Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 92: Quang Minh Thánh Điện bại hoại (1)


Đọc truyện Ngự Linh Sư Thiên tài – Chương 92: Quang Minh Thánh Điện bại hoại (1)

`

Nghe vậy, Vân Sâm Lam lập tức quát nhỏ:“Ánh thế chi quang —— ”Hiện!”” Ánh sáng như nước tầng tầng trải rộng ra, khuôn viên trăm dặm từng cọng cây ngọn cỏ, toàn bộ đều rõ ràng chiếu vào trong đầu hắn. Trong chốc lát, hắn lập tức tìm được mục tiêu: “Chủ nhân, phía trước hơn mười dặm có một nam nhân hơn 20 tuổi. Nhìn dáng dấp chắc là tu vi không thấp.”

Tử Vong Chi Cốc xưa nay tiếng xấu vang dội, hiếm có người đi vào. Người bình thường muốn từ Tây dien&dan^le%[email protected] Phong Đại lục đi Bắc Minh, cũng tình nguyện đi đường vòng của Nam Đồ Đại lục, cho dù đường ngoặt nghòe, tốn thêm vài tháng cũng cam tâm. Dù sao, tánh mạng mới là quan trọng nhất.

Người dám một mình tiến vào cốc, không phải tu sĩ ỷ mình có đầy đủ thực lực, chính là ——

“Hắn sẽ không phải là ma thú hóa thành hình ngưoi chứ?”

Suy nghĩ mấy lần, Vân Sâm Lam lắc đầu một cái: “Ta xem không giống ——, chủ nhân, hắn phát hiện chúng ta, đang dốc hết sức chạy tới đây.”

“Hả?” Phượng Vũ nhớ lại, mặc dù Ánh thế chi quang của Vân Sâm Lam nhìn như danh tiếng rất to lớn, thực tế ngoại trừ nàng và Vân Sâm Lam, những người khác không thể thấy được. Người tới không thể nào sử dụng pháp thuật mới biết được hành tung của các nàng, hẳn là bằng tri giác cảm nhận được khác thường. Nói cách khác, người này thực lực rất mạnh.


Chu Tước và Vân Sam La cũng nghĩ tới điều này, không đợi Phượng Vũ phân phó, họ liền một trái một phải đứng ở trước người Phượng Vũ, như vậy vừa có thể bảo vệ Phượng Vũ, vừa có thể tạo thành tam giác hợp quốc chi thế.

Đại khái sau một hai phút, một nam nhân vội vàng chạy tới trước mặt nhóm người Phượng Vũ đang đứng yên. Chú ý huy chương hạ cấp vô cùng kiêu ngạo trên cổ áo Phượng Vũ, vốn là d0ịch ý rào rạt lại tan ra mấy phần, rõ ràng cho thấy thủ lĩnh ba người này Phượng Vũ nên hỏi “Tiểu thư xinh đẹp, Tử Vong Chi Cốc này nổi tiếng rất xấu, không biết vì sao ngươi tới đây?”

Khi hắn quan sát Phượng Vũ, đồng thời Phượng Vũ cũng quan sát hắn. Chỉ thấy người này chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, đôi mắt thâm thúy, cái mũi cao, có một loại anh tuấn đặc biệt. Trên người mặc một cái áo xám rộng lùng thùng, đai lưng tùy ý buộc lại một cái, đung đưa giống như lúc nào cũng có thể rớt ra. Một bộ dáng dâm dục hào sảng.

Người này nhìn không tầm thường chút nào, nhưng Phượng Vũ đang lặng lẽ thả ra Tinh Thần lực thử dò xét tu vi của hắn thì lại lấy làm kinh hãi, kín đáo mà giấu diếm, khi giơ tay nhấc chân không bao giờ tiết ra ngoài sức lực dư thừa, đối với điều khiển đấu khí có thể nói thuần thục vô cùng. Chỉ nhìn đến công phu này, hắn ít nhất là cao thủ trung cấp Đấu Sĩ.

Ở Tát Lan Tạp, chỉ có thực lực cao hơn đối thủ mấy cấp trở lên, mới có thể nhìn một cái là nhìn thấu thực lực của đối phương. Giống như Phượng Vũ vậy phải có Tinh Thần lực cường đại đến biến thái, có thể tùy ý dò xét cảnh giới người khác, có thể nói là có một không hai.

Nam tử hào sảng này có tu vi là trung cấp, nhìn hắn không biết thực lực của nhóm người Phượng Vũ, vốn đang âm thầm cảnh giác. Khi ánh mắt rơi vào huy chương trước ngực Phượng Vũ thì mới bừng tỉnh hiểu ra, cho rằng cấp bậc kém hơn bao nhiêu cũng không có quan hệ.

Chú ý tới ánh mắt của nam tử dáng vẻ hào sảng, Phượng Vũ biết hắn hiểu lầm mình chỉ có thực lực hạ cấp. Nhưng đi lại bên ngoài, có lúc bị người coi thường, so với lúc bị người xem trọng còn phải đề phòng gấp đôi, nàng cũng không hề giải thích nữa, tự giới thiệu bản thân: “Ta tên là Phượng Vũ, xin hỏi các hạ là?”

“Tại hạ Mạnh Nguyên Phủ. Vì thay bạn tốt tìm thuốc, mới xông vào Tử Vong Chi Cốc. Không biết vì sao Phong tiểu thư lại đến đây?”

Kể từ sau khi cơ thể lớn lên, Phượng Vũ đi lại trong thành thì phát hiện có rất nhiều nam tử hoặc là thèm thuồng hoặc là ánh mắt đầy ý dâm đãng nhìn chằm chằm nàng, giống như là hận không khoét một cái động ở trên người nàng. Phượng Vũ dieenddanleequyddoon rất là ghét những thứ sắc quỷ này. Lúc này thấy ánh mắt Mạnh Nguyên Phủ thản nhiên, không tránh không né, trong lòng sinh ra mấy phần hảo cảm đối với hắn: “Mạnh tiên sinh, ta là vì tìm kiếm một người bạn mới đến tới nơi đây.”

“Bằng hữu.” Mạnh Nguyên Phủ nghe vậy cười một tiếng: “Không nhìn ra Phong tiểu thư tuổi còn trẻ, đối với bằng hữu cũng cực kỳ nghĩa khí. Nếu gặp lại lần nữa, ta nhất định muốn mời tiểu thư uống một bữa. Hiện nay xin thứ cho Mạnh mỗ chuyện quan trọng trong người, không thể phụng bồi rồi.”

“Mạnh tiên sinh xin cứ tự nhiên.”

“Sau này còn gặp lại.”


Sau khi xác định hai bên không tạo ra uy hiếp cho đối phương, tế nhị và địch ý giữa hai người biến mất không thấy nữa, sau khi nói lời từ biệt, Mạnh Nguyên Phủ cũng giống như lúc tới, triển khai thân hình chạy đi, nháy mắt liền biến mất ở trong đám thực vật màu xám.

“Chủ nhân, người này nói là tới hái thuốc, nhưng một chút không giống.”

“Vậy sao, thì ra là ngươi cũng đã nhìn ra.”

Chu Tước nói:“Dĩ nhiên. Lúc tới hắn đạp ngã một mảnh U Vân thảo, lúc đi lại đạp gặp vài cọng tử bông tuyết, hai thứ này đều là dược liệu cơ bản nhất. Nếu hắn hiểu được dược lý, mặc kệ vội như thế nào, cũng sẽ tránh dược liệu ra.”

“Ngươi nói không sai, nhưng có thể hắn hoàn toàn không biết y lý, chỉ biết là cần phải tìm loại dựoc liệu nào, tự nhiên sẽ không lưu ý đến những thứ khác. Chỉ là, nếu không cẩn thận sẽ gây ra sai lầm lớn. Nếu lần sau gặp lại hắn, phải đề phòng nhiều hơn.”

Nói xong, Phượng Vũ nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng, nhìn Chu Tước và Vân Sam Lam: “Lại có người đến, hôm nay thật là náo nhiệt. Nhóm người này tương đối nhiều, hình như tu vi cũng không yếu, chúng ta cẩn thận chút.”

Nhóm người Phượng Vũ mới vừa ẩn núp tốt, liền có tám nam tử mặc trường bào màu trắng bạc sải bước đi, vừa đi vừa oán trách:

“Không chừa một mống, lão già đáng chết kia cư nhiên chạy đến Tử Vong Chi Cốc, làm hại chúng ta cũng phải đuổi theo đi vào, chuyến này thật là thua thiệt lớn!”


“Ha, lúc trước cũng không biết là người nào, ở trước mặt Thánh Tế tư đại nhân khoe khoang khoác lác, vỗ ngực ầm ầm, tuyên bố chỉ cần nhìn thấy tàn dư này của Ma Vực, bảo đảm bắt vào tay. Thật ra thì ngừoi ta không phải là quả hồng mềm dễ bóp.

Lần này đá trúng thiết bản đi.”

“Đừng chỉ nói ta, các ngươi cũng không phải như vậy sao. Nếu không phải ban đầu nghe nói trước đây lão đầu kia không phải con của Thiên đại nhân nên bị một chưởng của Quang Minh Chi Tử, đã thành phế nhân, ai lại không giành nhau tới tranh công?”

Đời trước Quang Minh Chi Tử không phải là Thiên đại nhân, danh xưng này vừa nói ra khỏi miệng, liền đưa tới một mảnh yên lặng, chỉ chốc lát sau, âm thanh của một người tuổi tác đã cao vang lên, quát lớn: “Thánh Tế tư đại nhân dù chưa nói rõ, nhưng ngay từ sáu mươi năm trước, danh xưng này ở Bắc Minh Thành cũng đã trở thành cấm kỵ. Ngươi còn có dũng khí mà nói ra sao?”

“Đội trưởng, ta…ta sai rồi.”

“Biết lỗi là tốt rồi, thật may là đây là Tử Vong Chi Cốc, nếu ở Quang Minh thành ngươi dám nói ra lời này, cả đội phải dùng tà thuyết mê hoặc người khác dể giải quyết ngươi tại chỗ!”

Nghe đến đó, trong lòng Phượng Vũ không khỏi nghi ngờ: Quang Minh Thánh Điện là tông giáo có nhiều tín đồ nhất bốn đại lục, chẳng những thế lực khổng lồ, giáo lý lại càng thêm từ bi để giúp đời, người đời luôn làm theo những việc này. Nàng vốn tưởng rằng việc này là không đúng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.