Đọc truyện Ngự Hoàng – Lạc Dận – Chương 161.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 210 – Nghênh Đón Kết Thúc.
****
Không ngoài Ngôn Vô Trạm dự liệu, trời còn chưa sáng quân đội của Phó Đông Lưu đã giết tới đây, lần này không phải chiến đấu, mà là liều mạng.
Hoặc là giết, hoặc là bị giết, thế tất yếu phân ra một mất một còn.
Có điều cùng với trước đây khác biệt chính là, tướng lĩnh hai bên không ít, nhưng đều không thấy nhân vật chủ yếu, đám người của Phó Đông Lưu không thấy tăm hơi, Ngôn Vô Trạm bên này càng là không có cấp bậc phó tướng trở lên…
Dù vậy, thực lực cũng không vì vậy bị ảnh hưởng.
Đội ngũ của Ngôn Vô Trạm thay đổi bình tĩnh ổn định trước đó, bọn họ chiến đấu như phát điên, dáng vẻ kia, càng mang theo vài phần bi tráng…
Gương mặt tất cả mọi người căng chặt, binh lính, tướng lĩnh, trong đồng tử trắng đen rõ ràng, ít nhiều đều mang một vệt màu đỏ tươi… tràn đầy oán giận…
Bọn họ kìm nén một hơi, ở trên chiến trường phát tiết, nhưng đã không nhìn thấy cảm giác thoải mái tràn trề, chỉ là muốn đem một hơi thở cuối cùng đều để lại đây…
Tàn sát vô tình, người che trước mặt đều phải chết, không cần biết dùng phương pháp gì, dù là băm thành mảnh vụn… Giết đỏ cả mắt rồi.
Chảy ra nhiều nhất là máu, trôi qua nhiều nhất là sinh mệnh.
Ngôn Vô Trạm bên kia không hề có một chút tin tức nào truyền đến, đám người Phó Đông Lưu trải qua nhiều lần điều tra cũng không có bất kỳ tin tức có giá trị, nhìn dáng vẻ chuyện của Ngôn Vô Trạm đã bị mấy người kia khóa kín, binh sĩ bình thường cũng không rõ, thế nhưng thông qua biểu hiện của tướng sĩ trên chiến trường, bọn họ vẫn phát hiện một ít đầu mối…
“Lành ít dữ nhiều.” Người từ khi vừa xuất hiện đã mặc đồ đen, đến đây cuối cùng đã lộ ra diện mạo thật sự, phía sau mũ trùm che nửa gương mặt, lộ ra gương mặt hắn khá trẻ tuổi.
Người này thoạt nhìn cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, giữa hai lông mày còn lộ ra non nớt, nhưng người này chính là nguyên nhân ép Ngôn Vô Trạm về phía tuyệt cảnh.
Độc là do hắn chế, người lúc trước đánh lén Hoằng Nghị cũng là hắn.
Càng nhìn đến gương mặt này, tất cả mọi người đều sẽ khinh địch, thực lực của hắn lại cùng tướng mạo hoàn toàn không phù hợp.
Gương mặt hắn không khó coi, có thể nói là tuấn lãng, nhưng hắn đối với gương mặt của mình mặt khá bất mãn, bởi vì quá mức trẻ con, vì vậy ngoại trừ ở trước mặt Phó Đông Lưu, hắn trước đây rất ít tháo nón xuống…
Hắn ghét vẻ mặt kinh ngạc của người khác khi nhìn thấy mặt hắn, vì thế, vong hồn dưới tay hắn nhiều vô số kể, nhưng cho đến ngày nay vẫn có người giẫm lên vết xe đổ…
Tiếp nhận thuốc đối phương đưa tới, Phó Đông Lưu từ chối hắn nâng đỡ, mà tự mình ngồi dựa lên, chân mày gã cũng không nhíu, đem chén thuốc đắng này một hớp uống đi, lúc lau miệng, đôi môi tái nhợt nhếch lên, “Chắc chắn, độc của Trữ Uyên, trong thiên hạ không ai có thể giải.”
Từ tình huống ngày đó độc phát mà xem, bọn họ tiến hành rất thuận lợi, Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện độc trên người hắn, vì vậy một khi độc phát, hắn chắc chắn phải chết.
Hơn nữa vị trí bọn họ hẻo lánh, dù muốn cầu viện, cũng không kịp…
Đây cũng là lý do vì sao Phó Đông Lưu lựa chọn chiến trường ở đây, cắt đứt lương thảo của bọn họ chỉ là phép che mắt mà thôi.
Nghĩ tới đây, Phó Đông Lưu nhịn không được nhìn Trữ Uyên một cái, đây là thẻ đánh cược quyết thắng của gã.
Lời nói vừa rồi không phải lấy lòng, thực lực của Trữ Uyên, gã rõ ràng nhất, Trữ Uyên muốn Ngôn Vô Trạm chết, người kia sẽ không sống nổi.
Phó Đông Lưu rất vui mừng tìm được một người có tài như Trữ Uyên trở thành phụ tá đắc lực của gã, Trữ Uyên đã không chỉ một lần ở trong lúc nguy nan cứu gã ra, cũng không chỉ một lần dành cho gã trợ giúp mà người ngoài không thể so sánh, vì vậy, ngoại trừ Vân Dương, Phó Đông Lưu tin tưởng nhất chính là hắn.
“Trước tiên tùy theo bọn họ đi thôi, dù sao người đã chết, ai cũng sẽ chậm lại một đoạn.” Phó Đông Lưu nói chính là chiến cuộc trước mắt, hắn không lo lắng một chút nào, dù đối phương lâm vào trạng thái điên cuồng, “Bọn họ cùng lắm là muốn báo thù cho tên đàn ông vô dụng kia mà thôi, đội ngũ nhìn như điên cuồng như vậy, về thực chất lại là không đỡ nổi một đòn. Thù hận khiến hắn liều lĩnh, đã khóc, đã giận còn chưa tính, bọn họ sớm muộn sẽ bình tĩnh, Ngôn Vô Trạm đã chết, bọn họ còn sống, bọn họ có trách nhiệm của từng người, không ai cho phép bọn họ hồ đồ, dù bọn họ muốn điên, những binh sĩ kia cũng sẽ không bồi bọn họ chịu chết, hoàng thượng cũng không ở, trận đấu này còn cần phải đánh sao? Cung giương hết đà mà thôi, vì vậy hiện giờ, tạm thời cùng bọn họ vui đùa một chút.”
Đây không phải nguyên nhân bọn họ khóa kín tin tức, có điều càng như vậy, đối với Phó Đông Lưu mới càng có lợi.
Nhân lúc chuyện Ngôn Vô Trạm băng hà còn chưa truyền ra, gã thừa thắng xông lên, vừa vặn tạo thuận lợi cho gã.
Phó Đông Lưu nhìn thông suốt, tuy rằng gã bị trọng thương, nhưng lấy được so với mất đi phải nhiều hơn rất nhiều.
Gã vẫn được lời.
Vì vậy tâm tình của gã khá không tệ.
“Ngươi chuẩn bị bao lâu kết thúc?” Trữ Uyên hỏi hắn, lúc nào kết thúc.
“Ba ngày sau” Phó Đông Lưu giơ ba ngón tay, sau đó gã cười tủm tỉm nhìn Trữ Uyên, “Vì vậy chuyện kế tiếp còn phải làm phiền ngươi, mau chữa khỏi thân thể ta, như vậy ta mới có thể hăng hái đi đón ngôi vị hoàng đế của ta, ta cũng không muốn được các ngươi dìu lên Điện Kim Loan.”
Phó Đông Lưu nói xong liền hướng phía Vân Dương liếc một cái, có điều quỷ khói này vẫn ở trong góc phun ra nuốt vào khói thuốc, đừng nói tham dự, ngay cả liếc mắt nhìn bọn họ một cái cũng không hề…
Thấy Vân Dương hút thuốc, Trữ Uyên nhíu mày lại, nhưng lại rất nhanh giãn ra.
Hắn đã nói với Vân Dương, Phó Đông Lưu bị thương, không cho y hút thuốc trong phòng, Vân Dương không có ý kiến gì, nhưng y lại chỉ điểm đi qua một lần…
Trữ Uyên còn nhớ vẻ mặt Phó Đông Lưu lúc đó, gã bất đắc dĩ xấu hổ nở nụ cười, sau đó gã không những không ngại, nhìn Trữ Uyên nói, gã nói cho hắn biết, “Quen với Vân Dương rồi, hắn không ở bên cạnh, thật sự có chút không quen, đặc biệt lúc sinh bệnh, lại càng muốn nhìn thấy hắn, dù cho hắn cũng không nói gì…”
Vì vậy Vân Dương ở lại.
Vẫn không rời đi.
Có điều lúc hút thuốc thật sự là trốn vào trong góc.
Đây là yêu cầu của Phó Đông Lưu, Trữ Uyên cũng không tiện nói thêm gì.
“Ta sẽ hết sức.” Ba ngày không thể hoàn toàn khôi phục, thế nhưng Trữ Uyên có cách để Phó Đông Lưu mặt mày rạng rỡ trở lại đế đô, đi vào hoàng cung, cũng tuyên đoạt giang sơn này thuộc về Phó Đông Lưu gã rồi.
“Ta đã biết, Trữ Uyên là người đáng để dựa vào nhất.” Phó Đông Lưu cười ra tiếng, tâm tình khoái trá khiến sắc mặt gã càng trở nên tốt hơn, gã lại có tâm tình nói chuyện cười, có điều lúc động đến vết thương, gã vẫn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Nhớ tới một đòn trí mạng này của Bắc Thần, nếu như lúc đó thị vệ xung quanh gã phản ứng chậm một chút, hậu quả kia thật sự không thể tưởng tượng nổi…
Khoảng cách tử vong gần như vậy, cảm giác tóc gáy dựng đứng kia Phó Đông Lưu nhớ kỹ không quên, vẻ mặt nhẹ nhỏm hơi thu lại, hắn nhìn cổ tay quấn băng gạc của mình, đối với Bắc Thần, gã thật sự không có căm hận, chỉ là đang nghĩ, nếu mấy tên kia cũng có thể để cho gã sử dụng, gã sẽ thật sự như hổ thêm cánh rồi…
Có điều gã giết người bọn họ yêu nhất, bọn họ sẽ giúp hắn sao?
Phó Đông Lưu giễu cợt nhếch miệng, hắn đến giờ cũng không hiểu, Ngôn Vô Trạm có tư cách gì khiến bọn họ bán mạng như vậy.
Rác rưởi dựa vào ngủ với đàn ông mới có thể có thực lực cùng hắn chống lại kia.
Dựa vào cái gì ông trời cũng giúp hắn?
Nếu nói chân mệnh thiên tử sao?
Cũng không vẫn là chết trong tay của gã sao?
Gã là phe thắng.
Tên buồn nôn kia đã sớm không nên ngồi ở trên long ngai, hắn làm nhục vị trí chí cao này.
“Mấy ngày nay ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, không cần nghĩ loạn, ba ngày sau, sống qua cửa ải cuối cùng, kết thúc tốt đẹp đi.” Phó Đông Lưu lý trí, nhưng thắng lợi sắp tới, Trữ Uyên cũng không biết cái tên này có thể hay không làm ra hành động gì điên cuồng, hắn khéo léo nhắc nhở gã, hai ngày nay ngoan ngoãn đợi, bằng không đến lúc đó gã không có cách nào ra chiến trường.
Chiến dịch cuối cùng này, Phó Đông Lưu nhất định phải ra mặt chiến đấu.
“Ngươi yên tâm đi, ta không biết làm chuyện không tốt” Trữ Uyên chưa từng nói loại thổi phồng tương tự này, mục đích hắn làm như vậy, Phó Đông Lưu lại quá rõ ràng, thu lại châm biếm, Phó Đông Lưu ám muội hướng về phía Vân Dương trong góc cười, “Ngươi nói đúng không? Vân Dương.”
Bị gọi tên, người gần như biến thành pho tượng này cuối cùng di chuyển, đem tẩu thuốc vắt bên eo, Vân Dương đi tới, có điều y cũng không có đáp lại câu hỏi trước đó của Phó Đông Lưu, chỉ nói, “Hắn nói rất đúng, ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Dáng vẻ nghiêm chỉnh này của Vân Dương khiến Phó Đông Lưu cười ra tiếng, gã nghe lời nằm xuống, nhưng cũng vén chăn lên một góc…
Gã nháy mắt với Vân Dương, “Ngươi vào với ta.”
Quan hệ giữa Phó Đông Lưu và Vân Dương, gã chưa bao giờ che đậy, hình ảnh này, Trữ Uyên đã nhìn quen, có điều những lúc khác hắn mặc kệ, hiện giờ Phó Đông Lưu bị thương nặng, không thể để bọn họ hồ đồ.
Trữ Uyên còn chưa mở miệng, Vân Dương đã động trước rồi…
Y đem chăn Phó Đông Lưu nhấc lên, một lần ém chặt, kéo ghế đến ngồi đối diện giường, “Ngươi ngủ đi, ta ở cùng ngươi, không đi. Rèm giường cũng không thả xuống, ngươi mở mắt ra là có thể nhìn thấy ta.”
Những ngày gần đây, Vân Dương vẫn ở đây, cùng vị trí, cứ như vậy bồi gã ngủ.
Gã đã biết sẽ như vậy, Phó Đông Lưu hiếm thấy xinh đẹp le lưỡi, có vết thương trên người, gã không thể làm động tác quá lớn, đầu cọ trên gối, gã liền nhắm hai mắt lại…
Có điều ý cười vẫn bên khóe miệng.
Phó Đông Lưu phải nghỉ ngơi, Trữ Uyên cũng rời đi, có điều lúc đóng cửa, ánh mắt vô tình quét đến Vân Dương ngồi yên bên cạnh, động tác của hắn khó tránh khỏi chần chừ một lúc…
Có điều rất nhanh, ván cửa vẫn khép lại, ngoài cửa, Trữ Uyên đem mũ một lần nữa che kín, mảnh vải che chắn hơn nửa gương mặt cũng từng giờ từng phút che đi biểu hiện của hắn…
…
Ba ngày sau, ngày quyết chiến.
Chuyện này đối với Phó Đông Lưu mà nói, không phải kết thúc, mà là bắt đầu cuộc sống huy hoàng của gã, mới hừng sáng, Trữ Uyên giúp gã thay thuốc, cẩn thẩn mà chắc chắn băng bó vết thương trên người gã một lần, trong thời gian này, hắn vẫn luôn dùng linh lực giúp Phó Đông Lưu trị liệu, vì vậy hiện giờ, Phó Đông Lưu mới có thể mặc chiến giáp lên người, xuất hiện trên chiến trường…
Nếu không có Trữ Uyên, Phó Đông Lưu ngay cả giường cũng xuống không được, đây tuyệt đối không phải việc ý thức có thể khống chế.
Hắn suýt chút nữa bị Bắc Thần giết chết.
Có điều, tất cả, vẫn là dựa theo sắp xếp của Phó Đông Lưu.
Cửa thành mở ra, tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu mây mỏng chiếu xuống mặt đất, đôi mắt Phó Đông Lưu hơi híp, gã nở nụ cười…
Gã thắng rồi, giang sơn của gã, gã đến rồi..
……………….
Chương 211 – Trong Mệnh Có Lúc.
****
Phó Đông Lưu hăng hái, trải qua mưu lược cùng sắp xếp dài đằng đẵng, gã cuối cùng cũng nghênh đón thắng lợi cuối cùng.
Ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay, giang sơn gần ngay trước mắt.
Gã thắng rồi, tuy rằng không vẻ vang.
Thế nhưng, ai lại đi tính toán quá nhiều như vậy?
Dân chúng cần là an cư lạc nghiệp, còn ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế đó, thật ra đều không quan trọng, cũng không ai quan tâm.
Tháng năm dài đằng đẵng đi qua, chờ sau khi gã thoái vị, dân chúng có thể nhớ, chỉ có công lao của gã đối với Nam Triều, về phần những việc quá khứ gã đã làm, sớm đã bị dòng lũ lịch sử, bị vụn vặt cuộc sống bao trùm…
Phó Đông Lưu gã sẽ ghi danh thiên cổ.
Gã có tự tin này.
Dưới sự chỉ huy của Phó Đông Lưu, tướng sĩ toàn quân thế như chẻ tre, hào khí ngất trời…
Đối phương ở dưới thế tiến công mãnh liệt của bọn họ liên tục bại lui, tuy vẫn miễn cưỡng duy trì trận hình, nhưng đã là không thể cứu vãn, ngoại trừ vẫn lùi lại, tình cờ phản kích, xem ra cũng chỉ là giãy chết mà thôi.
Phó Đông Lưu mắt lạnh nhìn đội ngũ đang bị quân đội của gã từng bước xâm chiếm, quân doanh phe địch gần ngay trước mắt, cờ lớn chữ Ngôn kia phấp phới bay theo gió, có điều không tốn thời gian dài, là cờ này sẽ ở dưới chân vạn người bước qua…
Không hàng, gã sẽ tác thành quyết tâm liều chết của bọn họ.
Ngay lúc này, trong quân doanh phương xa đột nhiên chạy ra một đội người, tiếng vó ngựa mơ hồ, nhưng Phó Đông Lưu kinh dị phát hiện, âm thanh kia lại xuyên thấu hoàn cảnh ầm ĩ, rót vào tai gã…
Cảm giác này, khá khó khăn.
Phó Đông Lưu híp mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ đối phương, chỉ tiếc khoảng cách quá xa, không bao lâu những người kia liền bị đoàn người ngăn trở.
Không thấy được, tiếng vó ngựa vẫn rõ ràng như cũ, Phó Đông Lưu cứ như vậy an tĩnh nghe, giờ phút này, âm thanh kia dường như thành duy nhất…
Tiếng vó ngựa kia như mang theo sức mạnh nào đó, chỗ nó đi qua, chỉ còn yên tĩnh, Phó Đông Lưu nhìn nơi phát ra âm thanh gần như có thể trực tiếp công kích đến tim kia, sau đó, đội ngũ trước mặt chầm chậm tách ra.
Đoàn người nhường ra một con đường rộng rãi, âm thanh một đường bay nhanh lại đã biến thành nhàn nhã tản bộ, súc sinh kia bước nhàn nhã tới trước mặt Phó Đông Lưu, người đang ngồi bên trên càng là tự đắc, dáng vẻ cười nhạt này, càng giống như tới đây du sơn ngoạn thủy …
Lạc Cẩn vẫn phong độ, y ưu nhã nắm lấy dây cương, dẫn ngựa tới phía trước đội ngũ, sau đó, Bắc Thần, Hoằng Nghị cùng Mộ Bạch nối đuôi nhau mà ra, cùng vị trí của Lạc Cẩn song song, xếp hàng ngang.
Sự xuất hiện của bọn họ, Phó Đông Lưu không chút bất ngờ, điều này đại biểu, khí số Ngôn Vô Trạm đã hết, mọi thứ gã sắp xếp, tất cả đều sạch sẽ rồi.
Ngay cả những người này, cũng cùng đi ra rồi.
“Ta tưởng là ai chứ, dám chạy đến trước cửa ông đây ngang ngược, hóa ra là Phó đại nhân thể lực và tinh lực hơn người.” Bắc Thần tựa như cười mà không cười, dù thô bạo vẫn uy nghiêm, nhưng Bắc Thần cũng không giống tướng quân khí thế bàng bạc chinh chiến sa trường, một thân vô lại này thật sự khiến y có chút ý tứ kiêu hùng thời loạn lạc, dũng mãnh bất kham, kiêu căng khó thuần, cũng càng thích hợp với Bắc Thần, “Không khiến Phó đại nhân không xuống giường được, công phu của Bắc Thần quả thật vẫn chưa đến nơi đến chốn.”
Pha thêm tiếng cười mập mờ, một giọng nói không hề lớn từ sau mới bay tới, “Đại đương gia chúng ta chính là đặc biệt chỗ này… Mặt hàng gì cũng ăn được.”
Giọng nói này, là Thủ Ô.
Bọn họ đây tuyệt đối là cố ý.
Có điều đối mặt với châm biếm như vậy, Phó Đông Lưu lại không để ý lắm, gã vẫn ung dung, Bắc Thần cười, gã cũng cười, tự nhiên như trò chuyện phiếm bình thường, chỉ là bật thốt lên ác độc như lúc ban đầu…
Đối với khiêu khích của Bắc Thần, gã châm biếm lại, “Phó nào đó cho rằng, mấy vị sẽ mặc đồ tang ra ngoài nghênh chiến.”
“Cha Phó đại nhân chết rồi?” Mộ Bạch kinh ngạc, dáng vẻ sau khi hết khiếp sợ biến thành đồng tình có thể nói là sinh động, ông chủ Thiên Thủy Viên, cũng không phải có tiếng không có miếng. Bắc Thần biết đổi mặt, Mộ Bạch lại có thể sử dụng chính mặt của y, biểu diễn ra dáng vẻ khác nhau, cái gọi là biến hóa khôn lường chính là đang nói cái tên này.
Trước khi Phó Đông Lưu đáp lại, Hoằng Nghị tích chữ như vàng cũng rất cho mặt mũi mà mở miệng: “Nén bi thương.”
Lạc Cẩn không nhịn được cười, lời này vẫn đúng như lời Hoằng Nghị sẽ nói…
Chuyện cười lạnh như băng.
Mỗi lần đều khiến người ta vừa cười vừa cả người nổi da gà.
“Hậu sự của lệnh tôn, chúng ta chưa kịp tham dự, có điều Phó đại nhân không cần lo lắng, nể tình ngươi một tấm lòng hiếu thảo, vậy chúng ta đưa ngươi đến trước mặt lệnh tôn, để cho hai cha con các người đoàn tụ, đến lúc đó, Lạc Cẩn sẽ chuẩn bị một món quà lớn, đưa cho hai vị, bày tỏ tâm ý.” Lời này Lạc Cẩn nói khách sáo, nhưng ẩn chứa mãnh liệt, lại phối hợp dáng vẻ công tử khiêm tốn hữu lễ này của y, đồng thời kinh diễm, cũng khiến người ta tóc gáy dựng đứng.
“Mấy vị thật biết nói đùa, đến cùng muốn vì ai làm tang sự này, các ngươi và ta rõ ràng trong lòng, còn cần vờ mạnh, giả bộ bình tĩnh lại dựa vào miệng lưỡi mau mắn vô vị này sao?” Ở trong mắt Phó Đông Lưu, những lời độc ác của bọn họ chỉ là trẻ con, gã không những không buồn giận, trái lại tâm tình không tệ, gã thật sự muốn xem dáng vẻ càng điên cuồng hơn của bọn họ… Có điều, không có cơ hội rồi.
“Ái khanh chỉ người phương nào, nói nghe thử, trẫm, cũng muốn biết.”
Giọng nam uy nghiêm, trầm ổn mà khá đầy đặn từ phía sau mấy người vang lên, giọng nói kia khiến con ngươi Phó Đông Lưu đột nhiên co rút lại, lại nhìn những người kia ở mức độ khác nhau nhếch lên khóe miệng, tim gã đột nhiên chùng xuống, phần ung dung kia cũng mang tới một chút hoang mang…
Giọng nói kia, là tên đàn ông vô dụng kia.
Thế nhưng, hắn đã chết rồi mới phải.
Hiện tại cũng nên mục nát rồi…
Đây hẳn là trò xiếc mấy tên này dùng để nhiễu loạn gã, hắn không phải thật, nhưng, giọng nói của Ngôn Vô Trạm, gã làm sao lại không nhận ra… Đây không thể là bắt chước theo.
Phó Đông Lưu kinh ngạc nhìn về phía Vân Dương, người nọ cũng đang nhìn phía sau những người kia, chân mày cau lại…
Theo ánh mắt của Vân Dương, Phó Đông Lưu nhìn qua khe hở giữa Mộ Bạch và Bắc Thần, người bị bọn họ ngăn trở lúc này động dây cương, chậm rãi đi tới trước…
Cuối cùng, dừng lại ở trước bốn người.
Tròng mắt Phó Đông Lưu theo người kia xuất hiện càng căng lại, gã không tin điều gã thấy, thế nhưng…
“Ngôn Vô Trạm?!”
Phó Đông Lưu không lừa được chính mình, dáng vẻ bên ngoài có thể làm giả, giọng nói có thể bắt chước theo, nhưng khí chất một người lại không cách nào thay đổi, cũng bắt chước không được, người trước mắt, là Ngôn Vô Trạm thật trăm phần trăm…
Hoàng đế sớm nên băng hà kia.
Phía sau hắn, là Hoài Viễn vĩnh viễn đi theo.
Phó Đông Lưu giờ phút này ngoài khiếp sợ chính là không cách nào lĩnh hội, so với tai họa ngập đầu hay là trời đất sụp đổ còn khiến gã chấn động hơn, răng môi hé mở, ngoại trừ hô lên tên người kia, Phó Đông Lưu lại đã quên nên phản ứng gì…
“Phó Đông Lưu, tục danh của trẫm cũng để cho bọn chuột nhắt các ngươi có thể gọi thẳng?”
Người kia mặc khôi giáp ô kim, một dạng uy phong lẫm lẫm, một dạng anh tư hào sảng, dù vẫn tinh thần, nhưng sắc mặt có chút trắng xám, môi vẫn mơ hồ lộ ra màu tím đen…
Trữ Uyên thấy thế cũng là một mặt kinh ngạc, ánh mắt hắn không thể tin quét trên người Ngôn Vô Trạm, dáng vẻ kia giống như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy, hắn vững tin Ngôn Vô Trạm trúng độc của hắn rồi, nhưng độc kia lại không thể lấy mạng của hắn… Việc này không thể nào.
Ngôn Vô Trạm ngày đó chính là máu đen, vậy chứng minh độc tố đã xâm nhập tâm tỳ, chảy vào máu… Vì sao…
Bất kể kiểm tra như thế nào, Trữ Uyên cũng không cách nào từ trên người Ngôn Vô Trạm tìm ra đầu mối, hắn rối rắm thu lại tầm mắt, mà lúc này, hắn theo bản năng nhìn Vân Dương một cái…
Vân Dương lù lù bất động, bình tĩnh nhìn người “sống lại từ cõi chết” kia, giống như tất cả những thứ này đều cùng y không có quan hệ, chiến đấu này, thắng bại này, còn có hoàng triều…
“Phó Đông Lưu, ngươi soán vị cướp ngôi, hành thích vua đoạt quyền, trẫm hôm nay phải diệt trừ nghịch tặc như ngươi, lập lại kỷ cương Nam Triều, lập lại uy nghiêm hoàng thất, cảnh tỉnh thiên hạ.”
Lời nói không dài, nhưng nói năng có khí phách, mang theo trọng lượng ngàn vạn, hắn là hoàng thượng, không giận tự uy, sự tồn tại của hắn, cũng khiến người ta hai đầu gối như nhũn ra, chỉ muốn quỳ bái…
Hắn là… Đại Đế Vương, Chân Long Thiên Tử không thể đạt được.
“Phó Đông Lưu, giết không tha.”
“Hoài Viễn tiếp chỉ.” Hoài Viễn xoay người, vốn là cung kính lập tức biến thành lạnh lùng, y nhìn Phó Đông Lưu, tuyên chỉ.
Chiến dịch chỉ dừng lại chốc lát một lần nữa kéo vang, cùng kế hoạch của Phó Đông Lưu cách biệt rất xa, gã không rõ vì sao Ngôn Vô Trạm lại còn sống, có điều nhìn thấy ánh mắt ngạo thị chúng sinh của người kia, Phó Đông Lưu tự nói với mình, vậy gã sẽ khiến hắn lại chết một lần.
Lần này, người canh giữ bên cạnh Ngôn Vô Trạm người là Bắc Thần, tinh lực của y vĩnh viễn không cách nào khô cạn, như vậy mới có thể chu đáo bảo vệ hắn, dù y càng thích vọt tới trước nhất đi chiến đấu, nhưng bồi tiếp người này, hiện tại, so cái gì đều quan trọng hơn.
Hoài Viễn một bước không rời sở dĩ rời khỏi Ngôn Vô Trạm là vì y muốn cùng Vân Dương phân ra thắng bại.
Y đã để hắn ở trước mặt mình trốn đi hai lần, chuyện này đối với Hoài Viễn mà nói là sỉ nhục lớn lao, y đã sớm lập lời thề, phải tận tay loại trừ, hôm nay, y nên vì chính mình hoàn thành tâm nguyện rồi.
Vân Dương nhìn thấu ý đồ của Hoài Viễn, y khinh thường hừ cười, kháp chặt bụng ngựa tiến lên đón tiếp, nếu Hoài Viễn là tên đầu tiên tìm chết, vậy y sẽ không khách sáo tiếp nhận.
Chiến dịch cuối cùng, bắt đầu rồi.
……………..