Đọc truyện Ngư Hương Tứ Dật – Chương 8: Canh ba
Dịch: Nhật Phương
Beta: Fleur
A Liên còn định nói thêm gì nữa, nhưng phát hiện ra mình chỉ có thể phát ra tiếng “ừm ừm”, ngay sau đó, nàng cử động, phát hiện ra bản thân chẳng biết từ lúc nào đã biến trở về nguyên hình!
Con cá mè hoa béo trắng quẫy mình trên tảng đá to.
Dung Lâm thản nhiên liếc nhìn, thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng mới cảm thấy hả giận đôi chút. Hắn đứng lên, không muốn nhìn nàng, quay lưng về phía nàng nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng, mới nói: “Nửa canh giờ sẽ biến trở về, ngươi chú ý một chút, đừng để người khác bắt được.”
Nói xong những lời này, hắn liền sử dụng tiên pháp rời khỏi đây.
Cá mè hoa nhảy ba lần, sau đó cam chịu số phận “tõm” một tiếng, nhảy vào trong Bích Ba trì, bơi lội một vòng.
*
Thượng thần nào cũng có phủ đệ của mình.
Dung Lâm ở trong Tiêu Dao điện.
Mấy ngàn năm nay, thiên hạ thái bình, số người đắc đạo thành tiên ngày càng nhiều, phủ đệ ở tiên giới đã không đủ để phân chia. Duy nhất trên Cửu Trùng thiên, nơi thượng thần Dung Lâm ở một mình là nơi hoa lệ lạnh lẽo nhất, Dung Lâm ở trong Tiêu Dao điện đã mấy vạn năm, cuối cùng thì ba ngàn năm trước, nghênh đón một vị láng giềng duy nhất là Tiêu Bạch.
Trở về Tiêu Dao điện, Dung Lâm lấy con phượng hoàng được chạm trổ từ quả bí đỏ từ trong tay áo ra.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự đã rất lâu rồi hắn không nhận được lễ vật gì.
Lâu đến mức hắn quên mất là bao lâu rồi, có lẽ là ba ngàn năm, hoặc là năm ngàn năm, cũng có thể là một vạn năm…
Hắn lại quan sát tỉ mỉ một hồi, bởi vì không phải ở bên ngoài nên hắn không cần phải làm bộ, cong cong khóe miệng, gương mặt tươi cười, không nhịn được liền giơ tay vuốt nhè nhẹ đầu và cánh của con phượng hoàng. Tiểu cá yêu này những thứ khác thì không ổn, nhưng tay nghề điêu khắc thật sự không tồi.
Với tư chất của nàng, có thể ở lại Cửu Tiêu các tất nhiên là do may mắn rồi, dù không nhiều, học được mấy môn tài nghệ, sau này mở quán ăn để kiếm sống, cũng xem như là một cách.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đột nhiên ý thức được điều gì đó, ngay lập tức thu lại nụ cười, từ từ hất nhẹ con phượng hoàng được khắc từ trong ống tay áo rơi xuống đất, sau đó đứng lên.
Một bóng người áo màu đen bước vào.
Chính là Tiêu Bạch vừa quay về từ đảo tiên.
Dung Lâm tuy chỉ có giao tình mấy ngàn năm với Tiêu Bạch, nhưng rất hợp ý nhau. Mà Tiêu Bạch lại là một người am hiểu nấu nướng, Dung Lâm lại không thể thiếu được lúc ăn chực ở Phiếu Miểu các của hắn. Dung Lâm ngước mắt lên nói: “Sao lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ ta?”
Chuyện của Tiêu Bạch và tiểu táo yêu Dung Lâm cũng biết được một hai phần, lúc đầu Tiêu Bạch không muốn đến Tiên giới, vì vậy Tiên đế lại tốn khống ít lời lẽ mới mời được hắn lên Cửu Trùng thiên.
Bỏ những quy chế cổ xưa là không được có tình cảm với người khác tộc, chính là một trong những điều kiện để Tiêu Bạch đồng ý quay về tiên giới.
Tiêu Bạch nhỏ tuổi hơn Dung Lâm rất nhiều, có thể ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay, chẳng qua là do bản thân sinh ra đã là thần. Ở bên ngoài hắn luôn thể hiện bộ dạng từng trải, nhưng trong tâm cũng chỉ một thiếu niên khổ sở vì tình. Hắn nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của Dung Lâm, nói: “Cũng phải cho nàng ấy thời gian, không thể quản quá chặt…”
Lời nói từ chính miệng Tiêu Bạch thốt ra, Dung Lâm có cảm giác hiếm có. Người thiếu niên này từ nhỏ đã mất cha, sau này lại bị mẫu thân vứt bỏ, tâm hồn phải chịu sự tổn thương lớn. Lúc đầu Dung Lâm có lòng tốt, muốn chung sống hòa thuận với người hàng xóm này, nhưng Tiêu Bạch luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có khi nào cho hắn thấy sắc mặt tốt? Bản thân Dung Lâm còn nhiều tuổi hơn hắn, đương nhiên sẽ không chấp nhặt. Còn bây giờ tuy rằng đã trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều, nhưng làm việc gì cũng khống tránh khỏi có sự cố chấp.
Cuối cùng hôm nay cũng nghĩ thông suốt rồi.
Ánh mắt Dung Lâm sáng lên, tán thưởng nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Tiêu Táo cô nương là thanh mai trúc mã với ngươi, tình cảm sâu đậm, nàng ấy sẽ không rời xa ngươi, ngươi nóng vội làm ra hành động quá khích như vậy sẽ làm tổn thương tấm lòng của nàng ấy.”
Tính cách làm cho Tiêu Bạch ít thể hiện vẻ yếu ớt trước người khác, chỉ có một lần duy nhất hắn mang vẻ mặt chán chường đến tìm Dung Lâm, luống cuống nói: “Nàng muốn rời khỏi ta, ta không biết nên làm gì, phải giữ chặt nàng bên mình.”
Hôm nay tâm trạng Tiêu Bạch rất tốt, hắn hơi gật đầu, lại nói: “Nàng kết giao được hai người bạn tại Cửu Tiêu các, tính tình cũng trở nên hoạt bát hơn nhiều, dường như… dường như dần dần tha thứ cho ta rồi.” Hắn nhìn Dung Lâm, cươi cười, “Ngươi với cá mè hoa kia, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dung Lâm đứng lên, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của thượng thần, nghiêm mặt nói: “Chẳng qua là tiện tay cứu giúp nàng mà thôi.”
Tiêu Bạch hàm xúc “ồ” một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa, nhưng Dung Lâm nghe thấy lại có cảm giác trong đó có gì không bình thường, hắn nhíu mày, thấy mặt Tiêu Bạch có ý cười, sắc mặt quái dị, không khỏi có chút buồn bực.
Đúng rồi, chỉ có thể như vậy mà thôi, Dung Lâm nghĩ.
Tiêu Bạch nói: “Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, người nàng kết giao, ta tất nhiên sẽ tra rõ ràng, biết được cá mè hoa kia và Điền La là người chân thật giản dị là ta yên tâm rồi.”
Tiểu cá yêu kia nhìn rất ngốc nghếch, sao có thể là người tâm tư kín đáo, vừa nhìn có thể nhận ra, cần gì phải điều tra kĩ càng một lượt? Nhưng hắn hiểu tính cách của Tiêu Bạch, càng hiểu được hắn quan tâm Tiêu Táo, hành động này cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng hắn nghe được, không hiểu sao có chút không thoải mái, lại càng không biết vì sao không thoải mái.
Đợi Tiêu Bạch đi rồi, Dung Lâm mới nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nhặt phượng hoàng điêu khắc từ dưới đất lên.
Cũng là vì làm từ bí đỏ, nên vừa ném liền hỏng luôn.
Sắc mặt Dung Lâm khó coi, lấy tay xoa xoa, khôi phục lại nguyên trạng thái, rồi lại đặt nó lên trên.
*
A Liên quay về phòng mình, thấy Điền La vui vẻ thì cũng yên tâm. Điền La đi đến hỏi nàng: “Sao bây giờ ngươi mới về?”
A Liên kể mọi chuyện với Điền La. Quả nhiên sau khi nghe xong, Điền La tiếc nuối nói: “Sớm biết thế này thì ta đã cùng ngươi đi tiễn Tiêu Táo rồi.” Tuy rằng Điền La muốn gặp hai nhân vật lớn, nhưng tính tình thật thà khiến nàng quan tâm A Liên nhiều hơn, liền nói: “Ngươi nói thượng thần Dung Lâm tức giận?”
A Liên gật đầu, cho dù ngu ngốc cũng nhìn ra thượng thần Dung Lâm không vui.
Điền La nói: “Nhưng không phải thượng thần Dung Lâm đồng ý chỉ dạy cho ngươi rồi sao?”
Tuy nói như vậy, nhưng A Liên cảm thấy, nàng khiến người tức giận, tối nay người có đến hay không còn là một vấn đề.
Điền La nháy nháy mắt nói: “Ta giúp ngươi nghĩ cách.”
Thượng thần Dung Lâm trước giờ luôn là người đúng giờ, đã nói là canh ba, cũng không tự cao tự đại, canh ba liền tới.
Nửa đêm ở Bích Ba trì yên tĩnh lạ thường, rất thích hợp cho nam nữ hẹn hò. Dọc đường đến đây, hắn đã nhìn thấy nhiều bụi cỏ lung lay dữ dội.
Dung Lâm tiện tay liền bày ra kết giới.
Mắt thấy canh ba đã tới, mà cá yêu vẫn chưa đến, sắc mặt thượng thần bắt đầu tối sầm.
Hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy một đệ tử không tôn sư trọng đạo như vậy.
Dung Lâm đợi thêm nửa khắc nữa, thầm nghĩ thân là thượng thần, nửa khắc này đã đủ giữ thể diện rồi, nếu trong nửa khắc này tiểu cá yêu nhanh chóng tới và xin lỗi giải thích với hắn, hắn vẫn có thể rộng lượng tha thứ cho nàng, ngược lại, nếu pháp thuật nàng không tinh thông bị đuổi khỏi Cửu Tiêu các, hắn cũng không muốn xen vào nữa.
Nửa khắc sau, Dung Lâm chuẩn bị phất tay áo rời đi.
Vừa quay người liền nghe thấy có người đằng sau gọi hắn.
“Thượng thần! Thượng, thượng thần Dung Lâm!”
Dung Lâm thả lỏng nắm đấm trong tay áo, vốn đã nghĩ sẽ quan tâm đến nàng nữa, nhưng hắn vốn có tính cách tốt, vẫn quay người nhìn nàng một cái.
Lại nhìn thấy thiếu nữ đứng bên cây liễu yểu điệu, bóng trăng nghiêng nghiêng, xinh đẹp như hoa, toàn thân mặc chiếc váy còn sáng trong hơn ánh trăng, làn váy tầng tầng lớp lớp, uyển chuyển như bay. Miệng nàng hơi mở rộng thở hổn hển, ngực thở phập phồng, hai má ửng hồng, hai mắt sáng ngời lấp lánh, xấu hổ nắm lấy chiếc váy tinh tế trên người, bước chậm đến trước mặt hắn nói: “…Thượng thần đợi lâu không?”
Lại gần hơn chút, toàn thân nàng đã bớt mùi tanh bình thường của cá, bay vào mũi là làn hương trong veo của thiếu nữ.
Dung Lâm giật mình, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Nàng nói: “Là ta không phải, để thượng thần phải chờ lâu.” Nàng vừa đưa tay lên gãi đầu vừa đánh giá hắn từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Thượng thần thay đồ rồi sao? Nhìn rất đẹp…”
Rồi cúi đầu nhìn: “Chân của thượng thần thật dài.”
Ồ. Dung Lâm lạnh nhạt nghĩ, chỗ khác của hắn cũng dài mà.
Hết chương 8