Đọc truyện Ngự Linh Thế Giới – Chương 17: Hoang thú tàn hồn
Tàng Giới Luân, tên đầy đủ là Vạn linh Tàng Giới Luân, là vật phẩm có xuất xứ từ Đa Bảo Các.
Nó không phải Huyền Binh nên không cách nào công kích cũng như phòng ngự nhưng tuyệt đối là bảo bối mà Huyền Giả không thể thiếu, bởi vì Tàng Giới Luân có hai công dụng thập phần trọng yếu với Huyền Giả, hơn nữa còn cực kỳ thực dụng.
Thứ nhất, Tàng Giới Luân có thể tra xét tin tức hoang thú hoặc Huyền Linh ở phụ cận, nó ghi chép tình huống hơn vạn loại hoang thú hoặc Huyền Linh, giúp Huyền Giả săn bắn hoang thú, phong ấn Huyền Linh.
Thứ hai, Tàng Giới Luân tự thành một phương không gian có thể thu nạp vạn vật, vô luận tu hành hoặc lịch lãm thì đều trợ giúp cực lớn cho Huyền Giả.
Cái tiếng “Vạn linh”, chính là vì thế.
Nhưng mà Tàng Giới Luân thuộc loại bảo vật lấy Huyền văn làm cơ sở để luyện chế, cần có huyền lực hoặc tinh thần hồn lực nhất định mới có thể mở ra cho nên chỉ có Huyền Giả mới có thể sử dụng.
…
“Đây là Tàng Giới Luân sao? Nhìn không đến nỗi tệ!”
“Ha ha, đeo Tàng Giới Luân vào thì sau này chúng ta là Huyền Giả rồi!”
“Nhìn này, ta thu hết tất cả những thứ trên người vào trong rồi, quả thực quá thuận tiện!”
“Quả nhiên rất thuận tiện a, thật là đồ tốt!”
“Các ngươi thật ấu trĩ, những tác dụng này ta thừa biết nhưng quả thực… thứ này dùng rất tốt, ha ha ha!”
Đám thiếu niên Vân gia vô cùng mừng rỡ, lập tức nhao nhao đeoTàng Giới Luân vào tay, từng người từng người thưởng thức công dụng thu xuất đồ vật của nó, cảm giác cực kỳ thú vị.
Bọn chúng dù sao cũng chỉ là đám thiếu niên, tuy rằng đa số có thân phận bất phàm nhưng lúc trước chưa thành Huyền Giả nên không có tư cách sử dụng Tàng Giới Luân. Bọn chúng chỉ biết nhìn trưởng bối hoặc huynh trưởng trong nhà sử dụng mà thôi. Hiện tại thì khác rồi, bản thân cũng đã có được thứ mình hằng mơ ước, tâm tình tất nhiên vui vẻ.
“Ồ!? Đây là Phong Hồn Châu sao? Của ta màu xanh lá, của các ngươi thì sao?”
“Ừ, của ta cũng xanh lá.”
“Ta cũng vậy.”
“Phong Hồn Châu màu xanh lá, quả nhiên trưởng lão đối đãi không bạc với chúng ta, chúng đều là hồn hoang thú phẩm chất ưu tú, chí ít trước khi là Huyền Sư cũng không cần đổi Huyền Linh.”
…
Vân Mộ nghe đám thiếu niên Vân gia đối thoại, trán không khỏi hơi nhăn lại bởi vì Phong Hồn Châu trong hộp của hắn là màu tro, đại biểu cho hồn hoang thú phẩm chất cực thấp.
Lập tức, Vân Mộ cầmTàng Giới Luân lên, ý niệm đảo qua hạt châu màu tro trong hộp ngọc…
Chỉ thấy Huyền văn trên Tàng Giới Luân hơi lấp lánh, sau đó từng cái tổ hợp sắp xếp huyễn hóa thành một quầng sáng, từng hàng tin tức đơn giản hiện ra trước mặt Vân Mộ.
**********
Khổ Thạch Hầu ( nhất giai )
Huyết mạch: cổ vượn ( chưa thức tỉnh )
Linh tính: không trọn vẹn ( màu tro )
Thuộc tính: thổ
Tư chất mệnh phách: ☆
Tư chất lực phách: ☆
Tư chất thần phách: ☆
Tư chất cực phách: ☆
Năng lực thiên phú: thổ băng
Ghi chú của Đa Bảo Các: Khổ Thạch Hầu lấy nham thạch hệ thổ làm thức ăn, tính tình ôn hòa, linh trí đơn thuần, tư chất bốn thuộc tính cân đối, thích hợp với Huyền Giả có thiên phú sinh mệnh.
**********
Thấy đám thông tin như vậy, đáy lòng Vân Mộ bỗng nhiên xuất hiện lãnh ý.
Hoang thú có phân chia mạnh yếu, hồn hoang thú tất nhiên cũng không ngoại lệ. Mà yếu tố quyết định phẩm chất Huyền Linh chính là màu sắc cùng tư chất bốn phách của hồn hoang thú.
Thông thường mà nói, linh tính của hồn hoang thú từ thấp đến cao chia làm sáu tầng phẩm chất: màu trắng phổ thông, xanh lá ưu tú, xanh dương trác việt, màu tím hoàn mỹ, màu bạc siêu phàm, vàng kim nhập thánh… Linh tính phẩm chất càng cao tiềm lực tiến giai càng lớn, tư chất bốn phách phát triển lại càng nhanh.
Rõ ràng hồn hoang thú trong tay Vân Mộ thậm chí còn chưa đạt mức phổ thông bởi vì đây là một khỏa hồn thú có linh tính không trọn vẹn, cho nên màu sắc của Phong Hồn Châu hiển thị màu tro.
Phẩm chất Hồn hoang thú như thế, cơ hồ không có khả năng tiến giai, luyện hóa nó chỉ phí thời gian.
Mặt khác, tư chất bốn phách đối với Huyền Linh mà nói đồng dạng trọng yếu phi thường.
Mệnh phách tương ứng chính là khôi phục sinh mệnh lực, Lực phách tương ứng với tăng trưởng lực lượng, Thần phách tương ứng với cường độ tinh thần hồn phách, Cực phách tương ứng với phản ứng và tốc độ.
Thiên phú của Huyền Giả bất đồng, tư chất Huyền Linh phù hợp với họ cũng bất đồng mà tư chất Huyền Linh càng cao tiến giai về sau ứng với thiên phú phát triển càng mạnh.
Ví dụ như Huyền Linh nhất giai có lực lượng là mười quân, sau tiến giai, nửa tinh chỉ có thể gia tăng nửa tầng lực lượng, mà hai tinh thì có thể tăng trưởng hai tầng lực lượng. Chênh lệch như thế, đến trên ngũ giai thì chênh lệch một trời một vực.
Tư chất bốn phách củaKhổ Thạch Hầu tuy rằng cân đối nhưng đáng tiếc tất cả đều chỉ có nửa tinh, tiềm lực phát triển cực kỳ hữu hạn, cái này là đánh giá của Đa Bảo Các, cũng là đánh giá chân thật và đáng tin nhất tại Huyền Linh đại lục.
Một đời trước, tuy Vân Mộ chỉ có tư chất một khiếu nhưng Huyền Linh của hắn lại là ngũ giai Vân Văn Hổ, linh tính càng thuộc phẩm chất hoàn mỹ, tư chất bốn phách cũng năm sao trở lên, bây giờ lại cho hắn một cái phế phẩm Huyền Linh…
Cho dù Vân Mộ sớm biết Vân gia không cho mình hồn hoang thú phẩm chất cao gì nhưng mà đưa hắn một cái hồn hoang thú linh tính không trọn vẹn thì hiển nhiên là có người cố ý làm khó hắn.
Vân Mộ vô tình nhìn về đám thiếu niên Vân gia một bên, từng cái quầng sáng tin tức hiện ra trước mắt, phân biệt hồn hoang thú đại biểu cho lực lượng thiên phú và tốc độ thiên phú.
**********
Xích Mục Lang ( nhất giai )
Huyết mạch: Thiên Lang ( chưa thức tỉnh )
Linh tính: ưu tú ( màu xanh lá )
Thuộc tính: kim
Tư chất mệnh phách: ★
Tư chất lực phách: ★
Thần phách tư chất: ★
Tư chất cực phách: ★★
Thiên phú năng lực: Lang Nha
Ghi chú của Đa Bảo Các: Xích Mục Lang sinh sống bầy đàn, khát máu cuồng bạo, cực phách thiên phú nổi bật, thích hợp với Huyền Giả loại hình thiên phú tốc độ. Đêm trăng tròn, lực lượng tốc độ của nó tăng nhiều.
**********
Bạo Lực Hùng ( nhất giai )
Huyết mạch: Thiên Lang ( chưa thức tỉnh )
Linh tính: ưu tú ( màu xanh lá )
Thuộc tính: thổ
Tư chất mệnh phách: ★
Tư chất lực phách: ★★
Thần phách tư chất: ★
Tư chất cực phách: ★
Thiên phú năng lực: cuồng bạo
Ghi chú của Đa Bảo Các: Bạo Lực Hùng thân hình cao to, lực phách xuất chúng, tính cuồng bạo có thù phải báo. Thích hợp với Huyền Giả thiên phú lực lượng, lúc nổi giận thì lực lượng càng mạnh.
**********
Theo tin tức trên quầng sáng, hồn hoang thú của đám thiếu niên Vân gia đều cường đại hơn hồn hoang thú của Vân Mộ rất nhiều, nếu như so đấu Huyền Linh thì mười con Khổ Thạch Hầu cũng không phải là đối thủ của Xích Mục Lang hay Bạo Lực Hùng. Hơn nữa càng về sau, chênh lệch càng lớn!
Đám thiếu niên xung quanh cũng chú ý tới quầng sáng trước mặt Vân Mộ, không khỏi cười ha hả.
“Ha ha, mọi người mau nhìn, hồn hoang thú của tên ngoại nhân này vậy mà là phế phẩm!”
“Phế phẩm? A, thực sự là phế phẩm, so với ta thấp hơn hai đẳng cấp a! Ha ha ha —— “
“Hừ! Ngoại nhân thì cũng chỉ là ngoại nhân, ngay cả Huyền Linh cũng là phế phẩm.”
“Ngoại nhân hợp với phế phẩm, quả là tuyệt phối a!”
“Ha ha ha ha!”
Nghe đám thiếu niên xung quanh châm chọc, Vân Mộ không biểu hiện gì mà chỉ thu hồi Phong Hồn Châu, quầng sáng theo đó tán đi.
“Được rồi! Tại sao có thể như vậy!?”
Một tiếng hét giận dữ, Chu Nhạc lắc mình che trước người Vân Mộ, căm giận bất bình trừng mắt với đám đám thiếu niên Vân gia.
Hồn hoang thú của Chu Nhạc và Điền Uyển Nhi đều có phẩm chất phổ thông, tất nhiên cũng không bằng đám đệ tử Vân gia kia. Điều này khiến Chu Nhạc vốn có tư chất ba khiếu tức giận. Hắn cùng Vân Mộ đều là ngoại viện đệ tử, lúc này nhìn thấy Vân Mộ chịu nhục tức thì có loại đồng cảm biệt khuất, tự nhiên muốn phát tiết.
“Chu Nhạc, đừng như vậy! Bình tĩnh một chút!”
“Uyển nhi tỉ, ngươi đừng ngăn ta! Ta chịu đủ rồi!”
Chu Nhạc hất tay Điền Uyển Nhi ra. Không đợi đối phương phản ứng, hắn sải bước vọt tới trước mặt Vân Đại Trung quát hỏi: “Lão nhân ngươi có ý gì, vì sao hồn hoang thú của mọi người đều hoàn chỉnh còn Vân Mộ lại không trọn vẹn? Có phải do ngươi động tay động chân không!?”
“Ôi ôi!”
Hai chân Vân Đại Trung mềm nhũn, không tự giác được quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt cầu xin nói: “Vị tiểu thiếu gia này, nghìn vạn lần không nên bắt tội tiểu nhân. Oan uổng quá! Tất cả mấy thứ này đều do đại trưởng lão sai người chuẩn bị, dù cho tiểu nhân có một nghìn lá gan cũng không dám gian lận trong chuyện này! Thật oan uổng quá!”
Nói xong Vân Đại Trung rơi lệ đầy mặt, như là chịu oan khuất lớn lao. Điều này khiến Chu Nhạc vô cùng bối rối, không biết phải làm sao.
“Ngươi… Ta…”
“Được rồi Chu Nhạc, không liên quan đến hắn.”
Vân Mộ vỗ vai Chu Nhạc, sau đó tiến lên nâng Vân Đại Trung đứng dậy. Hắn thực không đành lòng nhìn một lão nhân hơn năm mươi quỳ gối trước mặt mình, dù cho tính cách đối phương nhu nhược, nô tính sâu nặng, thậm chí chỉ biết nịnh nọt.
“Được rồi, cãi nhau nơi đây còn ra thể thống gì!?”
Một tiếng quát lớn, Vân Minh Hiên xuất hiện trong đại đường Huyền Đạo Các, ánh mắt hờ hững đảo qua mọi người, sau cùng nhìn chằm chằm Vân Mộ cùng Chu Nhạc.