Ngự hoàng

Chương 13 phần 1


Bạn đang đọc Ngự hoàng – Chương 13 phần 1

Chương 9
Lần này Dạ Sở Tụ hồi cung kinh động thiên hạ, tự nhiên cũng kinh động Ngu thái hậu xem nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Hôm nay, nàng mang theo hai con ở ngự hoa viên thưởng sơn ngoạn thủy, kể lại cho bọn họ năm đó mình tiến cung như thế nào, chỉnh người như thế nào, gặp hoàng thượng như thế nào.
Không ngờ Ngu thái hậu cũng mang theo cung nữ thái giám, xuất hiện ở ngự hoa viên.
Ngày đó trở về, Hoàng Phủ Cận cũng mang theo nàng và hai đứa con bái kiến Thái Hậu một chút, tốt xấu Ngu thái hậu cũng là quý phi tiên hoàng sủng ái nhất.
Cho nên sau khi tiên hoàng qua đời nàng trở thành Thái Hậu, chẳng qua hoàng thượng cùng bà cũng là tương kính như tân, mặt ngoài tôn trọng khách khí, kì thực là bất hòa xa lạ thật sự.
Những năm gần đây, Ngu thái hậu đối Hoàng Phủ Cận chỉ có hận.
Đầu tiên là con ruột của mình Hoàng Phủ Minh, bị tra ra tự chiếm mỏ vàng, bắt người làm cu li, vì thế dân chúng ở địa phương dâng lên huyết thư, toàn bộ bẩm báo trước mặt hoàng thượng, sau khi kiểm chứng là thật, Hoàng Phủ Cận giận dữ, tước bỏ đi phong hào Vương gia, còn trước mặt mọi người đánh mấy chục hèo, sau đó còn sung quân biên quan khổ sai ba năm.
Tiếp theo là cháu gái Ngu Tiểu Điệp của mình, năm đó hắn không để ý nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, phán nặng tội lăng trì, thật mạnh làm thương danh dự Ngu gia.
Hoàng Phủ Cận đối Ngu gia quá mức tuyệt tình, sớm khiến lòng bà sinh nhiều bất mãn, nay hắn còn không từ vất vả, đưa Dạ Sở Tụ từ bên ngoài về hoàng cung, bên người còn thêm hai xú tiểu tử, Ngu Thái hậu muốn tới diệt uy phong của nàng.
Ngu thái hậu vừa thấy đến Dạ Sở Tụ trong lòng liền có hận, Dạ Sở Tụ đồng dạng cũng sinh bài xích với nàng, trận đại hỏa năm đó tuy là cháu gái bà xui khiến, nhưng nếu không phải Ngu thái hậu ở giữa châm ngòi thổi gió, nàng cùng Cận ca ca cũng sẽ không vì Ngu quý phi mà phát sinh hiềm khích.
Giằng co với nhau một lát, Ngu thái hậu sắc mặt lạnh lùng. “Hoàng hậu thật sự là rất lớn giá (giá trị), thấy ai gia, cư nhiên không thi lễ, như thế nào? Ra cung vài năm, đã quên hết quy củ trong cung sao?”
Vừa nghe nàng nói như vậy, Dạ Sở Tụ không muốn khiến cho tranh chấp, hơi hơi thi lễ, đạm mạc cười nói: “Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu. Nhiều năm không thấy, thần thiếp thật đã quên một ít quy củ trong cung, thỉnh Thái Hậu thứ lỗi.”
Ngu thái hậu nhớ tới năm đó con mình bị nàng chỉnh thật ác, cùng với cháu gái của mình vì nàng mà bị xử lăng trì, thù mới hận cũ, nhất thời nảy lên hết trong lòng.

“Quy củ đã quên có thể học lại, ai gia cũng là người hiểu chuyện, cũng là sẽ không làm khó dễ nhiều, chẳng qua…”
Bà kiêu căng giương ặt. “Hoàng hậu, tuy rằng hoàng thượng thương ngươi sủng ngươi, nhưng hậu cung Doanh quốc ngoại trừ ngươi ra không còn một bóng người, về tình về lý, đây cũng không hợp quy củ. Ngươi thân là quốc mẫu Doanh quốc, thân phận tự nhiên không giống ngày xưa, vì hoàng thượng, vì Doanh quốc, hoàng hậu có phải nên nhận rõ trách nhiệm của mình hay không? Hoàng thượng tùy hứng, tuyên cáo từ nay về sau không nạp phi, nhưng Doanh quốc là đại quốc rộng lớn, hậu cung há có thể trống không như thế? Hoàng hậu ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng đều không hiểu sao?”
Dạ Sở Tụ nhẹ nhàng thưởng thức hoa đào vừa hái xuống, tươi cười nhàn nhã như trước. “Thái hậu, hoàng thượng là vua của một nước, thánh ý há có thể tùy ý sửa đổi? Huống hồ, nếu là thái hậu cảm thấy hậu cung trống không, muốn cho hoàng thượng nạp phi, việc này người nên tìm hoàng thượng thương nghị, thần thiếp không xen vào.”
Ngu thái hậu có ý đồ dùng thân phận đến áp chế, nhưng Dạ Sở Tụ lại có thể không để ý tới bà.
Ngu thái hậu bị nàng làm tức giận đến sắc mặt một trận xanh một trận trắng. “Lớn mật! Ngươi dám không để ý quốc thể, dùng thái độ bất kính này nói chuyện với ai gia, ngươi…”
Bà còn chưa chỉ trích xong, hai nam hài bộ dạng giống nhau như đúc đã đúng ở trước mặt bà.
Một người trong đó còn mắt lạnh hung dữ trừng nàng. “Người nếu dám vô lễ với nương tôi, tôi liền lấy đầu ngươi xuống!”
Ngu thái hậu mười sáu tuổi tiến cung, được tiên hoàng sủng đến yêu, sau lại sinh ra Bát hoàng tử, được phong làm quý phi, tôn quý vô cùng, bao giờ bị người khác uy hiếp như vậy, ngay cả đương kim hoàng thượng thấy bà cũng phải tôn xưng một tiếng mẫu hậu, nhưng tiểu tử này lại dám tuyên bố muốn lấy đầu của bà?
“Lớn mật! Dám vô lễ với Thái Hậu, phải bị tội gì?” Thái giám Lai Phúc đi theo Ngu Thái hậu nhiều năm tiến lên thay chủ tử lên tiếng giáo huấn.
Hoàng Phủ Huyền Li không sợ hãi chút nào. Từ nhỏ, ở trong lòng cậu, ai dám khi dễ nương của cậu, thì phải chết.
Nhất thời hai người nổi giận lâm vào cục diện bế tắc, Dạ Sở Tụ vừa muốn mở miệng, chỉ thấy Hoàng Phủ Huyền Duật sửa đi thái độ cười cười thường ngày, lớn tiếng trách cứ, “Nô tài như ngươi là gì? Cư nhiên dám giáo huấn hoàng tử, thật sự là lớn gan, người đâu!”
Hai bên lập tức tiến lên vài thị vệ, khom người mà đứng.
“Nô tài này rất lớn mật, dám giáo huấn hoàng tử, kéo xuống cho ta, đánh hắn hai mươi đại bản.”

“Ai gia thật muốn nhìn ai dám động thủ?” Ngu thái hậu sớm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới Dạ Sở Tụ cả gan làm loạn, hai đứa con nàng dạy dỗ còn đáng giận hơn.
Hoàng Phủ Huyền Duật lạnh lùng liếc những thị vệ đang không biết làm thế nào mới phải này. “Các ngươi còn đang chờ cái gì? Chẳng lẽ ngay cả lời nói của ta cũng dám cãi? Nô tài kia bất kính với hoàng tử, phạt hai mươi đại bản, các ngươi nếu không phạt hắn, bổn hoàng tử liền thưởng ỗi người hai mươi đại bản.”
Ai cũng không muốn bị đánh, tiểu chủ tử chính là con ruột của hoàng thượng, tương lai còn có thể được phong làm thái tử, trao đổi một ánh mắt lẫn nhau, biết rõ tiểu chủ tử không thể đắc tội, liền đi thẳng đến bên cạnh Ngu thái hậu, áp thái giám Lai Phúc quỳ rạp trên mặt đất.
Đương sự sợ tới mức oa oa kêu to. “Các ngươi thật to gan, ta là người bên cạnh Thái Hậu, các ngươi cũng dám – ai u!”
Đang nói, đại bản đã đánh đi xuống, Ngu thái hậu nhìn đến đỏ mắt, bà vạn vạn không nghĩ tới, những nô tài này thật sự dám làm càn.
“Dừng tay, dừng tay cho ai gia!” Cũng không có ai chịu nghe mệnh lệnh của bà, Dạ Sở Tụ thấy, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, không nghĩ tới Ngu thái hậu cũng có một ngày kinh ngạc.
Một lát, hai mươi đại bản đánh xong, mới đầu Lai Phúc còn ai ai kêu to, đánh được một lúc, da tróc thịt bong, đã muốn hết cả giận, thiếu khí vào, đau đến ngất đi.
Lai Phúc bình thường ở trong cung ỷ vào có Thái Hậu là chỗ dựa, không biết có bao nhiêu nô tài bị hắn hiếp đáp.
Nay hắn rơi xuống trong tay bọn họ, không nhân cơ hội trả thù mới lạ.
Ngu thái hậu giận đến mặt trắng bệch, chỉ vào Dạ Sở Tụ cùng với hai tiểu ma đầu. “Các ngươi…Các ngươi thật lớn gan, ai gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Tiếp theo, bà sai sử nô tài phía sau. “Còn không nâng Lai Phúc trở về cho ai gia!” Ngu thái hậu một mạch bẩm báo tất cả trước mặt hoàng thượng, nói cái gì hoàng hậu dạy con vô phương, chống đối Thái Hậu, còn nói cái gì trách đánh nô tài, lấy mạng người ta.
Vì thế những người liên can bị gọi vào Dưỡng Tâm điện để hỏi, Hoàng Phủ Cận ngồi trên cao, nhìn Ngu thái hậu phẫn nộ chỉ trích kiều thê, cùng với hai con mình, bộ dáng giống như muốn bóp ba người các nàng chết tươi.
Hoàng Phủ Cận cũng không thiên vị, thong dong hỏi rõ sự tình từ đầu đến cuối, khóe mắt nhíu lại, nhìn về phía con. “Huyền Duật, Huyền Li, tất cả theo như lời Thái hậu, là sự thật?”

Hoàng Phủ Huyền Li đứng thẳng tắp, không đáp lại lời nào.
Hoàng Phủ Huyền Duật nhìn trái, xem phải, cuối cùng, cung kính quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Cận.
“Thỉnh phụ hoàng bớt giận!”
Một tiếng phụ hoàng kia, khiến Hoàng Phủ Cận kích động trong lòng, nhưng ở mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, hắn muốn nhìn xem tiểu tử này đang diễn trò gì.
Hoàng Phủ Huyền Duật một tay kéo đệ đệ quỳ gối xuống, cứng rắn đè nặng đối phương đụng một tiếng vang lớn, rồi sau đó giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm trang nói: “Nhi thần cùng đệ đệ từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung, không hiểu quy củ trong cung, nhi thần sở dĩ trách đánh nô tài bên cạnh Thái Hậu là vì nô tài kia thật sự quá phận, cư nhiên khẩu xuất cuồng ngôn (nói lời ngạo mạn, điên cuồng) giáo huấn nhi thần.”
Một chút, cậu tiếp tục nói: “Nếu phụ hoàng cho rằng nhi thần đánh nô tài kia nhầm rồi, nhi thần tự nhiên sẽ hướng nô tài kia thỉnh tội, chẳng qua…Nô tài trong cung đều có thể đi đến trên đầu hoàng tử, nhi thần thật sự bất mãn. Đối với việc Thái Hậu vừa mới chỉ trích mẫu hậu bất kính với nàng, nhi thần nên vì mẫu hậu biện giải. Mẫu hậu từ lúc hồi cung, vẫn tuân quy củ, thấy Thái Hậu cũng là vẻ mặt cung kính, nhưng thật ra Thái Hậu đối mẫu hậu sớm có thành kiến, chẳng những cố ý làm khó dễ, còn buộc mẫu hậu hướng phụ hoàng góp lời, muốn phụ hoàng nạp thêm quý phi, nếu không chính là mẫu hậu không phải, nói mẫu hậu làm mất phong phạm quốc mẫu, một bộ muốn đánh muốn giết, Huyền Li gặp Thái Hậu gây khó dễ với mẫu hậu, cho nên mới chống đối, nói vài câu không nên nói.”
“Nhưng phụ hoàng, Huyền Li cho dù có sai, đệ ấy cũng bất quá chỉ là đứa nhỏ bảy tuổi, hơn nữa còn là nóng lòng bảo vệ nương, nếu phụ hoàng bởi vậy mà muốn trị tội đệ đệ, nhi thần cùng Huyền Li tình nguyện về Dương Châu, bởi vì trong hoàng cung này, chúng ta thân là hoàng tử cư nhiên còn bị nô tài khi dễ.”
Nói một phen leng keng có lực, mọi người có lỗ tai đều nghe được là Thái Hậu đuối lý.
Ngu thái hậu tức giận đến hai mắt bốc hỏa, toàn thân run run, cơ hồ ngồi không vững.
Mà Dạ Sở Tụ cùng Hoàng Phủ Cận liếc nhau, đáy mắt hai người mỉm cười.
“Nguyên lai sự tình dĩ nhiên là như vậy, Lai Phúc kia xác thực lớn mật, trước mặt mọi người trách cứ hoàng tử, nếu đã phạt hai mươi đại bản, vậy liền coi như hết.” Hoàng Phủ Cận làm bộ trầm tư. “Nhưng mẫu hậu chớ bởi vì vài nô tài mà mất thân phận của mình, về sau còn phải giáo huấn hạ nhân nhiều hơn mới đúng.”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm hôm nay có chút mệt mỏi, mẫu hậu cũng sớm về nghỉ một chút.”
Nói xong, hắn còn cố ý lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, thật muốn đuổi người.
Ngu thái hậu tức chết đi được, cáo trạng không thành, còn biến thành chính mình một thân tinh, cuối cùng, nàng chỉ có thể trừng Dạ Sở Tụ một cái, liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Hoàng Phủ Cận thấy hai con vẫn quỳ như cũ, đáy mắt mỉm cười, đi đến trước mặt bọn họ. “Hoàng nhi, tiếng phụ hoàng vừa rồi của con, kêu thật đúng như một người con có hiếu?”
Hoàng Phủ Huyền Duật nhíu mặt lại, đột nhiên ý thức được cái gì, thấy mẫu thân cũng là vẻ mặt tươi cười thực hiện được quỷ kế: Trong lòng nhất thời hiểu rõ.
“Nguyên lai con lại trúng kế của người.” Cậu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vừa rồi quỳ cũng quỳ, phụ hoàng cũng kêu ra miệng, làm sao không thừa nhận mình là con người ta, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là ảo não sau khi bị tính kế, tức giận đến giậm chân.
“Nương, người sao lại cùng người ấy tính kế với chúng con?”
Dạ Sở Tụ cười nhìn con đang kinh ngạc. “Hoàng thượng chính là phụ hoàng các con, các con ngay cả dòng họ cũng đều sửa lại, chẳng lẽ các con còn muốn tiếp tục kiên trì?” Huyền Duật thấy thế, biết rõ chính mình không phải đối thủ của phụ thân, lại thấy vừa rồi hắn tuy rằng làm bộ nghiêm khắc, nhưng cũng có những câu giúp đỡ mình, cũng không làm cho nương bị nửa điểm ủy khuất
Cậu đột nhiên triển khai hai tay, cười nói: “Người con đều đã thừa nhận người là phụ hoàng con, người không phải cũng nên đến ôm con một cái?”
Hắn hướng đến tiêu sái, thua thì thua, về sau thắng trở về mới phải. Dù sao phụ tử thiên tính, có phụ thân quyền cao chức trọng lại yêu thương mình, ngẫm lại cũng không sai.
Hoàng Phủ Cận thấy thế, trong lòng vui vẻ, cúi người một tay ôm hết hai con nhỏ vào lòng, trái hôn một cái, phải hôn một cái, Huyền Duật vẫn cười hì hì, ở trong lòng hắn làm nũng, Huyền Li lại cương thân thể nhỏ, một bộ không biết làm sao.
“Như thế nào? Ca ca con đã kêu trẫm một tiếng phụ hoàng, hay là con còn muốn tiếp tục khảo nghiệm trẫm?”
Hoàng Phủ Huyền Li nguyên bản đã ngưỡng mộ phụ thân này, nay bị đối phương nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ngay cả bên tai cũng đều đỏ lên, rốt cuộc thấp giọng gọi một tiếng phụ hoàng.
Hoàng Phủ Cận vạn vạn không nghĩ tới, Tiểu Cát công tử từng ở Dương Châu dám can đảm cùng hắn tranh Tụ nhi, cư nhiên là Cửu Vương gia Âu Dương Đình của Viêm quốc.
Lần này hắn vì chúc mừng hai con rốt cuộc nguyện ý kêu hắn phụ hoàng, bốn phía tổ chức yến tiệc hoàng gia, triệu tập văn võ quần thần tiến đến chung vui.
Âu Dương Đình bởi vì là đệ đệ kết bái của Tư Đồ Thanh, cũng đáp ứng lời mời tham gia, hơn nữa còn mang đến lễ vật.
Dạ Sở Tụ không thể tin được, Tiểu Cát ham chơi năm đó, thế nhưng có thân phận hiển hách như vậy.
Nguyên lai, năm đó Âu Dương Đình mười lăm tuổi đến Doanh quốc du ngoạn, lại bị người xấu ở Viêm quốc phái sát thủ tới ám sát, may mắn được nàng cứu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.