Đọc truyện Ngự Hoàng – Lạc Dận – Chương 185: Phiên ngoại 1-2.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
Phiên Ngoại 1 – Thâm Cung Sâu Thẳm.
“Hoài Viễn, ngươi chấp nhận được bọn họ, lại không chấp nhận được Vân Dương sao?”
“Không chấp nhận.”
“Nếu như nói, đây là hy vọng của trẫm thì sao?”
“Hoàng thượng, ngươi đến cùng muốn ngủ hay không, không ngủ ta đi.”
“Ngủ…”
Đối với Hoài Viễn, chưa đánh đã thua.
…
“Bắc Thần, đại đương gia, trẫm biết ngươi hào khí ngất trời, hiệp nghĩa can trường, hiên ngang lẫm liệt, không ai sánh bằng…”
“Ừm, từ khi biết ngươi rồi thật sự là tuyệt hậu rồi, còn có, nương tử ngươi đừng khen nữa, tiếp theo không phải là cúc cung tận tụy, chết không hối tiếc chứ?”
Ho khan, “Trẫm biết Bắc Thần có phong độ, có khí phách, hiện giờ vào cung, chuyện đã qua không nên so đo thêm nữa, cho nên, Vân Dương…”
“Hắn à…” Cân nhắc, phóng khoáng nói, “Ngươi hầu hạ đại gia ta thoải mái, ta sẽ suy xét.”
Một tháng sau.
“Bắc Thần à, về Vân Dương…”
“Ngươi hầu hạ đại gia ta thoải mái, ta sẽ suy xét…”
“…”
Đối với Bắc Thần, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
…
“Lạc Cẩn, ngươi và Vân Dương không có đụng chạm gì, cho nên, có thể gần gũi với Vân Dương một chút hay không…”
“Tông Bảo, ngươi là muốn hắn đè ta, hay là ta đè hắn?”
“Trẫm không phải ý đó, trẫm chỉ là không muốn thấy các ngươi lại xa lánh Vân Dương nữa, vì trẫm, ngươi và Vân Dương qua lại nhiều một chút…”
“Không phải là không thể được, ngươi đi tìm lão cung nữ tới, để hắn cũng chịu một lần sợ ngực kiểm tra, xác định cửa vào, còn phải ở trước mặt thái giám trình diễn phô bày, mặc người đùa bỡn, đúng rồi, ngươi cũng để hắn nằm trên giường Hứa Diệu Tổ một lần, ta sẽ qua lại với hắn.”
“Lạc Cẩn, ngươi không phải người hẹp hòi như vậy, hơn nữa ban đầu là trẫm…”
“Cho nên, người Tông Bảo ngươi thích là Vân Dương mới đúng chứ?” Mắt rớm lệ.
“Không phải, trẫm đều thích…”
“Vậy ngươi vì sao phải bức bách Lạc Cẩn?”
“…”
Đối với Lạc Cẩn, mềm cứng không ăn, không nói đạo lý.
…
“Hoằng Nghị, ngươi xuất thân danh môn, thấu tình đạt lý, hiểu rõ lòng người, cũng… Trẫm sai rồi.”
Ném chén trà bị bóp nát xuống, sờ sờ đầu người kia.
Lần sau nói nhảm nữa, bị bể chính là chỗ này.
Đối Hoằng Nghị, bạo lực khuất phục.
…
“Vân Dương, có thể…”
“Không được.”
“Trẫm còn chưa nói gì…”
“Ngươi xác định là ngươi muốn nói?”
“Ặc… Quên đi.”
Đối với Vân Dương, khóc không ra nước mắt.
…
Bọn họ vào cung đã được một tháng, mọi việc thuận lợi, chỉ là quan hệ giữa bọn họ và Vân Dương trước sau vùng vằng, bất luận Ngôn Vô Trạm cố gắng thế nào, hai bên cũng không có ý lui bước, rõ ràng đều ở trong Xuân Noãn Các, nhưng Vân Dương rõ ràng bị tách ra ngoài.
Vân Dương không vội cũng không màng, chỉ tự mình ở chỗ của y, ban ngày ít ra ngoài, ngay cả buổi tối, lúc Ngôn Vô Trạm đến dùng bữa, y cũng không ló mặt. Y chỉ gặp người kia.
Vì chuyện này, Ngôn Vô Trạm hao tâm tốn sức quá độ rồi, thế nhưng lại không ai nể tình hắn.
Ngôn Vô Trạm đau đầu vì chuyện của Vân Dương, mà mấy người khác cũng có việc phiền lòng của mình.
Cuộc sống thâm cung tổng kết lại chỉ có hai chữ: Buồn chán.
Ngôn Vô Trạm là hoàng thượng, việc nước bận rộn, trên cơ bản cả ngày không thấy được cái bóng, hắn đã hết sức nhín chút thời gian ở cùng bọn họ, ngay cả dùng cơm cũng đổi ở Xuân Noãn Các, nhưng chút này vẫn còn thiếu xa.
Tính cả Hoài Viễn, tổng cộng có năm người, dựa theo trình tự mà tới cũng phải cách bốn ngày mới đến phiên mình, mà trong thời gian này sẽ phòng không gối chiếc, mỗi ngày nhàn rỗi không việc gì làm, ngoại trừ nhìn trời hay nhìn tường cung, hiếm lắm người kia tới, chỉ được một đêm, bất luận là giải quyết cô đơn hay là nhu cầu thân thể cũng không đủ…
Sinh hoạt của Ngôn Vô Trạm phong phú đến có chút lực bất tòng tâm, mà bọn họ lại càng bất mãn.
Đây chỉ là bắt đầu, nếu như đời này đều như vậy, e là không được bao lâu bọn họ sẽ buồn chán đến chết trước rồi.
Phải nghĩ cách cải thiện.
Đêm nay, trong phòng Hoằng Nghị.
Hoằng Nghị vừa nghe người kia nói với y chuyện đã xảy ra ban ngày, vừa ở trên người hắn cần mẫn tìm kiếm. Bởi vì đụng chạm của y, lời nói của Ngôn Vô Trạm dừng lại mấy lần, hắn dừng lại, Hoằng Nghị liền hung hăng cắn hắn, bảo hắn tiếp tục.
Ngôn Vô Trạm bị y làm cho sắp khóc lên, lời hắn nói không mạch lạc, không biết đang nói cái gì, càng về sau, hắn thật sự không chịu nổi nữa, nức nở xin tha, “Tướng công, tha cho ta đi… Nhanh lên một chút… Ngươi đừng động nữa…”
Hai chữ này, Hoằng Nghị mất rất lâu mới huấn luyện được, ban đầu người kia chết cũng không chịu, sau khi y dùng mọi cách dạy dỗ, hiện giờ Ngôn Vô Trạm gọi rất thuận miệng…
Lúc không có ai, đặc biệt là ở trên giường, Ngôn Vô Trạm rất dễ bảo, Hoằng Nghị có bản lĩnh khiến hắn chết đi lại sống lại, nhưng dù như vậy, Hoằng Nghị cũng không dễ dàng buông tha hắn.
Thủ pháp mê người kia của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm thật không biết y học được từ đâu…
Tên nhóc này đối với đàn ông không phải không có kinh nghiệm sao?
Chẳng lẽ y thiên phú dị bẩm, hay là tự mình giỏi mở khai phá…
Càng khó dây dưa, cũng càng khiến hắn khó thể kiềm chế…
Giống như hiện giờ, hai người rõ ràng đã chuẩn bị xong, Hoằng Nghị tách chân hắn ra rất rộng, thứ hừng hực kia cũng đội ở chính giữa, thế nhưng… Hoằng Nghị lại không đi vào.
Trước trước sau sau, trái trái phải phải cọ sát, thuốc mỡ hòa tan và chất dịch người kia tiết ra vì động tình làm cho bên dưới hắn trơn trườn trượt, thứ kia của Hoằng Nghị mấy lần bị trượt đi, cùng thứ cũng cứng rắn của hắn đụng vào nhau…
Mỗi lần đến lúc này, Ngôn Vô Trạm là đang nếm trải “thăng trầm biến đổi” của đời người…
Quá mê người rồi.
Đệm giường bên dưới cũng ướt một mảnh nhỏ, chân Ngôn Vô Trạm bị tách ra thời gian dài bắt đầu không ngăn được run rẩy, hắn xin tha, hắn thậm chí xin y đi vào, thế nhưng Hoằng Nghị lại không cho hắn.
Hoằng Nghị muốn nhìn dáng vẻ rối loạn chừng mực, mất hết thân phận, thậm chí là dâm loạn không thôi của hắn. Y muốn nhìn, hắn đều đã cho y nhìn, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ, cái gì tôn nghiêm khí độ, sớm đã bị hắn đuổi đi hiếu kính tiên hoàng rồi, hắn hiện tại chỉ muốn Hoằng Nghị…
“Cho ta đi… Van ngươi…”
Người kia nức nở nhìn chằm chằm đỉnh đầu, cảm giác treo ở chỗ cao nhất này khiến hắn gần như điên cuồng, hắn hung hăng nháy mắt, ép nước mắt trở lại, Ngôn Vô Trạm cắn răng, nếu Hoằng Nghị vẫn không tiến vào, hắn trực tiếp đẩy ngã y, tự mình ngồi lên là được…
Dù hắn muốn có thứ mạnh mẽ hơn làm cùng hắn, nhưng thân thể chịu không nổi nữa rồi. Hắn cũng có thể đi tìm người khác, kết quả không cần nói cũng biết, trước khi ra khỏi cánh cửa này, hắn đã bị Hoằng Nghị xử chết…
Thấy hắn thật sự chịu không nổi nữa, Hoằng Nghị mắng một tiếng lẳng lơ, từ ngữ sỉ nhục này ở trên giường là thứ kích thích tinh thần mãnh liệt nhất, chân người kia run lên, vùng khỏi cánh tay Hoằng Nghị trực tiếp vòng lấy eo của y…
Mà Hoằng Nghị cũng phối hợp chuẩn bị tìm cửa mà vào rồi.
Đúng lúc này…
Bên ngoài màn giường đột nhiên truyền tới một trận tiếng sột soạt, tiếng vải vóc ma sát, đây là phòng trong, cửa sổ cũng đang đóng, không phải tiếng gió, vậy chỉ có thể là…
Có người vào phòng Hoằng Nghị rồi.
Ánh mắt Hoằng Nghị trầm xuống, nhanh chóng mặc quần vào, mà người kia lại là lấy lưng bàn tay che mắt, căm hận lại vô lực…
Bất kể là ai, dù là một con mèo, trẫm cũng phải đem nó đi thiến!
Thiếu chút nữa là vào rồi…
Mới một chút như vậy.
Hoàng thượng chửi thề rồi.
Thế nhưng, người tới, đừng nói là thiến, chính là chửi cũng không chửi được.
“Ngoại công?!”
Giọng nói kinh ngạc hiếm có của Hoằng Nghị khiến Ngôn Vô Trạm giật mình một cái liền ngồi dậy, theo đó liền kéo màn giường ra, người xuất hiện thêm trong phòng vốn chỉ có hai người bọn họ, không phải ông ngoại trộm mộ của Hoằng Nghị thì là ai…
Người kia ngẩn ra, sau đó khóe miệng co rút, trái lại, bị bắt gian tại trận rồi.
Có điều hắn và Hoằng Nghị lần này là danh chính ngôn thuận, không có gì phải sợ…
Chờ chút, vấn đề không ở chỗ này, vấn đề là…
Lão già kia đã ở chỗ này nghe bao lâu rồi?!
Hắn vừa nãy… thế này… thế kia nói ra, chẳng phải là để ông đều nghe thấy rồi…
Ngôn Vô Trạm che mặt, lần này quá mất mặt rồi.
Hắn rất muốn chết.
Thế gian này, người có thể lặng yên không tiếng động đứng ở trong phòng vắng vẻ vẫn không bị người khác phát hiện, e rằng chỉ có người này.
Ông ngoại Hoằng Nghị xuất thân thế gia trộm mộ, thời gian giao tiếp với người chết so với người sống còn nhiều hơn, ông thiện nghệ chính là món nghề này, dù công phu cao cỡ nào, không có lúc ông ngoại Hoằng Nghị che dấu không được.
Nói cách khác, ông tới lâu rồi, cũng đã sớm biết bọn họ tiến hành đến bước kia rồi, ông cố ý vào thời điểm mấu chốt cắt ngang bọn họ…
Ngôn Vô Trạm rất muốn hỏi, ông ngoại người thích gì?
Hơn nửa đêm, không ngủ được chạy tới nghe cháu ngoại ông vun đắp?
Nói đến đây, Ngôn Vô Trạm đột nhiên nhớ tới nơi này là hoàng cung của hắn, lão già này là vào bằng cách nào…
Như phản xạ có điều kiện, quét qua mặt đất. Hoằng Nghị thấy bộ dạng ngu xuẩn của hắn, đè xuống mặt hắn liền ấn hắn vào lại giường…
Ông ngoại y là trộm mộ, không phải chuột, không phải tới đâu cũng phải đào hang trước.
Tên ngốc này.
Ông ngoại Hoằng Nghị xưa nay là không có chuyện thì không lên điện tam bảo, huống chi đây là trong cung, còn là đêm hôm khuya khoắc, Hoằng Nghị mặc quần áo tử tế nghênh đón, nhưng không đợi y hỏi, người đàn ông giống y chợt giơ tay lên…
Tiếng tát tay lanh lãnh phá vỡ yên tĩnh đêm khuya, người đang mặc quần áo sau màn giường nhất thời ngẩn ra, lập tức kéo màn giường, nhìn thấy lại là mặt Hoằng Nghị nghiêng qua một bên…
“Chừng mực của ngươi?” Giọng nói ông ngoại Hoằng Nghị lạnh như sương giá, ông hỏi Hoằng Nghị, chừng mực của y ở đâu?
Ông nhìn Hoằng Nghị lớn lên, Hoằng Nghị so với trẻ con cùng lứa chững chạc lại hiểu chuyện hơn, y biết cân nhắc chừng mực, Hoằng Nghị gần như chưa từng phạm lỗi, cũng chưa từng khiến bọn họ lo lắng, nhưng một lần duy nhất này cũng là trí mạng.
Ông lúc trước không ngăn cản là vì bọn họ nói chắc như đinh đóng cột rằng chỉ là gần gũi ngắn ngủi, không phải ngày rộng tháng dài. Ai cũng từng qua thời tuổi trẻ, cũng đều từng phóng túng ngông cuồng, ông ngoại Hoằng Nghị không ngăn cản, ông không muốn khiến Hoằng Nghị sau này tiếc nuối, yêu thì yêu, tiền tài địa vị gì đó không coi là gì, tiêu xài lãng phí rồi vẫn có thể kiếm về, ông cho y cơ hội để không hối hận cả đời, thế nhưng…
Hoằng Nghị lại tự gả mình cho người ta rồi, gả đến trong cung, gả cho đế vương tuổi tác so với y lớn hơn rất nhiều lại máu lạnh vô tình này…
Hoằng Nghị bị hủy không chỉ bản thân, còn có Hoằng Gia, cùng với mặt mũi của ông.
“Quỳ xuống!”
Không chút chần chừ, Hoằng Nghị dứt khoát quỳ hai gối xuống đất, nhìn tấm lưng thẳng tắp của y, tim người kia đau đớn trước đến nay chưa từng có.
Mà lúc này, ông ngoại Hoằng Nghị lại hung hăng ném ra một cái tát.
Lần này, đánh vào mặt Hoằng Nghị, cũng đánh vào mặt Ngôn Vô Trạm.
………….
Phiên Ngoại 2 – Một Phần Trách Nhiệm
Ngôn Vô Trạm vừa động, Hoằng Nghị lập tức quát lớn, “Ngủ!”
Y không cho hắn qua, đây là việc của y.
Ngôn Vô Trạm một chân đã bước xuống đất, vì câu nói này, hắn lại dừng lại, đây là hoàng cung của hắn, Hoằng Nghị là người của hắn, hắn sao cho phép có người ở trước mặt hắn làm càn, thế nhưng… Hắn có thể làm gì?
Dùng thân phận hoàng đế đè ép Ông ngoại Hoằng Nghị?
Dù hắn đè ép được rồi, giam giữ, cũng giết rồi, Hoằng Nghị phải làm gì bây giờ?
Lần này ông ngoại y tới, rõ ràng cho thấy là vì chuyện Hoằng Nghị vào cung làm phi, hắn đi tới, chỉ sẽ chọc tức ông, khiến mâu thuẫn trở nên xấu hơn.
Ngôn Vô Trạm không ngại ông ngoại y, thế nhưng hắn phải suy nghĩ cho Hoằng Nghị, hắn và ông ngoại y không nể mặt nhau, người khó xử là Hoằng Nghị.
Cân nhắc chỉ chốc lát, Ngôn Vô Trạm quyết định cùng Hoằng Nghị đối mặt, dù không đè ép được đối phương, cũng không thể để Hoằng Nghị cứ bị đánh, giống như lúc đó Vân Dương cầu xin thái hậu, cùng lắm thì, hắn cũng cầu xin ông tác thành cho bọn họ.
Vì Hoằng Nghị, hắn nguyện lòng hạ thấp bản thân.
Nhưng người kia vừa động, Hoằng Nghị lại gầm nhẹ một tiếng, lần này, rõ ràng mang theo tức giận, “Ngủ!”
Lần này, tuyệt đối là mệnh lệnh, Hoằng Nghị không muốn nói thêm lần thứ hai. Nếu hắn không muốn khiế mình chết càng khó coi, cũng không cần tới thêm phiền…
Người kia nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn là cắn răng một cái, kéo lại màn giường, hắn không nằm xuống, mà là nắm chặt nắm tay ngồi tại chỗ, hắn là hoàng thượng, nhưng không phải là không gì làm không được…
Lần vi phục xuất tuần này hắn đã biết rõ rồi, thế nhưng bây giờ, ở trong cung của hắn, hắn lại không có cách nào bảo vệ Hoằng Nghị…
“Hoằng Gia, làm sao bây giờ?”
“Đã sắp xếp xong xuôi, không có con, trong vòng một năm, việc làm ăn của Hoằng Gia cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.”
Lời nói gọn gàng lại dứt khoát kia của Hoằng Nghị ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này, có thể nói là lời lẽ hùng hồn, mỗi một chữ y nói, Ngôn Vô Trạm đều nghe rõ rõ ràng ràng, hiếm có một câu hoàn chỉnh, sau khi nói xong, kết quả đổi lại vẫn như cũ là một cái tát vô tình…
Tay của người kia lại một lần nữa siết chặt lại, chỉ nghe âm thanh, hắn đã biết Hoằng Nghị đau cỡ nào.
“Một năm?”
Hoằng Nghị sắp xếp một năm, còn lại thì sao? Hoằng gia không chỉ hoàn toàn dựa vào Hoằng Nghị, thế nhưng y đột nhiên lại cứ mặc kệ như vậy, Hoằng Gia làm sao bây giờ?
“Mẹ ngươi thì sao?”
“Con sẽ sắp xếp người chăm sóc tốt cho bà.”
Lại một cái tát.
“Nuôi ngươi có ích lợi gì?”
Hoằng Nghị vì nghĩa không từ, giúp Ngôn Vô Trạm đoạt lại giang sơn, tổn thất phải chịu tạm thời chưa kể, thế nhưng lần này ông trở lại, không phải chuyên tâm kinh thương, trái lại di dời sự nghiệp đến đế đô, những thứ này bọn họ đều có thể chấp nhận, Hoằng Nghị đi cũng cùng lắm nửa năm, bọn họ lại nghe được tin y vào cung làm phi.
Hoằng Gia tuy rằng đời đời kinh thương, nhưng cũng là danh môn vọng tộc, gia giáo càng nghiêm ngặt, Hoằng Nghị thân là đàn ông, lại gả cho người khác, dù người đó là ai, Hoằng Nghị cuối cùng là gả cho, hậu quả này có thể nghĩ. Mặt mũi Hoằng Gia mất sạch, Hoằng Nghị cũng thành trò cười.
“Theo ta trở về.”
Hoằng Nghị quỳ thẳng tắp, y cúi thấp đầu, khoang miệng bị đánh rách không ngừng chảy máu, theo bờ môi y, để lại trên vạt áo thượng y mấy vệt đỏ, nhưng đã như vậy, nghe thấy lời của ông ngoại, Hoằng Nghị lại cố chấp lắc đầu…
“Con không đi.”
Không phải trở về, mà là sẽ không rời đi.
Y vào cung, y lựa chọn người đàn ông này thì sẽ không hối hận.
Vĩnh viễn, không bỏ không rời.
“Mẹ ngươi bị bệnh.” Nghe được tin này liền ngã bệnh.
Hoằng Nghị ngẩn ra, sắc mặt rõ ràng tái nhợt một chút, dừng lại chỉ chốc lát, hắn nhỏ giọng nói: “Con trai bất hiếu.”
Ông ngoại hắn chợt hít và một hơi, đầu cũng quay sang một bên, lúc quay đầu lại, trong mắt đã bắn ra ánh lửa, lần nữa giơ lên bàn tay tê dại, ông không chút nể tình đánh liền mấy cái, sau đó ông một đạp đạp lên ngực Hoằng Nghị, thân thể dựng thẳng vang dội ngã xuống, trong nháy mắt ngã xuống đất dù Hoằng Nghị hết sức nhẫn nhịn, một búng máu vẫn phun ra…
Nếu Hoằng Nghị không có căn cơ, lần này e là cũng sẽ bị đạp chết rồi.
Hoằng Nghị lau đi máu ngoài miệng, y lặng lẽ quỳ lại một lần nữa.
Màn giường che đi mọi thứ, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì lại rõ ràng hiện ra trước mắt người kia, dựa vào cái gì đánh Hoằng Nghị, ông ta sao lại dám đánh Hoằng Nghị…
Thế nhưng Hoằng Nghị là vì hắn mới như vậy như vậy.
“Một lần cuối cùng.” Ông ngoại Hoằng Nghị dùng sức hít hơi, dường như đang đè nén lửa giận của mình, ông nhìn chằm chằm Hoằng Nghị, cho y một cái cơ hội cuối cùng, “Còn lời gì không?”
Hoằng Nghị nghe vậy, rất cung kính dập đầu với ông ngoại y một cái, sau đó mới nói…
“Đừng làm tổn thương hắn…” Nói tới chỗ này, Hoằng Nghị dừng một chút, y nhìn mũi giày ông ngoại, hồi lâu sau y mới đưa nói ra câu kế tiếp, “Hoằng Nghị bất hiếu, để mẹ, coi như chưa sinh ra đứa con trai này là ta.”
Tay ông ngoại Hoằng Nghị lần nữa vung lên, nhưng giơ lên phân nửa lại chợt thu lại, ông nhìn Hoằng Nghị, nói liên tục ba chữ được, đến giờ phút cuối cùng, y không xin ông, y không chịu thua, còn lo lắng vì người kia lo lắng…
Tâm tâm niệm niệm đều là người kia.
Hoằng Nghị xin ông, đừng giết hắn.
Y đây là hạ quyết tâm cùng bọn họ cắt đứt quan hệ…
Tốt, tốt.
“Quỳ!”
Sau khi rống giận, ván cửa phát ra tiếng vang kịch liệt, Ngôn Vô Trạm nhanh chóng kéo màn giường ra, mùi máu tươi đập vào mặt, ở cùng vị trí hắn nhìn thấy Hoằng Nghị quỳ thẳng tắp, mà ông ngoại của y đã chẳng còn tung tích…
Ván cửa hoa mỹ vẫn đang lắc lư, Ngôn Vô Trạm vội vàng chạy tới, hắn nâng cái đầu rũ xuống của Hoằng Nghị lên, hắn thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia dấu bàn tay trùng điệp chồng lên nhau, hắn nhìn không ra dấu vân tay, mặt Hoằng Nghị đã sưng lên.
Trên mặt đất có một vũng máu, vạt áo Hoằng Nghị cũng được nhuộm đỏ, người kia đau lòng lau vụn máu trên cằm y, nhưng máu trên môi chà thế nào cũng chà không sạch…
Hắn biết, trong miệng Hoằng Nghị hiện giờ chắc chắn đều là lỗ hổng, đau đớn không cần nói cũng biết, nhưng càng khó chịu hơn, lại là trong lòng.
“Để ta xem thử…”
Dù hắn đang hết sức kiềm chế, thế nhưng tay sờ treen môi Hoằng Nghị vẫn là đang run rẩy, hắn vừa đụng tới chỗ mềm mại kia, cổ tay lạnh như băng đã bị Hoằng Nghị nắm lấy…
“Đi ngủ.” Hoằng Nghị không cho hắn xen vào.
Con ngươi đầu tiên là co rút một hồi, chân mày rất nhanh nhíu thật chặt với nhau, Hoằng Nghị như vậy, hắn làm sao ngủ…
“Dưới đất lạnh.” Y mặc quần áo, Ngôn Vô Trạm hoàn chỉ mặc áo trong.
“Biết lạnh thì mau đứng lên.”
Đẩy tay người kia định đở ra, Hoằng Nghị nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, “Đây là việc ta phải gánh.”
Chỉ là quỳ, không khiến y lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ đã là ông ngoại y nhân từ.
Với tính cách của ông ngoại y, hôm nay ngoại trừ đến khởi binh hỏi tội, chính là giết chết người làm ảnh hưởng đến mình, Hoằng Nghị không biết ông ngoại y vì sao cuối cùng thay đổi ý định, nhưng với y mà nói, đây là kết quả tốt nhất rồi.
Chí ít không cần cãi lời và tổn thương ông ngoại y nữa.
Nếu như ông ra tay, y nhất định là phải che chở Ngôn Vô Trạm.
“Hoằng Nghị, đáng không?” Hắn biết ngang bướng của Hoằng Nghị, Hoằng Nghị đã quyết định thì sẽ không thay đổi nữa, dù hiện giờ hắn kéo y trở lên giường, Hoằng Nghị cũng sẽ trở lại như vậy, nhìn gương mặt bất kể lúc nào cũng bình tĩnh đến lạnh lùng, người kia đau lòng hỏi.
Vì hắn, từ bỏ sự nghiệp, cha mẹ không màng, áp lực và dư luận chỉa vào, dứt khoát kiên quyết theo hắn…
Ngôn Vô Trạm cảm thấy là chuyện đương nhiên, bởi vì bọn họ yêu nhau, cho nên sẽ ở cùng một chỗ, thế nhưng gánh nặng của Hoằng Nghị không phải đơn giản như vậy.
Trái lại, nếu như Hoằng Nghị bảo hắn từ bỏ giang sơn, hắn có thể làm được sao?
Có lẽ được, nhưng tuyệt đối sẽ không dứt khoát, kiên quyết như Hoằng Nghị làm vậy.
“Đừng lại hỏi ta những lời như vậy, rất lâu trước đây, ta đã trả lời rồi.”
Vuốt ve lưng bàn tay người kia, Hoằng Nghị đẩy hắn ra, ngày mai Ngôn Vô Trạm còn phải lên triều, mà y, cũng muốn một mình yên tĩnh.
Hoằng Nghị không để ý tới hắn nữa, mặc kệ hắn nói gì, làm gì, Hoằng Nghị cũng không để ý đến hắn, Ngôn Vô Trạm dứt khoát cùng y đợi ở đây, Hoằng Nghị hỏi hắn, ngươi có phải rất muốn ta chết nhanh một chút không…
Một câu nói, người kia ngoan ngoãn trở về giường, thế nhưng, bọn họ một quỳ gối trong phòng, một nằm trên giường, đều giống nhau không chợp mắt.
Ngủ không được.
Hoằng Nghị đã cưới hắn, hắn là vợ Hoằng Nghị…
Hắn là trách nhiệm của y, y gánh lấy rồi, cũng sẽ không lại buông ra.
Lời ngày đó nói trước mặt Lạc Cẩn, hôm nay vẫn rõ ràng như cũ, lời nói đùa của hắn, hứa hẹn của Hoằng Nghị, một đời của y…
Người không thể không kiên định*, gánh nặng trọng trách mà đi.
(*Sĩ bất khả dĩ bất hoằng nghị, nhậm trọng nhi đạo viễn – 士不可以不弘毅, 任重而道远; Ý nghĩa tên của Hoằng Nghị là ý chí kiên định, sắt đá)
Không biết sao, Ngôn Vô Trạm nhớ tới những lời này, người cũng như tên sao… đứa nhỏ cố chấp.
Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên hồn vía lên mây lúc lên triều, vì Hoằng Nghị vẫn quỳ ở đó, bất luận hắn nói thế nào, Hoằng Nghị cũng không chịu đứng lên, đã suốt đêm rồi…
Vội vội vàng vàng kết thúc buổi lên triều, Ngôn Vô Trạm trực tiếp trở lại Noãn Xuân Các, ở cùng vị trí, cùng tư thế, Hoằng Nghị quỳ thẳng như trước.
“Hoằng Nghị, xem như ta xin ngươi, đứng lên đi.”
Hoằng Nghị lắc đầu.
“Vậy ăn một chút.”
Muỗng dán bên miệng, Hoằng Nghị lại mắt cũng không nâng lên, y không ăn, không uống, cũng không chịu đứng lên, đến tối hậu, ngay cả nói cũng không nói lời nào.
Ngôn Vô Trạm dùng hết mọi cách cầu xin y, thậm chí là uy hiếp, đều không có kết quả gì.
Cứ như vậy, Hoằng Nghị quỳ ba ngày.
Trong thời gian này, ông ngoại y vẫn không xuất hiện, Ngôn Vô Trạm bảo Hoài Viễn đi tìm, cũng không có bất kỳ manh mối, bỗng dưng đến, bỗng dưng biến mất, chỉ để lại một Hoằng Nghị cố chấp.
…………..