Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 66


Đọc truyện Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé – Chương 66

“Oa!!!”

Tsugumi khẽ thốt, đầu ngón tay lướt trên mặt giấy thượng hạng. Dùng loại giấy in tên riêng như những nhà văn nổi tiếng này, anh vừa xấu hổ vừa vui sướng.

Bản thảo công việc luôn được anh viết trên máy tính, nên đây sẽ là giấy chuyên dùng để viết Chuyện Sakutaro. Chỗ này phải đến một trăm tờ nhỉ? Anh sẽ dùng hết chỗ giấy này viết về cậu. Dù dùng hết, anh vẫn sẽ tiếp tục viết. Cảnh vật trước mắt Tsugumi chợt nhòa đi, những ô vuông trên giấy cũng trở nên méo mó.

Đêm nay, anh sẽ thẳng thắn để tất cả những cảm xúc thường ngày vẫn nín nhịn tuôn trào. Anh khóc không phải vì buồn đau, mà vì hạnh phúc đến mức rơi lệ. Vì vậy, Tsugumi tự cho phép bản thân mình buông thả, anh vừa khóc cừa cười, tiếp tục vuốt ve chồng giấy.

Tsugumi vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết với ông Areno.

Mỗi lần gửi chỗ bản thảo đã tích lũy được kha khá cho ông cụ, anh lại nhận được một lá thư cảm ơn rất lịch sự.

Ngoài ra, hai người còn thường xuyên trao đổi với nhau về tình trạng gần đây của Sakutaro và cả những chuyện nhỏ nhặt mỗi ngày.

Bất kể là lúc giao mùa hay chỉ là ngày bình thường, những chiếc thùng giấy vẫn đều đặn được gửi tới. Bên trong nhét đủ thứ từ rau củ thu hoạch ở sau vườn, đến những gói bánh kẹo bình thường có thể mua được ở bất cứ siêu thị nào. Chúng giống những món đồ bố mẹ ở quê gửi lên cho con cái, mà chỉ cần rạch lớp băng keo ra, nhìn vào trong là cảm thấy ấm lòng. Tsugumi cảm giác ông như ông ruột của chính mình.


Chiếc thùng được gửi tới hôm ấy cũng vậy. Có bí đỏ cùng khoai lang thu hoạch trong vườn, có bánh gạo phết tương được dán thêm lớp rong biển kiểu xưa, bánh bột mì chiên tẩm mật lấp lánh, còn cả sô cô la hạnh nhân loại mới nhất. Những món đồ ông gửi cho anh lúc nào cũng đan xen cũ mới theo tỉ lệ cân đối vô cùng thú vị. Ngoài ra còn có cả caramel, kẹo đường, và kẹo ngậm bạc hà.

Ủa?

Ngồi trước thùng giấy, Tsugumi nghiêng đầu.

Đây chính là món quà cuối cùng ông Areno gửi cho anh.

Đó là một ngày mùa đông, hai năm sau ngày anh dọn khỏi chung cư.

“Sáng sớm nay, ông đã đi rồi.”

Tsugumi siết chặt di động trong tay, nhắm nghiền mắt lại. Ngay lúc trên điện thoại hiện tên của Sakutaro, anh đã có dự cảm không lành. Nếu Sakutaro liên lạc với anh thì hẳn đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Vào ngày cử hành tang lễ, chung cư Areno chật ních người đến viếng, như một minh chứng cho sự quen biết rộng rãi của ông lúc sinh thời. Đương nhiên các khách trọ đều có mặt. Trong niềm thương tiếc trước sự ra đi của ông, Tsugumi ngạc nhiên khi trông thấy đôi mắt sưng đỏ của Nira, một người thường ngày chẳng có mấy biểu cảm. Hóa ra ông vẫn luôn quan tâm tới cậu học trò từ quê lên tỉnh luôn nhốt mình trong phong này.

Lúc nhìn di ảnh, anh nhớ tới lần cuối cùng hai người gặp mặt mà nước mắt tuôn trào. Tiết trời hôm nay cũng như khi ấy, tuyết vẫn rơi từ sáng sớm tới giờ. Dù sắp đến lượt dâng hương nhưng anh không sao cất bước nổi, cứ thơ thẩn đứng trong sân ngắm những bông tuyết đang rơi.

“Tsugumi.”

Quay đầu lại, anh thấy Sakutaro đang đứng trong khu vực dành cho gia đình người quá cố, giữa những người họ hàng thân thích. Lâu lắm rồi hai người mới gặp nhau.

“Cảm ơn anh đã tới tiễn ông.”

Sakutaro cúi đầu theo một góc chuẩn xác, Tsugumi cũng lặng lẽ cúi đầu. Mặc cho ánh mắt hai người quấn lấy nhau, cả hai đều không hề lên tiếng. Anh đã rất muốn gặp lại cậu, nhưng không phải trong trường hợp thế này.

“Tuyết rơi càng lúc càng dày nhỉ.”


Sakutaro nhìn lên bầu trời. Từ gương mặt nhìn nghiêng của cậu, loáng thoáng thấy được bóng dáng của ông Areno. Tsugumi muốn được nói chuyện với nhiều hơn nữa với ông cụ. Dù không có Sakutaro, thì anh vẫn rất quý ông.

Rời mắt khỏi khuôn mặt Sakutaro, Tsugumi ngước nhìn tuyết rơi. Những khóm sơn trà trắng ôm khoảnh sân vào lòng. Những bông hoa khiêm tốn dịu dàng khiến anh nhớ lại khoảng thời gian còn sống ở đây, nhớ cái đêm anh đưa Sakutaro say khướt trở về, nhớ lúc phấn hoa nhuộm vàng chóp mũi.

“Hoa sơn trà đẹp quá.”

Nghe tiếng thì thầm, Sakutaro liền nhìn qua chỗ anh.

“Hoa sơn trà.”

Trái tim anh đánh thịch một tiếng trước câu hỏi của cậu.

Sakutaro nhìn theo ánh mắt anh về phía khóm sơn trà.

“Kia không phải là hoa trà sao?”

Tsugumi cố kìm nén nỗi bứt rứt khi nghe cậu hỏi lại lần nữa.”


“Tuy bệnh tình ngày càng nặng, nhưng nó nói dù lo lắng cũng chẳng ích gì.”

Tuy bệnh tình ngày càng nặng…

Tuy bệnh tình ngày càng…

Anh điều chỉnh nhịp thở, vờ như không để ý, bình thản đáp, “Là hoa sơn tà đấy.”

“Nhìn những cánh hoa đang rụng kìa.”

Theo ngón tay anh chỉ, Sakutaro cũng nhìn sang bên ấy. Trong màn tuyết rơi, có những cánh hoa trắng muốt đang lả lướt rơi xuống đám cỏ héo tàn. Anh không ngờ niềm tiếc nuối vì không thể chỉ cho cậu trước đây, lại được lấp đầy bằng cách này. Tsugumi không sao vui nổi, ngược lại, chỉ cảm thấy khổ sở.

“Đó là cách đơn giản nhất để phân biệt hoa trà với hoa sơn trà đấy. Hoa trà rụng cả đóa nhưng hoa sơn trà lại rơi từng cánh một. Cũng có người cho rằng hoa trà rụng là điềm chẳng lành…”

“Ồ!” Sakutaro khẽ cảm thán. “Tôi nhớ ra rồi. À, không phải. Tôi đã kết nối được rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.