Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 20- Lật lọng.


Đọc truyện Ngự Hoàng – Lạc Dận – Chương 20- Lật lọng.


《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận, edit: xASAx.
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 18 – Lật Lọng
Ngôn Vô Trạm từng trải qua vô số người, thấy nhiều phụ nữ thân thể lõa lồ, hắn đã tê liệt không còn chút cảm giác kinh ngạc gì, việc này với hắn mà nói là rất bình thường…
Vì vậy không nói gì liền đi vào, hắn ngay cả ánh mắt né tránh cũng không có.
Cứ như vậy đường hoàng đứng ở trong lều.
Bất quá, đây cũng là lần đầu tiên Ngôn Vô Trạm nhìn thấy thân thể các nàng, khẩu vị của Vân Dương cũng không tệ lắm, dáng người tốt, lồi lõm tinh tế…
So với tưởng tượng của hắn tốt hơn rất nhiều.
Sự tồn tại của Ngôn Vô Trạm vốn không ai để ý tới, thế nhưng ngày đó thấy Vân Dương ôm hắn lăn lộn trên giường hẹp lại khiến các nàng phải đề phòng…
Dáng vẻ Vân Dương rất kích động, các nàng chưa từng thấy qua.
Các nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng vào người kia, hắn dường như cũng không phải chỉ đơn giản là chân sai vặt như vậy…

Phải nghĩ biện pháp đuổi hắn đi, các nàng không thể bị thất sủng, mất đi bảo hộ của Vân Dương, các nàng phải đối mặt với cái gì, các nàng đều rõ hơn ai hết…
Ngôn Vô Trạm bình tĩnh nhìn hai nàng kia như thỏ non bị hoảng sợ, sợ hãi trốn phía sau Vân Dương, nhưng đồng thời, vẫn không quên dùng bộ ngực đầy đặn của các nàng cọ sát lên người Vân Dương…
Một màn này, Ngôn Vô Trạm chỉ là bội phục tài của Vân Dương, đem hai người phụ nữ thuần khiết huấn luyện thành dâm – oa – đãng – phụ*…
(*dâm oa đãng phụ: phụ nữ dâm đãng)
Các nàng khiến Ngôn Vô Trạm nhắm mắt lại, khiến hắn cút ra ngoài, còn níu lấy cánh tay Vân Dương nói người kia xàm xở các nàng, muốn Vân Dương làm chủ…
Các nàng mang theo giọng điệu nức nở chỉ trích một lúc lâu, Vân Dương mới miễn cưỡng mở mắt, hài hòa bao phủ một màn khói thật mỏng, đường nét trên mặt Vân Dương không kém phần nhu hòa…
“Thế nào?” Bờ môi cong ưu mỹ khẽ nhếch, Vân Dương như trấn an vuốt ve bộ ngực một nàng trong đó. Động tác của hắn nhìn giống như tùy tiện, nhưng nàng kia cũng thoáng cái đỏ mặt, hơi thở cũng nặng nề không ít.
Vẻ kiêu kỳ của nàng cũng theo đó giảm xuống, nàng ỏng ẹo lôi kéo Vân Dương, vô tội nháy đôi mắt có chút hơi nước, nói với Vân Dương, “Tướng quân, đuổi hắn ra ngoài đi, bọn thiếp đều bị hắn nhìn thấy hết…”
“Bọn thiếp là người của tướng quân, hắn sao có thể dám lớn gan làm bậy như vậy, nhìn bọn thiếp chằm chằm mãi không thôi…” Một nàng khác cũng ở bên cạnh tiếp lời, hai người một xướng một họa, nhìn thì chỉ như là đuổi đi đơn giản, nhưng trong lời có lời, các nàng ám chỉ Vân Dương, Ngôn Vô Trạm thèm muốn các nàng, lại còn không để Vân Dương vào mắt.
Hai nàng này trái một câu phải một câu, tuy rằng giọng nói nhẹ nhàng động lòng người, nhưng mỗi câu đều là trong lời có lời, Vân Dương cũng không tỏ thái độ, chỉ lắng nghe. Lúc này, Ngôn Vô Trạm thật sự biến thành tiểu nhân không biết xấu hổ…
Đều nói đến mức này rồi, còn không đi.
Nhưng ý tứ của hai nàng kia, không chỉ đi đơn giản như vậy, các nàng muốn Vân Dương nghiêm phạt người kia…
Bởi vì hắn vô lễ với phụ nữ của tướng quân.
Đưa hắn vào chỗ chết.
Vân Dương lúc này ngoắc tay, để người kia đem đồ vật qua. Ngôn Vô Trạm nhìn chính mình đang bưng bầu rượu và thịt bò một chút, sau đó lại nhìn Vân Dương một cái, lúc này mới bước qua, bất quá Ngôn Vô Trạm đi rất chậm…
Hắn không giải thích được, Vân Dương có ý gì?
Y đây là lại đùa giỡn hắn lần nữa?
Khi đến bên cạnh họ, tầm nhìn người kia càng rộng, cả dáng vẻ tay chân của bọn họ hắn đều thấy rõ, bất quá Ngôn Vô Trạm cũng không có đặt đồ vật xuống liền rời đi, mà vẫn cứ đứng như vậy…
Hắn chỉ nhìn một mình Vân Dương.
“Các nàng nói, ngươi không nghe hay sao? Người nào ai, ngươi cũng dám nhìn…” Vân Dương nhếch mày, động tác chơi đùa trong tay vẫn không dừng lại, hắn ngửa đầu nhìn người kia.
Ngôn Vô Trạm nhìn lại, không chút biểu tình dư thừa.

Giọng nói Vân Dương không chứa tức giận, nhưng cảm giác áp bách mười phần, hai nàng kia vui vẻ, mục đích của các nàng đã đạt được…
“Lão già kia, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.” Vân Dương cười, nhưng nụ cười này cũng không phải thật, trái lại khiến người khác thấy nguy hiểm.
Ngôn Vô Trạm vẫn không động đậy.
Hắn thế này sẽ chỉ làm Vân Dương càng thêm khó chịu, Vân Dương chính là thích nghe lời…
“Tướng quân, đây là cách ngài thực hiện cam kết?” Hồi lâu, Ngôn Vô Trạm hỏi giọng bình bình.
Hắn cũng không phải tranh giành cái gì, cũng không phải vì hai nàng kia gây sự mà tức giận, mà là Vân Dương ăn nói bừa bãi.
Là đàn ông, nên nhất ngôn cửu đỉnh*, thế nhưng Vân Dương đã lật lọng lần thứ hai.
(*nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói nặng như chín cái đỉnh, ý là nói lời phải giữ lấy lời)
Phản ứng của người kia khiến Vân Dương ngoài ý muốn, hắn rõ ràng khựng lại, mọi biểu tình trên mặt đều đọng lại…
Bầu không khí thoải mái lập tức thay đổi, không người nào dám chống đối Vân Dương, huống chi là thân phận này của Ngôn Vô Trạm…
Người này là đang muốn chết…
Trong lúc các nàng kinh hô, Vân Dương chậm rãi đứng lên, bọt nước văng lên làm ướt quần áo người kia, thế nhưng hắn ngay cả chớp mắt cũng không chớp, hắn không chút khuất phục, đối mắt với Vân Dương…
Vân Dương khoát tay, cởi bỏ quần áo người kia, bộ ngực rắn chắc cường tráng bên trong lộ ra, từng giọt nước xuôi theo bộ ngực chậm rãi lăn xuống, biến mất vào trong quần áo…
Các nàng yên lặng chờ xem trò hay, thế nhưng Vân Dương lại tiện tay nắm tóc một người, trực tiếp ấn vào ngực người kia…
Bắp thịt cứng rắn đụng vào cái mũi của nàng kia chua xót, thế nhưng Vân Dương cũng không giảm bớt khí lực, ánh mắt vẫn dính liền với Ngôn Vô Trạm, đầu y cũng không cúi thấp giọng ra lệnh, “Liếm.”

Nàng kia khóc lóc, nàng mặc kệ, đáp lại nàng, Vân Dương càng dùng thêm lực ấn giữ…
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể lè lưỡi, run rẩy mà liếm…
Vân Dương nắm lấy cổ nàng, thẳng xuống phía dưới, đi thẳng tới vùng cấm của người kia…
“Nào, chúng ta cùng thưởng thức kích thích.”
………
——————————————————————————————————————————————
Tiểu kịch trường.
Thúc: Cái gì là kích thích?
Vân Dương thản nhiên nói: 4-P.( chơi bốn đó)
Thúc: T^T, ngươi dám trực tiếp làm như vậy sao…
Vân Dương: Ngươi nói đúng, ta chính là như vậy, chính là trực tiếp làm…
Thúc: TAT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.