Đọc truyện Ngự Hoàng – Lạc Dận – Chương 169.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 226 – Phát Hiện Bất Ngờ.
****
Trở lại tẩm cung, Ngôn Vô Trạm đem chuyện Hoài Viễn phát hiện nói với Bắc Thần một lần, cũng nhắc nhở y, Hoài Viễn không phải Tổng Quản là Tổng Trưởng, tuy rằng chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa khác rất nhiều có được không?
Bắc Thần cũng không biết có nghe hắn nói hay không, y giống như con chó ngửi ngửi mùi của người kia sau khi tắm. Lúc Ngôn Vô Trạm thật sự không thể nhịn được nữa, Bắc Thần ngẩng đầu, “Ta đã sớm biết là hắn biết, ngươi cho rằng hắn thật sự vô dụng như vậy?”
Hoài Viễn không để y đi vào, y đi vào được sao?
Dù đi vào được, y đụng được vào hắn sao?
Người này sao lại có lúc ngốc như vậy, ngây thơ như vậy chứ?
Ngôn Vô Trạm bị y làm cho á khẩu, không trả lời được, hắn lặng yên thở dài, thì ra cho đến bây giờ, chỉ có một mình hắn không hay biết gì…
Vậy hắn cần gì phải e dè lại cẩn thận như vậy, còn ngốc nghếch giúp Bắc Thần che giấu.
Đêm nay, Bắc Thần không chỉ bị từ chối, còn bị đạp xuống dưới long sàng.
…
Đảo mắt, hai mươi ba tháng tư, lễ mừng thọ thần sông Bách Tử.
Ngày hôm đó, đế đô sẽ cử hành thịnh hoạt động tế lễ lớn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nghe đồn, thần sông Bách Tử có trăm con, ngàn cháu, là dòng dõi đông nhất trong tất cả thần tiên, vì vậy vào ngày mừng thọ thần sông, sẽ có rất nhiều người cầu mong có con đến dâng đồ cúng, xin một bát nước sông, xin một điềm lành. Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu nam nữ trẻ tuổi đến đây cầu xin sớm ngày tìm được bạn lữ như ý.
Vì vậy lễ tế thần sông ở đế đô, xa gần đều nghe tên, rất nhiều người vì ngưỡng mộ mà đến, Bắc Thần đương nhiên cũng sớm nghe đến, có điều y sẽ không nhàm chán đến mức chỉ vì chuyện như vậy mà chạy tới đế đô, có điều năm nay y vừa vặn ở đây, liền bảo Ngôn Vô Trạm dẫn y tới mở mang kiến thức một chút.
Hàng năm lễ tế sông Bách Tử, tảo triều đều sẽ kết thúc sớm, dưới sự năn nỉ lần nữa của Bắc Thần, người kia sau khi bãi tiều liền thay đổi thường phục dân thường, ở ngay trước mặt Hoài Viễn chạy ra khỏi cung.
Trước đây người kia muốn xuất cung chắc chắn sẽ mang theo Hoài Viễn, có điều hôm nay có Bắc Thần theo cùng, Hoài Viễn sẽ không đi, không phải Ngôn Vô Trạm không muốn mang y đi, mà là Hoài Viễn từ chối, trong ánh mắt nghi ngờ của người kia, Hoài Viễn còn cười dặn hắn chơi thật vui.
Ngôn Vô Trạm luôn cảm thấy, dường như có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra là không đúng chỗ nào.
Lúc Ngôn Vô Trạm vẫn còn là thái tử, mỗi năm hắn đều đến lễ tế sông Bách Tử, từ chỗ này có thể nhìn thấy trực quan nhất tình hình đời sống dân chúng năm đó, đồ cúng phong phú sẽ đại biểu bọn họ năm nay thu nhập không tệ, ngược lại, hắn phải trở về đi nghiên cứu chỗ có vấn đề đó.
Có điều, năm nay, Bắc Thần nói với hắn, quên đi thân phận hoàng đế, cùng y vui vẻ dạo chơi một lần.
Ngôn Vô Trạm đồng ý, vì vậy hai người hiện giờ đang chen chúc trong đám người.
Giờ phút này, mọi người vội vàng cầu phúc ước nguyện, ai cũng sẽ không để ý dáng vẻ người bên cạnh, lại không ai sẽ nghĩ tới, người đứng bên cạnh bọn họ lại chính là đương kim thánh thượng…
Tiết mục quan trọng nhất trong hoạt động tế lễ chính là ném hoa sen Bách Tử lên thuyền tế, có người nói ném càng gần giữa thuyền tế, khả năng ước nguyện trở thành sự thật lại càng lớn, Bắc Thần mua một đống hoa sen Bách Tử, y chiếm vị trí tốt, sau khi thuyền tế khởi động, y liền lôi kéo người kia bắt đầu ném lên thuyền…
Bờ sông náo nhiệt hẳn lên, tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, dù đứng rất gần, cũng nghe không rõ giọng nói lẫn nhau, người kia gọi mấy lần, Bắc Thần cũng không phản ứng, bất đắc dĩ chỉ đành kéo ống tay áo Bắc Thần, ra hiệu chính mình có lời muốn nói…
“Cái gì?”
Bắc Thần rống to, nhưng người kia chỉ nghe được âm thanh mơ hồ, hắn kề sát vào, ở bên tai Bắc Thần dùng âm lượng tương tự hỏi y, “Ngươi ước nguyện cái gì?”
Tuy rằng sau đó hắn có thể từ từ hỏi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Bắc Thần nghiêm túc như vậy, hắn vẫn không nhịn được hỏi ra trước…
“Cưới ngươi đó.” Bắc Thần nói xong, lại ném một bó hoa.
“Cái gì?” Nghe rõ rồi, cũng không nghe rõ, người kia ngẩn ra.
“Ta nói, cưới ngươi đó, nguyện vọng của ta là cưới ngươi.”
Bắc Thần gân cổ hét lên, lần này không chỉ Ngôn Vô Trạm nghe được, người chung quanh cũng cùng nghe được, cảm nhận được ánh mắt mang theo ước ao và chúc phúc đến từ phương hướng khác nhau, mặt người kia khó tránh khỏi có chút nóng lên…
Cái tên này nổi điên cái gì… Lại nói ra lời điên khùng này.
“Đại gia ta đây muốn cưới ngươi, sau đó để ngươi sinh cho ta một đàn một đàn con mũm mĩm, tức chết bọn họ!”
Nếu nói, câu trước đó Ngôn Vô Trạm còn có chút cảm động, vậy câu này Ngôn Vô Trạm liền hận không thể một đạp đạp tên nhóc kia xuống sông, đặc biệt là sau khi cảm nhận được trong ánh mắt mọi người đưa tới trước đó đang cười trộm…
Nhìn thấy gương mặt căng thẳng của người kia, Bắc Thần cười ha ha hai tiếng, sau đó y ôm lấy cổ hắn, không để ý đến ánh mắt của người ngoài, mạnh mẽ hôn hắn một hồi…
Sau khi nụ hôn khổ sở không thôi cộng thêm khiến người ta mặt đỏ tim đập này kết thúc, người kia không chút bất ngờ, nghe thấy tiếng vỗ tay khen ngợi, hay rồi, cái mặt già này của hắn hoàn toàn bị Bắc Thần vứt sạch rồi…
“Ngôn Vô Trạm, ta muốn sống với ngươi trọn đời, là thật sự cả một đời. Nếu ta ném cả giỏ hoa sen Bách Tử này vào, chúng ta có phải thật sự có thể không cần phải tách ra nữa không? Nếu như không đủ, sẽ thêm một giỏ, mãi đến tận được rồi mới thôi.”
Câu nói này, Bắc Thần ghé vào tai hắn nói, âm lượng không lớn, nhưng là vô cùng rõ ràng…
Người kia ngẩn ra lần nữa, bàn tay nắm lấy tay áo, không tự chủ được nắm chặt, Bắc Thần hướng về phía hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó tiếp tục vui tươi hớn hở ném hoa sen Bách Tử. Khi người bên cạnh Bắc Thần, bởi vì y trăm phát trăm trúng mà than thở, người kia cười đỏ cả mắt…
Tên ngốc này.
Ở bên cạnh Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm lại không ném vòng hoa nào, hắn cũng có nguyện vọng, nhưng hắn không cần mượn sức mạnh của thần sông, hắn là chân long thiên tử, hắn là đương kim thánh thượng, nếu hắn muốn, tự mình có thể thực hiện…
Như Hoài Viễn từng nói, chỉ cần hắn muốn…
Ánh mắt thoải mái dời khỏi mặt sông, tia mắt đột nhiên quét thấy một bóng dáng quen thuộc, trong chớp mắt ấy, như sét giáng đỉnh đầu, người kia lúc này cứng đờ, có điều hắn rất nhanh nhìn lại về chỗ đó, nhưng cảnh tượng ánh mắt chiếu tới chỉ còn đoàn người vội vã, đâu còn người hắn vừa nãy nhìn thấy…
Là cảm giác sai sao?
Bởi vì quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác?
Thế nhưng, hắn làm sao lại nhận nhầm được, người vừa rồi kia, hẳn là Hoằng Nghị…
Dáng dấp quen thuộc, cảm giác quen thuộc, người lạnh lùng kia.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, dù chỉ có một chút, nhưng Ngôn Vô Trạm sẽ không nhận nhầm.
Trên sông Bách Tử có một cây cầu đá, hoạt động lễ tế vì đề phòng cây cầu này bị giẫm sập, không cho phép người đứng bên trên, so với hỗn loạn bên dưới, tình hình trên cầu vừa nhìn liền thấy rõ, Ngôn Vô Trạm vẫn là chưa tin bản thân nhìn nhầm rồi…
Hoằng Nghị tại sao lại đến?
Người phụ nữ đứng bên cạnh y kia là ai?
Chỉ nhìn liếc qua một cái, người kia cũng nhìn thấy trên gương mặt lạnh như băng kia của Hoằng Nghị lộ ra dịu dàng hiếm thấy, trong quá khứ, dáng vẻ kia của Hoằng Nghị, chỉ có một mình hắn từng thấy… Bây giờ, lai dành cho một người phụ nữ khác?
Hoằng Nghị đến đế đô rồi sao?
Vậy vì sao không tới gặp hắn?
Ngẩn ra lần nữa, khóe miệng người kia tràn ra một vệt cười khổ, hắn là hoàng thượng, Hoằng Nghị cũng không phải Bắc Thần, y không làm được loại chuyện kia, vì vậy, y không quan không tước, làm sao có thể gặp được mình…
Vậy đưa tín vật vẫn được chứ?
Lắc đầu, người kia đánh đuổi suy nghĩ kỳ quái này, Hoằng Nghị muốn gặp hắn, không phải là không có cách, nhưng điều kiện quan trọng là, Hoằng Nghị muốn đến gặp hắn…
Bắc Thần đến rồi, ký ức gói ghém lần nữa mở ra, cũng vì tình cảm của y mà một lần nữa có hy vọng xa vời, người kia cảm thấy, vẫn là không nên tự mình đa tình thì tốt hơn…
Bằng không, một khi hy vọng tan vỡ, chính mình sẽ càng thêm khó coi.
Ngày mừng thọ thần sông không chỉ có du thuyền, đường phố phía sau bày đầy các món ăn vặt, nơi đây có đồ ăn đặc sắc của khắp Nam Triều, còn có món ngon nước khác, đây cũng là một điểm nhấn lớn trong lễ tế.
Có điều thân phận Ngôn Vô Trạm đặc thù, hai người chỉ mua một vài thứ rồi vào một quán trà thưởng thức.
Bắc Thần đóng lại tất cả cửa sổ, lúc y đang cằm một cái sủi cảo nóng sốt cho vào trong miệng, liền thấy dáng vẻ người kia như có điều gì suy nghĩ, từ bờ sông trở về, vẻ mặt người này liền không thích hợp lắm.
Nuốt lấy sủi cảo thơm ngon, cùng lúc khen ngợi, Bắc Thần lại cằm một, y cằm lấy lớp vỏ mềm mỏng, trước khi cho vào miệng, y thuận miệng hỏi một câu, “Sao, nhìn thấy Hoằng Nghị rồi hả?”
Lời nói tùy tiện không thể tùy tiện hơn này của Bắc Thần làm trong mắt người kia đột nhiên phóng to, ánh mắt khó thể tưởng tượng chỉ chốc lát sau quét về phía Bắc Thần, nếu là người ngoài bị hắn nhìn như vậy, e là trực tiếp sẽ bị dọa ngã ra đất, nhưng Bắc Thần lại hoàn toàn không có cảm giác, vẫn thưởng thức món ngon kia, đối với ngạc nhiên của hắn cũng không để ý, “Nhìn cái gì, hắn đến đế đô, làm sao ngươi không biết chứ?”
Ngôn Vô Trạm thật thà lắc đầu, chưa có ai nói với hắn.
“Này, ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng không vui” Bắc Thần nuốt lấy cái sủi cảo cuối cùng, dùng khăn vải trên bàn xoa xoa tay, lúc này mới nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, có điều lúc này, dáng vẻ cà lơ phất phơ kia của Bắc Thần hiếm có khôi phục nghiêm túc, câu tiếp theo, y nói cả mặt nghiêm nghị, “Cái này, Hoằng Nghị đã cưới vợ, vừa rồi hẳn ngươi đã thấy, người phụ nữ kia có tin vui.”
Cổ họng khô rát, rồi lại lẫn lộn mùi vị chua xót, người kia nói không rõ hiện giờ là cảm giác gì, đầu choáng mắt hoa? Hay là lòng như tro lạnh? Hay là, ý lạnh thấu xương…
Rất khó chịu, hắn lại nghĩ tới lúc phát độc, đại khái giống nhau đi…
Bắc Thần nói không sai, hắn đã nhìn thấy, bụng dưới người phụ nữ bên cạnh Hoằng Nghị nhô lên, hắn tự nói với mình, đó chỉ là ảo giác mà thôi, dù sao chỉ một cái liếc mắt…
Thấy sắc mặt người kia càng khó coi, Bắc Thần do dự chốc lát, vẫn là nói hết câu tiếp theo…
“Nhìn cái thai mới rồi, nếu tính không sai, đứa bé kia cũng có thể được bốn, năm tháng rồi.” Câu này, Bắc Thần là nói một mình, dáng vẻ hắn cau mày giống như đang cẩn thận nhớ lại cái thai của người phụ nữ kia mấy tháng.
Có điều, không cần tính nữa, y nói gần đúng rồi.
Cái bụng của người phụ nữ kia gần như bốn, năm tháng, nói cách khác, bọn họ vừa tách ra, Hoằng Nghị lập tức cưới vợ.
Vẫn thật là nhanh…
“Nhà mẹ của người phụ nữ kia ở đế đô, Hoằng Nghị lần này tới, là theo chờ người phụ nữ kia sinh, nghe nói người phụ nữ kia rất nhát gan, thấy đỏ mấy lần, không về nhà mẹ sinh không thể yên tâm, vì vậy tên nhóc lạnh băng băng kia vẫn tính là có chút tình người đi.”
………
Chương 227 – Bất Ngờ Gặp Được.
****
Cả bữa cơm, Ngôn Vô Trạm ăn không có mùi vị.
Dù làm chuyện gì, Ngôn Vô Trạm đều theo thói quen nghĩ tới tương lai, kết cục của hắn và mấy người bọn họ, hắn chỉ muốn đừng quá đáng, còn lại, sẽ không ở trong phạm vi hắn suy nghĩ.
Bây giờ nghe thấy Bắc Thần nói như vậy, hắn bừng tỉnh nhớ tới, kết thúc giữa bọn họ cũng không đại biểu mọi thứ đã xong, mấy người kia vẫn còn trẻ, dĩ nhiên là phải lấy vợ sinh con, mỗi một người đều là nhà to nghiệp lớn, bọn họ không chỉ cần người kế tục, còn có rất nhiều trách nhiệm và sứ mệnh bọn họ nhất định phải hoàn thành.
Bất luận là người nào, cũng không thể ôm một phần sống hết một đời này.
Tình hình của Hoằng Nghị hiện giờ là bình thường nhất, cũng kết quả tất nhiên nhất rồi.
Thế nhưng, bọn họ vừa mới tách ra…
Cảnh tượng đó, thoáng như hôm qua.
Chưa tới nửa năm, Hoằng Nghị không chỉ thành hôn, còn sắp phải làm cha rồi…
Không riêng gì Hoằng Nghị, những người khác cũng sẽ giống như vậy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ tới bọn họ phải thành hôn, nghĩ tới sau này bên cạnh bọn họ không chỉ có một người phụ nữ hoặc là đàn ông, nghĩ tới có người gọi bọn họ là cha, nghĩ tới dáng vẻ thê nữ thành đàn, Ngôn Vô Trạm liền cảm thấy có thứ gì đó đè lên vai hắn, lần nữa dùng sức, đè chặt lồng ngực rồi…
Trong đầu nhiều lần hiện ra người phụ nữ yêu kiều bên cạnh Hoằng Nghị kia, cùng với mấy tình hình tương tự khác, bọn họ bái đường thành thân, bọn họ động phòng hoa chúc, còn có, vĩnh viễn trở thành người dưng…
Hắn không muốn để Bắc Thần phát hiện tâm sự của mình, dù hắn che giấu khá kín kẽ, nhưng trạng thái cả người đã hoàn toàn khác với vừa rồi, thời gian người kia im lặng rõ ràng nhiều hơn, phần lớn thời gian đều là Bắc Thần nói chuyện một mình…
Rời khỏi quán trà là ngay giữa trưa, ánh mặt trời gần vào hè không hề dịu dàng, đã có một chút gay gắt, ở lâu trong quán trà râm mát, vừa ra khỏi trái lại có chút không thích ứng, người kia theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, ngay cả mắt cũng híp lại, nhiệt độ này khiến hắn chóng mặt…
“Sao vậy… Ta mẹ nó!” Bắc Thần hiếm thấy quan tâm một câu, nhưng lời này còn chưa hỏi xong, y đã bị người khác đụng mạnh một phát, Bắc Thần vốn không có chuyện gì lớn, va vào y, kết quả không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, nhưng lần này, đối phương chẳng những không té ngã, Bắc Thần ngược lại, lảo đảo mấy bước…
Bắc Thần trợn tròn mắt, y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diệm là một gương mặt tươi cười giễu cợt.
Trong đầu có gì đó bùng nổ trong nháy mắt, nhưng trước đó, Bắc Thần chợt nhớ tới gì đó, tay sờ bên eo một cái, gương mặt vốn khó coi kia càng phong phú…
Trộm đồ lại trộm tới trên đầu Bắc Thần y, còn ngông cuồng như vậy…
Tự tôn của Bắc Thần hoàn toàn bị chà đạp, nếu không cho trên giặc con kia nếm trải bài học, Bắc Thần y liền uổng phí nhiều năm lăn lộn như vậy.
“Ở đây chờ ta.” Bỏ lại một câu nghiến răng nghiến lợi, bóng dáng Bắc Thần liền biến mất trong đám người phía trước, nhìn thấy dáng vẻ kia của y, Ngôn Vô Trạm cũng biết túi tiền của y bị người sờ đi rồi.
Người kia rất hứng thú nhìn hướng hai người kia rời đi, đế đô là thành thị phồn hoa nhất Nam Triều, lá gan kẻ trộm ở đây cũng lớn hơn so với kẻ trộm những nơi khác… Lại ở trước mặt hoàng thượng trộm đồ, còn trộm túi tiền của Bắc Thần… Đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?
Nói sao thì Bắc Thần trong nghề trộm cướp cũng coi như có chút danh tiếng… Còn có danh hiệu hiệu thú gì đó…
Có điều, tên kia sau khi ăn no một trận đòn, biết được thân phận của Bắc Thần sẽ là vẻ mặt gì? E là sẽ ôm đùi cầu xin y chỉ giáo đi…
Nghĩ tới đây, người kia không nhịn được cười.
Cười được một nửa đột nhiên cứng đờ, giữa đám người hỗn tạp náo nhiệt, một ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng, không biết từ đâu phóng tới, người kia không nhúc nhích, một luồng hơi lạnh lại từ lòng bàn chân bỗng nhiên thoát ra…
Người kia hít một hơi, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra xoay người, ánh mắt nhanh chóng đảo qua đám người xung quanh, nhưng ánh mắt chiếu tới đều là dân chúng, Ngôn Vô Trạm cũng không thấy có nhân vật khả nghi nào…
Liếc mắt về hướng Bắc Thần rời đi, nơi đó đã sớm biến mất bóng dáng của y và tên trộm kia, người kia không dừng lại, quay đầu liền đi.
Hắn không chút biến sắc, nhưng bước chân lại nhanh hơn mấy lần, tim người kia chìm vào đáy vực, trong ánh mắt cũng mang theo hơi lạnh căm căm, bọn họ trúng kế rồi…
Ngôn Vô Trạm không biết hắn và Bắc Thần bị người nhìn để ý khi nào, đối phương lại có bản lĩnh như vậy, có thể thần không biết, quỷ không hay đi theo bọn họ lâu như vậy.
Trên trộm vừa rồi rõ ràng là cố ý dẫn Bắc Thần đi, mục đích mà đối phương làm như vậy, đơn giản là khiến hắn đơn độc…
Nhìn dáng vẻ, đối phương xác định lần này hắn xuất cung chỉ dẫn theo một mình Bắc Thần, cho nên mới lựa chọn ra tay ở đây.
Phố xá đông đúc sao?
Phố xá đông đúc cho đối phương hoàn cảnh ẩn giấu thuận tiện nhất, quá nhiều người, Ngôn Vô Trạm không cách nào nhận rõ nguy hiểm đến từ chỗ nào, nhưng cùng lúc, đối với hắn mà nói cũng là một loại bảo đảm an toàn.
Hắn có thể lợi dụng đám đông để che dấu chính mình, muốn nhân lúc hỗn loạn thoát đi là không thể nào, nếu suốt cả quãng đường hắn bị người theo dõi, vậy có thể nào lại dễ dàng để hắn bỏ qua như vậy, hắn chỉ cần chọn đường phố đông người đi là được rồi, đối phương cũng không thể ở ngay trước mặt nhiều người như vậy ra tay với hắn.
Có lợi có hại, cũng không phải coi như là thế yếu.
Từ khi hồi cung tới nay, hắn cũng không bước ra khỏi cửa cung một bước, thân phận của đối phương hắn đại khái có thể đoán ra, tuy rằng đã cửu tộc của Phó Đông Lưu đã diệt, nhưng cha mẹ anh em của gã hành tung không rõ, Phó Đông Lưu thông minh như vậy, từ trước khi gã mưu phản đã chuyển đến nơi khác, dư đảng của gã, ngay cả rễ cũng đã diệt trừ, nhưng những người này, Ngôn Vô Trạm từ đầu đến cuối không tìm thấy.
Quá sơ sót rồi.
Hắn không nên xuất cung.
Có điều rất rõ ràng, bọn họ là muốn bắt hắn, chứ không phải giết hắn, bằng không đối phương sẽ không bày trận, đợi lâu như vậy.
Nghĩ tới đây, người kia liền yên tâm hơn nhiều, hiện tại quan trọng nhất là tìm chỗ an toàn trốn đi, hồi cung nhất định là không thể, lựa chọn ổn thỏa hơn là đến được con đường càng xa càng tốt, cùng với chỗ có binh lính…
Xác định phương hướng, Ngôn Vô Trạm một đường lao nhanh, phía trước cách đó không xa có một sở muối, sở muối này cũng ở trên phố xá đông đúc, quan trọng hơn chính là, nơi đó có binh lính canh gác.
Không bao lâu, Ngôn Vô Trạm liền thấy tinh kỵ binh trấn thủ sở muố, chỉ cần tiến vào sở muối là có thể tìm được Mộc Nhai, cũng có thể liên lạc với Hoài Viễn…
Người kia thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi hắn cách binh lính chưa tới một trượng, sau gáy đột nhiên đau nhức…
Thân thể binh lính từ từ cao lớn trong mắt, trong ánh mắt Ngôn Vô Trạm trước khi ngất đi vẫn mang theo không thể tin, đối phương dám ra tay trước mặt binh lính…
Sau này hắn xin thề, sau ít hôm nữa, nhất định phải bảo Mộc Nhai cắt chức binh sĩ kia.
Bởi vì trước khi mất đi ý thức, hắn và binh sĩ kia nhìn nhau.
…
Lúc tỉnh lại, tay chân Ngôn Vô Trạm đều bị trói chặt, mắt và miệng dĩ nhiên cũng không bỏ sót, có điều hiển nhiên thủ pháp của đối phương rất cao siêu, vừa không để hắn nhè ra thứ gì đó trong miệng, vừa không làm hắn bị thương, sau khi xác định chỗ bên dưới người mình là giường, Ngôn Vô Trạm khẳng định thái độ của đối phương vẫn tính là lễ phép.
Người kia không cử động, tỉnh lại liền bắt đầu suy nghĩ mục đích của đối phương, xem dáng vẻ như vậy, đối phương dường như không định tổn thương hắn, chỉ đơn giản là mời hắn tới đây…
Dù vậy, chỉ e là muốn cùng hắn bàn chút điều kiện đi.
Ngôn Vô Trạm bắt đầu rà soát trí nhớ của hắn, hắn đang suy nghĩ người của Phó Đông Lưu còn ai chưa xử tử, nhưng nghĩ nghĩ một hồi hắn cũng không tìm ra một người có thể khiến đối phương hao công tốn sức như vậy…
Trong lúc nhất thời, Ngôn Vô Trạm cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Lúc này, hắn nghe được tiếng mở cửa.
Sự chú ý của người kia đều bị tiếng bước chân vang lên hấp dẫn đi, ngay cả hít thở cũng quên mất, hắn rõ ràng nghe thấy đối phương đóng cửa, cài lại then…
Tiếng bước chân đi về phía hắn, chỉ chốc lát sau dừng ở trước mặt hắn, đối phương không lên tiếng, cũng không cử động nữa, nếu hắn không đoán sai, người kia hẳn đang nhìn hắn…
Ngôn Vô Trạm không cần giả vờ ngất, thay vì lãng phí thời gian không bằng bắt đầu nói thẳng, hắn không thích bị người khác xem như đồ chơi, càng không thích bị người trêu chọc…
Nhưng đối phương dường như không có cùng suy nghĩ với hắn, y chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh giường, yên tĩnh như chưa từng tồn tại.
Ngôn Vô Trạm không biết qua bao lâu, hắn từng cho rằng đối phương đã rời đi, nhưng hắn không nghe bất kỳ tiếng vang, bị người như u hồn này nhìn chằm chằm, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy, hắn thậm chí thật sự bắt đầu nghi ngờ đối phương đến cùng có phải là người hay không…
Làm gì có ai có thể yên tĩnh được như vậy .
Lúc Ngôn Vô Trạm cho rằng ít nhất đã qua một canh giờ, một luồng hơi nóng đột nhiên nhích lại gần, cảm giác kia lại như ở trong vùng rừng rậm đen kịt, vừa quay đầu lại đột nhiên đối diện với thú dữ…
Chỉ là hắn không ngửi được mùi hôi thối vốn có trong miệng thú hoang, mà là mùi tươi mát lại trong lành… thuộc về đàn ông.
Ngôn Vô Trạm không tâm tình nghiên cứu mùi vị của người đó, cùng là đàn ông, cùng đàn ông dựa vào gần như vậy, ý vị thế nào, Ngôn Vô Trạm so với ai khác đều rõ ràng hơn, dù thân thể bị trói, hắn vẫn cố sức dịch về phía sau…
Sau đó Ngôn Vô Trạm phát hiện, đối phương thật sự là một con thú hoang, một con thú hoang trêu đùa con mồi.
Hắn lùi về sau, người kia lại dùng cùng tốc độ áp sát, chờ lúc hắn dựa lên tường, người kia vẫn cùng hắn duy trì cùng một khoảng cách…
Cùng đường hết lối rồi.
Xấu hổ và tức giận cùng lúc dâng lên, người kia muốn chửi bới, nhưng giống như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, thứ chặn trong miệng lại được người khác lấy đi, nhưng lời mắng người còn chưa ra khỏi miệng, miệng Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa bị lấp kín…
Ngạc nhiên, mờ mịt, hoàn toàn ngây ngốc.
Chặn lấy miệng hắn, là miệng đối phương.
……………….