bởi vì không có cảm xúc đặc biệt với nó, một cảm giác khó diễn tả, từ gần đúng nhất chắc là “thân thiết”. Cho nên, đã có một câu chuyện lấn quấn con chuột thế này, tự nhiên không thể xem thường. Khi đọc tiết tử và một số đoạn cảm thấy thích rồi, nhưng bởi vì cái tên cứ gợi gợi thể loại… nên là cứ vùng vằng mãi không đọc.
Hơn nữa, với một quyển truyện có tựa đề liên quan đến nước Pháp lãng mạn như vậy, mình muốn dùng một tâm trạng tốt nhất để chăm chú đọc nó, không thể mang chút cự nự, phải là “ngươi tình ta nguyện”.
Cho đến một buổi chạng vạng khá có “bầu không khí” nọ, sau khi đã chầm chậm đọc, cẩn thận đọc… Mình nghĩ, một câu chuyện nhẹ nhàng như hương café ngọt ngào ấm nóng thế này, mình sẽ rất rất tiếc nếu như lỡ bỏ qua nó.
***
Câu chuyện mang đến những nhịp điệu lãng mạn ngắt quãng mà dai dẳng, một mối tình không mang chút giấu diếm dối lừa nào, đến thật bỗng nhiên, thản thành (bình thản chân thành), từng giọt từng giọt cảm tình đọng lại trong trái tim hai con người khiến họ không muốn xa rời…
Nếu như phải yêu. Một đời một kiếp chỉ cần một người để yêu là đủ.
Đó là một chàng trai Hoa kiều đến từ kinh đô hoa lệ của nước Pháp, mang trong mình một nửa dòng máu của con người Pháp tự do cởi mở trong việc bày tỏ tình yêu. Anh ta trẻ trung rạng rỡ thu hút, nhưng có đôi khi hành xử như con nít vậy… Bằng ngôn ngữ lãng mạn, ánh mắt thâm tình và trái tim chân thành của mình, với vài mánh khóe nho nhỏ, đã tuyệt không chút ngại ngần mau chóng đến bên đối tượng, giữ lấy cho riêng mình, và ở mãi bên người đó.
“M’aimes-tu?” (Bạn yêu tôi sao?)
Je t’aime vraiment. Toujours (Tôi thực lòng yêu bạn, cho đến vĩnh viễn.)
Đó là một chàng trai thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ, tính cách trầm lặng, sạch sẽ đơn thuần. Chàng trai đó rất thích yên tĩnh, thích đọc sách, thích viết văn, thích chụp ảnh, thích suy ngẫm nhiều hơn là đối thoại. Một anh chàng có thiên phú ngoại ngữ, thông minh điềm đạm, nhưng trong chuyện tình cảm thì lại “đầu gỗ” + bất giải phong tình vô cùng… Cho nên, vừa cam tâm tình nguyện, vừa rơi vào lưới tình một cách lơ ngơ…
Ich warte immer auf dich. (Tôi vẫn mãi đợi chờ bạn.)
Goodnight, Paris. Goodnight, Vincent. (Ngủ ngon, Paris. Ngủ ngon, Vincent.)
Ngủ ngon nhé, hai trái tim tương tư ngay cả những khi đang ở cạnh nhau.
…
Nếu như bạn có sở thích về đam mỹ giống như mình, thì hãy cùng nhau đọc nó đi thôi, mặc dù vì đôi mắt “yếu ớt” này có lẽ tốc độ sẽ chậm chạp, nhưng mà câu chuyện cũng không có tình tiết gì cẩu huyết để phải kể vội, nó rất bình thường/tĩnh/đạm, có điều mình đã mê luyến nó thật sâu…
***
Trích từ “Ngủ ngon, Paris”:
“Đã từng đọc được một câu thế này: Trên đời này luôn có hai con người đã được an bài rồi. Mà khi người kia xuất hiện, bạn sẽ biết, sẽ biết chính là người đó.
Lúc đầu tôi không tin, cười nhạt, nhưng sau này tôi tin, bởi vì quả thật chính vào lúc gặp gỡ, trong lòng xác thực sẽ có chấn động, như là mệnh.”
“Lúc đó tôi thật khờ dại, không biết những điều đó đều là cậu làm trò mà thôi. Ngày sau nói đến, cậu đắc ý bảo rằng tôi là bị cậu gạt vào, tôi cũng chỉ là lắc đầu, phàm nếu như không phải cam nguyện, lại làm sao có thể đi đến hôm nay.”
“Bạn đã từng yêu một người ở nơi xa xôi hay chưa? Người đó cho tới bây giờ cũng chưa từng khiến bạn tuyệt vọng, là dũng khí và sức mạnh để bạn tiếp tục tiếp tục sống. Anh ta vĩnh viễn là trẻ tuổi, mỹ hảo, hào quang vạn trượng, anh ta vĩnh viễn ở nơi đó, giống như là tín ngưỡng vậy.”
“Rõ ràng đã đem người khóa tại trên đất mộng, kinh thư nhật nguyệt, phấn đại xuân thu. Người nhưng lại bay qua quan lĩnh, đuổi kịp tháng năm chưa muộn, đến trước mặt ta.
Trong hai năm liều mạng hoàn thành khóa học ba năm, một lòng nghĩ trở về. Tôi hỏi nguyên do, người nọ trẻ con đáp: Nơi có cậu, mới là nhà.”
“Nhiều năm trước, hắn từng nói: “Trong lòng cậu có điều gì không vui, có ủy khuất, hãy nói hết với mình. Cậu nói ra hết rồi, mình cũng sẽ không quá mức sầu lo nữa, mình chỉ là muốn cùng cậu chia sẻ tất cả. Nếu như chỉ những tâm sự kia của cậu mà mình cũng không thể chia sẻ, còn nói cái gì yêu cậu đây?”
“Hai người cùng một chỗ sinh hoạt, va chạm là không thể tránh được. Người có đôi khi ấu trĩ mà không thể nói lý, thường dành cho người quan trọng nhất của mình thương tổn sâu nhất. Hiểu lầm không hề đáng sợ, đáng sợ chính là đều tự ôm cái tôi để mặc cho hiểu lầm thành lớn cũng không đi giải quyết.”
“Hắn cúi đầu nhìn xem Thịnh Minh đang ngửa mặt nằm, dừng một hồi rồi nghiêm túc lại biểu tình nói: “Kỳ thực… có cậu rồi, mình cái gì cũng không thiếu, tâm lại ngang tàng cũng biết phải cự tuyệt.”
“Bonne nuit Paris. Ngủ ngon, Paris.
Bonne nuit Vincent. Ngủ ngon, Châu Tử Bùi.”
* Ghi chú:
Về tên nhân vật Châu Tử Bùi:
Trước tiên, xin thành thật xin lỗi tác giả, Cận Sắc đại nhân, vì tên nhân vật có chút sai khác. Nguyên văn tên là Trâu Tử Bùi, ko phải con trâu, là nước Trâu. Nhưng khi mình đọc truyện này, vì cái tên mà đã ko nén được cười, nhất là một số đoạn gọi “ba Trâu”, “mẹ Trâu” nghe rất kì kì, có ảnh hưởng đến phong cách lãng mạn, cho nên mình mạn phép đọc trại đi một chữ, gọi Châu Tử Bùi.
Mong mọi người thông cảm về chút thay đổi này.
— | | E EEE EEEEE EEEEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE EEE eEEEe EEEEE EEEEE eEEEEEe EEEeEEE eEEEEEEEe EEEEE EEEEE eEEEE EEEEe EEEEEE EEEEEE EEEEEE EEEEEE EEEEEEE EEEEEEE eEEEEEEE EEEEEEEe eEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEe EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE eEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEe EEEEEEEEE EEEEEEEEE eEEEEEEEE EEEEEEEEe EEEEEEEEE EEEEEEEEE eEEEEEEEEE EEEEEEEEEe EEEEEEEEEEE EEEEEEEEEEE Je t’aime vraiment. Toujours