Ngự Lôi

Chương 11: Anh Tử Triệt muốn lừa gạt Mặc Mặc cái gì ?


Đọc truyện Ngự Lôi – Chương 11: Anh Tử Triệt muốn lừa gạt Mặc Mặc cái gì ?

Edit: Lina

Beta: Sakura

Lúc này, bàn tay của chàng trai đang nắm lấy bông hoa, lại đối với Mặc Hi nói: “Em gái, em còn nhỏ như thế này, sao lại bán hoa ở trên đường cái vậy?”

Hử, cậu bé kia vẫn chưa đi, Mặc Hi ngẩng đầu nhìn chàng trai kia, đối với anh này, cô cũng không có chán ghét, hơn nữa còn lờ mờ có ấn tượng tốt cười nói: “Nhà em rất nghèo ạ! Mặc Mặc muốn giúp mẹ nên mới đi bán hoa kiếm tiền. ”

Nhiếp Tử Triệt nghe Mặc Hi nói, trong mắt loáng qua một tia đau lòng, đứa bé này mới có bao nhiêu tuổi, anh từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cho nên mặc dù biết rõ trên thế giới này có người nghèo nhưng còn không biết có đứa trẻ hơi lớn một tí mà đã phải ra phụ giúp công việc cho bố mẹ, cúi người xuống, giơ tay lên định sờ đầu Mặc Hi, nói nhỏ: “ Em gái gọi là Mặc Mặc à, Mặc Mặc ngoan, biết nghe lời.”

Mà Mặc Hi lại di chuyển đầu để tay NhiếpTử Triệt rơi vào khoảng không, có chút ngượng ngùng, thấy Mặc Hi mỉm cười ngọt ngào: “Mặc Mặc không thích người khác sờ đầu của mình đâu.”Để cho đứa trẻ sờ đầu mình như con nít thế kia có thể vui được mới lạ, mặc dù bây giờ cô đúng là một đứa trẻ con, hơn nữa cô phát hiện ra rằng dường như tính cách của mình ngày càng trẻ con, có thể nói dường như giả bộ nai tơ đã nhiều năm như thế nên đã thành phản xạ tự nhiên, nhưng rốt cục mà nói thì linh hồn đã 20 tuổi vẫn không có thói quen như thế.


“À À!” Nhiếp Tử Triệt thu tay về, sau đó mới tiếp theo nói, ” Gia đình Mặc Mặc rất khó khăn sao?”

“Đúng vậy! Nhưng Mặc Mặc rất hạnh phúc!” Mặc Hi cười trả lời, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc chiếu sáng như theo lời nói của cô.

NhiếpTử Triệt nhìn đứa trẻ trước mắt này, vừa bắt đầu chỉ là đột nhiên thấy cô bé ngồi ở trong bụi hoa, tại thành thị huyên náo này thậm chí có một loại cảm giác ảo mộng,tamvunguyetlau.com anh yêu thích nhiếp ảnh nên nhịn không được mà chụp ảnh cô bé đó, mà càng tiếp xúc càng phát giác được cô bé thật sự rất khả ái không chỉ là cái mặt nhỏ xinh kia, còn có cái nụ cười kia, giọng nói ngọt ngào kia, anh đột nhiên phát hiện chính mình rất muốn giúp cô bé đó, vẻ mặt chân thành đối diện với Mặc Hi mà nói: “Nếu không, Mặc Mặc đến làm người mẫu chụp ảnh cho anh Tử Triệt đi, anh Tử Triệt có thể cho Mặc Mặc rất nhiều tiền lương.”

Lời này nếu như người bình thường nghe nhất định tưởng anh ta lừa trẻ con rồi, trong lòng Mặc Hi nghĩ đến nhưng cô biết rõ anh ta thật tâm muốn giúp chính mình, trong ánh mắt tinh thuần kia tràn đầy sự chân thành, ngẩng đầu lên Mặc Hi còn chút nghi ngờ nói: “Hóa ra anh là Tử Triệt a, nhưng mà anh Tử Triệt ạ, anh muốn lừa gạt Mặc Mặc cái gì?”

“Ah!?” Sắc mặt Nhiếp Tử Triệt kinh ngạc nhưng tiếp theo nhớ lại lời chính mình vừa mới nói, sao lại nói như thế với một đứa trẻ bảy tuổi chứ, thật là….Sắc mặt hồng lên, vội vàng xua tay, có chút lắp bắp nói: “Cái…cái kia, Mặc Mặc đừng hiểu lầm! Anh Tử Triệt không phải có ý tứ này, không đúng…. không đúng! Thật sự không phải!”

“Ha ha ha được rồi” Mặc Hi cười khanh khách đứng dậy, ánh mắt cong lên như vầng trăng nhìn Nhiếp Tử Triệt, cười nói “Anh Tử Triệt thật đáng yêu ah!”

“Ách…” Nhiếp Tử Triệt xấu hổ, trong lòng bối rốibị một đứa trẻ 7 tuổi nói mình đáng yêu, thật là…

Có chút ngượng ngùng đối với Mặc Hi nói: “Mặc Mặc không thể nói anh Tử Triệt đáng yêu, từ ngữ đáng yêu này là dùng để nói mấy đứa bé như Mặc Mặc vậy.”

“Thế nhưng mà Mặc Mặc cảm thấy là anh Tử Triệt rất đáng yêu mà, có phải anh Tử Triệt cũng là trẻ con như Mặc Mặc không?” Mặc Hi phát hiện bé trai này thật sự rất thú vị nhịn không được mà tiếp tục chọc ghẹo.


“Ách…” NhiếpTử Triệt không biết nói thế nào, sau đó này đột nhiên truyền tới tiếng chuông “Chúng ta rất muốn vui vẻ, thiên sứ sẽ che chở lấy chúng ta, cùng đi tới ngày mai!” Một tiếng hát của đàn ông rất dịu dàng và từ tính, nghe rất hay. Mà NhiếpTử Triệt cảm thấy tiếng chuông điện thoại này thật sự là cứu tinh của anh, hóa giải ngượng ngùng giúp anh, lấy ra di động nói tiếp “Này? Anh vẫn tốt chứ.”

” Ah. . . Đã biết, tôi sẽ trở về ngay.”

“Uh, gặp lại.”

Nói xong, Nhiếp Tử Triệt cất điện thoại đi, xé một tờ giấy từ quyển vở ở bên người sau đó dùng bút viết số điện thoại, chân thành nói “Nếu Mặc Mặc cần anh Tử Triệt giúp việc gì thì có thể gọi theo số điện thoại này nhé, bây giờ anh Tử Triệt phải đi về rồi, Mặc Mặc cầm lấy nha.”

Tiếp lấy giấy trên tay Nhiếp Tử Triệt để lại đây, Mặc Hi đút vào túi, liền cười nói, “Vâng, Mặc Mặc đã biết, anh Tử Triệt đi thong thả nha.”

Nhiếp Tử Triệt nhìn Mặc Hi cười phồng má, thì vừa cười vừa vẫy tay, xoay người rời đi.


Đúng là một cậu bé thiện lương nhỉ, nhìn bóng lưng Nhiếp Tử Triệt, Mặc Mặc nghĩ thế, tiếp theo ngồi ở trên ghế, bắt đầu hấp thu năng lượng.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Chu Tiểu Trúc trở về, đứng trước Mặc Hi, “Mặc Mặc đợi có mệt mỏi không? Đều do mẹ không tốt, đi lâu như vậy.”

“Không có ạ, Mặc Mặc không mệt.” Mặc Hi cười tươi mà nói, bảy năm dùng năng lượng cải tạo thân thể, không nói có nhiều lợi hại, đến thời gian này một chút mệt mỏi cô cũng không có, đừng nói là mệt mỏi, thế nhưng mà cô thử qua một tay dùng sức đánh vào trên cây, cũng chỉ là chấn động nhẹ mà thôi, không có cảm giác đau đớn hơn nữa sức chịu đựng, khí lực thì càng không cần nói, tamvunguyetlau.com nếu khống chế dòng điện bao vây trên tay thì có thể đánh thủng thân cây, bây giờ cô cũng không hề cần khống chế năng lượng bên trong linh hồn để cải tạo thân thể nữa, mà là từ bên ngoài hấp thu năng lượng,đầu tiên đi một vòng quanh thân sau đó mới tiến vào linh hồn cho nên mới nói bây giờ cô có thể tùy thời tùy khắc đều cải tạo thân thể.

“Uh! Đến đây, đồng sự của ba ba cho kẹo đường, cho Mặc Mặc ăn này.” Chu Tiểu Trúc cười, rồi lấy hai cái kẹo từ trong túi đưa cho Mặc Hi.

Mặc Hi cầm lấy, mặt nhỏ tươi cười mà nói, “Cám ơn mẹ. Mẹ là tốt nhất.” Mặc dù cô cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng không ghét, là Chu Tiểu Trúc cho cô, cô sẽ nhận như vậy Chu Tiểu Trúc cũng sẽ vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.