Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 142.


Đọc truyện Ngự Hoàng – Lạc Dận – Chương 142.


Chương 172: Trêu Chọc Đàn Ông.
******
Lạc Cẩn đã chất chứa quá lâu, thông qua mức độ kịch liệt hiện giờ của y, người kia có thể cảm nhận được.
Hắn bị xô đẩy của y ở bên cạnh hồ lạnh như băng trượt tới lui, mỗi khi hắn cách xa rồi, Lạc Cẩn lập tức nắm lấy eo hắn, thô bạo kéo trở về, sau đó sẽ lại từng chút một xô đẩy tới, may mà tảng đá kia đủ trơn trượt, nếu không ngực hắn nhất định là ngàn lỗ vạn hố rồi…
Nửa người dưới còn ở trong ao nước ấm áp, phần còn lại liền lộ ra trong không khí, hai loại nhiệt độ tương phản khá lớn, người kia cứ qua lại giữa băng và lửa…
Người kia muốn bảo Lạc Cẩn chậm một chút, thế nhưng bị đè nặng như vậy, hắn cơ bản nói không thành câu, tay ướt nhèm, cái gì cũng không nắm được, chỉ ở trên tảng đá trơn trượt để lại từng vết dấu ngón tay…
Da Lạc Cẩn thật lạnh, so với người bình thường nhiệt độ phải thấp hơn rất nhiều, ngay cả chỗ kia cũng lạnh, cảm giác cùng những người khác cho người ta cảm giác khác biệt…
Thứ lạnh như băng ở trong bụng hắn đấu đá lung tung, bởi vì nhiệt độ khác biệt, cho nên cảm giác cũng mãnh liệt hơn, người kia thậm chí có thể biết chính xác vị trí y tiến vào… còn có hình dạng.
Da Lạc Cẩn trơn trượt, lại có cảm giác lạnh lẽo, không hiểu sao khiến hắn nhớ lại con rắn ở Lâm Nghiệp Thành…
Nhưng là Lạc Cẩn hắn không chán ghét, cũng không có một chút cảm giác buồn nôn đến tê dại da đầu, nếu y thật sự là rắn, sợ là hắn cũng có thể tiếp nhận rồi…
Tên nhóc này chính là tồn tại giống như yêu nghiệt.
Nghĩ đến rắn, trong đầu người kia chợt hiện lên một suy nghĩ, ngựa không qua được, rắn không phải có thể chứ…
Trước đây sao hắn không nghĩ đến, hắn có thể để Thanh Nhiên thử xem, hay là người luyện rắn kia…
Suy nghĩ thoáng cái thông suốt rồi, nhưng người kia còn chưa kịp tỉ mỉ nghiên cứu đã bị Lạc Cẩn một lần nữa kéo vào vực sâu dục vọng, hắn lần nữa đắm chìm, sau một lát, ngoại trừ Lạc Cẩn, hắn cái gì cũng không nghĩ ra nữa…
Có thể nhìn thấy, chỉ có gương mặt hại nước hại dân kia của Lạc Cẩn, có thể cảm nhận được, cũng chỉ còn thân thể cường tráng cùng sức lực khiến người xuýt xoa của y, vẻ ngoài của Lạc Cẩn, quần áo hoa mỹ của y đều là gạt người, sự mạnh mẽ của y, Ngôn Vô Trạm dùng thân hiểu rõ.
Y cơ bản cũng không phải công tử yếu đuối gì, y chính là một con mãnh thú man dại.
Còn là thú hoang thanh tao và ưu nhã.
Bọn họ dây dưa, dán chặt, thân thể dư như hợp cùng một chỗ, phân không ra ta ngươi…
Hơi thở của Lạc Cẩn biến thành mọi thứ, người kia lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị chết đi sống lại, hắn ở trong bể dục lặn hụp, nhưng có Lạc Cẩn theo cùng, dường như có thể đạp gió rẽ sóng, không cần bất kỳ lo lắng nào…
Bọn họ ở trong hồ tràn đầy cá nhỏ làm đến tối tăm trời đấy, vui vẻ dầm dề, trong nước, bên ngoài, thậm chí còn có trên bàn ghế bên cạnh, Ngôn Vô Trạm đã không nhớ được bọn họ thay đổi bao nhiêu vị trí, lại thay đổi bao nhiêu tư thế, hắn chỉ biết, thứ kia của Lạc Cẩn trước sau chưa từng rời khỏi thân thể hắn, thứ lạnh lẽo sắc bén kia vẫn xuyên xỏ hắn, giống như muốn xé rách hắn vậy…
Đến cuối cùng, hai người đều hao hết sức lực, liền bọc lấy thảm dựa vào nhau, Lạc Cẩn ôm hắn, lúc người kia muốn ngủ liền hôn hắn, nụ hôn ẩm ướt dính dáp, trăn trăn trở trở, triền triền miên miên…
Ngôn Vô Trạm cũng không rõ, tối hôm nay đến cùng là Lạc Cẩn đưa hắn tới thả lỏng, hay là hắn giúp Lạc Cẩn thả lỏng…
Có điều có việc Lạc Cẩn nói đúng, lúc người ta thả lỏng quả nhiên bình tĩnh không ít, đầu óc cũng rõ ràng hơn, khiến vấn đề phức tạp nhiều ngày đột nhiên liền dễ dàng giải quyết…
Quả nhiên thả lỏng thích đáng vẫn là cần thiết, chỉ là…
Nếu như mỗi lần đều giống như hiện giờ, hắn sẽ mệt chết.
Lạc Cẩn nín nhịn quá lâu, một hơi này phải bù đắp lai, thoải mái thì thoải mái, thân thể hắn thật có chút chịu không nổi, đến giờ chỗ đó vẫn có cảm giác bị xé ra, hai chân càng không có cảm giác…

Đậy là Thiệu phủ, bọn họ không thích hợp ở lâu, sợ người kia trúng gió lạnh, nên Lạc Cẩn trước sau không để hắn ngủ, chờ hắn hơi hồi phục một chút, y liền giúp hắn mặc quần áo, chuẩn bị trở về.
Có điều hai người mới đi đến nửa đường, lại gặp Thiệu công tử.
Đối phương vẫn là dáng vẻ cười híp mắt, nhưng không biết sao, lần này Ngôn Vô Trạm lại không có cảm giác chán ghét, mặc dù gã hướng về phía Lạc Cẩn nở nụ cười như một đóa hoa cúc nở rộ…
“Bắt được ở đâu?” Thiệu công tử ở một bên khác của Lạc Cẩn, lúc nói chuyện còn dùng cánh tay huých y một cái, y hướng người kia liếc một cái, ý bảo gã chỉ chính là Ngôn Vô Trạm.
Lạc Cẩn không nói gì, chỉ là sâu xa nở cười, Thiệu công tử dùng sức híp mắt, trái lại nhìn về phía cánh tay Lạc Cẩn vẫn đặt trên lưng người kia…
Gã biết Lạc Cẩn vì sao ôm hắn, gã cũng biết tư thế bước đi của người kia cùng với vừa rồi lộ ra khác biệt rõ ràng như vậy, có khí không có lực, dường như bị ép rất sạch sẽ…
Có điều biểu tình kia thật ra lại khá bóng gió.
“Cực phẩm nha.” Thiệu công tử nhỏ giọng nói.
Lạc Cẩn khựng lại, ánh mắt u ám lập tức quay sang, “Thấy rồi?”
“Không có.” Không nhận ra nguy hiểm, Thiệu công tử thoải mái lắc đầu, gương mặt tươi cười không có ý tốt càng sâu, giọng nói cũng đè thấp hơn, “Động tĩnh các ngươi lớn như vậy, người điếc cũng nghe thấy.”
Lạc Cẩn thu lại ánh mắt, dù y ngay giọng của người kia cũng không muốn để người khác nghe thấy, nhưng chỗ bọn họ vừa rồi không phải trong phòng, mà là bên ngoài, chỉ cần đi ngang qua sẽ nghe thấy, Thiệu công tử này chắc là vô ý, dù y muốn truy cứu cũng không được…
“Ngươi còn chưa nói, bắt được từ đâu.” Thiệu công tử chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
Lúc Lạc Cẩn mượn dùng hồ nước nóng của gã, gã liền biết Lạc Cẩn muốn làm gì rồi, chỉ là gã không ngờ tới, Lạc Cẩn lại dẫn theo đàn ông tới, còn lớn tuổi hơn so với y, điều này khiến tò mò trong lòng gã thoáng cái liền không còn, chỉ là cảm thấy khẩu vị của Lạc Cẩn kỳ quái mà thôi, cho nên gã cơ bản chưa từng để ý tướng mạo Ngôn Vô Trạm.
Mà khi gã trong lúc vô tình nghe được âm thanh kia, Thiệu công tử cảm thấy gã quá sai rồi, nghĩ đến cũng đúng, Lạc Cẩn kén chọn như vậy, sao có thể thứ gì cũng ăn được…
Lại nhìn tới người kia, Thiệu công tử phát hiện, hắn nhìn sao cũng thấy khiến người yêu thích, đặc biệt là dáng vẻ sau khi được ăn no này, thật sự khiến người khác sáng mắt, rung động trong lòng…
Từng trải vô số người, gã lại vẫn có thể nhìn lầm người, Thiệu công tử phải nói là buồn bực.
“Ta nói, ngươi chơi đùa chán rồi, nhường lại cho ta có được không?” Thiệu công tử xoa xoa tay, vẻ mặt tươi cười dâm đãng, có điều giọng nói vẫn là rất thấp.
“Ngươi thích?” Lạc Cẩn nghi ngờ hỏi, giống như bị gã ảnh hưởng, giọng nói của y cũng nhỏ đi.
Thiệu công tử liên tục gật đầu, “Thích, rất thích, quá hút người rồi…”
Lần này, Lạc Cẩn đưa mắt chuyển sang gương mặt không đổi của người kia, dù hắn không biểu hiện ra, thế nhưng Lạc Cẩn biết, hắn đều nghe được…
Cảm giác được Lạc Cẩn đang nhìn hắn, người kia liếc mắt sang bên này, hắn thấy rõ ràng trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lạc Cẩn viết… Hắn vừa ý ngươi.
Người kia hờ hững thu lại ánh mắt, Lạc Cẩn lại vào lúc hắn quay đầu, siết lấy eo hắn một cái, Lạc Cẩn không nói gì, thế nhưng Ngôn Vô Trạm cũng biết, Lạc Cẩn mất hứng… Bởi vì Thiệu công tử tỏ ra yêu thích.
“Điều này e rằng không được.” Lạc Cẩn tiếc nuối nói, biểu tình kia vô cùng nghiêm tú, “Hắn sẽ không muốn cùng ngươi, ngươi cũng ăn không nổi hắn.”
Không nghe ra ý ở ngoài lời, Thiệu công tử cho rằng Lạc Cẩn nói Ngôn Vô Trạm không rời được y, dù tiếc nuối, suy nghĩ này cũng chỉ có bỏ đi, Lạc Cẩn chưa bao giờ cho người khác cò kè mặc cả, y nói không được, chính là không được.
Không ngừng liếc mắt ngắm người kia, Thiệu công tử thở dài.
Đối với yêu cầu vô lý của Thiệu công tử, Lạc Cẩn lần này một chút cũng không tức giận, vừa nghĩ tới ánh mắt thất vọng cuối cùng của gã, Lạc Cẩn chẳng qua là cảm thấy buồn cười, Lạc Cẩn rất muốn biết, biểu tình của Thiệu công tử này sau khi biết rõ sự thật, gã lại ở trước mặt hoàng thượng cùng y xin người, mà người gã xin chính là đương kim thánh thượng.

Lạc Cẩn thật sự rất muốn cười.
Thiệu công tử này quả nhiên là hiếm có.
Thật ra cũng không trách được gã, Thiệu công tử đối với việc lớn quốc gia không hề hứng thú, dù biết hoàng thượng ngay trong Đại Dương Thành, nhưng gã đối với hoàng thượng một chút cũng không tò mò, gã chưa nhìn thấy, cũng chưa nghe thấy.
Cho nên gã cơ bản không biết, người Lạc Cẩn đang ôm, bị gã gọi là cực phẩm… là hoàng thượng.
Cáo biệt Thiệu công tử thần kỳ, trước khi vào cửa, Lạc Cẩn kéo người kia vào trong một con hẻm, trong hoàn cảnh tối đen, trong con mắt u ám của Lạc Cẩn lóe lên ánh nguy hiểm, y nắm lấy cằm người kia, đặt hắn lên tường…
“Người an phận cho thần một chút, để thần biết người quyến rũ loạn đàn ông, thần sẽ khiến người ngay cả đường cũng đi không được.”
Sau đó, Lạc Cẩn cho hắn một nụ hôn trừng phạt.
Y cắn rách cả miệng người kia.
Ngôn Vô Trạm bất đắc dĩ tiếp nhận lần thứ hai nghiêm phạt trong đêm nay, hắn rất vô tội, cái đó liên quan gì với hắn…
Hắn chưa từng đi trêu chọc bất kỳ ai, vì sao đều nói hắn như vậy…
Nhưng cảnh cáo của Lạc Cẩn cũng không phải nói đùa, y nghiêm túc.
Đặc biệt lúc nhắc tới hắn trêu chọc đàn ông, không hài lòng trong mắt rõ ràng có thể nhận thấy.
Lạc Cẩn ra quân, quả nhiên rất có hiệu quả, hôm sau mọi người liền thấy được người kia tinh thần sảng khoái, chỉ là trong sức sống này còn mang theo một chút mệt mỏi, giống như là mệt muốn chết rồi…
Càng khiến bọn họ thấy ngạc nhiên chính là Ngôn Vô Trạm thật sự nghĩ ra biện pháp rồi.
Đêm nay, thay đổi thật đúng rất lớn.
Hắn triệu tập mọi người tới, còn có Thanh Nhiên và Thất.
…………..
Chương 173: Có Đột Phá.
****
Cách này thật ra bọn họ đã sớm nghĩ tới, bọn họ trước đó nghĩ việc này vô cùng rườm rà phức tạp, thật ra cách của Ngôn Vô Trạm rất đơn giản, chỉ là thử đổi một thứ khác đi thử.
Có ảnh hưởng với ngựa, nhưng người lại có thể không gặp trở ngại, vậy đồng nghĩa, ngoại trừ ngựa bất kỳ động vật gì hẳn là đều có thể.
Thật ra bọn họ trước đó có thể thử thả chó hoặc thứ khác vào, nhưng bọn họ đã quên .
Đêm qua, thân thể lạnh như băng của Lạc Cẩn khiến người kia như được giội nước thơm, bên cạnh bọn họ ngoại trừ chó, lựa chọn tốt hơn có thể dùng chính là xà yêu kia.
Có điều Thất cũng không đồng ý với sắp xếp của người kia, không phải không có Thanh Nhiên là không được, rắn thường cũng có thể.
Lần chiến đấu trước đối với Thanh Nhiên mà nói tổn hao rất lớn, huống chi ngay cả loại chuyện này cũng cần y tự mình ra tay thì có chút lãng phí tài năng, Ngôn Vô Trạm hiểu rõ đạo lý này, cho nên đối với đề nghị của Thất, hắn không có bất kỳ ý kiến gì khác.

Cứ như vậy, sau khi bàn bạc cặn kẽ, Thất liền mang rắn của hắn đi hoàn thành nhiệm vụ, mà Ngôn Vô Trạm chỉ cần ở đây đợi tin tức của y là được.
Biểu tình người kia khá nghiêm túc, hai tay hắn chống bàn, không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng rất lâu mới chớp một cái, chịu ảnh hưởng của hắn, bầu không khí trong phòng cũng trầm xuống, tất cả mọi người không nói lời nào, ngay cả tiếng hít thở cũng ép đến thấp nhất.
Rất nặng nề ngột ngạt, mấy người này đều cả mặt cứng đờ, áp suất thấp đến khiến người qua đường cũng cảm thấy khó chịu.
Đây là biện pháp duy nhất có thể thực hiện đến hiện giờ của bọn họ, nếu như cái này không thể thực hiện được, người kia cũng không biết phải làm sao cho đúng.
Hắn đang mong đợi kết quả cũng không yên lòng, trái tim kia từ lúc Thất đi khỏi liền không buông xuống, hắn rất căng thẳng không sai, có điều do tối qua làm quá mức kịch liệt, nên đến giờ thân thể vẫn còn có chút như nhũn ra, cứ duy trì một tư thế ngồi lâu, mệt mỏi không hay không biết liền kéo tới…
Chỉ nhìn từ vẻ ngoài, người kia không có bất kỳ thay đổi nào, bầu không khí đè nén trong phòng cũng kéo dài, nhưng vào lúc này, đầu của người kia đột nhiên gục xuống, trước khi đầu đụng vào bàn, hắn thoáng cái ngồi thẳng…
Động tác này khá lớn, trong hoàn cảnh yên tĩnh quá mức này dĩ nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bọn họ cho rằng người kia đang đăm chiêu suy nghĩ, thế nhưng ai cũng thật không ngờ, hắn lại là đang ngủ gà ngủ gật… Dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy ngủ gật. Hại bọn họ cũng ngốc nghếch căng thẳng theo hắn.
Lạc Cẩn tay nắm lại, che ở trước đôi môi sinh đẹp, cũng dùng dáng vẻ tươi cười che chắn dáng vẻ của người kia, thật sự là chọc người yêu thích…
Bản thân Ngôn Vô Trạm cũng không ngờ hắn sẽ ngủ, ánh mắt mờ mịt đảo qua một vòng, hắn lúng túng ho khan hai tiếng, một lần nữa ngồi dậy, lúc này Lạc Cẩn đã chậm rãi đi tới, y nhìn màu sắc nhàn nhạt nơi đáy mắt người kia, thái độ khiêm tốn, “Hoàng thượng vì nước vì dân, ngày đêm vất vả, chúng thần nhìn thấy trong mắt, đau ở trong lòng.”
Ngôn Vô Trạm nhướng mày, Lạc Cẩn mỗi lần nói ra mấy lời đường hoàng này, cũng sẽ không có việc gì tốt, quả nhiên tên kia rất nhanh lại nói…
“Không thể vì hoàng thượng chia phiền giải nạn, Lạc Cẩn hết sức lo lắng, trước đây Lạc Cẩn ôm bệnh trên giường, có cùng đại phu học một ít phương pháp thư giãn gân cốt, xin hoàng thượng cho Lạc Cẩn một cơ hội phục vụ, để Lạc Cẩn vì hoàng thượng làm chút việc.
Hắn liền biết Lạc Cẩn không có chuyện gì tốt, người kia xua tay, vừa định nói không cần, nhưng Lạc Cẩn lại đoạt trước một bước mở miệng…
“Lạc Cẩn đây là làm vì dân chúng thiên hạ, long thể an khang chính là phúc của dân chúng Nam Triều, là mong ước của thần dân, hoàng thượng đừng khiến thần lo lắng, khiến chúng dân thấp thỏm.”
Cái mũ này của Lạc Cẩn chụp lên không nhỏ, người kia dù muốn từ chối, cũng không có lý do, tay vốn vung ra đổi thành vẫy gọi, người kia ý bảo Lạc Cẩn có thể thử xem…
Lạc Cẩn cười, y thắng rồi.
Ngay trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, Lạc Cẩn hào phóng đứng ở phía sau người kia, y có thể cảm nhận được ánh mắt mang theo tâm tình khác nhau đến từ các hướng khác nhau trong phòng, nhưng nụ cười trên mặt Lạc Cẩn không giảm chút nào, y cứ như vậy đường hoàng ở trước mặt của mọi người chạm vào người kia…
Ngôn Vô Trạm cũng biết mấy tên kia đều đang nhìn bọn họ, hắn đơn giản nhắm hai mắt lại, xem như không thấy, hắn chuyên tâm hưởng thụ Lạc Cẩn hầu hạ.
Có điều như đã nói, Lạc Cẩn thật sự không phải ba hoa, tay nghề của y quả thật rất cao.
“Chỗ này đau không?” Hồi lâu sau, Lạc Cẩn xoa đến ngang lưng người kia, y đè lên chỗ đau nhất của người kia, dùng sức vừa phải xoa lên.
Lạc Cẩn không hỏi, hắn còn không cảm thấy đau, hiện giờ được y nhắc nhở, người kia cảm thấy chỗ đố vô cùng đau nhức, tại sao lại như vậy bọn họ so với ai khác đều rõ ràng, chịu đau không nổi người kia trách cứ nhìn về người khởi xướng phía sau lưng…
Không có Lạc Cẩn cũng sẽ không như vậy.
Cũng sẽ không ngồi ngủ, còn trước mặt nhiều người như vậy…
Y khiến hắn mất mặt.
Người kia trong oán giận mang theo một chút ánh mắt thương hại khiến Lạc Cẩn buồn cười, y cúi đầu nhìn lưng người kia, sợi tóc đen nhánh che lên gương mặt tuấn mỹ của y, Lạc Cẩn ở bên tai người kia nhỏ giọng nỉ non, “Xin lỗi.”
Một tiếng xin lỗi này, nghiêm chỉnh trái lại khiến người kia ngượng ngùng, hắn quay đầu sang chỗ khác, giả vờ không có gì nhìn về một bên, nhưng dáng vẻ giấu đầu hở đuôi này của hắn trái lại nổi lên hiệu quả ngược…
Càng thêm dễ thấy.
Hai người này có vấn đề.
Trong lòng bọn họ cùng nảy ra suy nghĩ này.
Xem ra tối hôm qua, cũng không đơn giản như bọn họ tưởng tượng vậy.
Bọn họ đều nhận ra, trong một đêm, quan hệ giữa Ngôn Vô Trạm và Lạc Cẩn đột nhiên liền thay đổi, cùng với giả tạo trước đây khác biệt, lúc này đây, không có ngăn cách, cảm giác hai người chung đụng lại tự nhiên cũng hòa hợp như vậy…

Khác biệt của hai người kia.
Thay đổi này đại biểu cái gì, phải thể không khiến bọn họ suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng khuất phục dưới kỹ xảo cao siêu của Lạc Cẩn, người kia thật sự không hay không biết ngủ đi, Hoài Viễn đưa hắn trở về phòng, mấy người khác cũng đều đi làm việc của mình, chờ lúc hắn tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Ngôn Vô Trạm trực tiếp liền ngồi dậy, hắn thật sự ngủ lâu như vậy, hắn vừa muốn xuống giường liền thấy Hoài Viễn chờ ở bên cạnh, “Tình hình thế nào?”
Hoài xa trước tiên rót cho người kia một chén nước ấm, sau đó mới trả lời câu hỏi của hắn, “Thành công rồi.”
Ba chữ này khiến kia thở ra một hơi thật dài, có điều biểu tình của Hoài Viễn cũng không thoải mái, cũng có nghĩa việc này chưa hoàn toàn được giải quyết.
Rắn lướt qua lằn ranh kia cũng không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bọn chúng thuận lợi dạo trên lãnh thổ bên kia, sau đó mang tin tức người kia muốn biết về.
Thì ra đây cũng không phải dị thuật gì đó, chỉ là một loại trận pháp đặc biệt mà thôi, trận pháp đặc biệt nhằm vào chiến mã.
Đã là trận pháp thì sẽ có cách phá giải, lúc Thanh Nhiên đem chi tiết từ lũ rắn hoàn toàn giải thích lại cho bọn hắn, Bắc Thần chính là có một thuộc hạ tên Kỳ Lâm, đối với trận pháp khá am hiểu, trận phép then chốt xung quanh Liệt Long Trại đều là từ tay người này, tuy rằng thua Viên Hồng Đức, nhưng thực lực của gã cũng không thể xem thường.
Sau khi Kỳ lâm nghiên cứu thêm, rất nhanh tính toán ra nguồn gốc của trận pháp, dựa theo chỉ thị của gã, một lần nữa cho lũ rắn trở lại, quả nhiên ở vị trí trung tâm phát hiện vật bày trận…
Khối đá tập trung trong trận pháp, đè lên hai cái tai ngựa đã làm cổ thuật, chính trận pháp này kích thích màng tai ngựa, dẫn tới hỗn loạn tâm trí chúng.
Yêu khí của Thanh Nhiên rót vào thân thể rắn, tiến tới trận pháp kia, thành công phá hư, trong lúc người kia ngủ, bọn họ lại một lần nữa phát động tiến công quy mô, lần này lướt qua lằn ranh kia, ngựa không còn bị quấy rầy, thế nhưng thế tiến công này rất nhanh lại bị ép quay về…
Đối phương rất nhanh điều chỉnh, lúc này trận pháp so với lần trước càng hung ác hơn, không chỉ đơn thuần nhiễu loạn, mà là giết chóc.
Địa Tâm Hỏa trong nháy mắt phun trào phạm vi lớn, binh sĩ bị lửa nóng nuốt chửng, tuy rằng thế tấn công của sức mạnh này cùng với linh lực pháp tu giả phóng ra kém khá xa, nhưng cũng đủ cướp lấy mạng người rồi.
Tình huống giống nhau, chỉ là trận pháp khác biệt mà thôi.
Bọn họ phải lần nữa dừng lại.
Vốn định lại để Thất dùng rắn tới phá hư, nhưng lần này, đừng nói là rắn, hay phi trùng tới gần, Địa Tâm Hỏa cũng sẽ phun trào.
Không có cách.
Mấy người kia còn đang bàn bạc cách đối phí, Hoài Viễn phụ trách bảo vệ người kia, nghe vậy, Ngôn Vô Trạm lập tức để Hoài Viễn hầu hạ hắn thay quần áo, đai lưng còn chưa hoàn toàn cột xong, Ngôn Vô Trạm đã ra khỏi cửa.
Hắn vừa thả lỏng chưa tới một ngày đêm, những vấn đề mới lại tới nữa rồi, có điều lúc này Ngôn Vô Trạm không những không cảm thấy đây là phiền não, trái lại trở thành một loại khiêu chiến, càng khó khăn, càng thú vị.
Cùng Phó Đông Lưu đánh trận này, hắn cũng dần trưởng thành.
Có được bài học, có được dẫn dắt, cũng càng bình tĩnh hơn.
Lúc Ngôn Vô Trạm đến, bọn họ còn vây quanh ở trước bàn, thuộc hạ cao thủ trận pháp kia của Bắc Thần cũng ở đó, đây là trận pháp có độ khó lớn nhất, một loại có sức mạnh vô cùng tàn nhẫn, muốn phá hư cũng không dễ dàng, cho nên hiện giờ Kỳ Lâm cũng chỉ là cau mày, hết đường xoay xở mà thôi.
Người của Phó Đông Lưu quả nhiên đều không phải nhân vật đơn giản.
Ngôn Vô Trạm xuất hiện, không có gì bất ngờ xảy ra thu hút ánh mắt mọi người, hắn đứng ở cửa liền có thể cảm giác được không khí căng thẳng trong phòng, có điều người kia không gia nhập, mà nở nụ cười.
“Dùng bữa trước đã.” Người kia tuyên bố.
Ăn no mới có sức chiến đấu, mới có tinh thần suy nghĩ mọi chuyện.
Đây là Lạc Cẩn dạy cho hắn.
……………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.