Đọc truyện Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé – Chương 18
Tsugumi nghe thế liền cuống lên, nói vậy mà được sao, nếu bỏ ngang đại học thì tương lai biết làm thế nào! Seto bèn giải thích cho anh nghe.
“Không sao đâu. Nira là đại thần trong giới otaku, game do cậu ấy thiết kế vô cùng ăn khách. Cậu ấy giàu tới mức có thể xuất tiền mặt ra mua luôn một hai căn biệt thự cao cấp cơ.”
“Giỏi ghê!”
“Ngày trước cậu ấy là tên nghiện game nặng, chỉ trong bốn tháng mà cân nặng cứ tăng lên tụt xuống từ 37 tới 102 kilôgam, tí thì chết, hệ thống miễn dịch yếu nên còn phải nhập viện vì lao phổi. Kể cả như vậy, Nira vẫn không thể thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, về sau sức khỏe chẳng tốt lên được, cậu ấy dự là mình sẽ chết sớm nên cứ ra sức làm những việc mình thích.”
Có lẽ Nira nghe thấy lời Seto nói, nhưng cậu ta vẫn lẳng lặng ăn thịt tiếp. Trên đĩa của Nira không có cọng rau nào, chỉ toàn xúc xích với thịt. Chẳng hiểu sao Tsugumi thấy cậu ta rất ra dáng đàn ông.
Nhìn một vòng quanh sân, ông bố độc thân Kanan đang lau vệt xốt dính đầy trên mặt cậu nhóc Ichiro. Kudo một tay cầm trà ô long, một tay cầm một tập giấy trông như tranh phác họa hay bản thảo truyện tranh gì đó, đang cẩn thận xem xét. Bộ dạng Elly loay hoay mở nút chai rượi rất đáng yêu. Và cả bản thân anh đang ngồi một góc. Lúc anh hỏi về khu nhà trọ, mặc dù Sakutaro đã nói “Ông tôi là kiểu người không quá để ý đến mấy chuyện thế này. Ừm, tuy thỉnh thoảng tôi cũng không hiểu vì sao có những người chẳng thể hiểu thiếu giấy tờ gì mà ông cũng không cho vào ở” nhưng anh vẫn cho rằng, ông chủ khu nhà này hẳn có một quy tắc nào đó trong việc tiếp nhận đối tượng ở trọ, ví như ông muốn xây một nơi dành cho những người không có địa vị hay tên tuổi, chẳng may bị công ty sa thải chẳng hạn.
“Anh Tsugumi thấy thế nào? Khu nhà này ở được chứ?”
Khi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đã thâý Sakutaro ngồi xuống bên cạnh.
“Ừm. Cả phòng ốc lẫn hàng xóm đều rất tuyệt, tôi thích lắm.”
“Thật chứ? Vậy thì may quá.”
Sakutaro vui vẻ rót rượu vào cốc Tsugumi. Tuy tửu lượng anh không cao, nhưng đêm nay anh sẽ uống hết mình.
“À này Saku, cậu biết anh Yamada bên công ty xây dựng Nagatomo chứ?”
Seto quay sang hỏi Sakutaro.
“Hình như là khách hàng bên công ty cũ của tôi?”
“Đúng rồi. Anh ta nhờ tôi gửi lời chào tới Saku. Khu nhà nghỉ tôi đến hỗ trợ đợt vừa rồi là do anh Yamada thi công, lúc chúng tôi nói chuyện, anh ta có nhắc đến Saku đấy.”
“Thế à?”
“Nói là, cậu đang làm việc rất chăm chỉ thì tự dưng lại xin nghỉ khiến anh ta rất để tâm. Sau khi tôi cho anh ta biết cậu đang làm nghề tự do, sống rất thoải mái, vui vẻ thì anh ta cười bảo, trong thời buổi kinh tế khó khăn này, một cậu trai trẻ dám xin nghỉ việc ở Yashima lại có thể vui vẻ vậy sao. Anh ta còn nhắn nếu cậu rảnh thì đi uống với nhau một bữa.”
“Vậy sao, cảm ơn anh, tôi sẽ liên lạc với anh ấy.”
Seto nói xong lại chạy ra bếp nướng lấy thịt ăn.
“Yashima, là công ty xây dựng Yashima sao?”
Tsugumi hỏi.
“Ừm, đúng là nó.”
“Cậu giỏi thật, vào được công ty lớn như vậy.”
“Cũng đâu có gì.”
“Nhân tài như thế lại bỏ việc đi làm tự do sao?”
Tsugumi lầm bầm. Với một người đã 35 tuổi mà vẫn không thể trông cậy gì được như anh, thì bỏ việc ở công ty danh giá là cả một thử thách tinh thần to lớn. Sakutaro đã thế này thì ông của cậu ta hẳn cũng là một người tràn đầy sức sống. Rốt cuộc ông ấy là người thế nào nhỉ?
“Nhan tài gì chứ, không tới mức đó đâu…”
“Muốn gặp ghê!”
“Hả?”
Bị hỏi như thế, Tsugumi cũng “Hả?” ngược lại.
“À, tôi đang nghĩ giá mà có thể gặp mặt chủ nhà thì hay quá.”
“Ông tôi á?”
Sakutaro ngây ra.
“Cậu không sao chứ?”
Nghiêng đầu nhìn sang, anh thấy vẻ mặt Sakutaro vô cùng khó tả.