Đọc truyện Ngự Hoàng – Lạc Dận – Chương 159.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 206 – Tầng Tầng Mâu Thuẫn.
****
Nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, tâm tư Ngôn Vô Trạm lại trôi về mấy canh giờ trước…
Khi đó, đối với Hoài Viễn, hắn vô cùng đau đớn.
Hoài Viễn hỏi hắn, đến cuối cùng, hắn muốn xử trí bọn họ như thế nào?
Người kia thẳng thắn, hắn đã nghĩ tới, đều giết chết.
Hoài Viễn hỏi hắn, “Vậy ta đây?”
Ngôn Vô Trạm im lặng, sau một hồi lâu, hắn vẫn cho ra câu trả lời thật sự, không phải qua loa, cũng không có bất kỳ ý trấn an, “Cũng giết đi.”
Dù Hoài Viễn quan trọng cỡ nào, dù y có bao nhiêu công lao, Ngôn Vô Trạm cũng không thể để y còn sống hồi cung, tiếp tục ở bên cạnh hắn.
Trong chớp mắt hắn một lần nữa bước lên Kim Loan Điện ấy, những chuyện này, hắn sẽ phải một đao chặt đứt, hắn sẽ cho chính mình một tương lai sạch sẽ.
Những thứ này, Hoài Viễn đều đã sớm nghĩ được, dù bọn họ cuối cùng là giúp được Ngôn Vô Trạm hay không, bọn họ đều phải chết.
Bởi vì bọn họ đụng vào người không nên đụng.
Hoàng thượng sao có thể để lại cho mình nhược điểm.
Hoài Viễn biết tất cả mọi chuyện, y nên đóng vai người đứng xem, mắt lạnh nhìn kết cục của bọn họ, nhưng Hoài Viễn không làm được. Bao nhiêu ngày đêm, y nghĩ tới nhiều nhất, chính là phải làm sao diệt trừ những người này, y sẽ không để cho bọn họ có kết quả tốt …
Có lúc, Hoài Viễn thậm chí nghĩ, y bất kể thiên hạ gì đó, y bất kể hoàng quyền gì đó, y đều mặc kệ, ngoại trừ người này, những thứ khác đều đi chết được rồi…
Hoài Viễn cũng không biết, mình làm sao nhịn đến bây giờ, ở đây đau đớn đến sắp nứt cả tim gan, trung kiên giữ đến bây giờ.
Có vài thứ, cũng theo thời gian trôi đi, dường như sinh ra biến hóa…
“Trong lòng ngươi, có bọn họ không?” Hoài Viễn muốn dùng yêu hoặc là thích để hình dung, nhưng lời như vậy y không nói ra được, sau khi cân nhắc, y chỉ có thể hỏi dò như vậy.
Ánh mắt người kia hơi ngưng lại, gương mặt bất đồng né qua trước mắt, dù phủ nhận, hắn cũng là đang dối mình gạt người mà thôi, vì vậy người kia gật đầu.
Có, mỗi một người đều có.
“Vậy ta đây?” Không có hùng hổ doạ người, cũng không có điên cuồng vừa rồi, ngoại trừ vẫn ôm hắn, Hoài Viễn lại không làm gì, đáy mắt y trước sau bình tĩnh, đường nét trên mặt trong lúc vô tình nhu hòa lại.
“Trước đây không có.” Ngôn Vô Trạm hướng mắt ra chỗ khác, hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoài Viễn.
“Vậy, ngươi cam lòng để bọn ta chết sao?” Hoài Viễn thay đổi cách hỏi, không còn là “Bọn họ”, mà là “Bọn ta”.
Lần này người kia rũ thấp lông mi, Hoài Viễn ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đi rất nhiều, “Vậy, ngươi cam lòng mất đi sao? Đến cuối cùng, thật sự chỉ còn lại một mình ngươi.”
Dù không giết bọn họ, đến cuối cùng cũng là mỗi người một ngã, ai đi đường nấy, chỉ là đều sống sót, giữ lại nhớ nhung mà thôi.
“Ngươi ngày đó khóc, khiến ta rất lo lắng.” Hay nói là chấn động, người kiên cường này cần trải qua chuyện như thế nào mới có thể khóc đến tuyệt vọng và đáng thương, khi đó, nếu như có thể ngừng lại nước mắt của hắn, dù hắn muốn đầu trên cổ Phó Đông Lưu, Hoài Viễn cũng sẽ nghĩ cách mang tới cho hắn, chỉ cần hắn đừng khóc.
Nói đến chuyện ngày đó, trong lòng người kia đầu tiên là hơi động, cảm giác kia, là chua xót và bất đắc dĩ, sau đó con mắt của hắn rũ thấp hơn…
“Cùng với khiến ngươi khổ sở như vậy quá, còn không bằng từ đầu đến cuối cũng để ta một mình chịu đựng.” Lại như Ngôn Vô Trạm lần đầu động phòng, Hoài Viễn ở ngoài cửa đập bể tay, nhưng ngày hôm sau lại phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đứng ở đó, có điều mấy ngày đó, Ngôn Vô Trạm cũng chưa từng liếc y một cái.
Không phải vì yêu người phụ nữ kia, mà là Ngôn Vô Trạm đã hoàn thành một sứ mệnh, hắn không cưới công chúa Đông Câu, Nam Triều vốn rung chuyển sẽ phải nghênh đón sự xâm lược của Đông Câu.
Khi đó, Nam Triều không chịu đựng nổi, Ngôn Vô Trạm cũng không chịu đựng nổi.
“Trái lại vẫn luôn nhẫn nhịn, cũng không kém lần này rồi.” Hoài Viễn cười, dịu dàng hôn, chỉ là trong chớp mắt, giọt nước đầy đặn như mưa lách tách rơi xuống, không để lại trên mặt bất cứ dấu vết gì, trực tiếp từ trong mắt rớt xuống.
Cổ ướt át khiến người kia ngạc nhiên giơ lên mắt, người dù chịu hình phạt thế nào, dù chịu đựng đau khổ thế nào, cũng chưa từng đi rơi lệ lại khóc…
Ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn là thẳng thắn cương nghị .
Thế nhưng…
Nước mắt Hoài Viễn, như một cái búa tạ, hung hăng đập vào lồng ngực hắn, khi đó, đầu ngón tay Ngôn Vô Trạm đều run lên…
Nước mắt, Ngôn Vô Trạm đã từng thấy nhiều, đối với hắn mà nói đó cùng mỉm cười bình thường như nhau, hắn lần đầu tiên biết, thì ra nhìn người khác khóc, cũng có cảm giác tê tâm liệt phế…
“Ta vẫn muốn bảo vệ ngươi, làm người đàn ông duy nhất của ngươi, dù cho đời này ngươi cũng không biết tình cảm của ta. Ta không cho phép bất cứ ai chạm vào ngươi, dù cho chỉ là nhìn trộm, thế giới của ta không có chia sẻ và nhường nhịn, dù cuối cùng ngươi không giết bọn họ, ta cũng sẽ giết, ta giờ nào phút nào cũng đang nghĩ làm sao diệt trừ bọn họ, ta nhẫn nại đã đến cực hạn…”
Nước mắt đối với một người đàn ông mà nói, là thứ mềm yếu nhất, vô dụng nhất, nhưng hiện giờ, chua xót biến ảo thành nước mắt, Hoài Viễn cơ bản cũng không nhịn được…
Dù giờ phút này, trong mắt hiện lên rõ ràng chính là sát ý.
“Nếu như Phó Đông Lưu tới tìm ta trước, ta sẽ không chút do dự đồng ý với hắn, để giết tất cả mọi người, để hắn đoạt đi ngôi vị hoàng đế, sau đó, ngươi biến thành không nơi nương tựa, chúng ta chỉ có lẫn nhau, ta sẽ chăm sóc tốt ngươi.”
Hoài Viễn khẳng định, y sẽ không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Thế nhưng, Phó Đông Lưu đã tới chậm.
Nếu như Hoài Viễn không thấy dáng vẻ không ai trợ giúp của Ngôn Vô Trạm như vậy, nếu y không thấy mấy tên kia đối với hắn dùng tình cảm sâu nhất, Hoài Viễn sẽ không có mảy may chần chờ.
Bọn họ đều chết hết, giang sơn không còn, y vẫn có thể giữ lại người kia sao?
Cùng với nhìn hắn buồn rầu mà kết thúc, Hoài Viễn thà rằng để cho mình đứng ở vị trí bị tổn thương.
Thế nhưng, y vẫn uất ức như cũ, vẫn không cách nào nhịn được.
Sao y có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra?!
“Đạo lý gì ta đều hiểu, tình thế hiện nay ta cũng nhìn thấu, đây không phải việc ta có thể cứu vãn, thế nhưng Ngôn Vô Trạm, ta rất khó chịu…”
Y nên làm gì…
Mâu thuẫn, dày vò, sắp khiến Hoài Viễn điên rồi.
Mạnh mẽ ôm hắn, Hoài Viễn suy nghĩ nhiều như vậy ôm hắn đi thẳng một mạch, cứ như vậy ôm hắn cả đời.
“Dù đẫ chấp nhận rồi, ta cũng khó được, khó chịu sắp chết rồi… Ta không biết ta còn có thể sống bao lâu, nhìn các ngươi như vậy, có thể không cần bị thương nữa ta cũng sẽ chết đi… Việc này so với nỗi đau đao kiếm còn đáng sợ hơn nhiều, đây là thứ duy nhất có thể tổn thương được ta… Ngôn Vô Trạm chết tiệt, ta thật sự không chịu được!”
Hoài Viễn xiết hắn rất chặt, cơ hồ muốn khảm vào trong ngực lẫn nhau, Ngôn Vô Trạm cúi đầu, hai tay buông xuống bên người, ngoại trừ để mặc chất lỏng lạnh như băng này chảy vào trong áo hắn, hắn cái gì cũng không làm được…
Bi thương của Hoài Viễn, hắn cảm thấy.
Hoài Viễn cứ như vậy ôm hồi lâu, sau đó, sức lực từ từ nhỏ đi, đến cuối cùng, y chỉ ôm hắn mà thôi.
“Ta yêu ngươi, vì vậy nguyện vì ngươi hy sinh, bao gồm cả tôn nghiêm của ta. Ta yêu ngươi, vì vậy thứ ngươi yêu, ta đồng ý đón nhận, bao gồm cả người ta căm hận. Ta yêu ngươi, vì vậy ta mãi mãi cũng sẽ đứng ở sau lưng ngươi, bao gồm cả lúc ta không muốn phát hiện… Ngươi vui vẻ, ta vui vẻ, ngươi khổ sở, ta giúp ngươi dựa vào, ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ chống đỡ. Ngươi có thể giống như trước tiếp tục lơ là sự tồn tại của ta, ngươi có thể vẫn cứ coi ta thành kẻ điên, dốc sức quên đi tâm tình của ta, ngươi cũng có thể tùy tiện ở cùng với ai, thế nhưng Ngôn Vô Trạm, chỉ cần ta còn sống, cũng đừng để ta rời khỏi, cũng đừng ép buộc ta buông bỏ ngươi, cũng đừng để ta thấy, ngươi và bọn họ… Ta thật sự sẽ chết.”
Hắn thương hại Hoài Viễn, không phải một lần, mà là vẫn luôn, hắn không để bất cứ ai thiệt thòi, nhưng lại thiếu Hoài Viễn, hắn cũng nợ y một câu…
“Hoài Viễn, xin lỗi.”
Lời này, nói chậm, hắn nợ Hoài Viễn hơn rất nhiều cái xin lỗi, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên cảm thấy, đã bản thân khốn nạn như vậy…
Đã không phải là tâm địa sắt đá, mà là không bằng cầm thú rồi.
Hắn vuốt sau gáy Hoài Viễn, sau gáy y, còn có lưng y, sau đó, Ngôn Vô Trạm ôm lấy y.
Không còn là bị động, hắn tình nguyện.
Dù phụ hết người trong thiên hạ, Ngôn Vô Trạm cũng không muốn phụ người bảo vệ hắn lâu như vậy, yêu hắn lâu như vậy, lại gánh chịu những đau đớn này rồi…
Không thể phủ nhận, đề nghị của Phó Đông Lưu lúc trước, Hoài Viễn động tâm, y giãy dụa cũng do dự, thế nhưng cuối cùng, y vẫn buông tha.
Nghĩ đến Ngôn Vô Trạm lại sẽ phải rơi nước mắt, nghĩ đến Lạc Cẩn lại phẫn nộ, còn có nhượng bộ của Hoằng Nghị, rộng lượng của Bắc Thần, những thứ này đều khiến Hoài Viễn trầm tư một lúc lâu…
Y có thể không để ý suy nghĩ của những người khác, thế nhưng trong lòng Ngôn Vô Trạm có mỗi người, dù y cuối cùng độc chiếm hắn, bên cạnh hắn, cũng không còn là Ngôn Vô Trạm kia.
Bi thương đến chết tâm, mùi vị mất đi tình cảm chân thành, Hoài Viễn so với ai đều rõ ràng hơn.
Y không nỡ để người kia thưởng thức những thứ này, y oan ức, nhưng ít ra y không có mất đi hắn, bên cạnh người kia nhiều hơn rất nhiều người, y không chấp nhận được, nhưng đồng thời, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, cũng không phải một chuyện tốt.
Hoài Viễn dùng rất lâu mới nói hết nhượng bộ của chính mình, y đã nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, Hoài Viễn không rõ ràng chính mình lúc nào mới có thể thật sự thoải mái thả xuống, nhưng ít nhất y đồng ý thử nghiệm.
Vì vậy y không chấp nhận đề nghị của Phó Đông Lưu, mà là tương kế tựu kế.
Y dựa theo ý Phó Đông Lưu mà làm, y đưa tình báo cho Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm tổn thất, có điều đổi lấy so với y tổn thất đều nhiều hơn rất nhiều, cho tới mấy người kia, Hoài Viễn tin tưởng bọn họ sẽ không vô dụng như vậy, nếu như sự thật bị Phó Đông Lưu ám sát, vậy bọn họ sẽ không có tư cách đứng bên cạnh Ngôn Vô Trạm.
Đây cũng là là thử thách của y đối với bọn họ.
Hoài Viễn là được ăn cả ngã về không, y đánh cược tất cả, y chỉ cần gạt Phó Đông Lưu ra, y chỉ cần thay Ngôn Vô Trạm diệt trừ khối u nhọt* này. [Văn cổ đại làm gì có u ác tính]
Dù bị hắn nghi ngờ.
Chỉ y biết là được rồi.
Ngược lại cho tới nay, suy nghĩ của y, cũng không có ai từng để ý…
———————
Ngôn Vô Trạm đang nghĩ ngợi, Vân Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một giây lấy lại tinh thần, hắn nhìn gương mặt tươi cười đầy ngạo khí của Vân Dương…
……………
Chương 207- Đổi Khách Làm Chủ.
****
Vân Dương tới gần, đơn giản là câu nói kia, bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng sau khi hai người mặt đối mặt lại không ai nhúc nhích. Cùng chiến trường tạp nhạp tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, duy nhất yên tĩnh.
Vân Dương đứng trước mặt Ngôn Vô Trạm, dùng vẻ ngạo nghễ, mang theo nụ cười giễu cợt quay về phía hắn, hồi lâu sau, lần nữa gặp mặt, lập trường của bọn họ cuôi cùng đã biến thành hoàn toàn đối lập.
“Tiêu ta đưa cho ngươi, ngươi một lần cũng không dùng qua chứ…”
Vào lúc tất cả mọi người vì sinh tử mà chém giết, Vân Dương lại giống như không đếm xỉa đến vậy, y không chỉ không nhanh không chậm, trong lời nói kia càng là mang theo vài phần ám muội, cùng với ám chỉ.
Không phân rõ tình huống khiêu khích.
Vân Dương không hề làm gì cả, nhưng ánh mắt trắng trợn này của y giống như lột sạch hắn, ở trước mặt Vân Dương, dù là trên chiến trường kịch liệt này, hắn cũng là thân thể trần truồng …
Bị Vân Dương nhìn, trêu đùa .
“Ngươi lại không nghe lời…” Vân Dương miễn cưỡng cười tà ác, cũng nguy hiểm, y chậm rãi hướng về Ngôn Vô Trạm đi đến, dáng vẻ kia, như là bất cứ lúc nào cũng phải đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy…
Ngôn Vô Trạm cảm thấy áp lực, chỉ cần chỗ có Vân Dương, không khí vĩnh viễn là mỏng manh, khiến người ta thở không thông… Ở trước mặt Vân Dương, hắn cũng vĩnh viễn không có cách nào duy trì bình tĩnh.
Hắn lại muốn lùi về sau. Nhưng Vân Dương lại trước một bước nắm lấy eo hắn…
Khoảng cách của hai người trong nháy mắt rút ngắn, mặt của Vân Dương, môi của y gần ngay trong gang tấc… Gần đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào nhau… Cũng làm cho tim của hắn, đập không có quy tắc.
“Có phải là chờ ta trừng phạt ngươi… Ta không phải đã nói cho ngươi biết, phải chuyên cần luyện tập, sau này, ta sẽ kiểm tra…”
Vân Dương còn chưa nói hết, bị một đòn nghiêm trọng của Bắc Thần cắt ngang, Vân Dương bị ép buông người kia ra, hắn nhìn lướt qua hố sâu bên chân, không vui nhíu mày lại, mà lúc này Bắc Thần đã chắn trước mặt Ngôn Vô Trạm…
“Thành thật một chút cho ông.”
Ngôn Vô Trạm lảo đảo hai bước, chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, thậm chí có cảm giác tâm thần treo ngược, không chỉ tim, ngay cả người cũng không có cách nào bình tĩnh…
Ánh mắt lửng lờ, hai mắt đăm đăm, người kia hoàn toàn ở trạng thái trống rỗng nhìn chằm chằm mặt đất, chính hắn cũng không biết hắn đang nhìn cái gì…
“Ngôn Vô Trạm, ngoan ngoãn luyện tập làm sao thổi cho ta, nếu không, lần sau, ta muốn ngươi chờ coi…” Hoàn toàn không nhìn Bắc Thần trước mặt, Vân Dương nghiêng đầu nhìn người kia ở phía sau, y thấy rõ ràng Ngôn Vô Trạm bởi vì câu nói này của y, lần nữa cứng đờ, mà lúc này, Bắc Thần hoàn toàn bị làm cho tức giận liền dứt khoát chào hỏi rồi…
Tên khốn này lại ở ngay trước mặt hắn đùa giỡn người của hắn.
Mặt hướng về Bắc Thần, vẻ mặt Vân Dương lập tức biến đổi, không còn trêu đùa, cũng mất đi nụ cười, chỉ còn đại biểu tử vong lạnh lẽo…
Hai người này đánh tới, Ngôn Vô Trạm vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Phó Đông Lưu đã có chuẩn bị, nhưng tuyệt đối không tính tới sẽ là tình huống như vậy, người gã mang tới vẫn thiếu rất nhiều, tính hết cơ quan, giờ phút này lại cũng mất hết ưu thế…
Vị trí này, ở giữa trận doanh hai phe, tranh đấu bên này rất nhanh đưa tới chú ý của hai bên, có điều trước khi hậu phương làm ra quyết định, chiến đấu đã kết thúc.
Thắng chắc rồi.
Hoài Viễn áp dụng chính là chiến thuật bao kẹp, dưới tầng tầng vây quanh, dù người của Phó Đông Lưu muốn đưa gã đi cũng không làm được, cơ bản không có một chút khe hở…
Trừ phi gã chui xuống đất.
Gã cũng có thể nghĩ cách giết đi Ngôn Vô Trạm trước, thế nhưng, ngoại trừ Vân Dương vừa nãy ngắn ngủi tới gần, lại không ai có thể tiếp cận…
Tất cả những thứ này đều là kế hoạch của Hoài Viễn, y lại không tự mình tham dự, Ngôn Vô Trạm để y trở về, y đã làm quá nhiều, kế hoạch này cũng đủ tinh diệu, dù y không đến, Ngôn Vô Trạm cũng có thể đem này thu dọn cẩn thận.
Vết thương của Hoài Viễn không nhẹ, sau này y cái gì cũng không được phép làm, chỉ cần an tâm dưỡng thương cho tốt.
Biết rõ tính cách của y, Ngôn Vô Trạm cố ý để Lạc Cẩn đi tiếp ứng y, hắn để Lạc Cẩn mang Hoài Viễn về, chặt chẽ trông coi, không cho y bước khỏi quân doanh một bước.
Cho tới Lạc Cẩn, y là người bình tĩnh nhất trong mấy người, y hiểu tình huống của chính mình, dù tới cũng không giúp đỡ được, trái lại sẽ trở thành phiền toái, vì vậy Lạc Cẩn sẽ không cậy mạnh, chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình cho tốt.
Vì vậy hai người kia cũng không có xuất hiện. Dù Hoài Viễn muốn tự tay kết liễu Vân Dương. Chuyện này chỉ có thể giao cho Bắc Thần làm.
Vân Dương bị Bắc Thần quấn chặt, y không có cách nào phân thân, cơ bản không có cách nào bận tâm đến Phó Đông Lưu, dù lo lắng, nhưng cũng không thể ra sức, nếu phân thần, đừng nói bảo vệ Phó Đông Lưu, chính mạng của y cũng sẽ không còn.
Mộ Bạch cùng Hoằng Nghị phối hợp, người bên cạnh Phó Đông Lưu liên tiếp ngã xuống, mắt thấy phía trước vẫn là tường người gió thổi không lọt, Phó Đông Lưu ung dung không vội kia hiếm có nghiêm mặt.
Lại một tên thị vệ ngã xuống bên chân gã, Phó Đông Lưu hờ hững liếc mắt nhìn, cuối cùng gã không thể không rút ra vũ khí, trực diện nghênh chiến.
“Hoàng thượng, đi thôi.”
Ánh trăng thê mỹ, tình cảnh khốc liệt, Ngôn Vô Trạm vừa liếc nhìn, lúc này mới khẽ gật đầu một cái, “Ừm. ”
Là thời điểm rời đi.
Dưới hộ tống của Thất cùng Thanh Nhiên, Ngôn Vô Trạm đi ra ngoài, Phó Đông Lưu trong hỗn chiến thấy cảnh này, ngay sau đó trong lòng rùng mình, Hoài Viễn vừa rồi chuẩn bị cùng gã chết cùng một chỗ, cách y có thể nghĩ tới, Phó Đông Lưu đã tính tới rồi…
Không thể để cho Ngôn Vô Trạm đi khỏi, bằng không thật sự không còn cách xoay chuyển trời đất rồi.
Chỉ cần Ngôn Vô Trạm vẫn còn, gã sẽ không chết được.
Vân Dương cũng phát hiện tình hình này, hai người thay đổi ánh mắt, khi bọn họ chuẩn bị hướng về Ngôn Vô Trạm bên kia đánh tới, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau…
Nghe âm thanh, hẳn là ở phía ngoài xa nhất.
Sắc mặt Phó Đông Lưu lúc này có chút hòa hoãn, quả nhiên không bao lâu, tường người chặt chẽ liền mở ra chỗ hổng…
Viện binh của gã đã đến.
Hay là nói, nhận ra gã gặp nguy hiểm, có người tới cứu gã.
Người này không phải người ngoài, chính là tên khốn ngày đó đánh lén Hoằng Nghị.
Kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, Hoằng Nghị lần trước chịu thiệt thòi không nhỏ, y chắc chắn sẽ không giảng hoà.
Người tới tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, bản năng của động vật khiến Thanh Nhiên nhận ra nguy hiểm, hắn nhỏ giọng nhắc nhở Thất chú ý an toàn, mặt đất dưới chân lấy hắn làm trung tâm, đột nhiên sáng ngời, trận pháp kia thoáng cái liền qua, nhưng cũng không phải biến mất, chỉ là không nhìn thấy mà thôi.
Nếu có thể, bọn họ nhất định phải động tâm tư với Ngôn Vô Trạm, nhưng bây giờ, bản thân Phó Đông Lưu khó bảo toàn, người kia tới đây cùng lắm là muốn cứu Phó Đông Lưu ra ngoài mà thôi, y không có lòng ham chiến, có điều Hoằng Nghị không chịu buông tha y…
Bởi vì người kia xuất hiện, phòng thủ gió thổi không lọt này đã có khoảng cách, mắt thấy Phó Đông Lưu sắp bó tay chịu trói cách bọn họ ngày càng xa, Mộ Bạch lấy sức lực của một người cơ bản không thể cứu vãn, ngay lúc này, việc khiến Ngôn Vô Trạm cũng như tất cả mọi người bất ngờ đã xảy ra…
Hoằng Nghị cùng người bí ẩn kia chiến đấu, đột nhiên thả ra Định Dương Trảm, đòn này y trút xuống toàn bộ sức mạnh, đừng nói chống đỡ, chỉ theo đao phong mà đến là có thể lấy mạng người…
Người kia vội vàng né tránh, mà Hoằng Nghị lại không thừa thắng xông lên, một bước nhanh chóng, hắn lại đi tới bên cạnh Bắc Thần…
Tròng mắt Vân Dương co rút lại, y kinh ngạc nhận ra ý đồ của Hoằng Nghị, thế nhưng, đã chậm…
Hoằng Nghị thay Bắc Thần chặn lại công kích của Vân Dương, Bắc Thần cười bĩ, Kích Chân Tủy Phong Lôi ở trong nháy mắt y xoay người liền thả ra, y ngay cả nhắm cũng không có, lần này lại chuẩn xác không chút sai sót hướng về phía Phó Đông Lưu bay đi…
Phó Đông Lưu đưa lưng về phía Bắc Thần, gã chỉ cảm thấy phía sau có một luồng linh lực mạnh mẽ kéo tới, gã xuất phát từ bản năng tăng thêm trận pháp hộ thân, thị vệ phát giác được nguy hiểm cũng lập tức ngăn cản, nhưng lần này, vẫn là đánh lên người Phó Đông Lưu…
Tuy rằng trên đường sức mạnh giảm đi không ít, Phó Đông Lưu vẫn bị đánh bay…
Thân thể rơi xuống đất ở ngoài một trượng, trượt rất xa…
Bắc Thần cùng Hoằng Nghị lần này hẳn là sớm có dự mưu, nhưng không ai nhìn ra, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng trợn tròn mắt.
Loại đấu pháp này không ngạc nhiên, nhưng trong chiến đấu chân chính cũng không thông thường, vì cần hai bên phối hợp hết sức ăn ý, hơi bất cẩn một chút, trái lại tự thân sẽ khó bảo toàn.
Khiến bọn họ khiếp sợ là hai người kia có thể phối hợp không chê vào đâu được.
Là do thiên phú dị bẩm, hay vì, có cùng chung niềm tin.
Sức mạnh suy yếu không đủ để giết chết Phó Đông Lưu, nhưng người miễn cưỡng bò dậy kia lại đột nhiên phun ra một ngụm máu, màu sắc đỏ thắm này, ở dưới ánh trăng càng có chút thê mỹ… Như một đóa hoa nở rộ.
Con ngươi của Vân Dương mở tới lớn nhất, rất nhanh lại căng lại, y giống như phát rồ cho Hoằng Nghị một hồi, sau đó cũng không quay đầu lại hướng về Phó Đông Lưu chạy đi…
“Phóng đi.” Khóe miệng dâng trào máu tươi, trong nháy mắt Phó Đông Lưu ở ngã xuống, nhỏ giọng nỉ non.
Cũng không ai hiểu ý của gã, nhưng người thần bí đột nhiên không còn đối thủ kia lại hiểu rõ…
Y cười lạnh, bàn tay đưa vào trong vạt áo…
Mọi người đều thể nghiệm cảm giác của Vân Dương trước đó, nháy mắt này, hết thảy bốn phía đều trở nên chậm chạp, âm thanh, động tác, thậm chí là tim đập…
Rất chậm rất chậm, chậm đến khiến người ta nghẹt thở…
Sự chậm chạp này mãi đến tận lúc đối phương từ trong lồng ngực móc ra gói giấy vàng, kết thúc khi gói giấy bay về phía Ngôn Vô Trạm…
Thanh Nhiên phụ trách bảo vệ Ngôn Vô Trạm, hắn mỗi giây phút đều chú ý tình huống chung quanh, vì vậy không giống những người khác, hắn không có phân thần, thời điểm gói giấy rời khỏi khống chế của người kia, hắn liền phát hiện rồi…
Thanh nhiên không biết dùng lửa, hắn chỉ có thể tùy tiện thả ra cái chiêu số để đánh rơi, nưng gói giấy này sau khi gặp yêu lực của Thanh Nhiên, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, thứ bên trong lưu lưu loát loát bay ra, làm cho tất cả mọi người bất ngờ chính là, đây không phải thứ nguy hiểm gì, lại là một loại dược liệu khó gặp…
Dược liệu kia như tơ liễu mỏng manh bình thường, từ giữa không trung chầm chậm bay xuống, mùi thơm nức mũi, cảnh tượng này có thể nói là duy mỹ, đây là tuyết rơi đêm hè…
Thế nhưng, khi Ngôn Vô Trạm nhìn đến cảnh sắc này, đầu tiên là hai con ngươi bỗng nhiên phóng to, sau đó tay hắn ôm ngực, một dòng máu đen không thể khống chế từ mũi miệng phun ra…
Cùng tình hình của Phó Đông Lưu vừa rồi đại khái giống nhau, chỉ là máu của hắn là màu đen.
Người kia ngã xuống, trong mắt là không có thể tin tưởng.
Sau đó, lại chậm rãi nhắm lại.
………….